Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Thiếu gia, người mau tỉnh lại!"

Tại phủ Vương gia, tên người hầu lo lắng gọi bên cạnh giường. Người trên giường trầm mặc nhíu mày, trán không ngừng đổ mồ hôi, rõ ràng là do ngủ không yên.

Hàn Phong gọi một hồi, nhưng phát hiện rốt cuộc không thể đánh thức thiếu gia nhà mình, trong lòng không khỏi lo lắng.  

Nghĩ đến cậu em trai Hàn Vũ ngày thường có rất nhiều ý tưởng ma quái, nên quay người lại chuẩn bị gọi qua.

Nhưng khi hắn vừa xoay người, chỉ nghe thấy người ở trên giường đột ngột hô to một tiếng: "Không!"

Hàn Phong vừa quay đầu lại thì đã thấy thiếu gia nhà mình đã ngồi dậy

“Thiếu gia, người không sao chứ?” Nhìn thấy thiếu gia hai mắt hốc hác sau khi ngồi dậy với ánh mắt trống rỗng, cũng không có nhúc nhích ngồi dựa vào thành giường, thi thoảng nhìn quanh căn phòng. Tâm của Hàn Phong vừa mới thả xuống giờ lại nâng lên

Thiếu gia của bọn hắn là Vương Nhất Bác, con trai duy nhất của Vương gia, nếu có chuyện không may xảy ra...

Ánh mắt Vương Nhất Bác lúc này có chút trống rỗng.

Cậu rõ ràng là vẫn còn ở trong hoàng cung giây phút trước ...

.
.
.
.

"Tại sao lại là ngươi? Dịch Tu? Ngươi muốn gì?!"

"Vương tiểu thiếu gia, ngươi thật ngốc và đáng thương" Người đàn ông đứng trước mặt cậu, thanh kiếm trong tay bê bết máu, vẻ mặt đầy châm chọc "Nhìn bộ dạng ngươi trông chật vật quá, chậc chậc..."

“Dịch Tu!” Vương Nhất Bác trong lòng dời sông lấp biển(*), cậu muốn hiểu rõ mọi chuyện.

(*) ở đây ý chỉ rằng tâm tình rộn rạo, rối loạn ghê gớm

Vị này là Tam hoàng tử đương triều, Dịch Tu, nam nhân mà cậu yêu cả đời. Đã từng hẹn ước đủ điều, hóa ra chỉ là 'gặp dịp thì chơi'

"Nhân tiện, Nhất Bác, ta có chuyện muốn nói với ngươi, ta rất mong chờ điều đó. Ngươi biết chuyện này thì sẽ phản ứng ra sao đây?" Dịch Tu ngồi xổm xuống, lấy khăn tay lau vết máu trên thanh kiếm "Vị Vương thúc khác họ kia của ta, người mà đã vô cùng yêu ngươi, Nhiếp Chính Vương đương triều Tiêu Chiến"

“Ngươi, ngươi đã làm gì!” Vương Nhất Bác trợn to hai mắt, cả người đều đã phát run, không dám nghe tiếp

"Ta sao? Cách đây không lâu, lỡ tay một cái, không cẩn thận mà hạ độc ngươi. Ngươi hẳn vẫn nhớ rằng trong khoảng thời gian đó ngươi thường ngất xỉu, nôn ra máu và nhức đầu. Vương thúc của ta, hắn đã vì ngươi, lấy mạng đổi mạng, bây giờ e rằng đã chết rồi! Ha ha ha!" Dịch Tu ngửa mặt lên trời cười dài

Vương Nhất Bác nhắm mắt lại, nước mắt lặng lẽ rơi xuống khóe mắt. Cậu đau thương cười một tiếng, nhặt con dao găm bên cạnh, lướt một đường dài qua chiếc cổ thon và trắng ...
.
.
.
.

Cảnh định năm thứ hai mươi tám, vua băng hà, hoàng cung thay đổi, tam hoàng tử đương triều Dịch Tu, bởi vì nắm trong tay binh quyền quan trọng của vương phủ Vương gia, được đích tử Vương gia là Vương Nhất Bác phụ tá mà lên ngôi

Vào năm Cảnh Định thứ hai mươi chín. Vương phủ Vương gia, chém đầu cả nhà, một tên cũng không sót. Đích tử của Vương gia vẫn ở chỗ của hoàng đế đương triều, chăm lo trong cung...

.
.
.

Vương Nhất Bác nghĩ rằng mình đã chết rồi. Nhưng vào lúc này, cậu lại ở trong căn phòng ngủ quen thuộc.

“Hàn Phong, sao ta lại ở đây?” Cậu hỏi.  

Hàn Phong sửng sốt, "Thiếu gia, người quả nhiên là nên ở đây nghỉ ngơi"  

Vương Nhất Bác đột nhiên giật mình, tựa hồ nghĩ tới điều gì đó "Bây giờ là năm nào?"

Hàn Phong tuy rằng rất tò mò vì sao thiếu gia lại hỏi như vậy, nhưng vẫn là không dám nói thêm, cung kính đáp: "Cảnh Định năm thứ mười chín"

Vương Nhất Bác giật mình, nắm chặt ngón tay có chút run rẩy, hai mắt đỏ hoe

Cậu thực sự đã trở về!

Năm Cảnh Định thứ mười chín, năm Cảnh Định thứ mười chín, năm đó cậu mười bảy tuổi, là năm cậu gặp Dịch Tu và yêu hắn!

Nghĩ đến kiếp trước, vẻ mặt của Vương Nhất Bác như băng sương. Lúc này một sát khí bao quanh đôi lông mày đẹp như tranh vẽ. 

Hàn Phong bên cạnh này sợ hãi, vội vàng gọi: "Thiếu gia? Thiếu gia? Người không sao chứ?"

Nghe thấy tiếng gọi nóng vội của Hàn Phong, Vương Nhất Bác lúc này mới hồi thần lại "Không sao đâu, đừng lo lắng. Đúng rồi, phụ thân và mẫu thân đều ở trong phủ?"

Vương Nhất Bác lúc này rất lo lắng, cậu chỉ muốn mau chóng được gặp song thân của mình

“Quốc công và phu nhân vào lúc này hẳn là đang dùng bữa trong đại sảnh” Hàn Phong đáp.

Vương Nhất Bác vội vàng xuống giường, rửa mặt qua loa liền ngay lập tức đi tới đại sảnh, thật sự là không đợi được dù chỉ một chút
.
.
.

“Phụ thân, mẫu thân” Vương Nhất Bác bước vào.

“Nhất Bác dậy rồi, mau qua đây ăn chung” Vương phu nhân quay đầu cười nói

Vương Nhất Bác chậm chạp bước tới, nha hoàn bên cạnh liền thêm vào một bộ bát đũa. Nhìn cảnh tượng quen thuộc này, Vương Nhất Bác cúi đầu, hoàn toàn không dám nhìn thẳng phụ thân và mẫu thân.

Cậu sợ rằng mình sẽ không khống chế được mà bật khóc ngay khi vừa ngẩng đầu lên.

Song thân của cậu, đã tắt thở trong ngực cậu...

Vương Nhất Bác cứ như vậy ăn như hổ đói, quốc công nhìn thấy như vậy không khỏi mắng "Ăn nhanh như vậy làm gì? Không ai cướp của ngươi cả"

"Ai nha, chàng quản nhi tử nhiều vậy làm gì..." Vương phu nhân mở miệng phản bác

“Xin lỗi phụ thân, nhi tử sẽ ăn chậm hơn” Cả hai không khỏi kinh ngạc đối với dáng vẻ dễ dàng chịu nhận sai của cậu

Từ khi gặp Tam hoàng tử Dịch Tu vào tháng trước, Vương Nhất Bác không nghe theo lời khuyên bảo, vì chuyện này mà cậu đã chọc giận phụ thân của mình nhiều lần, sao hôm nay lại đột nhiên thay đổi thái độ?

“Nhi tử có lỗi.” Vương Nhất Bác đột nhiên đặt bát đũa xuống, khoanh tay quỳ xuống

“Nhất Bác, ngươi đang làm gì vậy?" Vương phu nhân tỏ vẻ khó hiểu

"Ồ? Nói cho ta biết, ngươi làm sai chỗ nào?" Vương Quốc Công nhàn nhạt nói

"Phụ thân, mẫu thân, trước kia đều là nhi tử không hiểu chuyện, nhi tử rất xin lỗi. Bây giờ nhi tử biết rõ rằng tam hoàng tử không chung một đường với mình, sau này sẽ không bao giờ sai như vậy nữa. Xin phụ thân, mẫu thân hãy tha thứ"

Nghe vậy, Vương Quốc Công lập tức sửng sốt.

Vương phu nhân tròn mắt ngờ vực. Cái này, tại sao đột nhiên nhi tử lại trở nên thông suốt?

Nhìn thấy phụ mẫu mình quá ngạc nhiên, Vương Nhất Bác vội vàng lại kiên định lặp lại lời nói của mình

Vương phu nhân nhìn con trai của mình, có lẽ là cậu biết sai thật rồi. Bà không đành lòng để Vương Nhất Bác tiếp tục quỳ, lập tức tự mình đỡ cậu dậy

"Nhất Bác, nghĩ thông suốt là tốt rồi. Nương tuyệt đối không trách ngươi"

Vương Nhất Bác gật đầu, sau đó quay sang Vương Quốc Công "Phụ thân, người vẫn còn chưa tin con sao?"

"Ôi nhi tử, mặc kệ hắn, nương tin tưởng ngươi!"

Vương Nhất Bác không còn cách nào khác đành bỏ cuộc, cúi đầu tiếp tục ăn, không ngờ rằng, Vương Quốc Công đang nhìn cậu với vẻ mặt vui mừng...


Ngay khi Vương Nhất Bác trở lại phòng sau khi ăn xong, cậu nhìn thấy Hàn Phong đang hớn hở cầm một cái bội kiếm

"Thiếu gia, Tam hoàng tử sai người đưa thanh kiếm này cho thiếu gia!"

Thanh kiếm này thoạt nhìn không phải là vật phẩm thông thường.

Nhưng sắc mặt Vương Nhất Bác tối sầm lại, tức giận mắng một tiếng "Đem nó ném đi"  

Vừa dứt lời, Hàn Phong liền giật mình "Thiếu gia, đây là của Tam hoàng tử đưa..."  

“Đừng để ta phải nói lần thứ hai!” Vương Nhất Bác lạnh lùng liếc nhìn Hàn Phong một cái

Với bộ dạng sát khí này, Hàn Phong sợ tới mức hai chân mềm nhũn, quỳ xuống "Tiểu nhân không dám!"  

Vẻ mặt của Vương Nhất Bác lúc này mới dịu đi đôi chút.  

Hàn Phong thấy vậy, vội vàng nói "Thiếu gia, không phải là tiểu nhân không nghe lệnh của người, chỉ là thanh kiếm vừa mới được Tam hoàng tử lấy được từ Hoàng Thượng. Huống chi, người đối với Tam hoàng tử... Nếu như người vứt bỏ..."

Hàn Phong mặc dù nói nửa ngày vẫn chưa dám nói xong, nhưng Vương Nhất Bác lại thông qua ánh mắt của hắn, hiểu được câu nói này

Nhất thời lửa giận bốc lên tận trời "Ngươi muốn chết?"

Điều này làm cho Hàn Phong kích động, nhanh chóng đứng dậy cầm kiếm chạy ra ngoài 

Nhưng sau khi trừng hắn ra ngoài, Vương Nhất Bác đột nhiên xụi lơ xuống dưới, trong lòng khẽ run lên.

Chính thanh kiếm này đã đưa cậu và Dịch Tu đến gần nhau hơn ở kiếp trước. Kể từ đó, cả hai cùng nhau luyện kiếm, uống trà, du ngoạn

Đến khi sau này chết mới thôi, một trò cười!

.
.
.

[Quảng văn yến]

Quảng văn yến mỗi năm một lần không gì khác hơn là cưỡi ngựa bắn cung hoặc ngâm thơ, vẽ tranh, chủ yếu là để thế hệ trẻ tuổi đi tranh giành giải thưởng

Ngày hôm sau, chính là quảng văn yến của Cảnh Định năm thứ mười chín, không nghĩ rằng sẽ đến nhanh như vậy

Sáng sớm đã đến giờ, Vương Nhất Bác cưỡi ngựa lập tức đến đó, Vương Quốc Công cùng Vương phu nhân ở trong xe ngựa.

Quảng văn yến được tổ chức tại Bách Hoa đường, cách phủ của Nhiếp Chính Vương không xa, được bao quanh bởi núi và sông, tuy xa nhưng đây là một nơi vui chơi tốt.

Ở kiếp trước, ngoài trừ đến các buổi tiệc rượu giống như thế này, là cùng Tiêu Chiến... Vương Nhất Bác khóe mắt cong lên, xuất hiện một tia ôn nhu mà chính mình cũng không để ý tới.

Bây giờ các tướng phủ đã đến Bách Hoa đường không ít. Quảng văn yến không có sự phân biệt giữa nam tử và nữ tử trong thi đấu, và đương nhiên không có bàn nào dành riêng cho nam hay bàn riêng cho nữ trong bữa tiệc.

Một số thiếu niên trẻ tuổi và các trưởng bối của đang họ bận rộn tìm hiểu nhau, thu hút các mối quan hệ, kết giao quan hệ thông gia. Một số đang trò chuyện với bằng hữu tốt, và một số thỉnh thoảng ngước mắt lên để nhìn bốn phía để tìm cô gái, chàng trai mà mình ngưỡng mộ

"Vương Quốc Công, Vương phu nhân, đi cùng con trai Vương thiếu gia đến!"

Đại bộ phận quan khách liền vội vàng đứng dậy chào hỏi, có chút quan hệ với nhà họ Vương cũng không có hại gì.

Tỳ nữ dẫn đoàn người đi vào. Đi ở phía trước quả nhiên là Vương Quốc Công cùng Vương phu nhân. Vương Quốc Công mặc áo choàng đen tràn đầy khí phách anh hùng, mặc dù đã ở tuổi trung niên nhưng không khỏi khiến người ta cảm thán. Vương phu nhân mặc áo choàng trắng, phong thái càng thêm đoan trang, phú quý, mang phong thái của mẫu thân nhà họ Vương.

Đứng sau hai người bọn họ đương nhiên là thiếu gia nhà họ Vương. Cậu cũng mặc đồ trắng, đôi mắt lạnh lùng như băng đầy bình tĩnh, đường nét tuấn tú, có hơi thở lạnh lẽo vây quanh.

Tiệc rượu bỗng nhiên lặng ngắt như tờ, dù là nam hay nữ cũng đều cảm thấy thán phục. Tất cả những người có mặt đều là thành viên của triều đình, cho nên nhìn thoáng qua là có thể nhận ra thiếu gia nhà họ Vương, điểm khác biệt lần này không phải là dung mạo mà là khí chất.

"Vị thiếu gia nhà họ Vương này, sao vậy, sao đột nhiên cảm thấy hắn lần này thay đổi rất nhiều?"

"Trước giờ chỉ cảm thấy thật đẹp trai, sao đột nhiên cảm thấy khác lạ, không giống nhau!"

Thấp giọng cảm thán, xôn xao không ngừng

Vương Nhất Bác trong lòng chế nhạo, bữa tiệc Quảng Văn kiếp trước chính là chiếu chỉ của hoàng cung ban hôn cho cậu và Tiêu Chiến. Nhưng vì Dịch Tu, cậu lại náo loạn một trận, chống lại chiếu chỉ là tội lớn, thời gian đó đã khiến Vương gia tổn thất nặng nề.

Lần này, chắc chắn cậu sẽ không ngu ngốc như vậy nữa.

“Nhất Bác!” Định thần lại, người vừa gọi là Nhị thiếu gia của Thẩm gia, Thầm Hạo Phàm

Thẩm gia và Vương gia là hai nhà kết gia, mối quan hệ giữa hai người luôn rất tốt, nhưng vì sự xuất hiện của Dịch Tu ở kiếp trước, Vương Nhất Bác dần dần lơ đi Thẩm Hạo Phàm, nhưng cuối cùng , chính Thẩm gia đã giúp đỡ Vương gia

Vương Nhất Bác nhìn nam tử trước mặt, trong lòng mang theo vô số cảm xúc bồi hồi, cuối cùng khẽ mỉm cười, "Ngươi đến rồi."

Thẩm Hạo Phàm ngồi xuống bên cạnh cậu "Nhất Bác, quảng văn yến lần này,  ngươi chắc chắn muốn chơi cái nào? Chơi cờ? Hay vẫn là bắn cung?"

"Ta còn chưa biết," Vương Nhất Bác nhẹ giọng đáp: "Chờ xem"

Thẩm Hạo Phàm a một câu, nhìn về phía chỗ ngồi đối diện, đột nhiên hai mắt sáng lên, quay qua hướng Vương Nhất Bác nói "Nhất Bác, nhìn kìa, là Tam hoàng tử"

Nhìn về phía bên kia, Tam hoàng tử Dịch Tu mặc một chiếc trường bào màu xanh lam, vô cùng kiêu căng. Hắn rất anh tuấn, động tác cũng ân cần, làm cho các chàng trai cô gái xung quanh đều si mê

Vương Nhất Bác cúi đầu, nắm chặt tay lại, tiếng xương kêu răng rắc khi ngón tay cậu cắm vào lòng bàn tay

Người này, kiếp trước hành hạ cậu, lừa cậu, hại cả nhà cậu. Đời này, cậu muốn thấy hắn thịt nát xương tan, chết không toàn thây


Dịch Tu, ta trở về rồi

“Sao ngươi không có phản ứng gì vậy?” Nhìn Vương Nhất Bác im lặng, ánh mắt cũng không còn sáng như trước, Thẩm Hạo Phàm cảm thấy có chút kỳ quái, “Trước đây không phải cậu nhiệt tình với anh ấy sao?

Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên nhìn một cái. Thẩm Hạo Phàm có hơi giật mình, vẻ hờ hững của ánh mắt này khiến trong lòng hắn ớn lạnh

Nhưng ngay sau đó, Vương Nhất Bác cũng thu lại vẻ dữ tợn trên mặt "Có thời gian so tài một phen. Rất lâu rồi không thi"

"Khụ khụ... Ngươi tha cho ta đi đại ca"

Dịch Tu nhìn về phía này. Hắn nhìn thiếu niên áo trắng lạnh lùng nói gì đó với người bên cạnh, trong lòng cũng nhận ra có chút khác thường.

Hắn dứt khoát đứng dậy, đi tới

Cảm giác được Dịch Tu đang đi về phía mình, Vương Nhất Bác đè xuống sát ý trong lòng, đứng dậy chuẩn bị rời đi

"Nhất Bác" Dịch Tu liền vội vàng gọi cậu lại "Nhất Bác, ngươi đã khỏe hơn chưa"

Vương Nhất Bác quay sang bên cạnh, nhìn ánh mắt chăm chú của Dịch Tu, lúc này chỉ cảm thấy buồn nôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro