Chương 40 - 【Phiên Ngoại】Ký Sự Trung Học (Trung)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sau khi xác nhận hẹn hò, Điền Chính Quốc và Kim Tại Hưởng liền không xấu hổ không ngại ngùng cả ngày dính cùng một chỗ, thẳng đến Điền Chính Quốc nhận được điện thoại trong nhà mới nghĩ đến mình phải về nhà.

Tuy nói về nhà không đến một tháng cậu lại sẽ trở về, thế nhưng đang trong thời kì yêu đương nồng nhiệt, lập tức tách ra ai cũng chịu không nổi.
Điền Chính Quốc trước khi về nhà mấy ngày đã có chút rầu rĩ không vui, cậu ở trước mặt Kim Tại Hưởng vốn không không giấu được cảm xúc, cái miệng nhỏ nhắn xẹp đến mức nhìn mà đau lòng.

Kim Tại Hưởng ôm cậu dỗ vài lần, thấy cậu đều chỉ là vui vẻ một lúc, lại lập tức thất vọng, cũng chỉ có thể mang theo cậu đi ra ngoài giải sầu.

Kim Tại Hưởng nói muốn đi ra ngoài, Điền Chính Quốc đầu tiên là một ngụm đáp ứng, còn nói muốn sửa đến ngày mai lại đi.

"Em muốn chuẩn bị một chút." Điền Chính Quốc thần bí nói: "Ngày mai anh ở nhà chờ em."
Kim Tại Hưởng thấy cậu vui vẻ, cũng là không tiếp tục truy vấn.

Rầu rĩ không vui một ngày, thật vất vả vui vẻ, cũng liền theo cậu.

Bởi vì nói là giữa trưa đi ra ngoài, Kim Tại Hưởng cũng không sốt ruột, nếm qua bữa sáng liền ở phòng khách xem trận bóng rổ, thẳng đến khi Điền Chính Quốc lại đây.

Lúc chuông cửa vang, Kim Tại Hưởng theo bản năng nghĩ là Điền Chính Quốc, cho nên khi mở cửa thấy một nữ sinh quay lưng với mình, hắn còn thấy kỳ quái.

"Anh!"Người ngoài cửa đột nhiên xoay người lại bổ nhào vào người Kim Tại Hưởng, Kim Tại Hưởng lui về phía sau một bước, ôm lấy người trong lòng, kinh ngạc nói: "Chính Quốc?"
"Thế nào, em mặc thế này có đẹp không?"Điền Chính Quốc từ trên người Kim Tại Hưởng xuống dưới, ở trước mặt hắn xoay một vòng.

Điền Chính Quốc không mặc váy, cậu mặc một cái áo len rộng rãi, quần dài màu đen, trên chân đi đôi giày màu trắng, nhưng xem kiểu dáng hẳn là của nam.

Thế nhưng những thứ này quá mức xinh xắn kết hợp với ngũ quan của cậu, khiến cho người khác nhìn qua thì khẳng định rằng cậu là nữ sinh.

"Đây là tóc giả à?"Kim Tại Hưởng sờ sờ đuôi ngựa của Điền Chính Quốc đuôi.

"Dạ, nhìn bóng lưng có phải không nhận ra hay không?" Điền Chính Quốc đắc ý lắc đầu, "Bộ này hiệu quả rất tốt phải không?"
Kim Tại Hưởng bất đắc dĩ nhéo mũi cậu, để cậu ở ngoài cửa chờ một lát, hắn đi vào cầm ví tiền liền đi.

Đây là lần đầu tiên Điền Chính Quốc ở trước mặt Kim Tại Hưởng mặc nữ trang.

Trước khi đến cậu cũng lo lắng, sợ Kim Tại Hưởng không tiếp thu cậu mặc như vậy, lo lắng như vậy ở lúc đến cửa nhà Kim Tại Hưởng là cường liệt nhất, cho nên Điền Chính Quốc mới có thể theo bản năng xoay lưng lại.

Đối với Điền Chính Quốc mà nói, như vậy từng chút một ở trước mặt Kim Tại Hưởng phơi bày mình, chính là từng bước đẩy mạnh bí mật của mình cho hắn nhìn.

Cậu cũng chỉ hi vọng Kim Tại Hưởng cuối cùng đừng cô phụ kỳ vọng của cậu là được.

Mặc nữ trang có hiệu quả rất nhiều, quan trọng nhất là bọn họ đi ra ngoài có thể tự do nắm tay, chẳng qua Điền Chính Quốc ở bên ngoài không thể nói chuyện.

Chung quy giọng cậu đã qua thời kì biến âm, vừa nghe liền biết là giọng con trai.

Kim Tại Hưởng còn gắp cho Điền Chính Quốc một con gấu bông, con gấu này nhỏ hơn so con hổ trắng hồi trước rất nhiều, thập phần thích hợp cất vào rương hành lý.

Con hổ trắng lần trước, cũng chỉ nhỏ hơn Điền Chính Quốc một ít, lần trước vẫn là Điền Chính Quốc một đường ôm ở lưng, cầm về nhà là căn bản không thể, đành phải đổi một đến một thứ khác.

Về nhà cảm giác rất tốt, thế nhưng có tốt cũng không chữa được bệnh tương tư, đây chính là bệnh nan y không thể chữa khỏi của người đang yêu.

Điền Chính Quốc biểu hiện quá mức rõ rệt, người trong nhà đều cảm giác cậu đang yêu, chẳng qua còn không đợi bọn họ hỏi, liền bị Điền Chính Quốc chọc cười lăn lộn, lại nghĩ hỏi Điền Chính Quốc dứt khoát giả ngu, chuyện này cũng liền không thành.

Làm khó có hôm Trịnh Hạo Thạc trở về nghe được dì hỏi chuyện này, còn phải một bên ngồi nghiêm chỉnh một bên ở trong lòng điên cuồng thổ tào hành vi của em họ mình.

Chẳng qua nhân vật chính của đề tài căn bản không chịu ảnh hưởng của họ, một cái hắt xì cũng không, chỉ chú ý chuyện nấu cháo điện thoại với bạn trai.

"Anh, em rất nhớ anh a." Điền Chính Quốc nằm ở trên giường, hai chân dựa vào trên tường, thân thể cùng mặt tường hình thành chín mươi độ.

"Anh cũng nhớ em." Lời Kim Tại Hưởng còn chưa dứt, bên kia liền truyền đến tiếng Mẫn Doãn Kỳ thổn thức.

"Lại tám chuyện với em dâu sao, chú có thể để ý tới người già cô đơn như anh được không?"
Mẫn Doãn Kỳ không biết Kim Tại Hưởng đang cùng Điền Chính Quốc yêu đương, chỉ biết là cậu em của mình có một tình nhân bí mật, còn mỗi ngày diễn trò buồn nôn.

"Em dâu, anh nói với em, Tại Hưởng không thành thật, ngày hôm qua cùng nam sinh ra ngoài làm chuyện xấu gì đó." giọng Mẫn Doãn Kỳ chợt xa chợt gần, đại khái là nói đến một nửa liền bị Kim Tại Hưởng đẩy ra lại còn mặt dày sán lại.

Điền Chính Quốc cố ý cao giọng, giả bộ cả giận nói: "Anh, anh cùng nam sinh đi ra ngoài làm gì!"
"Đừng nháo." Ngữ khí của Kim Tại Hưởng nửa là bất đắc dĩ nửa là sủng ái.

"Tại Hưởng không nói, Tam ca nói cho em! Nam sinh kia theo đuổi Tại Hưởng đã lâu!"
"Mẫn Doãn Kỳ." Kim Tại Hưởng lạnh lùng phun ra ba chữ, đầu kia im lặng vài giây, truyền đến tiếng Mẫn Doãn Kỳ pha trò, "Em dâu, Tam ca có chuyện đi trước, ngươi cùng Tại Hưởng tiếp tục đi, tiếp tục."
Điền Chính Quốc cười đến lăn lộn trên giường, đợi khi Kim Tại Hưởng mở miệng, cậu lại ho khan vài tiếng, thanh thanh cổ họng, hắng giọng nói: "Kim Tại Hưởng học trưởng, bạn trai nhỏ của anh cũng chính là em bây giờ vô cùng giận dỗi, bởi vì anh không nói cho em biết anh đi ra ngoài lêu lổng với nam sinh."
"Vậy phải làm thế nào mới hết dỗi?" ngữ khí của Kim Tại Hưởng mang theo ý cười hỏi lại.

"Muốn một mình anh hôn hôn."
"Trở về hôn." Giọng Kim Tại Hưởng nhẹ nhàng, "Trở về ôm hôn."
Điền Chính Quốc hừ hừ, ngọt ngào nói: "Được rồi, em đây hôn hôn anh trước." Nói, Điền Chính Quốc liền lớn tiếng hôn một cái với microphone, "Moaz moaz."
Kim Tại Hưởng nở nụ cười một hồi, giọng xuyên qua microphone chấn động đến mức lỗ tai Điền Chính Quốc một trận tê dại.


Đợi lúc tai không nóng nữa, Điền Chính Quốc mới hỏi nói: "Anh, người tìm anh có phải là Hàng Dân hay không?"
"Ừ." Kim Tại Hưởng rõ rệt không muốn nhắc tới người này, lãnh đạm cực kỳ.

"Ồ......" Điền Chính Quốc quyệt quyệt miệng, trở mình chôn mặt ở trong chăn, giọng vang ra vừa buồn bực vừa mềm mại, "Lần sau anh đừng gặp cậu ta, em sẽ giận đấy."
"Không có lần sau." Kim Tại Hưởng biết bạn trai nhỏ của mình đang làm nũng, trìu mến nói: "Lúc trước anh đã nói rõ với cậu ta."
"Dạ."
Điền Chính Quốc ngoan ngoãn đáp.

Mẫn Doãn Kỳ biết quan hệ của Điền Chính Quốc cùng Kim Tại Hưởng, là sau khai giảng.

Mẫn Doãn Kỳ không có cảm giác gì với chuyện Kim Tại Hưởng thích nam nhân, hắn kinh ngạc là đối tượng của Kim Tại Hưởng là Điền Chính Quốc.

"Tại Hưởng, nhìn không ra a, thì ra là chú thích loại hình này." Mẫn Doãn Kỳ đụng đụng Kim Tại Hưởng, trêu chọc.

"Học trưởng, lời này em không thích nghe, cái gì là loại hình này, loại hình này của em cũng rất nổi tiếng a, hơn nữa bộ dạng của em cũng không xấu, sao lại không thích em?" Điền Chính Quốc không phục đứng thẳng người, vỗ vỗ bộ ngực nho nhỏ, nói: "Học trưởng hẳn là lo lắng cho mình đi, đến nay còn chưa có bạn gái, phải tự tìm nguyên nhân!"
Nói xong Điền Chính Quốc liền lẻn đến sau Kim Tại Hưởng, để tránh Mẫn Doãn Kỳ đánh.

"Miệng lưỡi cũng thật dẻo." Mẫn Doãn Kỳ bật cười, "Được rồi, chú là người của anh em anh, kia cũng là anh em của anh, về sau chú gọi anh là Tam ca đi, có chuyện gì Tam ca bảo kê."
Điền Chính Quốc ngẩng đầu nhìn Kim Tại Hưởng, Kim Tại Hưởng gật đầu với cậu, cậu lập tức nhếch miệng cười lên, nhu thuận nói: "Tam ca."
"Tam ca không có gì có thể cho em dâu, toàn thân trên dưới chỉ có vậy, vừa lúc giải quyết được địa điểm ăn cơm cuối tuần cho hai chú." Mẫn Doãn Kỳ từ trong túi áo lấy ra một tấm thẻ, đưa cho Điền Chính Quốc.

Mẫn Doãn Kỳ cho Điền Chính Quốc là thẻ hội viên của nhà hàng Tây, kí là tên hắn, khẳng định không chỉ dùng một lần.

Điền Chính Quốc cũng không khách khí với Mẫn Doãn Kỳ, nhận xong nói ngọt: "Cám ơn Tam ca."
"Tiết cuối cùng chiều nay anh phải thi." Kim Tại Hưởng đưa túi của Điền Chính Quốc cho cậu, "Nếu đợi không kịp thì em có thể đi trước."
"Cũng không có việc gì việc gấp, em chờ anh ở bãi đỗ xe đằng kia nha."
"Ừ." Kim Tại Hưởng sờ sờ mặt Điền Chính Quốc.

Một tiết cuối cùng của buổi chiều là tiết thể dục, thầy giáo cho nghỉ trước mười phút, Điền Chính Quốc đầu tiên là đi mua kem ở siêu thị mini với Trịnh Hạo Thạc, mới đi đến bãi đỗ xe.

Nói là bãi đỗ xe, kỳ thật chỉ là một khu rất nhỏ, đã rất ít có học sinh đến chỗ này gửi xe ô tô, chỉ có không ít cặp tình nhân là đi qua đây.

Điền Chính Quốc tìm chỗ không có ánh nắng ngồi xuống, cầm ra di động đọc tiểu thuyết đang đọc dở, đọc đến một nửa lại cảm giác có người đang theo dõi mình, ngẩng đầu vừa thấy, Hàng Dân đang đứng cách đó hơn nửa mét.

Điền Chính Quốc đứng lên, ném vỏ kem vào thùng rác.

Cậu không chủ động tới gần Hàng Dân, mà là làm chuyện của mình.

"Cậu đang hẹn hò với học trưởng Kim sao?" Hàng Dân đột nhiên mở miệng hỏi.

Giọng cậu ta phi thường phi thường giống giọng nữ, giờ thêm cả khóc nức nở, nghe phá lệ làm người thương tiếc.

Điền Chính Quốc xa xa nhìn Hàng Dân, thần sắc thản nhiên.

"Chúc mừng cậu a." Hàng Dân đến gần chút, hốc mắt cậu ta đỏ bừng, nước mắt đã sắp rớt xuống.

Lại nói tiếp, vẻ ngoài của Hàng Dân cũng dễ nhìn, hơn nữa bình thường ăn mặc sạch sẽ, người nhìn đã cảm giác thực thoải mái.

Điền Chính Quốc nhếch nhếch khóe miệng, "Vì sao cậu muốn chúc mừng tôi?"
Ánh mắt Hàng Dân lại đỏ thêm, "Bởi vì cậu có thể hẹn hò với học trưởng Kim."
"À." Điền Chính Quốc gật gật đầu.

"Tôi rất hâm mộ cậu......" Hàng Dân nhu nhu nhược nhược mở miệng, "Tôi vẫn luôn theo đuổi học trưởng Kim, có thể là bởi vì tôi không tốt, cho nên học trưởng Kim mới không thích tôi."
"Cậu rất tốt, chẳng qua so với tôi, đích xác kém một chút."
Hàng Dân không nghĩ tới Điền Chính Quốc sẽ nói như vậy, nhất thời không phản ứng lại.

"Cậu cũng không cần hâm mộ tôi, tôi không cần cậu hâm mộ, tôi muốn cậu tránh xa tôi một chút.

Ở lớp học thì thôi, bình thường tốt nhất cách cự ly lớn nhất, để tôi nhắm mắt làm ngơ." Điền Chính Quốc mắt lạnh nhìn Hàng Dân đang tái mặt, "Cậu cũng đừng tìm đến bạn trai tôi nữa, cậu không sợ người khác ngại, tôi lại sợ anh ấy ngại."
"Tôi không phải ý tứ đó......" Hàng Dân nhược nhược muốn giải thích, lại bị Điền Chính Quốc nâng tay cắt đứt, "Cậu cũng không cần nói, dù sao ý tứ của tôi đã biểu đạt thật sự rõ ràng, nếu cậu hiểu rồi thì nên đi đi, không hiểu được, thì chờ bạn trai của tôi tới nói chuyện."
Hàng Dân cuối cùng vẫn là thút tha thút thít đi, từ bóng dáng xem tất cả đều là tiểu đáng thương.

Điền Chính Quốc trợn trắng mắt, tiểu đáng thương? So thảm với ai không biết a, nói giống như là chỉ có mình cậu ta biết khóc.

Đuổi đi người có tâm tư quấy rối với bạn trai mình, Điền Chính Quốc thần thanh khí sảng, nụ cười trên mặt đều ngọt vài phần.

Kim Tại Hưởng tan học dẫn cậu đi quán trà sữa gần đó, hai người tìm một góc, Điền Chính Quốc ngồi ở bên trong, người bên ngoài nhìn không rõ bên trong.

"Có chuyện gì mà vui vậy?" Kim Tại Hưởng nhéo nhéo mũi cậu.

"Em vừa đuổi một con chim sẻ đi, đương nhiên vui vẻ." Điền Chính Quốc hát khẽ, đầu chầm chậm ngả lên vai Kim Tại Hưởng.

Kim Tại Hưởng tựa hồ là đoán được cái gì, hắn ôn nhu nói: "Một tên hề nhảy nhót mà thôi."
"Cái gì a, cậu ta mơ ước bạn trai của em, em khẳng định là phải nói thẳng.


Lại nói cậu ta chỉ là thầm mến anh, nếu bởi vì thế này mà anh dạy dỗ cậu ta, không chừng còn bị trả đũa.

Cho nên càng nghĩ, vẫn là chính chủ là em đuổi người mới tốt." Điền Chính Quốc ngửa đầu, rất giống con khổng tước kiêu ngạo.

"Ừ, em thông minh nhất." Kim Tại Hưởng thừa dịp không ai chú ý, cúi đầu hôn hôn khóe miệng của cậu, Điền Chính Quốc cười híp mắt.

Trên bàn Điền Chính Quốc dán một tờ giấy, trên đó dùng bút viết to bốn chữ "Đồng tính luyến ái".

Điền Chính Quốc xé giấy ra, ngẩng đầu hỏi: "Ai dán?"
Không ai trả lời, vài người vụng trộm nhìn Điền Chính Quốc, vài người còn lại là làm bộ như không biết.

"Lúc chúng tớ đến đã thấy, không biết ai dán." Nữ sinh ngồi ở bên trái Điền Chính Quốc nhỏ giọng nói, đại đa số người trong ban đều chú ý góc này.

"Ừ, tớ biết rồi, cám ơn cậu."
"Không......!Không cần khách khí." Nữ sinh cuống quít nói.

Điền Chính Quốc biết khẳng định có người muốn chỉnh cậu, nhưng cậu cũng không cảm giác kinh hoảng, ném giấy xong trở về chỗ ngồi.

Điền Chính Quốc luôn luôn không trao đổi với nhiều người khác, giờ xảy ra chuyện này, tất cả mọi người cố ý vô tình ngăn cách cậu.

Tuy nói trước kia rất nhiều người đều cười nhạo Điền Chính Quốc là nương pháo, thế nhưng nương pháo và đồng tính luyến ái lại là hai chuyện khác nhau, điều này làm cho người cười nhạo Điền Chính Quốc nhiều thêm một tầng đắc ý.

Những người khác xa lánh Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc vốn là không lui tới với họ, cho nên thật muốn nói có ảnh hưởng gì, cũng căn bản không tính, cho nên Điền Chính Quốc như trước làm chuyện của mình, cũng không đi để ý ánh mắt người khác, duy nhất có thể khiến cậu xuất thần cũng chính là hôm nay tan học sẽ đi chỗ nào với Kim Tại Hưởng.

Đương nhiên ở trong mắt người khác, Điền Chính Quốc đây cũng chỉ là cố gắng trấn định, bọn họ cảm giác Điền Chính Quốc nhất định đã kích động đến sợ hãi.

Giữa giờ Điền Chính Quốc đi WC một chuyến, khi trở về nghe có người đang nói xấu mình.

"Tao đã nói nó khẳng định là đồng tính luyến, cả ngày nương hề hề, khẳng định là cái kia." Một người trong đó giơ ngón giữa, "Cũng không biết có bệnh hay không."
"Bệnh gì?" Có người không rõ ràng hỏi.

Người nọ khinh thường cười cười, "AIDS a, đồng tính luyến ái dễ dàng nhất bị bệnh AIDS."
"Hẳn là không thể nào, tao thấy nó bình thường a, bệnh AIDs thoạt nhìn cũng rất ghê tởm." Lại có người không tin tưởng nói.

Người kia nhún vai, "Ai biết."
Điền Chính Quốc đi vào, cậu làm như không có việc gì ngồi trở lại chỗ ngồi của mình, ngược lại mấy người nói xấu kia xấu hổ một trận, cũng không nói tiếp.

Điền Chính Quốc nhíu mày, quay đầu nhìn người đứng ở bên cửa sổ.

"Này này." Nữ sinh bên người Hàng Dân níu tay cậu ta, có chút khẩn trương.

Cô ta tựa hồ là sợ Hàng Dân dính líu đến Điền Chính Quốc, thế nhưng Hàng Dân cùng Điền Chính Quốc cũng đều bị người khác cười nhạo là nương pháo, kỳ thật so với Điền Chính Quốc, Hàng Dân đã sớm bị người nói là đồng tính luyến ái.

Điền Chính Quốc rất nhanh quay đầu lại, Hàng Dân cũng nhẹ nhàng thở ra.

"Tiểu Quốc, là sao thế này a, vì sao mọi người nói ban của em có một đồng tính luyến ái?" Trịnh Hạo Thạc bưng khay thức ăn ngồi vào đối diện Điền Chính Quốc, sốt ruột hỏi.

Điền Chính Quốc không chút hoang mang, từ trong chén của Trịnh Hạo Thạc gắp miếng sườn chua ngọt.

"Nói chính là em."
Trịnh Hạo Thạc sặc một chút.

"Có người đang chỉnh em." Điền Chính Quốc buông tay nói: "Nhưng nói cũng không sai, em đích xác là đồng tính luyến, cho nên cứ để bọn họ nói."
"Mợ nó, ai ghê tởm như vậy!" Trịnh Hạo Thạc chọt chọt cái đĩa, tức giận nói, "Nếu để anh biết là ai, anh nhất định sẽ triệu tập huynh đệ đánh nó một trận!"
Điền Chính Quốc cắn chiếc đũa, "Em biết là ai a."
"Cái gì......!Cái gì?"
"Em biết là ai, không vạch trần mà thôi."
Trịnh Hạo Thạc khó hiểu hỏi cậu, "Vì sao?"
"Bởi vì cậu ta giũ ra chuyện này, là vì ghen tị em.

Thế nhưng em vốn không thân với bạn cùng lớp, xa lánh em, em cũng không sợ, thích nói thì nói a.

Em thân thiết với học trưởng như trước, không phải càng có thể làm cho cậu ta tức hay sao?"
Trịnh Hạo Thạc hiểu rõ, "Hóa ra là tình địch của em a, thủ đoạn này cũng quá ác độc rồi......!Thế nhưng bị người khác nói như vậy cũng rất nghẹn khuất a!" Nếu là trước kia, Điền Chính Quốc tuyệt đối sẽ không nhẫn.

Điền Chính Quốc xả ra một nụ cười hung tợn, "Ai nói muốn nhẫn, em đây là đợi cơ hội giết gà dọa khỉ."
Trịnh Hạo Thạc ngẩn người, nhất thời cảm giác mình rất choáng váng.

Em họ của anh ta từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu ủy khuất, sao có thể bị tình địch khiêu khích một chút đã quẫn bách.

"Đến cùng là ai nghĩ ra biện pháp này, thật quá đáng đi?" Trịnh Hạo Thạc vẫn là muốn hỏi ra đến tột cùng là tình địch nào mà lại rớt não đến thế.


"Chắc là cậu ta muốn cho em trải nghiệm cảm giác nhục nhã mà cậu ta thường chịu đi." Điền Chính Quốc cười cười.

Trịnh Hạo Thạc đần mặt không hiểu làm sao, Điền Chính Quốc cũng không nói thêm nữa.

Chuyện này Điền Chính Quốc không gạt Kim Tại Hưởng, sau khi Kim Tại Hưởng biết mặt toàn bộ đều đen sì, Điền Chính Quốc nhanh chóng ngăn cản hắn, "Anh, anh muốn làm gì?"
"Còn làm gì, làm chúng nó chứ sao! Gan hùm rồi mới bắt nạt em dâu của anh đây." Mẫn Doãn Kỳ cắn kẹo que, kia tư thế rất giống là sẵn sàng kéo bè kết phái đi đánh nhau.

"Anh, giờ đã là cao trung rồi, việc này đừng nên can thiệp." Điền Chính Quốc ôm Kim Tại Hưởng, ở trong lòng hắn mềm mềm nói: "Em sẽ tự mình giải quyết."
Kim Tại Hưởng cúi đầu, Điền Chính Quốc nhanh chóng đưa lên một mỉm cười ngọt ngào, "Nếu em giải quyết không được, em nhất định sẽ nói cho anh."
Cuối cùng Kim Tại Hưởng vẫn là đáp ứng, nâng tay lên xoa xoa tóc mềm mại của Điền Chính Quốc.

"Em dâu, thật không muốn Tam ca gọi người cho chú?"
"Thôi đi, cũng không phải thật sự muốn đi kéo bè kéo lũ đánh nhau." Điền Chính Quốc trợn trắng mắt, cự tuyệt chủ ý xấu xa của Mẫn Doãn Kỳ.

"Tam ca, anh có biết là anh đang quấy rầy thế giới hai người của chúng em không?"
"Anh đây cũng có cách khác đâu, chú cho anh một bà xã anh sẽ không quấy rối nữa."
Điền Chính Quốc tức giận đến hừ một tiếng, Kim Tại Hưởng nhấc chân đạp qua thắt lưng Mẫn Doãn Kỳ, Mẫn Doãn Kỳ eo vặn vẹo né tránh, nói Kim Tại Hưởng bất nhân nghĩa.

"Rồi rồi, anh đi." Mẫn Doãn Kỳ cầm lấy túi của mình, tiêu tiêu sái sái rời đi, một bộ rất là bất cần đời, nhưng không có ai nhìn theo bóng hắn rời đi, chỉ có Điền Chính Quốc nhìn theo bóng dáng của hắn mà cười, cao hứng hắn chuồn sớm.

Thật sự là thói đời ngày nay, không có trái tim gì hết.

"Ai nha, đừng cau mày, anh không dễ có ngày nghỉ, đừng quản mấy chuyện phiền lòng nữa."
Bởi vì Kim Tại Hưởng đã là học sinh năm ba, bị cưỡng chế ở kí túc, chỉ nửa tháng mới được nghỉ một hồi, Điền Chính Quốc lúc này mới cùng hắn về nhà.

Điền Chính Quốc đặt mông ngồi vào đùi Kim Tại Hưởng, ôm chặt cổ hắn, "Đến, ôm bảo bối của anh một cái đi."
Kim Tại Hưởng bị cậu chọc cười, ôm lấy người, Điền Chính Quốc cũng đổi thành tư thế nửa ngồi, chu miệng cùng Kim Tại Hưởng hôn môi.

"Ngọt hay không?" Điền Chính Quốc còn không ngượng ngùng hỏi.

Kim Tại Hưởng nhéo nhéo mũi Điền Chính Quốc, sủng ái chụt chụt hai má cậu.

"Ngọt."
...!
Đùa dai như vậy giằng co hai ba ngày, Điền Chính Quốc vẫn cũng chưa làm ra phản ứng gì, cậu tựa như chẳng quan tâm gì với đám nhảy nhót kia, thẳng đến sách của cậu không thấy bóng dáng.

Tiết cuối cùng của buổi chiều thứ Hai là tiết tự chọn, bình thường đều là tự ôn tập.

Cuối tuần Điền Chính Quốc đã cùng Kim Tại Hưởng mua một quyển ôn tập mới, vốn tưởng thừa dịp tiết này lấy ra làm một đề, thế nhưng cậu tìm thế nào cũng tìm không thấy.

Chuông vào lớp vang lên, cậu cũng không có cách nào khác để tìm, chỉ có thể cầm sách giáo khoa tiếng Anh để xem.

Cuối cùng Điền Chính Quốc là ở trong thùng rác WC tìm thấy quyển sách này.

Bởi vì buổi tối còn có lớp học buổi tối, cho nên đại đa số học sinh cũng không về nhà mà ở phòng học đợi, tùy tiện mua vài thứ ở bên trong ăn, cũng có nam sinh thừa dịp lúc này trốn ở trong WC hút thuốc.

Điền Chính Quốc nghĩ nghĩ, đi đến bên trong gian có mùi thuốc lá ngồi một hồi mới ra ngoài.

Trở lại phòng học, có không ít người ngửi được mùi thuốc lá trên người cậu.

Kỳ thật nam sinh lúc này trên người có mùi thuốc lá là bình thường, bởi vì ai cũng biết trong WC có người hút thuốc, thế nhưng mấy ngày nay Điền Chính Quốc bị người đùa dai, không khỏi liền bị người suy đoán cậu bắt đầu hút thuốc.

Trong trường học nghiêm cấm hút thuốc, nếu như bị bắt đến sẽ bị kỉ luật, là rất nghiêm trọng, đôi khi còn có thể đột nhiên kiểm tra, xem trên người ai giấu thứ này.

Điền Chính Quốc ở chỗ ngồi của mình ăn hai cái bánh mì, đeo tai nghe bắt đầu đọc sách, đại khái trước khi bắt đầu tiết học buổi tối một hồi, khóe mắt cậu thoáng nhìn thấy Hàng Dân đi ra ngoài.

Lớp học buổi tối bắt đầu một giờ, bên trong đột nhiên rối loạn, thầy giáo trông coi ra ngoài nhìn, trở về nói cho họ là chủ nhiệm đến kiểm tra.

Trong ban lập tức bắt đầu xì xào, có vài nam sinh đem thuốc lá sắc mặt thật không tốt.

Kiểm tra kỳ thật rất cố định, trừ phi có hội học sinh hoặc là ai báo, bình thường sẽ không kiểm tra lúc này.

Ban Điền Chính Quốc rất nhanh bị kiểm tra, tất cả mọi người đi ra ngoài xếp hàng, một đám kiểm tra, có người bị xách tai đi ra ngoài.

Dính mùi thuốc lá, khác biệt mùi vị trên người là rất lớn, đặc biệt có một vài giáo viên rất mẫn cảm với thuốc lá, vừa ngửi đã ngửi ra.

Mãi cho đến lớp học buổi tối chấm dứt, xì xào về kiểm tra hôm nay cũng không dừng lại.

Điền Chính Quốc trước tiên ở cửa phòng học đứng không đi, đợi Hàng Dân muốn đi ra thì tiến lên một bước, nói: "Tôi có việc muốn nói với cậu."
Sắc mặt của Hàng Dân vốn đã không tốt, nghe vậy càng thêm trắng bệch.

Điền Chính Quốc cùng cậu ta đi ra sân thể dục, lúc này còn có rất nhiều người đang chạy bộ, hơn nữa hai nam sinh cũng sẽ không bị hoài nghi cái gì.

"Cậu tìm tôi......!Có chuyện gì?" giọng của Hàng Dân run đến mức lợi hại, Điền Chính Quốc cũng sắp nghe không hiểu cậu ta đang nói cái gì.

Điền Chính Quốc tùy tiện tìm một mặt cỏ ngồi xuống, ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, "Tôi hỏi cậu mới phải, đầu óc cậu có tật xấu gì, mấy ngày nay nhằm vào tôi chơi vui sao?"
Hàng Dân còn chưa nói gì, Điền Chính Quốc liền khoát tay chặn cậu ta, "Cậu nghĩ rằng tôi không biết là ai làm? Loại chuyện này đoán cũng đoán được."
"Nếu là vì lời nói ở bãi đỗ xe, tôi giải thích với cậu, lời nói của tôi đích xác rất nặng nề, nhưng cũng không đến mức khiến cậu như vậy đúng không?" Điền Chính Quốc như thế nào đều không hiểu Hàng Dân nghĩ như thế nào, cũng không phải phim thần tượng trên TV, hơn nữa loại hành vi này của cậu ta là hành vi của một nữ phụ độc ác điển hình, một chút cũng không giống nữ chính!
Hàng Dân vẫn cúi đầu, Điền Chính Quốc nói xong một lúc lâu, cậu ta mới chậm rãi mở miệng nói: "Tôi thích học trưởng thật lâu, tôi vẫn cho rằng anh ấy không thích nam......"
"Dừng dừng dừng." Điền Chính Quốc lại một lần cắt lời Hàng Dân, "Không cần nói này đó với tôi, tôi không phải khuê mật tốt của cậu.

Huống chi, thứ nhất, lúc tôi giúp cậu ngăn lại học trưởng cậu vẫn quấn lấy anh ấy, nếu cậu cảm giác anh ấy không thích nam vì sao cậu còn muốn quấn lấy anh ấy tỏ tình?" Biết rõ là thẳng nam, còn muốn dính lên người ta, vừa quấy rầy đối phương còn có vẻ mình tiện, cách xa so với yên lặng thầm mến.

"Thứ hai, củ cải hay cải thảo gì đó cũng như nhau, học trưởng muốn hẹn hò với tôi, không có nghĩa tôi là kim ngọc gì, nhiều nhất chỉ có thể nói hai chúng tôi vừa lúc xem hợp mắt.

Anh ấy không thích cậu, cũng không đại biểu cậu không tốt, nhưng cậu bởi vì những chuyện này mà ầm ĩ với tôi, cậu liền khẳng định không có thứ tốt."

Điền Chính Quốc đứng lên vỗ vỗ cỏ trên mông, vừa đeo túi sách vừa nói: "Nếu cậu lại muốn đùa dai với tôi, tôi sẽ "không cẩn thận" nói ra chuyện hôm nay cậu lén ra ngoài với văn phòng chủ nhiệm.

Cậu cũng đừng nói nhiều người ra ngoài buổi tối như vậy, sao chỉ có mình cậu." Nói xong, Điền Chính Quốc nhún vai, "Cậu xem họ tin hay không."
Uy hiếp người xong, Điền Chính Quốc cũng không quản.

Đêm nay chuyện cần nói cũng nói xong, Hàng Dân cố kỵ chuyện đêm nay, hẳn là sẽ không lại đến trêu chọc cậu, chung quy bị vài người hút thuốc kia biết là bởi vì Hàng Dân làm cho bọn họ bị xử phạt, cậu ta sẽ chịu không nổi.

Nhưng Điền Chính Quốc vẫn là cảm giác đầu óc của Hàng Dân bị nước vào.

Quả nhiên, từ từ sau đó Điền Chính Quốc liền thái bình, tuy rằng thường thường còn có thể cảm giác được ánh mắt của Hàng Dân, nhưng Điền Chính Quốc trên cơ bản là không nhìn.

Dù sao nhìn thì nhìn, cậu lại không thiếu đi mấy khối thịt.

Bởi vì Kim Tại Hưởng là học sinh cấp ba, có thể dành ra thời gian rất ít, đại bộ phận thời gian đều là Điền Chính Quốc đi tìm hắn.

Cậu chăm đi, vài người trong ban đều biết cậu là tìm đến Kim Tại Hưởng.

Nam sinh bình thường cũng sẽ không nghĩ đến hai người bọn họ có quan hệ gì đặc biệt, chỉ coi Kim Tại Hưởng nhận một học sinh năm hai làm em nuôi.

"Chính Quốc, đến đây." Chỗ ngồi của Mẫn Doãn Kỳ ở bên trong phòng học, vị trí của hắn ở sau, nhìn được cửa phía sau, nhìn thấy Điền Chính Quốc liền phất phất tay với cậu.

Bởi vì mọi người đều biết cậu tìm Kim Tại Hưởng, cho nên Điền Chính Quốc có thể trực tiếp vào ban, chỉ cần không bị thầy giáo nhìn là được.

Điền Chính Quốc đưa đồ cho Mẫn Doãn Kỳ, nghi hoặc nhìn hắn.

"Anh của em đâu?"
"Đi WC rồi, lập tức sẽ trở lại." Mẫn Doãn Kỳ cầm ra một gói khoai tây chiên, Điền Chính Quốc bới gói to ra, nói: "Tam ca, bên trong có sữa bánh mì, đừng ăn cái này."
"Anh vừa ăn cơm xong, không sao."Mẫn Doãn Kỳ cắn khoai chiên, chỉ chỉ về phía sau Điền Chính Quốc, "Người trở lại rồi kia kìa."
Điền Chính Quốc còn chưa quay đầu lại, đã cảm giác có tay nhẹ đặt ở trên đỉnh đầu của cậu.

"Hôm nay sao lại sớm như vậy đã đến, ăn cơm xong chưa?" ghế Điền Chính Quốc vừa ngồi là ghế dựa của Kim Tại Hưởng, thấy hắn trở lại liền muốn đứng lên.

Kim Tại Hưởng bảo cậu tiếp tục ngồi, tùy tiện kéo ghế dựa bên cạnh ngồi xuống.

"Lần sau không cần mua nhiều như vậy, bình thường anh không hay ăn."
"Vâng, em biết rồi."Điền Chính Quốc nhớ kĩ, tìm ra bánh mì đưa cho Kim Tại Hưởng, lại giải thích: " Chủ nhiệm lớp của em có việc, để cho người khác lên lớp, không cần học quá giờ."
Kim Tại Hưởng gật gật đầu.

"Chú không ăn thì anh ăn."Mẫn Doãn Kỳ gấp vỏ khoai tây chiên lại, vừa vặn có người muốn đi đổ rác, hắn nhờ người nhân tiện vứt hộ.

"Đừng nghe ông xã của chú, lần sau mang đến cho Tam ca một ít." Hai chữ ông xã Mẫn Doãn Kỳ thanh ép tới rất thấp, nhưng vẫn là khiến Điền Chính Quốc có chút ngượng ngùng.

Kim Tại Hưởng liếc Mẫn Doãn Kỳ một cái, giơ chân đá ghế hắn, "Có ăn thì câm miệng."
"Mợ chú, giờ có bạn trai nhỏ xinh đẹp đến thăm, trong lòng mình vui còn không cho anh nói." Mẫn Doãn Kỳ cũng đạp lại một cước, "Chính Quốc, chú nói nó có phải là giả bộ đứng đắn không."
Điền Chính Quốc nhìn hai người họ vui đùa cũng thấy vui, đôi mắt cũng có ý cười.

Cậu xem náo nhiệt không sợ lớn chuyện, đứng về phía Kim Tại Hưởng, "Giả đứng đắn rõ ràng là Tam ca, lại đây quấy rầy thế giới hai người của chúng em."
"Hai thằng này, vây quanh bàn của anh, vây quanh anh, còn nói anh quấy rầy thế giới của hai chú?" Mẫn Doãn Kỳ giả bộ tức giận, một phen gói chắc túi to, ném đến bên bàn mình, phất tay đuổi người, " Lăn lăn lăn, đừng vây quanh anh đây, anh muốn đọc sách."
Kim Tại Hưởng lôi kéo Điền Chính Quốc đứng lên đi ra ngoài, Điền Chính Quốc quay đầu lại phất tay với Mẫn Doãn Kỳ, trông cũng ra dáng một cô vợ nhỏ.

Bên cạnh tòa nhà này có một tòa nhà chưa được trang hoàng xong, ở giữa được đả thông, bảng đen linh tinh cũng có, nhưng không có bàn ghế, còn toàn là tro bụi.

Có vài cặp đôi sẽ đến đây, bởi vì còn chưa mở điện, máy theo dõi không mở, cũng bắt không được bọn họ.

Kim Tại Hưởng đưa Điền Chính Quốc tìm chỗ không có ai, cùng nhau ngồi vào một chỗ hẻo lánh sạch sẽ.

Điền Chính Quốc ôm eo Kim Tại Hưởng, cọ cọ trên vai hắn.

Kim Tại Hưởng sờ mái tóc mềm mại của cậu, nói: "Cuối tuần này anh về nhà, muốn ra ngoài không?"
"Muốn!" Nếu không có ngày nghỉ hai tuần, hai ngày cuối tuần Kim Tại Hưởng vẫn phải tiếp tục ở trường học lên lớp, chỉ có nửa ngày chủ nhật có thể nghỉ ngơi, song lúc này Điền Chính Quốc sao có thể bắt Kim Tại Hưởng ra ngoài theo cậu.

"Em muốn đi đâu?"
Chuyện này Điền Chính Quốc còn chưa nghĩ đến.

Cậu kỳ thật đi chỗ nào cũng được, chỉ là nghĩ muốn cùng Kim Tại Hưởng ở cùng một chỗ mà thôi, cho dù không ra ngoài chơi, chỉ ở nhà cùng nhau xem TV cũng được.

"Đến lúc lại nói, dù sao anh cũng theo em."
"Được."Kim Tại Hưởng sủng nịch hôn hôn trán Điền Chính Quốc, lúc này Kim Tại Hưởng đột nhiên giống như nghĩ đến cái gì, đột nhiên nói: "Gọi ca ca?"
Điền Chính Quốc sửng sốt, nhớ tới vừa rồi cậu thật sự gọi Kim Tại Hưởng là ca ca.

Trong lòng cậu có chút xấu hổ, nhưng vẫn là ngọt ngào kêu một tiếng, "Ca ca." Ca và ca ca, ý tứ kỳ thật đều giống nhau, thế nhưng ở trong tai tình nhân, hàm súc của từ sau càng ngọt nị thân mật.

Sau khi gọi một tiếng, Điền Chính Quốc cũng cảm giác không có gì, liên tiếp kêu vài tiếng ca ca, giống chim sẻ nhỏ chiêm chiếp.

"Ca ca anh có thích em không nha?"Điền Chính Quốc hỏi xong, tự mình gật gật đầu, nói: "Khẳng định thích a."
Kim Tại Hưởng bật cười, "Bé ngốc."
Điền Chính Quốc nghiêng đầu, đổi thành ôm chặt cổ Kim Tại Hưởng, ngẩng đầu hôn hôn cái miệng của hắn, "Ca ca, em có một chuyện chưa nói cho anh."
"Không cần chuyện gì cũng nói cho anh." Kim Tại Hưởng cho rằng Điền Chính Quốc lại đang làm nũng, vỗ vỗ lưng cậu, nói: "Em muốn nói thì nói."
Giọng Điền Chính Quốc thấp xuống, môi cậu hơi hơi động một chút, "Nhưng mà em rất muốn nói cho anh."
Kim Tại Hưởng lúc này nhận thấy được có một chút không đúng, hắn suy đoán có thể là mình nghĩ quá đơn giản.

"Vậy thì chờ anh hỏi." Kim Tại Hưởng nâng mặt Điền Chính Quốc lên, bóp mũi cậu, "Nếu không thể chủ động mở miệng, thì chờ anh hỏi, là anh bắt em nói."
Kim Tại Hưởng cho rằng Điền Chính Quốc nói chuyện này cũng giống như chuyện mặc nữ trang, từ một góc độ nào đó mà nói, cũng đích xác xem như một loại chuyện lớn.

Điền Chính Quốc nở nụ cười, do dự vừa rồi hết sạch, cậu cắn miệng Kim Tại Hưởng, lầu bà lầu bầu, "Không cho bắt nạt em."
Kim Tại Hưởng ôm lấy cậu, nói: "Không bắt nạt em, thương em.".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lvoe