Thượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Nói yêu đương với người "chơi cà phê" là trả nghiệm gì?

- Truy thê hỏa táng/ Hải vương x Tiểu bạch hoa

(*)Giải thích tên truyện: gốc "玩咖", ý chỉ thái độ của một người trong chuyện tình cảm chỉ tận hưởng mối quan hệ, không muốn chịu trách nhiệm. Coi tình cảm như việc mua vui, không nghĩ tới chuyện bên nhau cả đời.

Thời điểm lần đầu tiên gặp Lưu Diệu Văn, Tống Á Hiên vẫn là một học sinh chuẩn mực vừa hoàn thành xong kỳ thi cao khảo, cuộc sống cấp 3 áp lực cuối cùng đã qua, vào khoảng khắc kết thúc kỳ cao khảo mới cảm thấy tất cả sự dồn nén bấy lâu đều được phóng thích ra, rồi lại có chút buồn bã mất mát.

Anh họ Đinh Trình Hâm đợi cậu ở cổng trường, anh không giống như những phụ huynh khác, mở miệng liền hỏi Tống Á Hiên thi thố ra sao, chỉ cười nói, "Tối nay anh đưa chú em đi quán bar chơi ha." Năm nay Tống Á Hiên mới tròn 18 tuổi, hai từ "Quán bar" đối với cậu mà nói tràn ngập cảm giác thần bí. Nghe nói người trưởng thành đều ở nơi này giải tỏa áp lực, dùng cồn làm tê liệt đại não.

Hạ Tuấn Lâm - bạn thân cấp 3 của cậu thường xuyên chạy tới quán bar, Tống Á Hiên không muốn đi cùng cậu ta, cậu biết Hạ Tuấn Lâm tới đó để làm dịu đi tổn thương, cậu cũng biết Hạ Tuấn Lâm khi say sẽ điên như thế nào. Tống Á Hiên chưa từng yêu đương, cũng không rõ vì sao chia tay có thể gây ảnh hưởng lớn đến một người như vậy, đến nỗi 3 năm qua vẫn chưa thể buông bỏ.

Quán bar mà Đinh Trình Hâm dẫn cậu đi là nơi trước đây anh ấy từng làm việc part-time. Hai người họ không cần đặt chỗ trước, ngồi xuống quầy bar, Đinh Trình Hâm gọi cho Tống Á Hiên một ly cocktail nồng độ thấp, Tống Á Hiên không đeo kính, vốn dĩ cậu đã cận nặng, dưới ánh đèn mờ ảo trong quán bar càng không nhìn rõ quanh mình đâu là người, đâu là vật.

Tiếng nhạc cùng tiếng nói cười ồn ào làm cậu nhức đầu, mùi rượu và khói thuốc càng khiến cậu khó chịu hơn. Cậu chống nửa đầu, chợt nghe thấy giọng nói truyền đến từ phía trên, "Em zai, khó chịu à?" Giọng điệu người nói đậm chất Tứ Xuyên, thanh âm trầm thấp xuôi tai. Tống Á Hiên ngẩng đầu nhìn, người vừa nói chuyện với cậu là Bartender đứng trong quầy bar, hắn mặc một bộ đồng phục đơn giản, tay áo cài khuy vừa đến cổ tay, để lộ ra các đường cơ bắp trơn nhẵn trên cánh tay.

Hắn rất đẹp trai ưa nhìn, đường hàm khuôn mặt sắc nét, kiểu tóc cũng là được xịt keo cẩn thận, khi cười trông có chút lưu manh làm cho Tống Á Hiên lúng túng, không biết trả lời sao.

Vẫn là Đinh Trình Hâm giải vây giúp cậu, anh ấy trêu trọc nói, "Đừng có không biết lớn nhỏ nhá, đây là em trai anh, lớn hơn mày 1 tuổi đấy, ai mới là em zai nào." Vị soái ca kia ngạc nhiên nhìn nhìn Tống Á Hiên, nói, "Em còn tưởng là chưa thành niên, trông xinh thật ấy."

Trước giờ Tống Á Hiên chưa từng nghe qua ai dùng từ "xinh đẹp" để miêu tả mình, tuy là cậu từ nhỏ đến lớn luôn được người khác khen là xinh xắn, người theo đuổi bên cạnh cũng nhiều vô kể, nhưng mà hai từ "xinh đẹp" này vẫn là lần đầu được áp lên người cậu. Bởi vì hai từ này trông thế nào cũng không phải là từ miêu tả một nam sinh.

Vẻ mặt Tống Á Hiên có hơi nóng lên, cậu không biết nói gì, chỉ nghe thấy cậu trai kia nói, "Hi~ Em là Lưu Diệu Văn, dù em nhỏ hơn anh một tuổi cơ mà anh gọi em là anh Văn cũng được." Dáng vẻ nam sinh kia khi cười lên rất đẹp mắt, Tống Á Hiên bất cẩn liền ấp úng, "Anh là Tống Á Hiên."

Lưu Diệu Văn gật gật đầu cười, đẩy ly cocktail đến trước mặt cậu, "Vậy để lại phương thức liên lạc đi." Đinh Trình Hâm nhướng mày liếc Lưu Diệu Văn, "Này là em anh, không phải cá trong ao, chú vừa phải chút." Lưu Diệu Văn bị Đinh Trình Hâm nói trúng tim đen, chỉ có thể gượng gạo cười trừ, nhưng tầm mắt một mực dán lên người Tống Á Hiên không rời.

DJ còn chưa khai màn, Đinh Trình Hâm đã gặp được người quen, đúng lúc người quen đặt trước gian ghế dài liền kêu Đinh Trình Hâm đưa em trai qua đó chơi. Đinh Trình Hâm cũng không có lý do để từ chối, trên gian ghế trai đẹp gái xinh rất nhiều, thậm chí lúc Đinh Trình Hâm vừa đưa Tống Á Hiên qua thì có hai cô gái liên tục nhìn Tống Á Hiên, họ ngồi cách Tống Á Hiên rất gần, chỉ có điều Tống Á Hiên không có hứng thú với con gái, cậu là gay.

Tống Á Hiên là một đứa nhát người lạ điển hình, cậu ngồi một góc trên gian ghế. Marketing của quán bar có cả cùng nhau chơi game, vừa mới bắt đầu đã chơi trò "Quốc vương". Tống Á Hiên may mắn thường rút được quốc vương, nhưng những hình phạt mà cậu nói đều vô thưởng vô phạt, có phần nhạt nhẽo, người trên bàn qua vài lượt chơi thấy hơi vô vị.

"Hey, chơi gì đấy?" Sự xuất hiện của Lưu Diệu Văn đã làm dịu đi bầu không khí trên gian ghế, những người ở đây hình như đều quen biết hắn. Lưu Diệu Văn ngồi xuống cạnh Tống Á Hiên một cách tự nhiên, hương nước hoa trên của hắn vấn vít quanh chóp mũi Tống Á Hiên, là loại nước hoa của nam rất dễ ngửi. Tống Á Hiên không hiểu về nước hoa, cũng không rõ đây là nhãn hiệu gì.

Nói cho cùng, Lưu Diệu Văn là một tên lõi đời, chơi xúc xắc chưa bao giờ thua, nhưng điều này không ảnh hưởng tới việc hắn làm nóng hiện trường. Tống Á Hiên bên cạnh uống có hơi say, ánh mắt cứ móc lên người Lưu Diệu Văn, hắn biết cậu đang nhìn nhưng không nhìn lại, hắn đang thỏa thích tận hưởng bầu không khí ám muội này.

Đinh Trình Hâm vẫn tỉnh táo, tửu lượng của anh rất tốt, chưa có ai dám bồi rượu với anh, dù sao ở đây Đinh Trình Hâm rất nổi tiếng. Anh vỗ vỗ Tống Á Hiên đang mơ màng, "Em trai, anh đưa em về nhà." Tống Á Hiên gật gật đầu, bây giờ ý thức của cậu quả thực không tỉnh lắm, cậu loạng choạng đứng đậy chào tạm biệt với người ở gian ghế, rồi theo Đinh Trình Hâm ra cửa quán bar.

Đinh Trình Hâm đi lấy xe, cậu tựa vào cửa đợi Đinh Trình Hâm trở về. Tiếng cửa kêu cót két khe khẽ, Tống Á Hiên ngẩng đầu nhìn phát hiện người tới đúng là Lưu Diệu Văn, thật ra cậu không say đến thế, Lưu Diệu Văn cười nhìn về phía Tống Á Hiên, "Em vẫn chưa có phương thức liên lạc của anh nữa?"

Tống Á Hiên nhàn nhạt ồ một tiếng, bất giác lấy điện thoại ra quẹt vài cái, Lưu Diệu Văn cũng lấy điện thoại ra, hai người thêm bạn bè. Lưu Diệu Văn xoa tóc Tống Á Hiên, hắn cao hơn Tống Á Hiên một chút, "Lần sau lại đến chơi nha, bạn nhỏ."

Tống Á Hiên là uống nhiều chứ không phải uống đến ngu, cậu rất rõ người trước mặt kém mình 1 tuổi, nhỏ giọng lầm bầm, "Ai là bạn nhỏ chứ." Ánh mắt Lưu Diệu Văn trong đêm tối mơ hồ khó hiểu, Tống Á Hiên của khi ấy mãi không rõ Lưu Diệu Văn rốt cục là có ý gì, cậu chỉ nhìn người kia vẫy vẫy tay, nói với hắn, "Lần sau gặp lại."

***

Dòng ký ức đột ngột vừa hay dừng lại, Tống Á Hiên 23 tuổi lúc này đang kéo vali đứng trước cửa nhà. Bên trong phòng là một đống bừa bãi, đèn vẫn bật, Tống Á Hiên vừa trở về sau chuyến công tác, thứ chờ đợi cậu không phải là cái ôm ấm áp của người yêu cũng không phải là bữa ăn thịnh soạn, mà là hiện trường tan hoang do vị "bạn trai" trên danh nghĩa kia để lại.

Tống Á Hiên cam chịu số phận đi vào phòng đóng cửa lại, cậu cởi áo khoác ngoài ra vắt lên góc ghế sofa, cậu xắn tay áo chuẩn bị thu dọn tàn cục. Cậu vừa đi, hình như Lưu Diệu Văn đã không còn sự gò bó, Tống Á Hiên nhìn bánh ngọt cùng chai rượu trên bàn trà liền biết Lưu Diệu Văn gọi đám bạn bè của hắn tới mở tiệc.

Cậu vừa bật máy hút bụi vừa gọi cho Lưu Diệu Văn, cậu gọi cho hắn ba cuộc đến cuộc cuối cùng hắn mới bắt máy. Bên chỗ hắn rất ồn, Tống Á Hiên vừa nghe đã biết hắn đang ở quán bar, trực tiếp cúp máy.

Năm phút sau, Lưu Diệu Văn mới gọi lại, vừa mở miệng nói, "Bé cưng, em về nhà rồi? Sao không nói với anh, anh đi đón em." Tống Á Hiên ậm ừ, "Anh gọi người tới mở tiệc?" Lưu Diệu Văn ngại ngùng qua loa miễn cưỡng vài câu, "A, không phải do nhà chúng ta đủ lớn sao?"

Tống Á Hiên tức giận, bình thường cho dù cậu có tức giận đi chăng nữa cũng không muốn kéo dài tranh cãi, hôm nay thì khác, "Vậy anh ngay cả dọn dẹp qua một chút cũng không làm được sao? Mỗi lần em đi làm về tới nhà, mệt cả ngày trời còn phải kiêm luôn giúp việc cho anh?" Âm lượng cậu hơi to, Lưu Diệu Văn bên kia dường như có chút sững sờ. Tống Á Hiên nghe được có người giục Lưu Diệu Văn quay về bàn chơi tiếp, Lưu Diệu Văn đáp lại mấy câu, mới nói với Tống Á Hiên, "Bé cưng đừng tức giận nữa nha, đợi anh về!" Sau đó cúp điện thoại không chút do dự.

Luôn là lời nói suông như vậy, Tống Á Hiên đã nghe được 5 năm rồi. Những lời này đều là để Lưu Diệu Văn thuận miệng đối phó với cậu, trong lòng Tống Á Hiên hiểu rõ. Cậu chịu phận tiếp tục dọn dẹp phòng, trong đầu là một mảng trống rỗng.

Phòng ngủ chính, phòng ngủ cho khách, phòng khách, phòng bếp, nhà vệ sinh, không một chỗ nào là giống với lúc cậu rời đi, một đống bừa bãi lộn xộn. Tống Á Hiên cười tự giễu, căn hộ này là của Lưu Diệu Văn, cậu ở đây còn giống giúp việc hơn là người yêu chủ nhà.

Sau khi cậu dọn dẹp nhà cửa xong đã gần một giờ sáng, Lưu Diệu Văn vẫn chưa về, cậu biết Lưu Diệu Văn đêm nay nhất định lại uống rất nhiều, liền vào bếp làm bát canh giải rượu, rồi mới đi tắm rửa.

Tắm rửa xong Lưu Diệu Văn vẫn chưa về, kể ra cũng hợp lý. Tống Á Hiên ngồi lên sofa bật TV, trên TV đang phát "Shin: cậu bé bút chì", Tống Á Hiên không chuyển kênh cứ thế ngồi xem. Bát canh giải rượu bốc khói nghi ngút cũng dần nguội lạnh, phim hoạt hình cũng chuyển hết tập này đến tập khác, mà người cậu đợi cũng chậm trễ không về nhà.

Lúc Lưu Diệu Văn về đến nhà đã là bảy giờ sáng, hắn tưởng Tống Á Hiên chắc đi ngủ rồi, lại không ngờ vừa mở cửa liền thấy Tống Á Hiên vẫn đang ngồi trên sofa. Trên TV vẫn phát bộ phim hoạt hình mà hôm trước hắn mở lên xem, Lưu Diệu Văn không khỏi có phần chột dạ, hắn sờ sờ mũi, "Bé cưng, dậy sớm thế~"

Tống Á Hiên nhàn nhạt ừ một tiếng, không nói rằng thực ra cả đêm qua cậu vẫn luôn không ngủ, vẫn luôn đợi hắn về nhà. Cậu ngẩng đầu lên nhìn, đập vào mắt chính là mấy vết hickey trên cổ Lưu Diệu Văn, hắn nhìn theo tầm mắt của cậu mới cuống quít giải thích, "Là do đêm qua chơi quốc vương bị thua, anh không có ra ngoài làm bậy."

Đối với Tống Á Hiên mà nói, có làm bậy hay không cậu sớm đã không còn quan trọng chuyện này. Từ trước đến nay, cậu chưa bao giờ kiểm tra điện thoại của Lưu Diệu Văn, hoặc là đi tra xem Lưu Diệu Văn rốt cuộc đi làm gì, không phải do cậu đủ tin tưởng hắn mà là vì cậu sợ, sợ những chuyện trong lòng hai bên đều biết rõ bị vạch trần, sợ Lưu Diệu Văn sẽ thật sự rời bỏ cậu.

Tống Á Hiên không tỏ rõ ý kiến, hỏi lại hắn, "Đau đầu không? Em nấu canh giải rượu rồi, em đi hâm nóng lại cho anh nhé." Lưu Diệu Văn ậm ừ, đổi dép đi trong nhà ngồi xuống sofa nghịch điện thoại, thuận miệng nói, "Không uống canh được không, anh đói lắm, muốn ăn thịt."

Tống Á Hiên nhìn chỗ để giày ở cửa mình vừa mới dọn dẹp gọn gàng bị đôi giày vứt bừa bãi của Lưu Diệu Văn làm lộn xộn, cậu không tỏ ra biểu tình gì nhưng đáy lòng lại đau xót. Cậu đứng lên đi về phía phòng bếp, thuận tay bê bát canh giải rượu đi hâm nóng rồi lấy ra từ tủ lạnh hai miếng bít-tết vừa.

Hâm nóng sữa và nướng bánh mì đều cần khoảng thời gian nhất định, Tống Á Hiên rút điện thoại ra xem, ngày giờ hiện lên dưới mí mắt, cậu bỗng mở miệng hỏi người đang ngồi trên ghế sofa, "Anh biết hôm nay là ngày gì không?" Lưu Diệu Văn nói một cách chiếu lệ, "Ngày thành lập Hiệp hội xe hơi của Mỹ?"

Tay Tống Á Hiên run lên, nhưng cậu chỉ lắc đầu im lặng. Ngày 4 tháng 3 đối với cậu xem ra vô cùng chướng mắt, tin nhắn trên Wechat tăng lên liên hồi, tất cả đều là chúc cậu sinh nhật vui vẻ, mà bản thân người được chúc đã quên hôm nay là sinh nhật 23 tuổi của mình từ lâu rồi.

Cậu tùy tiện đặt điện thoại sang một bên, lấy sữa và bánh mì nướng ra, lật miếng bít-tết lại, người ngồi trên sofa còn đang giục, "Tống Á Hiên nhi, sao lâu vậy, anh đói sắp chết rồi!" Người trong bếp không trả lời.

Những ký ức tồi tệ đột nhiên ùa về, Tống Á Hiên nhớ lại đêm mưa trước chuyến công tác một ngày, Hạ Tuấn Lâm kéo cậu đến quán bar chơi, còn hẹn cả Đinh Trình Hâm và bạn trai đương nhiệm của anh - Mã Gia Kỳ. Nói đến Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm cũng coi như có liên hệ với Lưu Diệu Văn, cho nên đợi đến lúc hai người họ tới còn thuận miệng hỏi Lưu Diệu Văn sao không đi.

Tống Á Hiên có hỏi qua Lưu Diệu Văn, hôm đó bạn học cấp ba của Lưu Diệu Văn về nước, hắn đã có hẹn tiệc rượu với người kia, việc đó cũng hợp lý, Tống Á Hiên trả lời thành thật, Mã Gia Kỳ nhàn nhạt ồ một tiếng, không hỏi thêm. Thế nhưng Tống Á Hiên cảm giác, Mã Gia Kỳ tối đó có chút kỳ quái, dường như có chuyện muốn nói với cậu.

Mãi đến khi sắp tan cuộc, Mã Gia Kỳ cứ muốn nói lại thôi, vẫn là Tống Á Hiên nói ra trước, "Mã ca, anh muốn nói gì thì nói đi." Nhân lúc Hạ Tuấn Lâm và Đinh Trình Hâm uống say, bước đi trước mặt hai người đùa nghịch thì họ mới có không gian riêng. Mã Gia Kỳ là bạn bè của ai đó trong nhà Lưu Diệu Văn, nghe nói là người rất thân quen với ba Lưu Diệu Văn.

Một lúc lâu sau, Mã Gia Kỳ chậm rãi nói, "Á Hiên, hay là em và Diệu Văn tách nhau ra đi." Tống Á Hiên không hiểu ý của Mã Gia Kỳ, cậu bật thốt lên ngạc nhiên, Mã Gia Kỳ mới nói, "Hai đứa bên nhau gần 5 năm rồi, em cũng rõ nó ra sao, chơi đùa quen rồi không cho là thật, cứ tiếp tục như vậy sẽ chỉ làm chậm trễ em."

Tống Á Hiên trực tiếp ngắt lời, "Đó là vì anh ấy còn trẻ, đợi anh ấy chơi đủ chơi mệt rồi tự động sẽ tĩnh tâm lại. Anh cũng nói bọn em bên nhau 5 năm rồi, cho nên em cũng không kém một cái "5 năm" là bao, Mã ca, em thực sự không hiểu anh đang nói gì."

"Em xác định nó chơi đủ chơi mệt rồi, người bên nó vẫn sẽ là em?"

Lời này bỗng chốc làm cho Tống Á Hiên ngẩn ngơ, cậu trước đây hình như chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này, cậu nghe Mã Gia Kỳ nói tiếp, "Năm nay Diệu Văn tốt nghiệp đại học, ba nó định sắp xếp cho nó đi Mỹ du học, khả năng không cho nó quay về nữa, ở bên đó tiếp nhận một số sản nghiệp."

Tống Á Hiên liền nói, "Em có thể cùng anh ấy qua Mỹ, vừa hay em có thể đi xin học thạc sĩ ở mấy trường bên Mỹ..." Mã Gia Kỳ thẳng thừng ngắt lời cậu, "Á Hiên, em có biết ba nó hiện giờ vẫn chưa biết đến sự tồn tại của em không, hai đứa bên nhau 5 năm, lúc Diệu Văn về nhà chưa từng nhắc đến em."

"Em hiểu rõ hơn anh Lưu Diệu Văn là loại người gì. Tuy rằng bề ngoài nó ham chơi nhưng trong lòng cái gì cũng thông suốt, thế nên em thật sự dám chắc nó sẽ đặt em vào trong kế hoạch tương lai sao?"

Trái tim chợt như bị hàng ngàn con kiến cắn, cảm giác đau đớn gặm nhấm không ngừng, gió đêm lạnh buốt da thịt. Thế nhưng lời Mã Gia Kỳ nói một chút cũng không sai, anh đem sự thật mà Tống Á Hiên trốn tránh 5 năm nay bày ra trước mắt cậu một cách rõ ràng.

Sau khi tạm biệt bọn họ, Tống Á Hiên vẫn trì trệ chưa lấy lại tinh thần, di động bỗng hiện lên một thông báo, là tin nhắn Mã Gia Kỳ gửi tới, chỉ có một địa chỉ. Tống Á Hiên vốn không muốn đi, cơ mà không biết làm sao cậu cứ một mực đạp chân ga đi đến nơi đó.

Có lẽ là số phận trêu ngươi, đúng lúc cậu trông thấy Lưu Diệu Văn từ cửa quán bar đi ra, hắn dựa lên cánh cửa hút thuốc giống như đang đợi ai đó. Qua một hồi, lại có một cô gái đẩy cửa bước ra, Tống Á Hiên nhận ra cô ấy, trong ví tiền của Lưu Diệu Văn có hình cô, ngay cả lúc cậu vừa quen Lưu Diệu Văn, cậu đã vô tình trông thấy màn hình khóa và hình nền trong điện thoại Lưu Diệu Văn đều là ảnh của cô ấy.

Hai người đó không có cử chỉ thân mật nào nhưng Tống Á Hiên khó chịu muốn chết, bởi vì cậu nhìn thấy một mặt của Lưu Diệu Văn mà hắn chưa bao giờ thể hiện với mình, cảm giác thận trọng cẩn thận từng tý một, một chàng trai chưa trưởng thành thu hồi vẻ ngây thơ ấu trĩ, và cư xử như một người đàn ông chững chạc.

Lưu Diệu Văn dịu dàng giúp cô ấy mở cửa xe, đứng ngoài xe vẫy tay chào cô, rồi lại giúp cô đóng cửa xe, mắt nhìn chăm chăm vào hướng xe rời đi hồi lâu, Tống Á Hiên cũng nhìn Lưu Diệu Văn như vậy một hồi lâu.

Những ký ức dần dần vụt tắt, Tống Á Hiên bê thức ăn lên bàn, không cần gọi Lưu Diệu Văn đã tự động lần theo mùi hương đi qua đây. Hắn không đợi Tống Á Hiên mà cứ thế ăn trước, vừa ăn vừa nói, "Bé cưng, tay nghề của em càng ngày càng tốt nha! Em cũng chưa ăn sao không ăn đi, không đói hả?"

Tống Á Hiên lắc lắc đầu, cậu cắt miếng bít-tết của mình đặt trước mặt Lưu Diệu Văn, không để Lưu Diệu Văn đáp lại, cậu liền mở lời trước, "Chúng ta chia tay đi."

Giọng điệu cậu lúc nói câu này giống như đang nói trứng gà trong siêu thị giảm giá, mèo con dưới tầng đi triệt sản rồi, bình thản nhẹ nhàng tới nỗi khiến Lưu Diệu Văn cho rằng bản thân vẫn chưa tỉnh rượu, không nhịn nổi hỏi lại, "Em nói gì?"

Tống Á Hiên lặp lại, "Chúng ta chia tay đi, Lưu Diệu Văn."

—Tbc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro