Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

----

Vương Nhất Bác không nói tiếp nữa, Tiêu Chiến cười cười cũng không muốn lại làm cho cậu không vui.

                     

Chuông điện thoại bất ngờ reo lên khiến cho cả hai người giật nảy mình, bạn nhỏ cau mày nhìn chằm chằm người vừa mới đứng dậy đi ra ngoài, vậy mà nói là đi hẹn hò? Lừa đảo.

                     

               
"Chuẩn bị xong hết rồi?" Thanh âm của nam nhân lộ ra một chút ý không vui, chỉ nhàn nhạt hỏi một câu.

                     

               
"Ừ, vất vả rồi."

                     

               
Vương Nhất Bác nhìn người trở về, không cam lòng oán giận một câu "Tiêu tổng lại phải đi tiếp à?"

                     

               
"Ừ" Tiêu Chiến cười nói "Bạn trai, muốn đi cùng tôi không?"

                     
  
"Đừng gọi là bạn trai, tôi có tên có tuổi"

                     

               
"A, thế nhưng tôi lại thích gọi là bạn trai hơn nha!" Tiêu Chiến giơ tay bóp bóp mũi  "Cũng được, tôi nhớ được anh của em vừa rồi nói em như là trẻ con ấy nhỉ, vậy liền gọi là. . ."

                     

               
Vương Nhất Bác đợi nửa ngày tay nắm thành quyền, nếu tiếp theo mà Tiêu Chiến nói ra cái gì khiến cậu không hài lòng thì đòn này sẽ thẳng tay giáng lên mặt hắn.

                     

Thế nhưng người đối diện cũng chỉ cười cười, chuyển đề tài "Đi thôi, tôi đã đặt sẵn chỗ ở khách sạn, mời em ăn cơm nhé."

                     
"Anh tôi không cho tôi ăn ở bên ngoài."

                  
"Hôm nay có thể." Tiêu Chiến đi qua trực tiếp dắt tay của cậu, dẫn người đi ra ngoài "Hẹn hò dù sao cũng nên giống hẹn hò một chút, không thì tôi cũng quá thất bại rồi."

                     

               
"Anh có chỗ nào ưu tú à?"

                     

               
"So với một đứa nhóc miệng còn hôi sữa thì đương nhiên là ưu tú hơn rồi."

                     

               
"Anh muốn ăn đòn?"

                    
              
"Trẻ con không được cả ngày động một chút là lại đánh người, tính tình kém như vậy cẩn thận không ai cần đâu nha."

                     

    
"Không ai muốn cũng không cần anh. "

                     

"Ấy, đây là không cần tôi chịu trách nhiệm sao?"

                     

              
"Không, anh phải chịu trách nhiệm cho tôi cả một đời, không làm phiền chết anh tôi không mang họ Vương."

                     

     
"Phốc" nam nhân giơ tay sờ lên mái tóc của bạn nhỏ đang bị thổi tứ tung "Ừ, không đùa em nữa. "

                     

               
"Có điều nói thật, có lẽ vẫn nên suy nghĩ một chút." Tiêu Chiến lắc đầu, nếu là trước kia thì hắn sẽ coi cậu như em mà chăm sóc, bình thường trêu chọc một chút cũng chẳng sao, nhưng như vậy lại làm hắn có cảm giác thiêu thiếu.

                     

               
"Suy nghĩ gì thế?" Vương Nhất Bác gạt cái tay nãy giờ vẫn không chịu bỏ ra "Không được sờ đầu, sẽ không cao được nữa."

                     

             
Tiêu Chiến đem tay đặt ở trên vai cậu, cúi đầu nghiêm túc nói "Ngẩng đầu, nhìn tôi."

                     

             
"Làm. . . Làm gì?"

                     

               
"Vương Nhất Bác "

                     

               
"Làm gì. . . Anh. . .Đừng bỗng nhiên nghiêm túc như vậy chứ."

                     

             
"Nghe kỹ, mấy câu tiếp theo đều là thật, em nghe cho rõ đây."

                     

               
"Cái . . . Cái gì?"

                     

               
"Tôi đã nghĩ thông suốt rồi, nếu phải chịu trách nhiệm, vậy thì không thể quá tùy tiện."

                     

               
"Anh muốn làm gì?" Vương Nhất Bác nhìn ánh mắt hắn nghiêm túc bỗng nhiên có chút sợ hãi, lui về sau một bước "Bổn. . .Bổn thiếu gia ta, nhưng. . .Không, không muốn chơi với anh đâu."

                     

               
"A."

                     

               
"Không có gì phải sợ, tôi có ăn thịt em đâu?"

                     

           
"Anh là không ăn người, mà sẽ hủy người." Vương Nhất Bác nghe xong cái này liền xù lông, lại bị câu nói tiếp theo của anh làm sững sờ tại chỗ.

                     

              
Tiêu Chiến xích lại gần tại cậu nhẹ nhàng nói câu gì?

                     

               
"Anh nghiêm túc?" Đứa nhỏ lui về phía sau, mặt liền đỏ bừng.

                     

   
Tiêu Chiến gật gật đầu "Nghiêm túc."

                     

               
"Tôi không muốn."

                     

      
"Em khẩn trương như vậy làm gì? Tôi cũng không cần em lập tức đáp ứng nha?"

                     

               
Vương Nhất Bác: ". . ."

                     

               
"Là tôi muốn theo đuổi em, em bây giờ chưa cần trả lời, chúng ta từng bước một từ từ đi, em còn nhỏ, tôi có thể đợi em nghĩ thông suốt, nếu như đến cuối cùng em vẫn là không cách nào tiếp nhận tôi, thì tôi cũng không bắt ép em nữa."

                     

      
"Không phải nói ăn cơm sao? Tôi đói." Vương Nhất Bác xoay đầu qua một bên muốn thay đổi chủ đề.

                     

       
"Đầu tôi hiện tại đang rất loạn, anh để cho tôi nghĩ kĩ đã."

                     

               
"Ừ." Tiêu Chiến giang hai tay "Vậy để tôi ôm em một chút."

                     

     
Đứa nhỏ bất đắc dĩ giương tay ra ôm lấy anh "Đậu hủ của tôi mà anh cũng muốn ăn."

                     

               
"Ha ha"

                     

               
Nam nhân giơ tay nhìn đồng hồ đeo tay một cái "Đi thôi, ca ca dẫn em đi ăn."

                     

    

Câu nói ban nãy của Tiêu Chiến chính là "Làm bạn trai tôi đi! Chính là loại kia đó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro