Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến ngẩn người nhìn cảnh biển ở ngoài cửa sổ, đang suy nghĩ xem chừng nào mới có thể gặp lại bạn nhỏ

                    

                
Quay đầu cầm lấy ly cà phê trên bàn đang muốn hớp một cái, lại bị người bên ngoài thu hút sự chú ý

                    

                
Nam nhân đứng dậy đi ra ngoài, tựa vào cửa sảnh nhìn đứa nhỏ trên đường

                    

                
Vương Nhất Bác vừa đá mấy cục đá vụn, vừa mắng Tiêu Chiến, nam nhân cười lắc đầu, nghĩ thầm tính tình này thật đúng là lớn, nhiều ngày như vậy rồi còn chưa tan hết

                    

                
Vương Nhất Bác nghe được tiếng cũng không ngẩng đầu nói "Đánh với tên đó một trận, nếu thắng có..."

                    

                
Thanh niên chậm rãi ngẩng đầu "Tôi và cậu nói những thứ này làm gì. . . Tiêu. . . Tiêu Chiến, anh, anh tại sao lại ở đây?"

                    

                
Nam nhân nhún vai, tỏ vẻ rất vô tội "Tới đây uống cà phê? Thế nào, có muốn vào bên trong uống một ly không?"

                    

                
"À" Vương Nhất Bác giơ tay sờ lên mũi, ngượng ngùng nhìn nam nhân trước mặt "Cái kia, Tiêu tổng. . . Vừa rồi, anh. . . Tôi. . ."

                    

                
"Cái gì?" Tiêu Chiến nhìn bộ dạng ấp úng của cậu, tâm tình rất tốt, không làm khó cậu "Em vừa rồi có nói cái gì sao? Tôi không nghe rõ"

                    

                
Đứa nhỏ vỗ vỗ lồng ngực của mình "Không nghe rõ là tốt rồi, không nghe rõ là tốt rồi, ai nha làm tôi sợ muốn chết"

                    

                
"Cái gì?"

                    

                
"Không có gì không có gì" Vương Nhất Bác vội khoát khoát tay "Chuyện đó, Tiêu tổng, đi, chúng ta đi vào uống một ly, bữa nay tôi mời"

                    

               
"Bạn nhỏ hôm nay hào phóng như vậy sao?" Tiêu Chiến nghiêng người sang giúp người đẩy cửa ra, chờ người đi vào mới theo sau

                    

                
"Bên này" Tiêu Chiến kéo ghế đối diện ra "Vị trí này ngồi quen rồi, phong cảnh cũng đẹp"

                    

              
Vương Nhất Bác từ chối cho ý kiến nhẹ gật đầu, cảnh biển ở ngoài cửa sổ "Cũng không tệ, nhưng cái này biển là thật à?"

                    

               
Tiêu Chiến: ". . ." Đứa nhỏ này sao có thể thẳng thắn như vậy nhỉ?

                    

                
Vương Nhất Bác thấy người không lên tiếng, nhếch miệng cầm lấy menu trên bàn

                    

               
Vì bị anh trai nhà mình quản quá nghiêm, dẫn đến việc bây giờ nhìn vào cũng không hiểu menu đang ghi gì, đứa nhỏ tự nhủ "Mấy cái này là cái gì thế?"

                    

                
"Phốc" Tiêu Chiến cảm thấy may mắn vì khi nãy không có uống cà phê, nếu không chắc bây giờ đã phun vào mặt người đối diện hết rồi

                    

                
"Sao em có thể đáng yêu đến như vậy chứ" Cầm lấy tờ menu trong tay đứa nhỏ, chọn cho cậu một ly cà phê thêm nhiều đường

                    

                
Cuộc sống cay đắng thêm chút đường sẽ tốt hơn, vừa vặn có thể giúp tan đi oán niệm của tiểu gia hỏa trước mặt

                                

              

                    

                
Vương Nhất Bác nhìn thấy cà phê đen sì được bưng đến, cơ thể theo bản năng lùi lại, ngẩng đầu nghi ngờ nhìn Tiêu Chiến "Đây là thứ thuốc gì đây?"

                
Tiêu Chiến cười nhìn với phục vụ nói "Anh đi được rồi"

Cầm ly cà phê của cậu qua phía mình, múc thử một muỗng thử độ ấm, mới nhấp một ngụm vào miệng

               
Đứng dậy kéo bạn nhỏ đang cố trốn, cúi đầu hôn lên miệng, đem toàn bộ cà phê truyền qua miệng cậu

                
Vương Nhất Bác căng thẳng không tự chủ nuốt xuống một chút, chờ cho đến khi kịp phản ứng, Tiêu Chiến đã buông cậu ra ngồi vào chỗ cũ

                
Vương Nhất Bác chớp mắt, giơ tay chỉ vào nam nhân đang trưng ra bộ mặt thiếu đánh, "Anh..anh" nửa ngày

                
"Thế nào, không đắng đúng không? Tôi đặc biệt yêu cầu bọn họ cho thêm nhiều đường"

                
"Anh. . ." Mặt Vương Nhất Bác chợt đỏ bừng "Chết tiệt, lại bị ăn đậu hũ "

               
 
"Ha ha, bạn nhỏ đang ngại ngùng à?"

                
"Ngại ngùng cái. . ." Vừa định chửi tục một câu, một thanh âm truyền đến lập tức khiến cậu ngậm mồm lại

                
"Nhất Bác, Tiêu tổng" Vương Dật dắt một cô gái đi đến "Hai người cũng ở đây sao?"

                
Tiêu Chiến quy củ gật đầu, tiếp tục quay đầu sang nhìn bạn nhỏ "Sao không nói tiếp nữa?"

                
Vương Nhất Bác trừng mắt thật to nhìn chằm chằm người nào đó, nặng nề hừ một tiếng, quay đầu chỗ khác không để ý Tiêu Chiến

                
Vương Dật lại bắt đầu lải nhải với em trai của hắn "Nhất Bác, anh hai trước khi ra cửa không phải dặn dò em đừng đi ra sao? Tại sao lại lén trốn ra rồi? Sao lại không nghe lời thế? Em có biết là một đứa con nít ở bên ngoài một mình không an toàn không?"

                
Vương Nhất Bác: ". . ."

                
Mỗi lần đụng phải Tiêu Chiến liền không có chuyện tốt, chuyện mất mặt gì cũng đều bị hắn bắt gặp

Thiếu niên buồn bực vò đầu, lỡ mất mặt rồi thì cho mất mặt luôn đi, để tôi xem anh có giúp tôi hay không, cùng lắm là nhận hết lửa giận của anh hai thôi "Anh hai, em đang hẹn hò với bạn trai, anh đừng có quấy rầy nữa"

                
Tiêu Chiến: "???"

                
Vương Dật: "???" Có ai nói cho tôi biết, gì mà ngủ một giấc, bạn nhỏ, bảo bối rồi tới cái này, rốt cuộc là sao đây?

               
Tiêu Chiến nhìn bạn nhỏ mặt mày đỏ bừng ở đối diện, vẫn còn nỗ lực ra hiệu với mình, nếu không hợp tác thì không tử tế lắm nhỉ

                
"Được rồi, Vương tổng, là tôi gọi em ấy ra" Tiêu Chiến đứng dậy xin lỗi nói "Lần trước chưa nói rõ ràng, hiện tại tôi nói một lần, tôi đang theo đuổi Nhất Bác"

                
Vương Dật: "Tiêu tổng, anh nói gì, lỗ tai tôi có hỏng không nhỉ?"

                
Tiêu Chiến buông tay "Cái này tôi không chắc, đúng rồi, hạng mục lần trước anh nói, tôi đang suy nghĩ lại. . ." Đây là phương pháp bí truyền

                
"Đừng đừng" Vương Dật không đợi người nói hết lời, liền vội vàng ấn vai của hắn xuống "Tiêu tổng anh ngồi xuống đi, hai người cứ hẹn hò tiếp đi, à, không phải, hai người tiếp tục trò chuyện đi, tôi sẽ không quấy rầy"

                
Vương Nhất Bác trợn mắt há mồm nhìn một loạt động tác của anh trai cậu "..."

                
Vương Dật trước khi đi cúi người đi đến kế bên em trai nhà mình "Dỗ dành bạn trai em cho thật tốt"

                
Vương Nhất Bác nhìn nam nhân đang uống cà phê mà không màng thế sự trước mặt: "..."

                
Chờ người đi xa, Tiêu Chiến mới cười nói "Bạn trai, hẹn hò không?"

                
"Hẹn cái đầu. . ."

                
"Nhất Bác" Người nào đó vừa đi xa đột nhiên quay trở lại, nhét ít tiền vào tay cậu, nói khẽ "Biểu hiện cho tốt một chút"

                
Giao phó xong mới áy náy gật đầu với Tiêu Chiến "Hai người tiếp tục, tiếp tục "

                Vương Nhất Bác: ". . ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro