Chương 12.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạc Hãn bị bắt. Dịch Tu cuối cùng nhìn thấu Lạc Hãn, nhốt hắn vào trong địa lao của phủ Tam hoàng tử.

                      

                

Mấy ngày này đối với Lạc Hãn mà nói, giống như là lăng trì, da thịt thống khổ mỗi ngày đều khắc ghi ở trên người hắn, vĩnh viễn không có điểm dừng. Hắn hận không thể một đao chết thống khoái, nhưng lại như nửa đời bất tử.

                      

                

Cai ngục dường như được huấn luyện chuyên nghiệp, thủ đoạn nhiều không đếm xuể, mỗi một ngày lại càng để hắn thêm thống khổ hơn, tứ chi(*) đã máu me đầm đìa.

(*) hai tay hai chân

                      

                

Mà nghe nói đến ngày hôm nay, hắn sắp bị chém tới xương bả vai. Tinh thần bị hủy hoại đã sớm làm hắn không chịu nổi. Nhưng dù cho đến lúc này, Lạc Hãn vẫn không có ý định bán đứng Vương Nhất Bác.

                      

                

Mặc dù trong đầu của hắn nghĩ, tự nói với chính mình, khai ra đi, sau khi khai ra, mọi thứ đều được giải thoát. Cho dù có chết, cũng tốt hơn bây giờ. Sau khi hắn chết, cũng tin tưởng Vương Nhất Bác có thể chăm lo thật tốt cho Trần Phàm.

                      

                

Lạc Hãn vốn nghĩ như vậy, thế nhưng mỗi lần khi hắn sắp khai, lại ở thời khắc sống còn im lặng không nói nên lời. Lạc Hãn cảm thấy mình nếu như chỉ cần khai ra, lương tâm của hắn sẽ bị ông trời khiển trách.

                      

                

Hẳn là kiếp trước thiếu nợ Vương Nhất Bác cái gì hay sao? Vậy mà lại cam tâm chịu khổ như thế vì cậu? Lạc Hãn thật sự nghĩ không ra.

                      

                

Chỉ là, đã qua lâu như vậy, vẫn không có một ai tới cứu hắn, Lạc Hãn trong lòng cũng có chút nóng vội, bởi vì gần đây khi bị nhốt trong địa lao, hay được tin việc Dịch Tu muốn hạ độc Vương Nhất Bác.

                      

                

Nhưng Vương Nhất Bác có vẻ như là đã chuẩn bị từ bỏ hắn. Dù sao khi xem xét lại tổng thể, chỉ là hi sinh một quân cờ không quan trọng gì, còn không đủ để để đặt ở trong lòng. Huống chi mình lúc trước cũng là bị uy hiếp mới đáp ứng, tất cả những thứ này có điều cũng là vì muốn Trần Phàm có một nơi để trở về.

                      

                

Suy nghĩ của Lạc Hãn dần hỗn độn, đột nhiên nghe thấy bên ngoài ầm ĩ, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

                      

                

Sau một khắc, hơi nóng hình như xuất hiện tiến dần về phía hắn, thoáng chốc, địa lao này thành một mớ hỗn loạn, "Chạy mau chạy mau! Khói mù này sợ là có độc!"

                      

                

Sương độc?

                      

                

Lạc Hãn trong lòng khẽ giật mình.

                      

                

Mắt thấy cái kia khói mù lượn quanh bay đến, Lạc Hãn trong lòng lại sinh ra cảm giác được giải thoát. Cứ như vậy đi, cứ như vậy kết thúc, cũng tốt. Mọi thứ đều là lựa chọn của mình mà thôi.

                      

                

Hắn mới vừa nhắm mắt lại, liền nghe đến trước mặt truyền tới một thanh âm xa lạ, "Chết rồi?"

                      

                

Lạc Hãn kinh ngạc mở mắt ra, thấy đối diện mình là một người áo đen, người này mang theo mặt nạ, không thấy rõ diện mạo. Ở trong làn khói độc, hắn lại tuyệt nhiên không cảm thấy hoảng loạn.

                                  

              

                    

                

Thấy Lạc Hãn không trả lời, người áo đen tựa như hơi không kiên nhẫn, thuận tay nhặt lên chìa khóa bên cạnh rơi trên mặt đất, mở cửa nhà lao ra.

                

Người này vậy mà lại là tới cứu hắn!

                

Lạc Hãn trong lòng có hi vọng, hắn đem hết toàn lực từ bên trong miệng chậm rãi phun ra một câu nói, "Dịch. . . Dịch Tu. . . Muốn hạ độc Vương Nhất Bác, giải dược ở. . ."

                

Giống như là một cái dây cung căng thật chặt, đột ngột được nới lỏng, còn chưa có nói xong, cả người liền ngất đi.

.
.
.

                

Mà cũng chính là giờ này khắc này, một bên khác ở phủ Vương Quốc Công, trong hậu viện, Vương Nhất Bác đột ngột nhíu mày, cậu dừng một chút, bất động thanh sắc đè lại sự đau đớn ở trong ngực mình.

                

Biết là sẽ tới nhưng vẫn không ngờ được là ngay lúc này, chính mình cuối cùng vẫn không đề phòng được. . .

               

"Thiếu gia!" Hàn Phong liền vội vàng la lên, "Thiếu gia người. . ."

                

"Không có gì. . ." Vương Nhất Bác mới vừa mở miệng, đang muốn nói tiếp, lại đột nhiên cảm giác trong cổ họng có một cỗ mùi máu xộc ra, thoáng chốc, phun ra một ngụm máu tươi. Trước mắt cậu tối đen, dưới chân lảo đảo, cứ như vậy ngã xuống.

               

"Thiếu gia!" Hàn Phong hoảng loạn, "Nhanh, người đâu! Người đâu! Nhanh đi mời đại phu, nhanh!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro