Chương 39 - 【Phiên Ngoại】Kí Sự Trung Học (Thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Điền Chính Quốc học cấp hai, có rất nhiều người ở sau lưng nói cậu là nương pháo, hiện tượng này sau khi lên cấp ba đã tốt lên rất nhiều, nhưng vẫn là có rất nhiều người ở sau lưng nói huyên thuyên.
Điền Chính Quốc luôn luôn mặc kệ những người khác nói như thế nào, bình thường nên thế nào thì thế đó, cho dù nam sinh trong ban gây sự với cậu thì cậu cũng không để ý, tự mình làm việc của mình.

Nam sinh trong ban gây sự với cậu, thế nhưng nữ sinh thì không giống.

Rất nhiều nữ sinh có một loại hiếu kì đặc biệt với cậu, Điền Chính Quốc kỳ thật không phải thực thích loại cảm giác này, cho nên cậu cũng không gần gũi với các nữ sinh, nhiều nhất chỉ có thể là bạn học hoặc là tiến thêm một bước làm bạn bè, nhưng tuyệt không thổ lộ tình cảm.

Nhưng Điền Chính Quốc không thân cận với nữ sinh, không có nghĩa là những người khác cũng là như vậy.

Trừ Điền Chính Quốc, trong ban còn có nam sinh khác cũng bị những người khác xa lánh.

Nếu nói Điền Chính Quốc là vì diện mạo trung tính cùng theo đuổi tinh xảo mĩ lệ gì đó mà bị người khác nói, một người khác lại là bởi vì thân mật với nữ sinh lại còn lời nói hành vi nữ tính hóa mà bị người khác cười nhạo.

Bởi vì Điền Chính Quốc không phải dễ chọc, cho nên cho dù có người nói cậu, cũng chỉ dám vụng trộm.

Thế nhưng nam sinh thì không giống, là quang minh chính đại cười nhạo.

Điền Chính Quốc cũng biết, những người đó cũng là mượn cái này đến trào phúng cậu.

Điền Chính Quốc không chú ý đến nam sinh kia lắm, nhiều nhất là xã giao, cậu cũng nghe nói có người bắt nạt người nọ, nhưng cũng không phải rất rõ ràng chuyện này.

Thẳng đến một ngày lúc tan học, cậu nhìn thấy người nọ bị bốn năm người vây quanh.

"Mấy người muốn làm gì?" Điền Chính Quốc đi vào, cao giọng hỏi.

Những người này chưa thấy qua, xem ra không giống như là học sinh năm nhất, hẳn là học trưởng năm trên.

"Cậu là bạn của nó?" Một người trong đó nhìn qua lại hai người, đột nhiên nở nụ cười, "Cả hai đều là nương pháo hả?"
"Cho nên mấy người đến cùng muốn làm cái gì?" Điền Chính Quốc đi đến bên cạnh nam sinh kia, che ở trước mặt cậu ta, ngẩng đầu nhìn chằm chằm kia mấy người đó, "Hàng Dân, bọn họ tìm cậu có chuyện gì?"
Hàng Dân cúi đầu nhỏ giọng khóc, không đáp lại lời Điền Chính Quốc.

"Thôi đi, tôi còn muốn hỏi cậu ta muốn làm gì, cả ngày quấn lấy Hưởng ca, đuổi cũng đuổi không đi, nhìn xem bán mông cũng phải xem bán cho ai!"
"Mấy người nói chuyện sạch sẽ chút, gay thì liên quan gì đến anh, ăn gạo nhà anh hay sao!" tầm mắt Điền Chính Quốc đối diện với người đứng ở sau cùng, vẫn không nói chuyện, "Không thích thì không thích, cự tuyệt không phải xong rồi, bốn năm người bao vây người khác, muốn làm gì, đe dọa sao?"
"Chúng tôi đe dọa? Cậu ta đe dọa chúng tôi không nhiều sao! Đã nói là chỉ biết quấn người khác, chỉ biết đi theo sau chúng ta, nói chuyện quan trọng thì khóc." Một người khác cười nhạo một tiếng, hai tay ôm cánh tay, xa xăm nói: "Cậu nói nên làm cái gì bây giờ a, anh giai trượng nghĩa nương pháo?"
Điền Chính Quốc khẽ nhíu mày, cậu quay đầu nhìn Hàng Dân, "Bọn họ không bắt nạt cậu sao?"
Hàng Dân nhìn Điền Chính Quốc, "Ừ."
Điền Chính Quốc mím môi, cậu xoay người, nói: "Tôi còn tưởng rằng mấy người bắt nạt cậu ấy, thực xin lỗi các vị học trưởng."
"Sao cậu lại biết chúng tôi là học trưởng?" Mấy người kia vui vẻ, có hứng thú nhìn Điền Chính Quốc.

"Đoán." Điền Chính Quốc nhún vai, cậu lại nhìn về phía Hàng Dân, "Nếu không có việc gì tôi đi đây." Nói xong, Điền Chính Quốc gật gật đầu với mấy người kia, chạy đi luôn.

"Rất thú vị." Mẫn Doãn Kỳ nhìn bóng dáng của Điền Chính Quốc, đụng đụng bả vai của Kim Tại Hưởng, "Thật là thông minh."
Kim Tại Hưởng không để ý đến hắn, trên dưới quét Hàng Dân một vòng, lạnh lùng nói: "Tôi nói một lần cuối cùng, tôi không có ý với cậu, đừng theo đuổi tôi nữa.

Lại tiếp tục quấn tôi, chớ có trách tôi không khách khí."
Mặt Hàng Dân trắng bệch, Mẫn Doãn Kỳ lại bổ thêm một đao, "Bị đánh cũng không nên nói chúng tôi bắt nạt cậu."
Nói xong, Mẫn Doãn Kỳ phất phất tay, một nhóm người nghênh ngang mà đi, chỉ để lại Hàng Dân một người.

Điền Chính Quốc gặp lại Kim Tại Hưởng ở sân bóng rổ.

Cậu không thích vận động, cũng không có hứng thú xem người khác vận động, nếu không phải trường học cưỡng chế, cậu căn bản sẽ không vào sân vận động.

Điền Chính Quốc ngược lại là không nghĩ tới, sẽ ở sân bóng rổ thấy nhìn thấy người quen.

"Cậu có biết người áo hồng kia là ai không?" Điền Chính Quốc hỏi nữ sinh ngồi bên cạnh, nữ sinh kia híp mắt nhìn một hồi, "À, cậu nói Kim Tại Hưởng a.

Anh ấy là đội trưởng đội bóng rổ của chúng ta, nghe người ta nói là đặc biệt lợi hại."
Điền Chính Quốc nhíu nhíu lông mày, chống cằm nhìn Kim Tại Hưởng đang làm nóng người.

Cậu ngày hôm qua nhìn thấy Kim Tại Hưởng đã cảm giác người này rất hợp tiêu chuẩn bạn trai của mình, cũng không biết anh ấy có thích nam nhân hay không.

Tuy nói anh ấy cự tuyệt Hàng Dân, thế nhưng cự tuyệt thì cũng chưa chắc đã là thẳng nam.

Một hồi bóng rổ thi đấu, vào bao nhiêu quả Điền Chính Quốc là không biết, Kim Tại Hưởng lau mồ hôi bao nhiêu lần cậu ngược lại là nhớ rõ rành mạch.

Xem hợp mắt là một loại cảm giác, loại cảm giác này theo lý mà nói sẽ xuất hiện rất nhiều lần, cũng có lẽ là tiêu chuẩn của Điền Chính Quốc rất cao, mặc kệ là trước mười bốn tuổi dậy thì hay là sau mười bốn tuổi đến giờ, cậu ngay cả cảm giác mối tình đầu cũng không có, cho nên đối với Kim Tại Hưởng, cậu nhớ kĩ.

"Làm gì thế hả, bảo anh ra đây, tự mình ngẩn người."
Điền Chính Quốc giật giật ống hút, "Trịnh Hạo Thạc, em hình như là có cảm giác với một người."
"Cảm giác gì, phát tình hả?"
Điền Chính Quốc trợn trắng mắt, "Anh không trả lời hắn hoi, em về nhà sẽ nói cho bác anh chép bài tập của em."
Trịnh Hạo Thạc, trừ là bạn học của Điền Chính Quốc, còn có một thân phận khác, đó chính là anh họ của Điền Chính Quốc.

"Anh đây cũng chưa nói sai a, em có cảm giác với em ấy, không phải là có hảo cảm với em ấy sao, có hảo cảm nói cách khác cũng có thể nói là phát tình a, có cái gì không đúng."
"Có hảo cảm......!Thế nhưng em mới thấy mặt, chúng em cũng chưa nói chuyện qua."
"Vậy em chính là coi trọng mặt của em ấy, thật không nghĩ tới em vẫn là một kẻ nhan khống.

Nhưng này cũng thực bình thường, em gái xinh đẹp thì ai cũng thích, này không gây trở ngại em theo đuổi người ta.

Lúc theo đuổi thì cũng suy nghĩ xem quan điểm có hợp hay không, không hợp chính là tiếc nuối, hợp em thì toàn lực ứng phó.

Thế nhưng nếu em ấy cự tuyệt em, vậy em không được rồi."

Điền Chính Quốc như có chút đăm chiêu gật đầu, "Anh nói cũng đúng, thế nhưng tiếp xúc cũng khó, người ta lớn hơn em một tuổi."
"Được lắm Điền Chính Quốc, em còn chơi tình chị em?" Trịnh Hạo Thạc hưng phấn, "Này anh rất có kinh nghiệm, bạn kí túc xá của anh cũng thế, vẫn là anh bày mưu tính kế!"
Điền Chính Quốc không kiên nhẫn đẩy mặt Trịnh Hạo Thạc, "Ai nói với anh người ta là nữ?"
"Không phải nữ thì là nam......!Nam!" Trịnh Hạo Thạc nghẹn một chút, "Em là gay?"
Điền Chính Quốc nhìn chằm chằm Trịnh Hạo Thạc, Trịnh Hạo Thạc bị cậu nhìn sợ, khép miệng lại.

"Kia......!Anh đây cũng không có kinh nghiệm."
"Dùng anh bày mưu tính kế, em còn có thể có bạn trai sao?" Điền Chính Quốc cười một cái, "Em có việc đi trước, nhớ rõ tính tiền."
Trịnh Hạo Thạc nhìn theo Điền Chính Quốc đi, qua một hồi lâu mới tiêu hóa xong tin tức em họ của mình là gay.

Này thật sự là so với việc đủ điểm chuẩn môn Toán còn kinh sợ hơn.

Bởi vì cuối kỳ đã thi xong, người trong ban đều quyết định đi cùng nhau tụ họp một chút.

Kỳ thật loại tụ họp này bình thường đều là đi ca hát, thế nhưng mọi người đều náo nhiệt, ở bên trong ngồi quậy một trận.

Thời gian định vào buổi chiều năm giờ ngày hôm sau hôm nghỉ hè, Điền Chính Quốc ăn chút gì đó liền đi ra ngoài, đoàn người lưu loát tụ lại ktv.

Lớp trưởng đặt một phòng tổng thống, chỗ ngồi thoải mái, thậm chí còn có chỗ trống, thế nhưng không đủ mic.

May mà trong ban có người khẳng định cũng có người không muốn ca hát, không muốn hát thì trốn ở góc ăn gì đó cũng tốt.

Điền Chính Quốc chính là một trong số đó, trong lòng cậu có chuyện, ăn cũng ăn không yên lòng.

"Các bạn học, xem tớ mang ai đến này." Đoàn Chi Thư vỗ vỗ tay, cô kéo cửa ra, có mười mấy người từ bên ngoài đi vào đến.

"Tớ vừa ở bên ngoài gặp học trưởng học tỷ, liền mời họ cùng đến."
Một đám người vỗ tay ồn ào, ánh mắt Điền Chính Quốc lại đặt ở một người đi giữa đó.

Học sinh năm nhất nhìn học trưởng học tỷ, luôn cảm giác bọn họ muốn thành thục hơn, ngay cả mặc quần áo trang điểm không chỉ tốt hơn một phần.

Ảo giác như vậy luôn có, hơn nữa rất phổ biến.

"Mọi người ca hát đi, bọn chị chỉ tới góp vui cho các em thôi." Một cô gái mặc váy cười nói: "Nhờ có các em mời vào đấy, vừa rồi chị đi hỏi, đã không còn phòng, nếu không phải có các em, bọn chị cũng chỉ có thể về nhà, thế thì chán lắm."
"Học tỷ chị khách khí quá." Lớp trưởng nhanh chóng nói.

"Cậu ấy chỉ nói lời khách khí, không vui! Mọi người muốn chơi trò chơi không?" Một nam sinh trong đámn gười đứng lên, cao giọng nói: "Chơi đại mạo hiểm."
"Không phải là nói thật hay mạo hiểm sao?"
"Nói thật chơi không vui, trực tiếp đại mạo hiểm! Chơi hay không?"
Nữ sinh còn có chút do dự, nam sinh kia lại nói: "Không sao, nếu mọi người cảm giác nội dung đại mạo hiểm không thích hợp, chúng ta sẽ đổi, tuyệt đối không để mấy tên nam sinh xấu xa chiếm tiện nghi!"
Mọi người đều nở nụ cười, có không ít người tham gia, trong đó bao gồm Điền Chính Quốc.

Lớp trưởng tìm bài, phân phát cho người tham gia, trong đó quốc vương đưa ra nội dung mạo hiểm, quốc vương phân bài và đưa ra nội dung, thuyết minh quy tắc trò chơi, trò chơi chính thức bắt đầu.

Vận khí của Điền Chính Quốc không tồi, cậu chưa bị trúng lần nào, mà người cậu chú ý cũng chưa trúng lần nào.

"Tại Hưởng, cũng không biết vận khí của chú là tốt hay xấu, sao lại vẫn chưa đến lượt chú." Mẫn Doãn Kỳ nói thầm, bị Kim Tại Hưởng đá một cước.

"Mợ nó, nói có là có." Mẫn Doãn Kỳ sung sướng, "Tớ là quốc vương!" Giơ bài lên, Mẫn Doãn Kỳ nhanh chóng liếc nhìn lá bài trong tay Kim Tại Hưởng, "Bảy rô và tám bích."
Kim Tại Hưởng là tám bích, hiện tại muốn tìm bảy rô.

"Là tôi." Điền Chính Quốc nhấc tay.

Mẫn Doãn Kỳ kinh ngạc nhìn Điền Chính Quốc, hắn nhận ra đây là nương pháo mới gặp gần đây.

Kim Tại Hưởng chưa nói gì, những người khác tắc đều ôm tâm lý xem kịch vui.

Người trong ban đều biết Điền Chính Quốc là nương pháo, học trưởng học tỷ đơn thuần là muốn ghẹo Kim Tại Hưởng.

"Này......!Vậy ăn pocky đi." Mẫn Doãn Kỳ bóc một gói đồ ăn ra, từ bên trong rút ra một cây pocky vị chocolate.

Tất cả mọi người cũng cười, Điền Chính Quốc lặng lẽ siết chặt vạt áo của mình, Kim Tại Hưởng lại lấy qua pocky trên tay Mẫn Doãn Kỳ, đi về hướng Điền Chính Quốc.

"Làm không?" Kim Tại Hưởng hỏi.

Điền Chính Quốc nhếch nhếch khóe miệng, "Làm."
Kim Tại Hưởng cắn một đầu trước, sau đó kéo qua bả vai Điền Chính Quốc, tốc độ ăn của hắn rất nhanh, Điền Chính Quốc mới cắn mấy miếng, Kim Tại Hưởng cũng đã ăn đến trước mắt cậu.

Điền Chính Quốc ngẩn người, cảm giác được trên môi mình bị chạm một chút, có thứ gì đó ấm áp và mềm mại cuốn vào miệng cậu, cướp đi một miếng bánh cuối cùng trong miệng cậu.

"Xong rồi." Kim Tại Hưởng xoay người, nhìn về phía những người khác.

"Hể, nhanh như vậy? Còn chưa thấy rõ mà!" Mẫn Doãn Kỳ là người đầu tiên bất mãn, "Lại đến một lần đi."
"Cút."
Điền Chính Quốc ngốc ngốc ngồi trở lại trên sô pha, cậu che miệng mình, sau khi lấy lại tinh thần thế nhưng bắt đầu nhớ lại cảm giác vừa rồi.

Điền Chính Quốc ấn môi của mình, có ngọt ngào bí ẩn từ trong lòng sinh ra.

Mà chờ khi cậu ngẩng đầu lên, liền thẳng tắp đối diện ánh mắt của Kim Tại Hưởng.

Khi tụ họp chấm dứt, Điền Chính Quốc chậm rì đi ở sau cùng.


Cậu tính toán là tìm một cơ hội nói chuyện với Kim Tại Hưởng một chút, thế nhưng đến cửa người cùng nhau ùa ra, Điền Chính Quốc tìm không thấy Kim Tại Hưởng.

Điền Chính Quốc sốt ruột, bờ vai của cậu đột nhiên bị người từ phía sau vỗ một cái.

Cậu nhìn lại, Kim Tại Hưởng đứng ở sau cậu, mang theo nụ cười trêu chọc nhìn cậu.

"Tiểu nương pháo, em đang tìm tôi?"
Điền Chính Quốc yên lòng, cũng cùng nở nụ cười, "Vậy giờ học trưởng có rảnh hay không?"
Kim Tại Hưởng không nói gì, xoay người đi theo một hướng khác, Điền Chính Quốc nghĩ nghĩ, vẫn là đi theo.

Kim Tại Hưởng đưa Điền Chính Quốc đi đến một công viên nhỏ.

Công viên lúc này không có người, xa xa là quảng trường có mấy người gia đang khiêu vũ.

"Có chuyện gì?" Kim Tại Hưởng mở miệng trước, Điền Chính Quốc ở trên quần xoa xoa lòng bàn tay của mình, cậu luôn cảm giác trên tay có chút dính.

"Học trưởng, nếu anh đưa tôi đến chỗ này, hẳn là biết tôi suy nghĩ cái gì.

Tôi còn muốn hỏi trò chơi vừa rồi là sao thế này, anh thừa dịp trò chơi chiếm tiện nghi của tôi sao?" Điền Chính Quốc tiên phát chế nhân, kỳ thật trong lòng cậu cũng không để bụng, nhưng trực giác nói cho cậu, Kim Tại Hưởng khẳng định đã nhìn ra cái gì, hơn nữa trong lòng hắn hẳn là cũng có chút ý tứ mới đúng.

Biểu tình của Kim Tại Hưởng không có chút biến hóa, chỗ này ánh sáng không nhiều, Điền Chính Quốc nhìn Kim Tại Hưởng, luôn cảm giác mơ hồ.

Điền Chính Quốc vẫn là tiếp tục nói, cậu thuộc phái hành động, bây giờ là cơ hội, tất nhiên cậu muốn lợi dụng hết.

"Ý tứ của tôi là, tôi có hảo cảm với học trưởng, không biết học trưởng là nghĩ như thế nào? Nếu anh không thích nam nhân, vậy lời nói vừa rồi của tôi anh chỉ cần nghe, không cần để ở trong lòng đâu."
Kim Tại Hưởng lặp lại một câu cuối cùng của Điền Chính Quốc, trên mặt hiện ra biểu cảm hứng thú.

Điền Chính Quốc chờ đợi Kim Tại Hưởng trả lời.

Biểu hiện của cậu thật sự trấn tĩnh, nhưng thông qua một ít động tác nhỏ vẫn là có thể thấy được cậu kỳ thật cảm giác thật khẩn trương.

Đây là nhân chi thường tình, nói Kim Tại Hưởng là mối tình đầu cũng không đủ, ai cũng sẽ không bình tĩnh đối diện với mối tình đầu được.

"Nếu tôi không thích nam nhân thì em sẽ làm gì?" Kim Tại Hưởng hỏi.

"Nếu không thích, tôi đây đại khái là sẽ về đau lòng vài ngày, sau đó điều chỉnh cảm xúc một chút.

Nhưng học trưởng anh nói ra những lời này, tôi có thể cho rằng kỳ thật anh đối với tôi cũng là có cảm giác." Điền Chính Quốc nhún vai, nụ cười của cậu có chút cứng ngắc.

"Tôi chưa xác định."
Chưa xác định, một từ ba phải cái nào cũng được, nhưng thế này cũng đủ, Điền Chính Quốc thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Vậy học trưởng muốn cùng tôi thử một chút không? Hoặc là cho tôi cơ hội theo đuổi anh." Điền Chính Quốc nghiêng người, nhìn thẳng Kim Tại Hưởng.

"Em thật sự thích tôi sao? Tôi và em hẳn là chỉ gặp qua vài lần."
"Cho nên tôi mới nói là có hảo cảm a, cho nên trong quá trình theo đuổi học trưởng, tôi cũng sẽ quan sát học trưởng thật kĩ, xem phân lượng của học trưởng trong lòng tôi có càng ngày càng nặng hay không."
"Đây là lần đầu tiên tôi nghe lời nói này." Kim Tại Hưởng bật cười, hắn cảm giác bộ dáng Điền Chính Quốc nói nghiêm trang có chút khả ái.

"Cho nên tôi xem như là người duy nhất của học trưởng sao?" Điền Chính Quốc cũng cười lên, "Tuy rằng tôi chưa yêu đương gì, thế nhưng theo ý tôi, yêu đương là chuyện của hai người, theo đuổi người khác cũng vậy, đều là hai phía.

Nếu trong lúc tôi theo đuổi học trưởng, phát hiện tam quan của tôi và học trưởng không hợp, tôi đây tự nhiên sẽ làm ra suy xét khác." Điền Chính Quốc nghiêm túc giải thích.

Kim Tại Hưởng còn nói, "Tôi còn chưa nói có cho em cơ hội hay không."
"Tôi đã biết đáp án." Điền Chính Quốc chớp mắt, "Cho nên mời học trưởng cho tôi số di động của anh đi."
Thuận lợi lấy được số điện thoại của Kim Tại Hưởng, Điền Chính Quốc nhìn nhìn thời gian, cảm giác cũng kém không bao lâu là phải trở về, liền phất tay với Kim Tại Hưởng coi như nói lời từ biệt.

"Tôi phải về rồi, tạm biệt học trưởng."
Kim Tại Hưởng chưa nói gì, Điền Chính Quốc đi về phía trước vài bước, lại đột nhiên quay về, ấn bả vai Kim Tại Hưởng, hôn hôn khóe miệng của hắn.

"Có qua có lại, không thể chỉ cho học trưởng chiếm tiện nghi của tôi." Nói xong, Điền Chính Quốc cũng không xem biểu tình của Kim Tại Hưởng, vắt chân muốn chạy, kết quả mới vừa mới đi một bước đã bị kéo về, ngã vào trên người Kim Tại Hưởng.

"Học trưởng, anh đây là......" giọng Điền Chính Quốc nghèn nghẹn, "Thế này không giống như giai đoạn tôi theo đuổi anh nha."
"Tôi đã nói là cho em theo đuổi chưa?" Kim Tại Hưởng cúi đầu nở nụ cười một tiếng, "Em cho tôi, còn có một lựa chọn khác."
Mặt Điền Chính Quốc đỏ hồng, đây là lần đầu tiên cậu thân cận với người ngoài người nhà, thế nhưng như lúc trước cậu nghĩ, cậu có hảo cảm với Kim Tại Hưởng, có cảm giác muốn thân thiết, loại cảm giác này thúc đẩy thân mật sẽ khiến cậu cảm giác khẩn trương, lại không chán ghét.

Kim Tại Hưởng xoay mặt Điền Chính Quốc qua, lúc ngậm môi cậu thì cười nói, "Đây mới là có đi có lại."
Một nụ hôn qua đi, Điền Chính Quốc trừng mắt nhìn Kim Tại Hưởng.

"Anh......!Anh là đồ lưu manh!"
"Em muốn định nghĩa tôi như vậy cũng không quan trọng." Kim Tại Hưởng ôm eo Điền Chính Quốc đứng thẳng lên, Điền Chính Quốc tựa vào trên người hắn.

"Vậy em cảm giác chuyện này không hợp tam quan của em sao?"
Điền Chính Quốc bị giọng điệu trêu tức của Kim Tại Hưởng biến thành xấu hổ thật sự, cậu khẽ hừ nhẹ một tiếng, xoay người trực tiếp đi.

Kim Tại Hưởng không chút hoang mang, đứng ở tại chỗ nhìn bóng dáng của cậu.

Tiểu nương pháo chạy trối chết.

Kim Tại Hưởng cười cười.


Trịnh Hạo Thạc sau khi nghỉ hơn nửa tháng sau rốt cuộc vào một buổi sáng, kết quả lúc anh ta ra phòng đã thấy Điền Chính Quốc ngồi ở bàn ăn ăn bữa sáng.

"Tui chưa tỉnh ngủ hay sao?" Trịnh Hạo Thạc lẩm bẩm nói: "Không có khả năng, Tiểu Quốc không có khả năng tỉnh sớm hơn tui, đây nhất định là mơ!"
"Lăn lại đây ăn sáng cho em." Điền Chính Quốc âm trầm nói.

Trịnh Hạo Thạc giật mình, ngồi ở đối diện Điền Chính Quốc, một lát sau anh ta mới vỗ bàn một chút, "Tiểu Quốc, em bị kích thích gì vậy, đã thế còn là sáng sớm? Giờ còn chưa đến chín giờ đâu!"
"Anh nói thêm câu nữa em sẽ bẻ gãy chân giữa của anh."
Trịnh Hạo Thạc khép chặt hai chân, ủy khuất ba ba nói: "Không nói không nói nữa......! Anh đây không phải quan tâm em hay sao."
Điền Chính Quốc liếc mắt nhìn anh, buông bánh mì, ho nhẹ một tiếng, "Lát nữa em đi hẹn hò với học trưởng."
"Ầy, nói sớm đi chứ." Trịnh Hạo Thạc bừng tỉnh đại ngộ, anh biết Điền Chính Quốc lúc vừa nghỉ đã thông đồng với đối tượng thầm mến, song này cũng đã là chuyện rất lâu.

"Tiểu Quốc, không phải là em nói học trưởng kia đùa giỡn lưu manh với em hay sao?"
Điền Chính Quốc nhìn anh một cái, không đáp lại.

Trịnh Hạo Thạc sờ sờ cằm, hiểu ra: "Cho nên em nhận trò lưu manh của người ta? Quốc a, làm người không thể như vậy, phải có điểm giới hạn của mình, đều nói con gái gả đi như bát nước hắt, em đây là chưa gả ra ngoài khuỷu tay đã chống ra ngoài rồi.

Không được, em có một nửa huyết thống của nhà mình, phải kiên định lập trưởng của mình!"
Trịnh Hạo Thạc nói còn chưa nói xong, Điền Chính Quốc nhận được một cái tin nhắn liền vui vẻ nhắn lại.

Trịnh Hạo Thạc thấy bộ dáng rạo rực của cậu, cảm giác mình nói nữa cũng không tốt, vẫn là thành thành thật thật uống sữa đậu nành của mình đi thôi.

"Tiểu Quốc, không phải là em nói chỉ có hảo cảm thôi sao, anh xem em như vậy, không phải thích thì anh sẽ tự vả miệng mình."
Điền Chính Quốc cất di động, nâng cằm nghĩ nghĩ, "Biến hóa này em cũng không phải rất hiểu, dù sao gần đây em ngắm học trưởng, càng xem càng cảm giác đẹp zai."
"Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, bệnh em nặng quá rồi." Trịnh Hạo Thạc hút sữa đậu nành, mơ hồ không rõ nói: "Nhưng cũng hẹn hò rồi, xác định quan hệ chưa?"
Ánh mắt Điền Chính Quốc quay tròn dạo qua một vòng, đặt nửa cái bánh mì còn lại lên đĩa, đứng lên lấy túi liền đi ra ngoài.

"Em phải đi ra ngoài, buổi tối lại về."
Trịnh Hạo Thạc gật gật đầu, đến lúc uống gần cạn sữa đậu nành mới phản ứng lại đây còn chưa hỏi học trưởng kia là ai đâu.

Xong, em họ gả đi như bát nước hắt, anh lại còn chưa biết đại thần nào hứng được bát nước này!
Nói là hẹn hò, Điền Chính Quốc và Kim Tại Hưởng cũng chỉ là ở trên đường tùy tiện đi dạo, trong lòng cậu còn vang lời nói của Trịnh Hạo Thạc, đến gần Kim Tại Hưởng một chút cũng thấy không tự nhiên.

Lần trước sau sự kiện kia, Điền Chính Quốc nói là tức giận còn không bằng nói là thẹn thùng, sau khi về nhà Kim Tại Hưởng liền gửi tin nhắn hỏi cậu về nhà chưa, thường xuyên qua lại cũng quen thuộc.

Bình thường đều là Điền Chính Quốc nói, Kim Tại Hưởng nghe.

Kim Tại Hưởng như là không có chú ý tới Điền Chính Quốc không thích hợp, biểu tình thập phần bình thường, lúc bọn họ đi ngang qua một nơi gắp thú Kim Tại Hưởng còn gắp cho Điền Chính Quốc một con hổ trắng thật to.

Giữa trưa ăn cơm xong, ban đầu Điền Chính Quốc nói là muốn đi xem điện ảnh, thế nhưng ôm con hổ này không quá tiện, Kim Tại Hưởng liền mua thêm một vé cho nó.

Để không khỏi chắn đến người khác, bọn họ còn chọn chỗ không có người nào ở sau.

Điện ảnh là phim Hollywood, hổ trắng đặt ở bên cạnh Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc bởi vì khẩn trương, siết một cái móng vuốt của nó ở trong tay.

Bọn họ không mua bỏng cũng không mua Coca, cứ như vậy ngồi xem bộ điện ảnh này.

"Em có chuyện gì muốn nói với tôi sao?" Mở miệng trước là Kim Tại Hưởng, hắn xoay qua nhìn Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc luôn luôn hoạt ngôn, nhưng thời điểm này cậu lại trầm mặc.

Lời nói đến bên miệng lại nói không nên lời rất khó chịu, cảm giác tình cảm tràn đầy mà nói không thành cũng rất khó chịu.

Thế nhưng hoàn cảnh như vậy, cậu do do dự dự không biết làm sao, đối phương lại giống như hết thảy nắm giữ ở trong đó.

Có lẽ là cậu đã đoán sai, Kim Tại Hưởng cái gì cũng không biết; mà có lẽ cậu đoán đúng, Kim Tại Hưởng cái gì cũng biết, lại là đợi phản ứng của cậu, thật giống vua đã định liệu trước được mọi việc nhìn con mồi trong lồng giam nhảy nhót.

Tư tưởng kì quái đó cũng không lý do, cũng xuất hiện đột ngột.

Đột ngột đến nỗi, hốc mắt Điền Chính Quốc bắt đầu nóng lên, chóp mũi cũng có cảm giác chua xót.

Vừa há miệng, cái gì cũng chưa nói, nước mắt liền rớt xuống thật sự là thực không xong.

Đây là bởi vì cậu quá mức khẩn trương, trong lòng có áp lực mà tạo thành hậu quả.

Chung quy Điền Chính Quốc còn có một bí mật khác ở trong lòng, mà cậu cùng với người khác kết giao, đều bởi vì bí mật này mà hạn chế.

"Anh......!Anh đến cùng có ý tứ gì, anh có......!Có thích tôi không?" giọng Điền Chính Quốc rất nhỏ, nói chuyện đứt quãng, ngữ khí mang theo nghẹn ngào.

Cậu có rất nhiều lời muốn nói, lại bởi vì dạng sinh lý này làm gián đoạn, đột nhiên sinh ra ủy khuất khiến cậu quẫn bách đến đòi mạng.

Điền Chính Quốc đứng ngồi không yên, cậu thậm chí muốn lập tức đứng lên bỏ chạy đi, nhưng Kim Tại Hưởng túm lấy tay cậu, cưỡng chế cậu ở chỗ cũ bất động.

"Tôi hẳn là đã nói vào tối hôm đó, tôi lựa chọn một cách khác." Kim Tại Hưởng lau nước mắt của cậu, giọng là dịu dàng trước nay chưa từng có.

"Tựa như như em nói vậy, ngay từ đầu là hảo cảm, bây giờ thì không giống."
Điền Chính Quốc cúi đầu, đợi tình tự bình ổn mới lại nhìn Kim Tại Hưởng, "Bây giờ có chỗ nào không giống?"
"Tôi còn chưa xác định."
"Lần trước anh cũng nói chưa xác định, tôi đây có thể cho rằng ý của anh là, còn kém một chút anh sẽ thích phải tôi phải không?" Điền Chính Quốc dừng một chút, còn nói: "Hoặc là anh đã thích tôi, thế nhưng bởi vì rất nhiều tình huống cho nên anh không biết mình đã thích tôi.

Tỷ như anh cảm giác thời gian chúng ta ở chung quá ngắn linh tinh."
"Cái gì em cũng nghĩ được." Kim Tại Hưởng nhéo nhéo mũi cậu.

Động tác thân mật như vậy khiến tâm tình Điền Chính Quốc dần dần chuyển tốt, cậu tìm ra khăn tay xoa xoa khóe mắt.

"Tôi rất thông minh, ngược lại là học trưởng, vẫn chưa hiểu được."
"Nói như vậy tức là em đã biết mình nghĩ thế nào sao?" Kim Tại Hưởng khoanh tay, ánh mắt nhu hòa nhìn Điền Chính Quốc.

"Tôi mới không cần khiến học trưởng lại chiếm tiện nghi, đợi học trưởng hiểu rõ tôi sẽ nói cho anh." Điền Chính Quốc khẽ hừ nhẹ, giọng mũi rầu rĩ khiến giọng cậu vừa mềm vừa ngọt, như là một viên đường chảy ở đầu trái tim.

Kim Tại Hưởng sờ sờ lông mi bị nước mắt làm cho ướt nhẹp của Điền Chính Quốc, như là bị mê hoặc nâng mặt cậu lên, dưới ánh mắt kinh ngạc của cậu mút môi cậu.

Lần này hôn môi lâu dài mà ngọt ngào, khi tách ra Kim Tại Hưởng liếm nước bọt ở khóe miệng Điền Chính Quốc.

"Đồ lưu manh." Điền Chính Quốc mắng, giọng lại một điểm khí thế cũng không có.


Mắng xong, Điền Chính Quốc lại chặn con gấu bông to đùng kia ở giữa hai người.

Cậu nhìn như nổi giận đùng đùng, khóe miệng lại là không nhịn được ý vui.

Trịnh Hạo Thạc cầu thật lâu mới được Điền Chính Quốc dẫn đi gặp Kim Tại Hưởng, anh thật sự là cảm thấy rất hứng thú với bạn trai tương lai của em họ mình.

Tuy rằng anh đã biết là Kim Tại Hưởng, nhưng anh cũng rất kinh ngạc.

Trịnh Hạo Thạc, một kẻ so với Điền Chính Quốc còn không chú ý thể dục, dù trường bắt buộc đi xem thi đấu cũng không biết nhân vật phong vân trong trường là ai.

Kết quả đi, anh liền hối hận.

"Hạo Thạc, anh muốn ăn gì?" Điền Chính Quốc ngồi ở bên cạnh Kim Tại Hưởng, cùng Kim Tại Hưởng gắt gao tựa vào nhau.

"Gì cũng được." Dù sao cũng là trong nhà người khác, Trịnh Hạo Thạc vẫn là tương đối câu nệ.

Anh không nghĩ tới Điền Chính Quốc trực tiếp đưa anh đến nhà Kim Tại Hưởng, anh còn tưởng rằng bọn họ hẳn là đi ra ngoài, anh tùy tiện cọ bữa cơm là xong.

Điền Chính Quốc vừa muốn đứng dậy, Kim Tại Hưởng đã ấn cậu lại, "Tôi đi là được, lấy cái gì?"
"Học trưởng tùy tiện rửa ít táo, lại lấy một ít cam là được." Điền Chính Quốc nhớ rõ ngày hôm qua cậu còn mang theo một ít này nọ lại đây, còn nói: "Nho ngày hôm qua mua cũng rửa đi, nho để trong tủ lạnh lâu ăn không ngon đâu."
Trong mắt Kim Tại Hưởng có vài phần ý cười, "Ai bảo em lần trước đặt ở ngăn đông lạnh."
"Đó là ngoài ý muốn được chưa?" Điền Chính Quốc hụt hơi biện giải, Kim Tại Hưởng sờ sờ đầu của cậu, sau đó đứng lên đi phòng bếp lấy hoa quả.

Điền Chính Quốc lại là thuần thục từ ngăn tủ bàn trà cầm ra mấy túi đồ ăn vặt, ném khoai chiên Trịnh Hạo Thạc thích.

Trịnh Hạo Thạc mở túi, cắn hai miếng khoai chiên, càng nghĩ càng không thích hợp.

"Tiểu Quốc, em nói......!Em còn chưa hẹn hò với học trưởng à?"
"Đúng vậy." Điền Chính Quốc thực tự nhiên gật đầu.

"Em lừa quỷ à?" Trịnh Hạo Thạc nói xong cảm giác không đúng, đổi chữ, "Em lừa anh à?"
Điền Chính Quốc: "......"
"Chưa hẹn hò, em đã mò đến nhà người ta rồi? Còn biết trong nhà có thứ gì, lại còn biết đồ ăn vặt để ở chỗ nào nữa!" Trịnh Hạo Thạc lắc lắc khoai chiên, nói vô cùng chắc chắn: "Đây là cái chuyện không thể hiểu nổi!"
Điền Chính Quốc nhún vai, Trịnh Hạo Thạc thấy cậu như vậy đã thấy ngứa răng.

"Thôi, anh muốn đi WC." Trịnh Hạo Thạc đứng lên, đang do dự không biết đi hướng nào, Điền Chính Quốc liền chỉ chỉ bên phải.

"Anh biết mà, anh biết mà!" Trịnh Hạo Thạc dậm chân một cái, khó thở, "Em còn nói là chưa hẹn hò đi!"
Điền Chính Quốc vô tội nhìn anh.

"Anh đi giải quyết chuyện gấp rồi về tính sổ với em." Trịnh Hạo Thạc đẩy Điền Chính Quốc một phen, nổi giận đùng đùng đi toilet.

Kết quả chờ lúc anh trở về, lại thấy Điền Chính Quốc đang cùng Kim Tại Hưởng hôn môi, hơn nữa là hôn lưỡi!
"Hạo Thạc." Điền Chính Quốc ngoắc tay với Trịnh Hạo Thạc, "Hoa quả rửa xong rồi."
Hơn nữa còn là ngồi trên đùi hôn! Oa tên lừa đảo này!
Trịnh Hạo Thạc cảm giác mình bị lừa gạt, trong lòng thực bị thương, ôm chùm nho dài nhất nhét vào miệng.

Anh ở bên này vừa dỗi vừa ăn, bên kia Điền Chính Quốc cùng Kim Tại Hưởng nói lặng lẽ nói chuyện, ngược lại là hài hòa thật sự.

Đợi khi Kim Tại Hưởng đi chuẩn bị bữa tối, Trịnh Hạo Thạc xù lông ấn bả vai Điền Chính Quốc chất vấn, "Em còn gạt anh! Chưa hẹn hò còn hôn môi sao!" Trọng yếu nhất là hôn lưỡi tui còn chưa có trải qua đâu!
"Chúng em thật sự chưa hẹn hò a." Điền Chính Quốc lại một lần nữa lặp lại.

"Nếu chưa hẹn hò, kia liền chỉ có thể nói là đối tượng ái muội......! hay là bạn bè nhỉ?"
"Bạn bè cái mịe gì." Trịnh Hạo Thạc mặt không chút thay đổi nói: "Quốc a, em không thành thật, em không có một nửa sự thành thật của nhà ông nội, có đối tượng không nói cho anh, anh rất đau lòng.

Em sau này đừng mong có được một xu tiền mừng cưới của anh!"
Nói xong, Trịnh Hạo Thạc gục ở một bên che mặt khóc.

Điền Chính Quốc:"......" Diễn cũng thật nhiều.

Trịnh Hạo Thạc cơm nước xong khích lệ chồng tương lai của em họ một phen, liền vỗ vỗ tay rời đi.

Anh vừa không muốn làm bóng đèn, cũng không muốn bị nhồi cẩu lương, tội gì lăn ở đây, chẳng qua trước khi đi còn dặn Điền Chính Quốc về sớm chút.

Người nhà ông nội họ không thể mất tự nhiên như vậy!
"Gần đây anh họ của tôi không bình thường, đại khái là bài tập chưa xong." Điền Chính Quốc xoa xoa huyệt Thái Dương của mình: "Anh không cần để ý đến ảnh."
Kim Tại Hưởng ôm bờ vai của cậu, cười nói: "Em vừa bị phê bình à?"
"Không phải phê bình tôi, là phê bình học trưởng." Điền Chính Quốc cách hắn một khoảng, nói vô cùng thẳng thắn: "Anh ấy mắng tôi rõ ràng đã hẹn hò với học trưởng mà không nói cho anh ấy, thế nhưng trách tôi sao? Trách tôi sao? Là học trưởng tự mình chưa làm rõ, chưa cho tôi một đáp án rõ ràng......"
Nói còn chưa nói xong, Kim Tại Hưởng đột nhiên cúi đầu ở trên môi cậu gặm một cái.

"Tôi còn nói chưa xong anh đã đùa giỡn lưu manh rồi!" Điền Chính Quốc một bên cười một bên véo hắn, "Anh tránh ra cho tôi, siêu cấp đại sắc ma!"
"Đừng giỡn." Kim Tại Hưởng ôm Điền Chính Quốc vào trong ngực, "Nếu tôi nói giờ tôi chưa nghĩ xong, vậy em phải làm thế nào?"
"Ai biết." Điền Chính Quốc than thở, trên tay lại nắm chặt vạt áo của Kim Tại Hưởng, "Anh nghĩ xong cái gì?"
"Tôi hình như hơi thích em." Kim Tại Hưởng ôm Điền Chính Quốc lắc lắc, "Em thì sao?"
Điền Chính Quốc há miệng, một ngụm cắn vai Kim Tại Hưởng, chẳng qua là cách quần áo cắn, không đến nơi đến chốn, chỉ lưu lại dấu răng ở ngoài quần áo.

"Tôi đã sớm nói cho anh! Khốn kiếp."
"Thực xin lỗi." Kim Tại Hưởng vỗ lưng Điền Chính Quốc, "Lúc trước tôi chưa dám khẳng định."
Loại cảm xúc thích này xuất hiện rất đột ngột, nó do hảo cảm mà sinh ra, cũng bởi vì rất nhiều chuyện mà phai nhạt.

Lần đầu tiên gặp mặt của họ không vui mà lại có duyên, chuyện như vậy đích xác phi thường may mắn, cũng may Điền Chính Quốc kiên định với cảm giác của mình, không nản lòng không khuất phục tiếp tục theo đuổi, mới sẽ không khiến phần hảo cảm này theo thời gian mà chết đi.

Kim Tại Hưởng nghĩ hết thảy, càng thích Điền Chính Quốc nhiều hơn.

Điền Chính Quốc cũng không rõ ràng Kim Tại Hưởng giờ đang nghĩ gì, cậu được trấn an, giờ chỉ hận không thể vùi trong lòng Kim Tại Hưởng một đời.

Tuy nói lúc trước hình thức ở chung của họ như tình nhân, nhưng dù sao cũng là cách một tầng, ai cũng không nói rõ ràng, giờ thì không giống, chuyện gì cũng đã nói, cũng không cần lại đi nghiền ngẫm tâm ý của đối phương, chỉ cần mở trái tim ra để đối phương an ủi, cảm giác như vậy thật sự là quá mức tốt đẹp.

"Bây giờ tôi hôn em, em còn muốn mắng tôi là đồ lưu manh không?" Kim Tại Hưởng trêu chọc.

Điền Chính Quốc cười mà không nói, chủ động ôm lấy cổ Kim Tại Hưởng, dâng lên một nụ hôn.

Hình như chị tác giả bị bug chỗ Tam ca hơn Tại Hưởng một tủi =)) mà thôi kệ đi:v.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lvoe