Chương 11.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong đêm, Vương Nhất Bác ngồi trước bàn, trong tay cầm sách y thuật, nghĩ đến ban ngày Lưu thúc hát danh sách sính lễ, dư âm lượn lờ, cảm thấy có hơi buồn cười.

                

Tiêu Chiến lại viết sính lễ nhiều như vậy, chỉ sợ sáng sớm ngày mai, chuyện này sẽ lưu truyền xôn xao. Vương gia sẽ bị tất cả người hâm mộ ở Chiến quốc đố kỵ.

                

Nghĩ đi nghĩ lại, Vương Nhất Bác bỗng nhiên lại có chút chua xót trong lòng. Cậu kiếp trước ở cùng với Dịch Tu, làm gì mà được đối đãi tốt như thế, cho dù là có, cũng chỉ là mấy trò trẻ con mà thôi.

                

Có điều cũng được, đã từng 'đang ở trong phúc không biết phúc', bây giờ cậu chỉ muốn thành thân cùng Tiêu Chiến, đại thù cuối cùng rồi sẽ báo. Tuy rằng trong lòng không rõ ràng là tư vị gì, tâm động mà lại nhiệt liệt như bay nga dập lửa, kinh hỉ quá nhiều.

                

Nghĩ đến đây, cửa sổ bỗng nhiên bị người gõ hai cái.

                

Vương Nhất Bác ngước mắt, thấy Vân Nam đứng bên ngoài, cậu mở cửa sổ ra. Vân Nam nhìn thấy cậu, đầu tiên là hành lễ, sau đó nói, "Vương Quân, chủ nhân bảo thuộc hạ đưa ngài qua."

            

              

                    

                

Vương Nhất Bác hơi sững sờ, có điều cũng lập tức thẳng thắn gật đầu đáp ứng, "Được."

                

Vừa vặn, cậu cũng có lời muốn nói với Tiêu Chiến.

                

Chờ đến lúc Vương Nhất Bác đi tới Tiêu phủ, bọn hạ nhân ở Tiêu phủ nhìn thấy cậu, cùng nhau ngừng lại việc đang làm, cung kính hành lễ với cậu, "Chào vương quân!"

                

Lưu thúc tươi cười hớn hở nói, " Vương quân, tất cả mọi người đều rất thích ngài."

                

Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy trong lòng có chút lúng túng.

                

Cậu đi vào sân sau, ở phía xa liền nghe thấy thanh âm quen thuộc ở trong màn đêm vang lên, "Nhất Bác, qua đây."

                

Vương Nhất Bác giương mắt, liền nhìn thấy Tiêu Chiến nửa nằm trên tàng cây, hai tay chắp trước ngực, hai mắt cong cong nhìn cậu.

                

Vương Nhất Bác đi tới, nhếch miệng lên một cái, "A Chiến, tới tìm ta làm gì?"

                

"Đo áo."

                

"Đo áo?" Vương Nhất Bác còn chưa phản ứng kịp, đinh muốn tiếp tục hỏi, Tiêu Chiến đột ngột đưa tay kéo cậu vào trong lòng, nhẹ nhàng ôm lấy, sau đó buông ra, lại đặt lên môi cậu một nụ hôn như chuồn chuồn lướt.

               

Động tác của hắn quá nhanh, ôm ấp rồi buông ra cũng chỉ ngắn như một nhịp thở.

                

Tiêu Chiến quan sát Vương Nhất Bác từ trên xuống dưới một chút, ý vị thâm trường nói, "Là đo áo cưới, kỳ thật ngày đó trong sơn động ta đã biết, chỉ là muốn ôm lại một cái để xác định."

                

Lỗ tai Vương Nhất Bác phiếm hồng, từ sau khi xảy ra chuyện đó, Tiêu Chiến càng ngày càng không biết xấu hổ. Quả thực là vương gia vô lại, "Ôm một cái cũng biết kích thước, trước kia hẳn là làm qua việc này không ít?"

               

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm cậu, câu môi cười nói, "Nhất Bác đây là đang ăn dấm(*)? Vậy ngươi có thể ôm ngược lại ta." Hắn giang hai cánh tay, một bộ dạng 'tùy ngươi an bài'.

(*) ghen

                

Vương Nhất Bác đưa tay đến trước ngực của hắn cho một nện, sau đó lại nhớ tới chính sự, "Đúng rồi, A Chiến, sính lễ của ngươi đưa rất nhiều. Nhà ta lấy ở đâu nhiều đồ cưới như vậy đáp lại cho ngươi đây."

                

Tiêu Chiến sủng nịch cười một tiếng, giơ tay bắt đầu chơi quấn quanh tóc của Vương Nhất Bác, quấn quanh tay một vòng lại một vòng, "Ta ban đầu cũng còn ý định đưa nhiều hơn nữa. Tuy cửa hàng của ngươi ở Thương hội Càn Nguyên có thể nói là ngang hàng, nhưng mà phủ Vương Quốc Công không phải là loại tham nhũng. Ta sợ là ngươi cùng nhạc phụ nhạc mẫu không giải thích được. Hơn nữa lại nói, các sát thủ đều là của ngươi, ngươi có thể lấy tiền từ đó."

                

"Ngươi cũng biết ta không giải thích được, còn đưa nhiều như vậy!" Vương Nhất Bác làm bộ giận dữ, trên mặt lại là tràn đầy hạnh phúc.

                

"Cho nên, biết ái nhân khó xử, ta đường đường là phu quân đương nhiên phải hỗ trợ." Tiêu Chiến cầm lấy hộp tiền gỗ khảm trên bàn, đưa cho Vương Nhất Bác, "Ái nhân dùng này giao nộp là được rồi."

                

Vương Nhất Bác nhận lấy hộp mở ra, bên trong đều là giấy khế, khế đất dinh thự, ruộng đất, còn có cửa hàng, cùng với khế đất ngân trang Càn Nguyên lớn nhất Chiến quốc!

                

Nếu có Thẩm Hạo Phàm ở đây, chỉ sợ là đã sốc đến hộc máu, nhà Tiêu Chiến thật sự là có một cái ngân trang, lại là ngân trang của thương hội Càn Nguyên!

                

Vương Nhất Bác nhìn những thứ trong tay, Tiêu Chiến thật sự đã chuẩn bị xong mọi thứ. Cậu cảm nhận được lòng của mình có niềm vui nho nhỏ nhảy loạn động, đối mặt với ánh mắt của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác nhào vào trong ngực của hắn, cọ cọ cổ hắn, ngửi mùi thơm ngát đặc thù trên người, "A Chiến, đáp ứng với ta một chuyện."

                

"Chuyện gì? Ngươi nói đi." Tiêu Chiến ôm cậu, nghi ngờ nói.

                

Nhưng rất lâu sau cũng không nghe được giọng của Vương Nhất Bác.

                

Tiêu Chiến lại nhẹ nói, "Nhất Bác, nhiệm vụ của ngươi bây giờ chính là chuẩn bị lễ thành hôn của chúng ta cho thật tốt. Những cái khác đừng quá lo lắng, mọi thứ có ta ở đây, biết không?"

               

Vương Nhất Bác nhẹ gật đầu, nhưng trong đôi mắt thoáng qua một chút khác thường, vẫn chưa để Tiêu Chiến nhìn thấy. Cậu không nói cho Tiêu Chiến biết, ở kiếp trước, Dịch Tu cuối cùng hạ độc mình, làm cho Tiêu Chiến phải lấy mạng đổi mạng.

                

"A Chiến, đáp ứng ta, mặc kệ tương lai xảy ra cái gì, ngươi nhất định phải sống thật tốt."

                

----- tình cảnh đường phân cách -----

                

Trong phủ của Tam hoàng tử, một đêm này đèn đuốc sáng trưng.

                

Dịch Tu đã bắt đầu chuẩn bị mưu phản, Lạc Hãn cúi đầu đứng ở phía dưới, một câu nói cũng chưa hề nói. Hai ngày này, Dịch Tu đúng là thay đổi sự coi trọng lúc trước đối với hắn, ở rất nhiều chuyện cũng sẽ không tiếp tục hỏi đến ý kiến của hắn.

                

Trước sau tương phản quá lớn, tựa như bỏ quên mưu sĩ trong mắt, bọn hắn còn tưởng rằng là Lạc Hãn đắc tội Dịch Tu, đều cười trên nỗi đau của người khác.

                

Nhưng Lạc Hãn lại biết, dạng người như Dịch Tu, không hiểu tại sao lại lạnh nhạt với hắn, nhất định là phát hiện một chút đầu mối, có thể việc hắn cùng Vương Nhất Bác hợp tác cũng đã bị Dịch Tu phát giác. Mặc dù trong lòng đang vô cùng cấp bách, nhưng Lạc Hãn lại tuyệt không có thể biểu hiện ra ngoài.

                

"Lạc công tử thấy thế nào?" Lần này, Dịch Tu lại đột nhiên hỏi tới ý kiến của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro