Chương 11.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kinh đô, hoàng cung, trong ngự thư phòng. Hoàng đế Cảnh Định mặt không thay đổi nghe thị vệ bẩm báo, thần sắc của ngài bị ánh nến hắt xuống, âm tình bất định, lờ mờ không sâu.

                      

                

Rất lâu, tên thị vệ quỳ ở phía dưới quần áo đã ướt đẫm mồ hôi, ngài rốt cuộc cũng mở miệng, "Trẫm biết, lui ra đi!"

                      

                

Thị vệ kia cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nhưng bên ngoài không dám có quá nhiều biểu hiện. Chờ tên thị vệ kia nhận mệnh lui ra, trong điện lại lần nữa xuất hiện mấy người áo đen.

                      

                

"Bệ hạ, Tam hoàng tử hôm qua lại đến Lạc phủ! Tam hoàng tử những ngày này không ngừng chạy đến các phủ quyền quý trong cung, thừa tướng, Thẩm phủ. . ."

                      

                

Hoàng đế Cảnh Định hai mắt nhắm lại, nghĩ đến tam nhi tử của mình, thật đúng là không khiến người ta bớt lo mà. Nghĩ nghĩ, ngài lại đột nhiên hỏi, "Các ngươi đã đem mật chỉ của trẫm đưa cho Nhiếp Chính Vương chưa?"

                      

                

"Rồi, chỉ là. . . Chỉ là Nhiếp Chính Vương nói ngài ấy. . . Nói ngài ấy. . ." Tên ám vệ liếc trộm Hoàng đế Cảnh Định, sắc mặt xanh xám, run rẩy nói.

                      

                

"Nói cái gì?"

                      

                

"Nói ngài áy vô công bất thụ lộc(*)!" Chính hắn cũng không nghĩ vị Nhiếp Chính Vương kia thế mà lại từ chối hoàng vị!

(*) Không có công thì không dám nhận thưởng.

                      

                

Mật chỉ của Hoàng đế Cảnh Định không phải gì khác, mà là muốn lập Tiêu Chiến làm thái tử! Thế nhưng. . . Tiêu Chiến lại không muốn!

                      

                

Thấy Cảnh Định Hoàng đế thần sắc đau khổ, tên ám vệ vội vàng lấy từ trong ngực ra một phong mật tín, nói, "Bệ hạ, đây là tin mà Nhiếp Chính Vương gửi cho người!"

                      

                

Cảnh Định Hoàng đế khẽ vuốt cằm, công công bên cạnh liền nhanh chóng đem mật tín kia đến chỗ ngài. Chờ đọc tin xong, Cảnh Định Hoàng đế so với sự tức giận trước đó lãnh đạm đi rất nhiều. Cũng được, Tiêu Chiến muốn chuyện này qua đi, muốn có cuộc sống nhàn vân dã hạc(*), vậy liền để hắn toại nguyện.

   

(*) 孤云野鹤: Mây đơn hạc nội. Chỉ người ở ẩn, an nhàn tự tại, không cầu danh lợi.                 

                

"Bệ hạ, người tính làm sao bây giờ? Tam hoàng tử hắn. . . Hắn cấu kết với hơn mấy chục vạn tàn binh! Chuyện này..." Công công bên cạnh lo lắng nói.

                      

                

Đúng là, sau khi nghe lời nói của hắn, sắc mặt của Cảnh Định Hoàng đế càng trở nên ngưng trọng thêm. Có thể nhìn ra, đế vương sát phạt quyết đoán(*) đang xoắn xuýt, trong nháy mắt tràn đầy đau khổ giãy dụa.

(*) Chỉ một con người vô cùng quả quyết. Một khi đã quyết định sẽ không nương tay.

                      

                

Thật lâu sau, Cảnh Định Hoàng đế vẫn không thể nào quyết định.

                      

                

Công công bên cạnh thấy thế vội vàng nói bổ sung, "Bệ hạ! Nếu ngài còn không hạ nổi quyết tâm, chỉ sợ. . ."

                      

                

Cảnh Định Hoàng đế mà đã tức giận, cuối cùng sẽ khó hạ thủ lưu tình(*), thế nhưng nếu để hoàng tử khác lên ngôi, thì tình cảm huynh đệ tỷ muội một chút cũng sẽ không nhớ!

(*) 手下留情: Giơ cao đánh khẽ

                      

                

Cảnh Định Hoàng đế tay run rẩy. Ngài biết rõ lời nói này vô cùng có đạo lý, thế nhưng, Dịch Tu là hài tử(*) duy nhất của nữ nhân chung chăn gối mà ngài thích nhất. Cũng là hài tử mà mình từ nhỏ hết mực yêu thương.

(*) đứa con

                                  

              

                    

                

"Ngươi nói xem, Tu nhi làm sao lại trở thành bộ dạng như vậy! Trẫm nhớ rõ, hắn khi còn bé là đứa hiếu thuận nhất!" Cảnh Định Hoàng đế rưng rưng nói.

               

"Bệ hạ, lúc còn nhỏ thì tâm cũng nhỏ. Bây giờ trưởng thành, ham vinh càng lớn!" Công công nói.

                

Cảnh Định Hoàng đế cười, nhưng mặt mũi tràn đầy đắng chát. Vị đế vương lôi lệ phong hành(*) ở thời điểm này chỉ là một người phụ thân trải qua tang thương…

(*) Lôi lệ phong hành: sấm vang gió cuốn, tác phong nhanh nhẹn mạnh mẽ.

               

"Được rồi, trẫm đã rõ ràng! Bắt đầu điều động chuẩn bị phòng ngự đi!" Cảnh Định Hoàng đế cuối cùng vẫn hạ quyết tâm.

               

"Lão nô tuân mệnh!" Công công một mực cung kính được nhận lệnh, sau đó bước nhanh lui ra ngoài.

              





Một bên khác, ở phủ Vương Quốc Công.

                

Vương Nhất Bác tiến vào trong sảnh, nhưng phát hiện ngoại trừ phụ mẫu, còn có hai người khác đang ở đây. Thẩm Hạo Phàm là tới tìm cậu, nhưng còn có, Lưu thúc?

                

Lưu thúc nhìn thấy Vương Nhất Bác, hướng cậu hành lễ, hòa ái dễ gần nói, "Vương quân(*)."

(*) Bản gốc để là "Vương phi"


               

Chuyện này, ngay cả Vương Quốc Công cũng không nhịn được ho lên, hắn trừng mắt liếc Lưu thúc, "Còn chưa có thành thân! Đừng kêu loạn!"

                

Lưu thúc vẫn một mặt cười tủm tỉm.

                

Vương Nhất Bác trong lòng sững sờ, đột ngột nghĩ đến lời hôm qua mà Tiêu Chiến nói, cho nên hôm nay thật sự đến đưa danh sách sính lễ sao?!

                

Thấy Vương Nhất Bác đứng ở chỗ này ngẩn người, Thẩm Hạo Phàm đi tới chỗ cậu, nháy mắt ra hiệu, "Nhất Bác, chuyện này tiến triển cũng quá nhanh đi!"

                

Vương phu nhân cũng ở đó kêu cậu, "Nhất Bác, ngươi đứng ngốc ở đó làm gì, mau đến xem danh sách sính lễ!"

                

Vương Nhất Bác đi tới. Đơn sính lễ được chuẩn bị có thể nói là vô cùng chú trọng. Vàng hương mộc(*) làm thành một quyển thật, bên ngoài còn khảm bảo thạch màu xanh biếc, vô cùng xa hoa, có giá trị không nhỏ.

(*) Vàng, nhũ hương, mộc dược

                

Tập tục ở Chiến quốc, danh sách sính lễ là phải do người tới "hát". Hát càng lâu, chứng minh sính lễ càng phong phú.

             

Lưu thúc thuần thục một cái liền gào to lên, "Ba bình phong gỗ lim, giường một trương, tủ gỗ hoa lê, giá sách, ghế xếp long đầu, bàn gỗ tử đàn một trương, già gỗ đàn hương mỹ nhân giường, quý phi giường. . ."

               

Tờ thứ nhất là đồ dùng trong nhà, nghe vậy đám người trợn mắt hốc mồm, nhiều đồ như vậy, đặt cũng không hết ở trong phủ Vương gia! Đây cũng quá nhiều!

                

Trang thứ hai lại là đồ vật bài trí, chỉ nghe Lưu thúc lại tiếp tục hát, "Chiếc lược làm bằng mã não đỏ(*), được trang trí với gương bướm vàng đeo hoa Tây Dương, chiếc cốc hoa chạm khắc hoa văn, chiếc đĩa tròn chạm khắc hình vân(**), hoa sen màu lục, khay rửa bút hình hoa mẫu đơn,..."

(*) Một loại đá phong thủy

(**) Mây

                

Mỗi một món đồ được nêu ra đều có giá trị không nhỏ, ước chừng cũng có thể đổi ra chi tiêu vài năm của một gia đình bình thường, Nhiếp Chính Vương đưa đến đây nhiều đồ như thế, có tiền cũng không phải dùng như thế.

            

              

                    

                

Thẩm Hạo Phàm đã trợn mắt hốc mồm, hắn hít mũi một cái, có chút sợ sệt hỏi Vương Nhất Bác, "Vương gia bọn hắn là làm thương nhân buôn muối sao, trong nhà có ngân trang sao. . ."

              

Vương phu nhân cùng Vương Quốc Công cũng trong lòng cả kinh, số sính lễ này, cũng quá nhiều rồi.

                

Có điều không cho bọn họ có thời gian kinh ngạc, Lưu thúc đã tiếp tục hát, trang thứ ba là y phục, hát, "Cẩm phục thêu vân hoa, văn áo thêu mây, huy tơ bông nhăn vàng huy áo, Đại Mao trang phục phụ nữ Mãn Thanh, da chuột, da dê, ngọc trai lông tất cả một món, đủ loại bông y phục Mãn Thanh mười hai bộ, áo choàng tơ lụa. . ."

                

Đám người trong Vương phủ đã kinh ngạc đến ngây người.

                

Thẩm Hạo Phàm nhịn không được nhỏ giọng mở miệng hỏi, "Vị này. . . Lưu thúc. . . Hẳn là ngươi cầm nhầm danh sách sính lễ của Tiêu phủ rồi, cái này có chút bất thường!"

                

Cái này không phải cưới xin, trong hoàng cung cũng chưa chắc sẽ xa xỉ như vậy.

                

Lưu thúc dừng lại nói, "Đương nhiên sẽ không, đây là danh sách sính lễ độc nhất của Tiêu phủ. Còn tiếp, xin các vị tiếp tục nghe."

                

Hắn hát đến trang thứ tư là vật dụng hàng ngày, "Lược gỗ hoàng lê cây, vu súc miệng, xà phòng đàn hương, màn, màn cửa sa tanh, mà cửa thủy tinh viên, gối uyên ương..."

                

Trang thứ năm là đồ cổ cùng tranh chữ, "Bốn cặp bình sứ san hô, một đôi bình ngọc xuân, một đôi bình Thiên Huệ, tranh chữ đối sắc. . ."

               

Trang thứ sáu thị vệ nô tài.

                

Trang thứ bảy tứ bảo văn phòng(*)

(*) bút, mực, giấy, nghiên.

                

Trang thứ tám, trang thứ chín, trang thứ mười, tờ thứ mười một. . .

                

Đám người ở Vương gia đã cứng đờ miệng, bọn hạ nhân ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

                

Lưu thúc mỗi khi hát một câu, đều du dương kéo dài. Cuối cùng thở dài một hơi, đóng lại danh sách sính lễ, mỉm cười nhìn về phía Vương Nhất Bác, "Ruộng đất, cửa hàng đều không có trong danh mục, khế đất đợi vương gia tự mình đến tặng, Vương Quân nếu muốn tiền mặt, ra ngoài có thể đổi hàng ngàn cân hoàng kim."

                

Thẩm Hạo Phàm ở một bên quả thực muốn ngất đi.

                

Lưu thúc cung kính đem danh sách sính lễ đưa cho Vương phu nhân, "Mời Vương phu nhân nhận lấy."

                

Vương phu nhân cứng đờ tại chỗ, hồi lâu không không dám nhận lấy.

                

Cả phòng ngu như gà gỗ, Vương Quốc Công trong lòng cũng có chút không dám nhận.

                

Vương gia bọn họ chắc có thể trở thành nhà giàu nhất ở Chiến quốc rồi? Nhiếp Chính Vương hẳn là đem cả quốc khố của Chiến quốc chuyển tới đây sao?

            

              

                    

                

Vẫn là Vương Quốc Công phản ứng lại kịp, ông chần chờ thử dò xét nói, "Vương gia viết phần danh sách sính lễ này, bệ hạ cũng biết sao?"

                

Lưu thúc ngẩn người, ngay sau đó hiểu ra điều gì đó, cười rạng rỡ, nói, "Vương gia nói, Vương tiểu thiếu gia là người mà vương gia một đời một thế muốn thành thân, Quốc Công cứ việc yên tâm!"

                

Đối lập với đám người Vương gia đang chấn động, phản ứng của Vương Nhất Bác ngược lại có vẻ bình thản. Cậu nhẹ gật đầu, nói với Lưu thúc, "Phiền phức cho Lưu thúc rồi."

                

Lưu thúc lập tức nói không dám, còn nói rõ rằng mấy ngày nữa sẽ đưa đồ đến, lúc này mới rời đi.

                

Thẩm Hạo Phàm đưa mắt nhìn hướng Lưu thúc rời đi, hồi lâu mới phun ra một câu, "Nhiếp Chính Vương đưa nhiều sính lễ như thế, vậy thì. . . Đồ cưới nên tính như thế nào?"

                

Vương phu nhân đang cảm thấy có chút khát nước, bưng trà ở trên bàn uống một ngụm, nghe vậy toàn bộ nước trà trong miệng phun ra, xém chút nữa là phun dính lên người Thẩm Hạo Phàm.

                

Có điều giờ phút này nàng lại không quan tâm đến những lễ nghi y phục này, mà là đột ngột thầm nghĩ, "Đúng rồi, còn có đồ cưới! Trời ạ!"

                

Lại một cái tin kinh thiên sét lớn đánh ngang đầu.

                

Theo lý mà nói, bên kia đưa bao nhiêu sính lễ, bên này trả về đồ cưới liền phải gần bằng sính lễ. Mặc dù không cần phải nhiều bằng với sính lễ, nhưng cũng không thể quá ít. Nếu không thì sẽ bị đánh giá là không chu toàn, dễ trở thành chuyện cười.

                

Nhiếp Chính Vương đưa cho phủ Vương Quốc Công nhiều sính lễ như vậy, muốn trả về đồ cưới, coi như là có đem toàn bộ tài sản Vương gia ra cũng không thể có nhiều như vậy.

                

Tiêu Chiến như vậy là cho Vương gia một cái nan đề(*).

(*) vấn đề nan giải

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro