May mắn(灼蒙)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                    

                                              

Tác giả: 灼蒙 (Chước Mông)

                      

Tên truyện: 幸好

                      

-----

                      

Sau mấy tháng «Trần Tình Lệnh» công chiếu thành công, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác bởi vì lý do công việc mà lại tụ tập cùng một chỗ, buổi tối sau khi quay tiết mục, cơm nước xong xuôi thì trở về khách sạn.

                      

"Cái kia... Ngủ ngon nhé, Nhất Bác."

                      

"Chiến ca!" Vương Nhất Bác lên tiếng gọi Tiêu Chiến lại.

                      

"Có chuyện gì vậy?"

                      

"Em có thể đi vào bên trong phòng anh được không? Em...có lời muốn nói với anh." Vương Nhất Bác ồm ồm mở miệng, ngón tay trong lúc lơ đãng xoắn vạt áo.

                      

Tiêu Chiến nhìn động tác trẻ con của Vương Nhất Bác, không nhịn được cười ra tiếng, ý định không muốn ban đầu cũng bị hòa tan đi đôi chút.

                      

"Đương nhiên là có thể nha Vương lão sư!" Tiêu Chiến nhanh chóng mở cửa phòng, cũng làm ra động tác mời vào.

                      

"Tiêu lão sư, lại bắt đầu phải không?" Vương Nhất Bác ra vẻ muốn đi đánh người, bị Tiêu Chiến cười né ra một bên.

                      

"Được được, anh sai rồi, chúng ta đêm nay ngừng chiến."

                      

"Hừ!"

                      

ค้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้

                      

"Được rồi, em muốn nói cái gì?"

                      

"Chiến ca. . . Em. . ." Vương Nhất Bác cúi đầu, không biết nói như thế nào, tai lại càng ngày càng đỏ.

                      

"Hửm?" Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác trước mặt, trong lòng không khỏi sốt ruột, giống như có thể cảm giác được bạn nhỏ trước mặt có lời muốn nói.

                      

"Chiến ca! Em thích anh! Là muốn cùng anh yêu đương kiểu kia! Anh có nguyện ý hay không! Có nguyện ý hay không cùng yêu đương với em!" Vương Nhất Bác nhắm hai mắt, nói một tràng những lời trong lòng rành mạch.

                      

"Xin lỗi. . . Nhất Bác. . ."

                      

Lời nói Tiêu Chiến khiến Vương Nhất Bác mở ra hai mắt đang nhắm chặt, mở to hai mắt, không tin nhìn người trước mặt.

                      

"Chiến. . . Chiến ca. Anh. . . Cái đó là có ý gì. Anh chẳng lẽ. . .không thích em sao?"

                      

Hốc mắt của bạn nhỏ nhanh chóng đỏ lên, khiến Tiêu Chiến đau lòng vô cùng, nhưng lại nhẫn tâm không nói ra những điều sâu trong đáy lòng.

                      

"Nhất Bác, anh thích em. . . Nhưng anh cũng thích Trác Thành, thích Hải Khoan ca, thích Tuyên Lộ tỷ. . . Em có thể hiểu ý của anh không?", Cún con, anh thật sự thích em. Thế nhưng anh không đánh cược nổi. Em yêu thích sân khấu đến như thế, anh không thể hại em. . .

                      

"Không phải!" Vương Nhất Bác lớn tiếng, cất bước lên muốn tới gần Tiêu Chiến, nhưng cậu tới gần một bước, Tiêu Chiến lại lui về phía sau một bước, Vương Nhất Bác chỉ có thể dừng lại động tác, trong ánh mắt hoang mang lại luống cuống.

                      

"Chiến ca. . .em biết. . . Tình cảm của chúng ta tạm thời không thể được công chúng tiếp nhận. Anh lo lắng mọi chuyện sẽ bị lộ ra ánh sáng. Nhưng mà. . . Nhưng mà em thật sự không có việc gì đâu. Em có thể đi chạy motor, có thể dạy nhảy múa, có thể. . ."

                                  

              

                        

"Vương Nhất Bác! Cậu chẳng lẽ nghe không hiểu sao? Tôi không thích cậu, mọi thứ đều là do cậu tự suy diễn ra! Tôi chỉ thích con gái! Tôi không thích cậu!" May mắn cho Tiêu Chiến là Vương Nhất Bác bây giờ đang cúi đầu, không nhìn thấy được hốc mắt anh đỏ lên.

"Thế nhưng… anh ở đoàn làm phim rõ ràng đối với em rất tốt. . ."

"Cậu hẳn phải biết là tôi diễn xuất cho giống tình cảm của nhân vật, tôi tốt với cậu, là bởi vì Ngụy Vô Tiện đối với Lam Vong Cơ tốt, cậu thích tôi, có thể cũng chỉ là bởi vì. . ."

"Không phải! Em phân biệt rõ ràng được giữa hiện thực với phim!"

"Cậu nói tôi tốt với cậu, tôi đối với người khác cũng tốt mà. . . Chẳng lẽ muốn truyền ra rằng hai nhân vật chính bất hòa sao?"

"Không phải. . . Không phải. . . Chiến ca. . ."

"Nếu cậu không tin, vậy chắc tôi làm như thế này có lẽ cậu sẽ tin nhỉ?"

Vương Nhất Bác trơ mắt nhìn Tiêu Chiến không chút do dự xóa bỏ tất cả phương thức liên lạc của cậu.

Buổi tối hôm đó Vương Nhất Bác không biết làm cách thế nào để rời khỏi phòng Tiêu Chiến, cậu cũng không biết rằng Tiêu Chiến sau khi cậu rời đi đã thất thanh khóc rống. Cậu chỉ biết là cậu muốn liều mạng trốn chạy, càng xa càng tốt. . .

Qua ngày hôm đó, hai người không còn liên hệ với nhau, thần kỳ là ba năm sau đó cũng không có hoạt động nào chung, cũng có thể là có người cố ý tác động, nhưng những chuyện này đều không quan trọng.

Một ngày sau khi Tiêu Chiến quay phim xong, trong lúc vô tình nghe được nhân viên công tác bên cạnh nói "Vương Nhất Bác" "Giải nghệ" "Lý Vấn Hàn" các loại tên chạy qua, liền vội vàng hỏi là có chuyện gì.

"Ai, Chiến ca, anh không biết sao? Vương Nhất Bác cùng Lý Vấn Hàn hai người bọn họ đều cùng giải nghệ ở Nhạc Hoa, Vương Nhất Bác và Lý Vấn Hàn cùng đi Hà Lan."

Tiêu Chiến vội vàng lấy điện thoại di động ra mở Weibo, liền thấy mấy cái hotsearch đầu bảng.

# Vương Nhất Bác Lý Vấn Hàn Hà Lan /hot/

# Vương Nhất Bác Lý Vấn Hàn giải nghệ /hot/

# Vương Nhất Bác Lý Vấn Hàn vũ đạo /hot/

Phản ứng đầu tiên của Tiêu Chiến là gọi điện thoại cho Vương Nhất Bác, lại nhận ra rằng mình đã từng vì để cho Vương Nhất Bác hết hi vọng mà ở ngay trước mặt cậu xóa bỏ tất cả phương thức liên lạc.

Hắn chỉ có thể thông qua đủ loại phương pháp để liên hệ với người trợ lí trước khi Vương Nhất Bác giải nghệ, rốt cuộc cũng có được số.

"Alo? Xin hỏi là vậy?"

"Nhất. . . Nhất Bác, tôi là Tiêu Chiến."

"À, tìm tôi có chuyện gì không?"

"Những thứ ở trên mạng là thật sao?"

"Đương nhiên là thật, sao anh lại hỏi vấn đề kỳ quái như thế này."

"Tôi. . ." Tiêu Chiến còn muốn nói nhiều điều, liền nghe thấy ở đầu dây điện thoại di động bên kia có người đang gọi Vương Nhất Bác.

            

              

                        

"Ai! Vấn Hàn ca! Vừa có học trò tới, được rồi được rồi, anh đừng nóng giận, em không có lười biếng nha. . .còn anh. . . Chiến. . . Tiêu Chiến, ở đây còn rất bận rộn, nếu như là lời chúc phúc thì không cần nói đâu, dù sao tôi cũng đã nhận được rất nhiều, chúc anh cũng có cuộc sống vui vẻ, hẹn gặp lại."

Tiêu Chiến không kịp mở miệng, Vương Nhất Bác liền cúp điện thoại.

Tiêu Chiến ngơ ngơ ngác ngác trở lại khách sạn, nhào lên trên giường, trong đầu chỉ còn lại câu nói của Vương Nhất Bác ba năm trước "Chiến ca, em thích anh. . ."

"Nhất Bác!" Tiêu Chiến đột ngột từ trong mơ tỉnh lại, có chút không phân biệt được hiện thực cùng mộng cảnh.

"Chiến ca! Chiến ca! Mở cửa ra! Đã nói hôm nay sẽ cùng em đi xem đua xe motor mà!"

Ngoài cửa truyền đến giọng nói quen thuộc, Tiêu Chiến mới nhận ra được đây là buổi khi ghi hình tiết mục hôm đó, hắn không kịp chờ đợi mà xuống giường đi mở cửa.

"Ai! Chiến ca! Anh rốt cuộc cũng. Ai ai...Anh đừng có kéo em. . . Tự em cũng có thể đi vào mà"

Vương Nhất Bác còn chưa kịp phản ứng lại, liền bị Tiêu Chiến kéo vào trong phòng, đẩy cậu lên trên tường. . . Kabedon(*).

(*) ép người lên tường

Tiêu Chiến vốn lớn lên cao hơn so với Vương Nhất Bác, khung xương của Vương Nhất Bác lại nhỏ hơn Tiêu Chiến, Tiêu Chiến cúi đầu xuống, cánh tay dài duỗi ra là có thể đem cả người Vương Nhất Bác ôm vào trong ngực.

"Chiến. . . Chiến ca. Anh bị sao vậy?"

"Nhất Bác... Cún con"

"Ừm"

"Anh. . .anh rất thích em. Muốn đối tốt với em. Muốn cùng em đi trượt tuyết. Còn muốn cùng em đi Phần Lan ngắm cực quang. Muốn. . . Muốn cùng em đi Hà Lan. . ."

"Chờ một chút. . . Chiến ca, anh mới nói cái gì?" Vương Nhất Bác dùng một phần bộ não tạm thời vẫn chưa triệt để chết máy lắp bắp mấy lời, hỏi người trước mặt.

Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác bốn mắt nhìn nhau. Trong mắt của hắn ánh lên sự nghiêm túc cùng ôn nhu làm cho Vương Nhất Bác tin rằng, vừa ban nãy, người trong lòng của cậu quả thật đã thổ lộ tình cảm.

"Chiến ca, anh...nghiêm túc sao?"

"Đương nhiên, cún con, anh biết em đang lo lắng cái gì, anh không có xem em thành Lam Vong Cơ, anh biết em là Vương Nhất Bác, là cún con của anh, bảo bảo của anh."

Vương Nhất Bác nhào vào lòng Tiêu Chiến, tai hồng hồng, bên trong miệng lẩm bẩm "Ai nha! Ban đầu em tính toán đợi quay xong tiết mục sẽ nói với anh, anh tại sao lại nói trước chứ . ."

Tiêu Chiến hai tay ôm bạn nhỏ đang xấu hổ trước mặt, nhẹ nhàng cười ra tiếng.

"Việc tỏ tình này, đương nhiên là phải do anh."

"Tại sao cơ chứ. . ."

"Nhất Bác, chúng ta hôm nay đừng đi xem đua motor nữa được không?"

"Hà?" Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến, "Chúng ta đây… Oái, anh làm gì vậy. . . Thả em xuống! Chiến ca! Chiến ca!"

Không đợi Vương Nhất Bác nói dứt lời, liền bị Tiêu Chiến một phát ôm lấy, đi tới bên giường.

ค้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้

"Chiến ca. . . Đừng. . . Ngày mai còn phải... Quay tiết mục đấy..."

"Anh nhẹ một chút coi. . . Chiến. . . A. . . Chiến ca. . ."

"Nhất Bác, em cùng Lý Vấn Hàn có quan hệ như thế nào?"

"Với. . . Với Vấn Hàn ca sao. . . Rất tốt, anh ấy chăm sóc em rất...Anh nhẹ một chút coi. . ."

ค้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้้

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác bị hắn giày vò đến nỗi mệt mỏi ngủ mất, hôn một cái trán của cậu, trong lòng có cảm giác thỏa mãn không nói thành lời.

Nhất Bác. . . May mắn là anh không có mất em.

Ngày hôm sau, tiết mục tổ cũng không biết vì sao Vương Nhất Bác đột ngột xin nghỉ bệnh, may mắn cậu đã gọi cho Lý Vấn Hàn tới thay cậu một buổi.

Lý Vấn Hàn cũng không biết vì sao ở trong game liên tiếp bị Tiêu Chiến nhằm vào, rõ ràng Vương Nhất Bác đề cập với hắn, Tiêu Chiến là một người rất ôn nhu.

Vương Nhất Bác cũng không biết vì sao Tiêu Chiến lại muốn đem cậu giày vò ác như vậy, hại cậu chỉ có thể xoa eo hữu khí vô lực ở trong lòng mắng Tiêu Chiến.

Chỉ có Tiêu Chiến nhìn Lý Vấn Hàn bị hắn trêu đùa thảm, nghĩ đến bạn nhỏ Vương Nhất Bác rốt cục cũng thuộc về hắn, lộ ra vẻ mỉm cười rực rỡ khác thường.

Hừ. . . Chỉ có tôi mới được gọi em ấy là cún con, em ấy cũng chỉ có thể thuộc về tôi.

End.

            

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro