Giả làm B sẽ bị sét đánh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: @追星磕糖永动机biubiu

Link weibo: https://weibo.com/u/5522345507?is_all=1

Cp: Châu Kha Vũ x Lưu Vũ

Tag: ABO, giới giải trí.

-------------

(1)

Trong tiếng sáo réo rắt, thủy tụ chìm nổi, phiến quạt phất phơ. Mép quạt dài cùng với tà áo mỏng nhẹ của giai nhân chồng lên nhau tầng tầng lớp lớp. Áo the bay theo gió, thân hình tựa như phi loan uyển chuyển phác ra một bức tranh thủy mặc ngay trên sân khấu. Người dưới khán đài nín thở ngắm nhìn vẻ đẹp linh động trong điệu múa ấy. Cảm giác nếu như không phải đang ở trên sân khấu mà là một rừng đào, thì tà áo của tiên tử có thể phất lên ngàn vạn cánh hoa hồng phớt. Còn nếu đang ở bên sông thì lại như một đóa hoa mọc trong làn nước, thu hút hàng đàn cá vây quanh. "Đại ngư" vừa lên, tư thái kinh hồng, uyển nhược du long tựa như một hiện thân sống của văn hóa truyền thống.

Đây chính là lý do mà Cao Khanh Trần tìm đến tổ tiết mục, vừa nói muốn giao lưu học hỏi văn hóa Trung Quốc, vừa khóc lóc náo loạn đòi bằng được băng ghi hình đoạn múa của Lưu Vũ – đệ nhất mãnh nam đảo Hải Hoa trên sân khấu đầu tiên. Cậu quyết tâm mỗi ngày xem đủ trăm lần để hiểu rõ sức hấp dẫn lạ lùng của văn hóa truyền thống Trung Quốc.

"Ahh, bảo bối của tôi, đẹp thật ấy."

"Không phải chứ, Tiểu Cửu, làm gì mà đến mức ấy. Với cả này cũng chưa phải tất cả, tốt nhất là anh xem thử sân khấu "Chầm chậm" của em nhiều vào". Khinh bỉ, Lâm Mặc hừ lớn một tiếng vô cùng khinh bỉ, nhưng rốt cuộc vẫn không kìm lòng được ngó đầu dòm vào màn hình có độ phân giải 1080p, "... Ừm thì, không tệ, đúng là không tệ, nhưng mà so với em vẫn kém hơn một chút."

"Tuy rằng em không muốn thừa nhận, nhưng Lưu Vũ thật sự là một Omega rất xịn đó."

"Ài, không phải đâu, bảo bối tôi nói nó là một Alpha đó."

Nếu đây là phòng tắm, thì cái miệng của Lâm Mặc lúc này chính là một cái vòi hoa sen. Sữa cậu ngậm trong miệng phụt mạnh ra ngoài, dây cả ra trên giường của một đồng chí 1002 xui xẻo nào đó.

"Thật không còn gì để nói. Sao anh có thể tin vào loại chuyện vô lý như thế này chứ? Kể cả em mà là A thì cậu ấy vẫn sẽ là O, à không, nếu ngay đến cả Hồ Diệp Thao cũng là A thì cậu ấy vẫn là O thôi."

Câu khẳng định chắc nịch đầy thành khẩn này không phải là không có cơ sở. Khuôn mặt của tiên tử, à, khuôn mặt của Lưu Vũ chính là minh chứng rõ ràng nhất. Nhỏ nhắn tinh xảo như một tác phẩm điêu khắc, xương quai hàm tạo thành một đường vòng cung hoàn mỹ trên khuôn mặt bé bằng lòng bàn tay, da dẻ trắng mịn, lông mày thanh tú. Đôi môi đỏ mọng đặc biệt hút mắt, hạt châu nhỏ trên môi giống như hạt ngọc từ dưới đáy biển sau khi được thần y nhuộm hồng liền được ông trời ban tặng cho Lưu Vũ. Khóe miệng khi cười thường nhếch lên hai dấu ngoặc đơn, vừa trân quý vừa quyến rũ.

Ông trời dường như dành niềm quan tâm đặc đặc biệt cho Lưu Vũ, tuy rằng không ban cho cậu đôi mắt hai mí to tròn nhưng lại gieo vào đáy mắt những vì sao lấp lánh, chỉ cần khẽ ngước mắt lên là đã đủ mê hoặc lòng người. Tuy rằng không cho cậu một chiều cao đáng ghen tị nhưng lại cho cậu cơ thể cân đối đẹp đẽ, thân thể gầy gò nhưng lại toát ra cái lạnh lùng xen lẫn ôn nhu từ trong xương cốt. Đặc biệt là vòng eo mảnh mai mềm mại như rắn nước, cảm giác nắm lấy nó là nắm được cả thiên hạ.

Lúc yên lặng thì lạnh lùng xa cách, lúc nở nụ cười thì hoạt bát đáng yêu, dáng vẻ của Lưu Vũ trong lòng mọi người chính là như vậy. Bất kể nhìn từ phương diện nào thì cũng là một Omega cực phẩm, thế mà lại là một Alpha. Ài, dù sao cũng là tự cậu ấy nói thế.

Lâm Mặc tuyệt đối không tin cái chuyện kì quái này, năm lần bảy lượt kéo theo Hồ Diệp Thao đến chất vấn Lưu Vũ.

Nhưng dù đến bao nhiêu lần đi nữa thì Lưu Vũ vẫn kiên quyết khẳng định, "Tôi là một Alpha. Ai bảo cậu không cao thì không được làm Alpha vậy hả?"

Không thể nào, tuyệt đối không thể. Với Lâm Mặc thì đây chính chuyện động trời nhất trong doanh. Vì không moi thêm được gì nữa, cậu lại hậm hực chạy đến ký túc xá 1201 buôn chuyện.

"Trương Gia Nguyên mày xem, trông Lưu Vũ rõ ràng là O, thế mà cứ già mồm nói mình là A. Không thể chấp nhận được, dám phân hóa không dám nhận, anh cực kì khinh bỉ."

"Anh ấy nói là A thì chính là A thôi, mình không thể trông mặt mà bắt hình dong được anh ạ. Đến người như Châu Kha Vũ còn là B đây này. Phải không, Châu Kha Vũ?"

Nếu như việc Lưu Vũ là A là chuyện kì quái lớn nhất trong doanh, thì việc Châu Kha Vũ là B chính là chuyện kỳ quái lớn thứ hai.

Châu Kha Vũ làm sao có thể là B được cơ chứ? Châu Kha Vũ, tiểu thái tử của đảo Hải Hoa, khuôn mặt đẹp như tạc tượng, ngũ quan góc cạnh sắc nét, giữa hai lông mày lúc nào cũng mang theo cứng rắn và ương bướng. Bề ngoài có vẻ bất cần, nhưng ánh mắt mỗi khi nhìn người khác đều thâm tình sáng rực, cho dù hắn có đeo kính gọng vàng thì cũng không thể nào che giấu được.

Chân dài vai rộng, khí thế áp đảo người đối diện, đến mức không thể tin được hắn năm nay mới hơn mười tám tuổi, càng không thể tin được hắn lại là B.

"Hả? À, đúng, tôi là B. Tôi cũng cảm thấy không thể nhìn bề ngoài người khác để phán đoán được."

Không thể nhìn thấu được tâm tình của Châu Kha Vũ khi nói câu này. Là bình tĩnh, là qua loa, hay là... chột dạ?

"Không thể tin nổi, trời ơi, đúng là không thể tin nổi mà. Thảo luận loại chuyện này với hai B như hai cậu chính là sai lầm lớn nhất của tôi hôm nay. Hai người nếu là B thì đến pheromone còn không ngửi thấy cơ mà."

Vừa hay hôm nay Lâm Mặc không dùng đủ thuốc ức chế vì chê thuốc phiền phức. Cậu nghĩ nếu là B thật thì khả năng nhận thức mùi pheromone không khác gì cây gỗ, nên cố tình đi về phía Châu Kha Vũ, không chút kìm nén phả mạnh pheromone mùi cỏ chanh ra, sau đó giơ tay lên quơ quơ trước mặt hắn vài đường. Châu Kha Vũ chỉ cau mày chun mũi lại, nhưng quả thật không có phản ứng.

"Châu Kha Vũ, thật đấy hả? Cậu là B thật á?"

"Tôi không phải thì chẳng lẽ là cậu à? Đi ra đi, đừng làm phiền tôi luyện tập, đi tìm Trương Gia Nguyên mà chơi ấy."

"Xì, ai mà thèm tìm cậu ta nói chuyện nữa."

Mãi sau Lâm Mặc mới chịu rời đi. Người đi rồi, Châu Kha Vũ lại ngồi bần thần một mình bên đống quần áo vứt bừa bãi thành núi của mình cắn móng tay. Đến lúc không cẩn thận suýt cắn chảy máu thì mới tỉnh táo.

"Lưu Vũ thật sự là A ư? Anh ấy sao có thể là A được chứ?"

(2)

Châu Kha Vũ từ trước đến nay cũng không biết quá rõ về Lưu Vũ. Ấn tượng của hắn về cậu vẫn dừng ở sân khấu đầu tiên mà Tiểu Cửu cảm thán đến mức phong thành thần đó.

À thì, phong thần cũng không sai, vì hắn cũng cảm thấy như vậy. Hắn ngưỡng mộ vẻ phong hoa rực rỡ, thủy tụ khinh vũ đó.

Hắn cảm thấy Lưu Vũ bất luận là khuôn mặt, khí chất hay thân hình đều tỏa ra mùi vị của một O, đáng lẽ anh ấy phải là O mới phải chứ? Ít nhất là Châu Kha Vũ cũng nghĩ như vậy.

Nhưng hiện tại hắn khá bất lực về quan hệ giữa hai người. Mối quan hệ vẫn chỉ dừng lại là người biểu diễn và người dưới khán đài. Hơn nữa suốt một tháng qua, hắn quả thực không thấy Lưu Vũ có bất cứ hành động khác thường nào liên quan đến O cả. Nhưng việc anh ấy có phải A không thì càng không có gì chứng minh hết.

Thời gian thực sự là thứ khiến con người ta mất cảnh giác. Đôi khi nó đẩy con người rơi vào vòng xoáy khác, nhưng khiến họ tiêu hao hết nhiệt tình và hiếu kì đối với một việc. Việc Lưu Vũ là A dần được mọi người trong doanh chấp nhận, ngoại trừ Lâm Mặc vẫn ngày ngày cầm kính lúp để tìm bằng chứng chứng minh Lưu Vũ là O chứ không phải A.

"Lâm Mặc, sao cậu cứ suốt ngày đi theo tôi thế nhở?"

"Trước khi tôi tìm được bằng chứng chứng minh cậu là O thì tôi sẽ không buông tha cho cậu đâu. Đừng mơ thoát khỏi tôi."

"Đã nói tôi là A rồi mà. Cứ đi theo thế này không sợ tôi húp cậu luôn à?"

"Không thể nào, kể cả Trương Gia Nguyên có húp được tôi rồi thì cậu vẫn không thể đâu. Cậu chắc chắn là O, Lâm Mặc tôi dùng cái đầu này để bảo đảm."

"Thế tôi đi vệ sinh thì cậu cũng định đi cùng luôn à?"

"Tôi không ngại tỏ tình với cậu trong toilet đâu."

Lưu Vũ từ trước đến nay vẫn luôn dịu dàng, kể cả có là A thật thì cũng không dễ dàng chiếm được ưu thế. Nghe Lâm Mặc nói như vậy mà vẫn không khó chịu, chỉ bất lực đỡ trán rồi lắc đầu cười. Dù có đẩy vai để giữ Lâm Mặc cách xa mình thế nào thì cậu ta vẫn bám riết lấy cậu y như cũ.

May mà dọc đường gặp được Trương Gia Nguyên, Lưu Vũ như được giải thoát, chạy trốn nhanh về phía nhà vệ sinh.

Ngoài Lâm Mặc, Châu Kha Vũ là người duy nhất cho rằng Lưu Vũ không đơn giản như vậy. Nhưng hai người thật sự không thân quen gì, Lưu Vũ lúc nào cũng bị vây quanh bởi rất nhiều người, lại thêm khí chất lạnh lùng như hoa trên núi tuyết khiến Châu Kha Vũ không biết phải làm thế nào để tiếp cận cậu. Có đôi lúc Châu Kha Vũ cảm thấy, dù Lưu Vũ có là A, là O hay thậm chí là B thì bên cạnh cậu sẽ không bao giờ thiếu người vây quanh.

Hôm nay có lẽ là lần hiếm hoi hắn thấy Lưu Vũ ở một mình, hắn nhanh chóng quyết định mình phải làm cái gì đó.

"Ừm, Tiểu Vũ, à không, lão Lưu ... Không không, Lưu Vũ, em có thể hỏi anh một chuyện được không?"

Lưu Vũ không khỏi cảm thấy hơi buồn cười khi nhìn thấy cậu trai đang bẽn lẽn nhìn mình. Nhưng cùng lúc đó cậu rõ ràng cảm nhận được một luồng khí mạnh mẽ, thậm chí áp đảo đến từ người trước mặt. Chắc là do Châu Kha Vũ quá cao rồi.

"Hả... có chuyện gì vậy? Có chuyện gì cần anh giúp một tay à?"

"À thì, anh thực sự là A hả?"

"Hả???"

Lưu Vũ đột nhiên cảm thấy rối bời, trong đầu chạy ra vô số câu hỏi, sao em ấy lại hỏi mình như vậy nhỉ? Mình với em ấy có quen biết gì nhau đâu? Hơn nữa em ấy là B mà, hỏi cái này làm gì? Hay là em ấy biết được cái gì rồi?

Bởi vì hoảng loạn, khuôn mặt trắng nõn của Lưu Vũ dần ửng hồng. Châu Kha Vũ thấy vậy tưởng Lưu Vũ đang khó chịu với câu hỏi của mình, vội xua tay, gãi đầu giải thích rằng hắn chỉ tò mò thôi, vì hắn là B, không hiểu được thế giới của A nên mới hỏi thử, chứ không có ý định nào khác.

Lưu Vũ bị cử chỉ của hắn làm cho bật cười:

"Anh tất nhiên là A rồi, chứ không lẽ lại là O? Em đã bao giờ nhìn thấy một O nào giống mãnh nam như anh chưa?"

Khóe miệng Lưu Vũ cong lên một đường vòng cung vừa vặn, kéo ra hai dấu ngoặc đẹp mắt. Ánh mắt cậu khi cười sáng rực như chứa cả trời sao.

Bởi vì mới xuống sân khấu, lớp make up lấp lánh dưới mắt vẫn còn, vừa quyến rũ vừa dễ thương. Chiếc áo khoác đỏ phóng khoáng nổi bật cũng không ngăn nổi vẻ lịch lãm thư sinh của Lưu Vũ.

Nụ cười nở rộ ngay trước mặt Châu Kha Vũ, rất gần, rất gần. Châu Kha Vũ cảm nhận được trái tim mình đang run lên. Ừm, đúng là em chưa thấy bao giờ, chưa từng gặp mãnh nam nào kiên cường mà vẫn ngọt ngào như thế.

Rõ ràng là đã nhận được câu khẳng định không thể nào chắc nịch hơn từ Lưu Vũ, nhưng Châu Kha Vũ ngược lại lại càng chắc chắn Lưu Vũ không phải A, hoặc quá lắm cũng chỉ là B thôi.

(3)

Châu Kha Vũ biết trong Doanh cấm hút thuốc, nhưng hắn không thể tuân thủ được, không phải cố tình ngang ngược mà vì một số lí do bất khả kháng. Hắn định tìm một chỗ nào không có người lẫn camera để giải quyết một cách lặng lẽ, và buồng trong cùng của nhà vệ sinh có vẻ là một lựa chọn tốt.

Châu Kha Vũ nghĩ đi nghĩ lại, khá hài lòng với quyết định này. Hắn cầm điếu thuốc, nhìn quanh quất xác nhận không có người rồi mới bước vào nhà vệ sinh.

Vừa bước vào cửa, một làn gió thoảng qua đầu mũi Châu Kha Vũ, đem theo mùi dâu tây ngọt ngào dễ chịu. Đây là lần đầu tiên Châu Kha Vũ ngửi thấy mùi dâu tây thơm như thế kể từ khi vào trại, chỉ cần lướt nhanh qua cũng đủ khiến tim hắn đập loạn xạ.

Chết tiệt, cảm giác sắp không thể nhịn được nữa.

Châu Kha Vũ không ngờ rằng pheromone hương rượu rum mà hắn khống chế bấy lâu nay lại có thể bị kích thích dễ dàng bởi hương dâu này như vậy. Trong lòng kinh ngạc, hắn không còn quan tâm đến máy quay nữa, vội vàng cầm điếu thuốc trong tay nhấp thử vài nhát. Điếu thuốc dần dập tắt mùi rượu rum trên người, sau đó hắn vội vàng trở về ký túc xá để tìm thuốc ức chế để khống chế pheromone trong người.

Mùi dâu tây? Sao trong này lại có mùi dâu tây được nhỉ? Châu Kha Vũ lôi cái bản đồ tự vẽ nguệch ngoạc của Trương Gia Nguyên ra, rất nghiêm túc nghiên cứu cách bài trí của ký túc xá. Chắc chắn vừa nãy có người chạy qua, nhưng không phải người trong 1201. Mấy O trong phòng 1201 không có mùi nào ngọt ngào như vậy, Trương Gia Nguyên thì càng không phải, cậu ta là B mà cả thân toàn mùi hành lá.

Ngay khi hắn đang thắc mắc, Ngô Vũ Hằng đã từ phòng trở về. Hắn hơi ngẩng đầu lên:

"Hằng Hằng, anh mang dâu tây ở đâu về à?"

"Hả? Em muốn ăn dâu tây hở? Thế thì đi tìm chị quản lí kí túc mà hỏi xem."

Ài, hỏi cũng như không, Ngô Vũ Hằng có thể biết cái gì chứ.

Châu Kha Vũ cố gắng suy nghĩ lại những gì đã xảy ra vừa rồi. Mùi sượt qua vai hắn ban nãy cảm giác như từ trên thân thể của một người nhỏ bé tỏa ra. Không hiểu sao lại nghĩ đến Lưu Vũ. Chẳng lẽ anh ấy là A vị dâu tây à? Không đúng, anh ấy không phải A, nếu không thì sao pheromone của anh ấy lại bị kích thích vì một A khác chứ?

Lăn lộn suy nghĩ mãi, Châu Kha Vũ đã đứng trước cửa phòng 1002 từ lúc nào, nhưng hắn vẫn chỉ dừng ở cửa. Hắn không biết nên lấy lý do gì để vào căn phòng mà hắn chưa từng vào này. Doãn Hạo Vũ đi qua, thấy Châu Kha Vũ cứ đứng chết trân ở cửa, hết đưa tay lên định gõ rồi lại hạ xuống, cậu liền tiến tới bá cổ hắn lôi vào trong.

À phải rồi, cứ bảo mình đến tìm Doãn Hạo Vũ chơi cũng được mà.

Khi hắn bước vào, Lưu Vũ còn đang gấp dọn quần áo và giường ngủ. Vừa nhìn thấy hắn, cậu nhiệt tình cười tươi chào hỏi với nụ cười dịu dàng đặc trưng. Không thấy nữa rồi, chả thấy mùi dâu tây vừa nãy đâu. Châu Kha Vũ thử lại hít một hơi thật sâu nhưng vẫn không cảm nhận được mùi dâu tây kích thích pheromone của hắn.

Châu Kha Vũ ngồi nói chuyện với Doãn Hạo Vũ cả nửa ngày, nhưng đôi mắt hắn cứ luôn dõi theo Lưu Vũ nãy giờ vẫn yên lặng làm việc riêng của mình. Lát sau mọi người cũng trở về ký túc xá, không khí của 1002 lập tức sôi nổi hẳn lên. Cơ hội đến rồi.

Trong khi mọi người đang nói chuyện, cười đùa, Châu Kha Vũ đã nhẹ nhàng tiến đến bên cạnh Lưu Vũ.

"Lưu Vũ Lưu Vũ, hôm nay anh có ăn dâu tây không?"

Lưu Vũ vừa nghe Châu Kha Vũ hỏi thì động tác khựng lại, vô thức nuốt nước bọt.

Châu Kha Vũ được đằng chân lên đằng đầu, hắn tiến thêm một bước tiến càng sát lại gần cậu. Khoảng cách giữa hai người còn không đến một người, Châu Kha Vũ tùy tiện nghiêng người về phía trước, cách cậu còn có 1 inch.

"Ý em là anh vừa ăn dâu tây có phải không? Hay là bản thân anh đã là một quả dâu tây?"

Hừ dâu tây à, dâu tây chết tiệt. Lưu Vũ hối hận không hiểu sao thuốc ức chế của mình cứ phải hết tác dụng lúc đang ở bên ngoài, cũng không hiểu sao trên đường về cứ phải đi qua phòng 1201. Lưu Vũ chột dạ ngã xuống giường, nhưng lòng kiêu hãnh từ sâu trong xương cốt thay cậu chống đỡ. Cậu ngửa cổ nhìn chằm chằm Châu Kha Vũ:

"Không.. không có, hôm nay nhà ăn làm gì chuẩn bị dâu tây đâu."

Đây là lần đầu tiên Châu Kha Vũ nhìn thấy Lưu Vũ trong bộ dạng bối rối, vì ngày thường lúc nào anh ấy cũng lịch sự và tươm tất. Hắn phải thừa nhận rằng sức hấp dẫn của Lưu Vũ trước mặt hắn hình như lại càng tăng thêm rồi.

"Em chỉ là B, anh lại là A, anh sợ cái gì? Em chỉ hỏi chơi thôi, chứ đã làm gì đâu."

Ừ nhỉ, Châu Kha Vũ là B. Hắn là B thì cậu phải sợ cái gì? Nghĩ đến đây, Lưu Vũ đột nhiên cứng rắn đứng thẳng eo lên, chỉnh trang lại bộ quần áo vừa hơi xộc xệch vì ngã xuống. Cậu giơ tay ấn vào ngực Châu Kha Vũ định đẩy hắn ra. Nhưng sao ngực em ấy lại nóng thế này?

"Ai bảo em là anh sợ? Tại em đột ngột tiến lại gần khiến anh đứng không vững thôi."

Giờ thì Châu Kha Vũ tin rồi. Lưu Vũ là vị dâu tây, O vị dâu tây.

(4)

Đôi khi vận mệnh thực sự giống như một tên phù thủy tàn nhẫn, vào lúc con người ta không phòng bị nhất giáng cho một gậy. Nhưng con người còn mạnh mẽ hơn cả số mệnh, vận mệnh có cho bạn một quả chanh chua loét thì cũng có thể biến thành một cốc nước chanh pha đường, mà cũng đôi khi phần thịt quả sẽ bị bong ra, chỉ để lại phần vỏ chanh đắng chát.

Đối với Lưu Vũ, đêm sau Loại trừ 2 là một vỏ chanh đắng, nhưng với Châu Kha Vũ thì nó giống như nước chanh pha đường hơn.

"Lâm Mặc, anh có nhìn thấy Lưu Vũ ở đâu không?"

"Hừm, đợi lúc chương trình này kết thúc em up ảnh anh 100 lần lên Wechat, anh sẽ nói cho em biết. Dù sao cũng là Lưu Vũ, em sẽ không thấy thiệt thòi đâu đúng không?", mắt Lâm Mặc thấy lợi liền sáng lên.

Châu Kha Vũ biết Lưu Vũ chắc chắn rất buồn về thứ hạng lần này, hơn nữa khi hai người ôm nhau trước máy quay, hắn lại ngửi thấy mùi dâu tây quen thuộc. Lần này hắn chắc chắn mình không ngửi nhầm, đó là mùi của Lưu Vũ, bởi vì lúc đó cậu đang ở trong vòng tay của hắn.

Châu Kha Vũ sốt ruột chạy đi tìm khắp mọi ngóc ngách trong Doanh, muốn tìm ra bằng được dấu vết của Lưu Vũ. Hắn lo lắng vì cậu sẽ buồn dù trước giờ cậu cố tỏ ra ngoan cường không chịu thỏa hiệp, lại càng lo lắng hơn về mùi dâu xuất hiện không đúng lúc.

Hắn cảm thấy rằng mình sắp phát điên lên rồi, rõ ràng mình cũng không khá hơn anh ấy là bao, nhưng sự quan tâm luôn xuất hiện vào lúc hắn không kịp chuẩn bị nhất.

Hành lang ngoài phòng tập không bật đèn, tạo thành một khoảng tối đen như mực. Trái tim Châu Vũ liên tục thắt lại, hắn sải bước đi về phía trước, không ngừng gọi tên Lưu Vũ mong nhận được hồi đáp.

Hắn đi đến tận phòng luyện tập ở cuối cùng của dãy. Sau cánh cửa khép hờ, ghé mắt nhòm vào là khoảng đen kịt vô tận. Nhưng hương vị dâu tây nồng nặc vẫn xuyên qua khe hở, xuyên vào nhận thức của Châu Kha Vũ. Hắn nhẹ nhàng mở cánh cửa ra, đi vào rồi đóng lại cẩn thận.

Cửa sổ phòng tập mở toang, làn gió mát lùa vào trong tấm rèm vải gai, người dưới rèm đang co chân ôm đầu gối, vùi đầu vào giữa hai cánh tay. Cơ thể nhỏ bé được bao bọc trong tấm rèm bay phấp phới. Châu Kha Vũ muốn tiến vào thêm một chút, nhưng phát hiện người trước mặt đang hơi run lên, hắn nhất thời rối rắm.

"Lưu Vũ... Lưu Vũ, là anh đúng không? Anh vẫn ổn chứ?"

"Em cách xa anh một chút, đừng có lại gần.. Với cả đừng nhìn anh nữa."

Lưu Vũ không hề ngẩng đầu lên nhìn hắn, khi nói chuyện thanh âm nhẹ nhàng mềm mại mang theo chút run rẩy. Châu Kha Vũ cũng run theo. Hắn đi tới bên cạnh Lưu Vũ, nửa quỳ xuống vỗ vỗ lưng cậu, lại phát hiện áo sơ mi trắng ướt đẫm mồ hôi dính chặt lấy lưng cậu, xương bướm thấp thoáng hiện ra. Châu Kha Vũ cảm giác cả cổ họng lẫn trong người đều khô khốc, hắn cố gắng mạnh mẽ áp chế pheromone sắp sửa trào ra.

Cảm nhận được bàn tay của Châu Kha Vũ ở sau lưng, Lưu Vũ đã run lại càng run thêm. Lần này cậu chịu ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt lo lắng quan tâm của hắn.

"Anh đã bảo em cách xa anh một chút cơ mà..."

Cậu rất cảm ơn Châu Kha Vũ vì đã quan tâm đến mình, nhưng hiện tại cậu cực kì không muốn nhìn thấy hắn. Tuy rằng ngay từ lần đầu tiên gặp nhau cậu đã rất ưng khuôn mặt đẹp trai và thân hình hoàn mỹ của hắn, nhưng hiện tại cậu chỉ muốn một mình vượt qua thời kỳ phát tình này một cách an toàn.

Đúng lúc rớt hạng thì lại đến kì phát tình, thuốc ức chế lại còn dùng hết, gần đây ông trời đối với cậu tốt ghê, Lưu Vũ âm thầm phẫn uất.

Kì phát tình của O đến vừa đột ngột vừa khó chịu. Khi Lưu Vũ ngẩng đầu lên nhìn Châu Kha Vũ, khóe mắt vẫn còn đọng lại giọt nước, không biết là nước mắt hay mồ hôi. Mái tóc ướt đẫm dính trên trán, rủ xuống che đi đôi lông mày mảnh khảnh cùng nửa hốc mắt Lưu Vũ.

Mùi dâu tây càng lúc càng nồng, thậm chí còn lẫn cả hương thủy tiên trong đó. Hơi thở của Lưu Vũ cũng càng lúc càng gấp gáp. Đôi mắt cậu mờ đi, cậu cuộn tròn thành một quả bóng, như một con cún trắng bị ướt mưa đang co ro chờ đợi sự cứu rỗi của thần linh. Châu Kha Vũ lúc này mới nhận thức được Lưu Vũ đang phải chịu đựng những gì.

"Lưu Vũ, anh đang đến kì phát tình đấy à? Thuốc ức chế của anh đâu?" Vẻ mặt Châu Kha Vũ lập tức trở nên sắc bén, có chút lo lắng xen lẫn tức giận. Cũng không biết hắn đang tức giận cái gì. Ít nhất hắn biết mình đang cảm thấy may mắn vì người bên cạnh Lưu Vũ lúc này là hắn chứ không phải người khác.

"Dùng, dùng hết rồi, công ty, công ty chưa gửi cho anh... Em mau đi đi, để anh ở yên đây một lát... Chốc nữa sẽ ổn thôi.."

"Anh định một mình ở đây chống chọi với kì phát tình ư? Lưu Vũ, anh điên rồi!"

Thời kỳ phát tình của O, cơ thể lúc nào cũng giống như hàng vạn con kiến ​​liên tục leo lên làn da sạch sẽ, dùng thuốc ức chế mạnh còn khó chịu nổi, huống hồ là tự mình vượt qua. Nghĩ đến đây, có một cơn lửa bùng lên trong lòng hắn, đốt cháy lồng ngực rồi lan lên trên đầu. Hắn không kiềm chế nữa, mạnh mẽ thả ra hương rượu rum pha xạ hương, hòa lẫn với mùi dâu tây và thủy tiên lưu lại trong không khí.

Châu Kha Vũ duỗi tay qua bờ vai gầy yếu của Lưu Vũ, ôm cậu vào lòng, rồi vươn tay cởi từng cúc áo trên người, đem làn da của hắn sát lại gần Lưu Vũ. Lưu Vũ vùi đầu vào cổ hắn, thưởng thức mùi thơm nồng nặc của thuốc lá và rượu từ trên người của A, cảm giác thoải mái vô cùng. Cậu cũng vươn tay ôm lấy Châu Kha Vũ, muốn ghé sát cơ thể hắn lại gần mình hơn.

Không phải cậu tham lam mùi vị cơ thể của Châu Kha Vũ, mà cậu càng tham lam hơn chính là bản thân Châu Kha Vũ, một cái ôm ấm áp và an toàn đến mức không ai có thể từ chối được.

Nhưng ngay sau đó Lưu Vũ nhận ra rằng có điều gì đó không ổn, vội đẩy Châu Kha Vũ ra nhưng lại bị ôm chết cứng lại.

"Châu Kha Vũ, em là A sao?" Giọng điệu tức giận của Lưu Vũ bị vùi vào hõm vai Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ không chỉ là một A mà còn là một A cao cấp với pheromone rum xạ hương. Cũng như Lưu Vũ không chỉ là một O mà còn là một O xịn xò với pheromone dâu tây thủy tiên. Đúng là tạo hóa trêu ngươi mà, vẫn là một mình Lâm Mặc đúng.

"Không phải anh cũng là O sao? Còn khó chịu không?"

Lưu Vũ vừa xấu hổ vừa tức giận, cảm giác như Châu Kha Vũ đã biết chuyện này từ lâu, mấy lời biện bạch của mình trước mặt hắn không khác nào trò đùa cả. Nghĩ đến đây Lưu Vũ không nhịn nổ liền há miệng cắn mạnh lên cổ hắn một cái. Nhưng với Châu Kha Vũ thì đây hoàn toàn không phải là một vết cắn, thậm chí còn giống như một loại hấp dẫn trá hình.

"Em giúp anh."

Châu Kha Vũ đưa tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn ướt đẫm của Lưu Vũ, nhẹ nhàng áp môi mình lên môi cậu, cẩn thận nếm thử, giống như đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật. Tay phải hắn vòng ra sau gáy, xoa nắn tuyến thể của cậu rồi ấn nhẹ một cái khiến cậu run rẩy. Hắn cố ý làm sâu nụ hôn, dùng đầu lưỡi liếm qua môi Lưu Vũ. Đến khi Lưu Vũ hé môi thò lưỡi ra, Châu Kha Vũ đã nhanh chóng quấn lấy lưỡi cậu trong miệng mình.

Lưu Vũ bị nụ hôn của Châu Kha Vũ làm cho nóng lên, những hạt mồ hôi trên trán theo sống mũi chảy vào miệng hòa vào nước bọt. Châu Kha Vũ đưa tay cởi cúc áo của Lưu Vũ, trút bỏ chiếc áo sơ mi trắng ướt đẫm mồ hôi, cơ thể xinh đẹp liền lộ ra trước mắt.

O đang thời kì phát tình cơ thể rất nhạy cảm, Châu Kha Vũ chỉ chạm nhẹ đầu ngón tay vào Lưu Vũ đã run lên. Bàn tay Châu Kha Vũ vuốt ve từng chút trên cơ thể của cậu, trượt dọc từ ngực đến lưng. Đến khi Lưu Vũ đã quen với nhiệt độ nóng bỏng đó, hắn ôm cả người cậu vào lòng.

Nụ hôn sâu kéo dài tận ba phút trước khi Châu Kha Vũ chịu từ bỏ, hắn vòng qua cổ Lưu Vũ đến tuyến sau gáy, thè đầu lưỡi liếm láp rồi nhẹ nhàng cắn xuống. Các tuyến được mở ra, hương rượu rum tuôn vào, kết hợp với dâu tây thủy tiên tạo thành một loại rượu rum dâu tây ngọt ngào.

Đã tạm thời đánh dấu. Châu Kha Vũ rất vui, nhưng ngược lại Lưu Vũ có chút cáu gắt.

"Châu Kha Vũ, em sớm đã biết anh là O rồi đúng không?"

"Cũng không phải, em chỉ vừa chính thức xác nhận thôi."

Rõ ràng là A, giả vờ là B làm cái gì. Lại còn là tên B giả phiền phức nhất.

"Tiểu Vũ, Tiểu Vũ, em vừa giúp anh đó, anh không định cảm ơn em sao?"

Rõ ràng em là một tên A cao to, sao còn dám làm nũng với O như anh chứ?

"Châu Kha Vũ, em đúng là đồ lừa đảo."

"Lần sau để em giúp anh tiếp, Tiểu Vũ."

Mặt Lưu Vũ lập tức đỏ bừng.

(5)

Kể từ sau đêm đó, mỗi khi Châu Kha Vũ nhìn thấy đám oanh oanh yến yến bên cạnh Lưu Vũ hắn đều thấy bực bội. Hắn cảm thấy lúc đó mình không nên chỉ đánh dấu anh ấy tạm thời, đáng lẽ phải đánh dấu vĩnh viễn luôn mới phải. Cũng dần dần nhận ra, hình như mình đã yêu Lưu Vũ rồi.

Bắt đầu từ bao giờ nhỉ? Từ cái lần chạy vào phòng của Lưu Vũ, dọa cậu ngã ra giường? À không, sớm hơn một chút. Có lẽ là ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Lưu Vũ phất tay áo dài, hắn đã bị vạt lụa kinh hồng làm cho sững sờ. Hình như lúc ấy hắn đã nghĩ, nếu anh ấy là O thì tốt quá.

Lưu Vũ cũng rơi vào một cái bẫy dịu dàng mang tên Châu Kha Vũ. Cậu thường nghĩ đến hắn, người dịu dàng và tỉ mỉ đêm hôm đó. Cậu tự hỏi làm thế nào mà một A tốt như vậy lại để ý đến mình, còn dành ra một phần tình cảm cho mình.

Bất cứ khi nào cậu nghĩ đến hắn, khuôn mặt cậu sẽ hiện lên một tầng đỏ hồng. Mấy người anh em liền bắt đầu trêu chọc cậu càng ngày càng kém nam tính. Lâm Mặc thì vẫn như trước, lúc nào cũng kè kè bên cạnh khẳng định cậu nhất định phải là O, khác biệt duy nhất có lẽ là Lưu Vũ không còn bắt bẻ lại như trước nữa.

Cậu đúng là một O, lại còn là O đã bị đánh dấu, mặc dù chỉ tạm thời. Nhưng cứ nghĩ rằng Châu Kha Vũ là người đã đánh dấu mình, cậu lại cảm thấy vui vẻ trong lòng. Điều này thật kỳ quái mà. Không bình thường chút nào.

Châu Kha Vũ cảm thấy hình như cuộc sống đối xử rất tốt với hắn. Khi còn đang chìm trong những cảm xúc tiếc nuối vì có thể không thể bắt kịp được những thời kì phát tình của Lưu Vũ sau này nữa, thì đêm loại trừ cuối cùng, hắn lại bắt kịp rồi.

Khi Châu Kha Vũ chạy đến căn phòng luyện tập quen thuộc, áo khoác ngoài của Lưu Vũ đã ướt một nửa. Cơ thể phát tình nóng đến mức không thể chịu nổi, Lưu Vũ đã cởi bỏ hết hàng cúc áo phía trước. Cậu dựa lưng vào cửa sổ nghe nhạc MP3. Trong mắt Châu Kha Vũ, xương quai xanh lấm tấm mồ hôi và nửa bờ vai trắng nõn chính là những tác phẩm nghệ thuật đáng mơ ước hơn cả những bức tranh nổi tiếng thế giới.

Châu Kha Vũ bước nhanh tới ôm lấy eo Lưu Vũ, cúi người hôn cậu. Hắn đưa đầu lưỡi cạy qua hàm răng cậu, càn rỡ khắp khoang miệng, quấn lấy đầu lưỡi Lưu Vũ. Hắn hôn thật mạnh, ghì chặt môi dưới, hai đôi môi chồng lên nhau. Lúc rời ra còn kéo theo sợi chỉ bạc.

Ngừng lại một lúc, hắn lại bắt đầu cẩn trọng áp lên môi Lưu Vũ. Mân mê theo má rồi hôn dần xuống dưới, để lại những dấu hôn như trái dâu tây đỏ mọng trên cổ và xương quai xanh. Tình ý nồng đậm cùng kích thích mãnh liệt, tất cả pheromone thuộc về A và O đều được giải phóng ra, hương rum xạ hương trong không khí hòa quyện với hương dâu tây thủy tiên một lần nữa.

Hắn đưa tay dọc theo eo Lưu Vũ sờ đến giữa hai xương hông, từ vạt áo thò tay vào bên trong, dọc theo đường nhân ngư gợi cảm của Lưu Vũ liên tục xoa nắn, vuốt dọc từ lưng đến xương hông.

Đôi khi một A trẻ tuổi tràn đầy năng lượng gặp được một O đang phát tình quyến rũ thì sẽ háo hức được thỏa mãn sâu sắc hơn cả bản thân O.

Châu Kha Vũ cởi bỏ toàn bộ quần áo của Lưu Vũ, đầu lưỡi liếm từ bụng dưới lên đến ngực, lớp phủ đầu lưỡi thô ráp ma sát thật sự không mấy dễ chịu đối với Lưu Vũ, giống như khi bị hắn dùng râu cọ xát vậy. Cơ thể Lưu Vũ vốn đã nhạy cảm đến phát run, lại bị hắn ấn vào tường, thứ kia chọc vào eo cậu, cọ xát qua lại.

Đầu lưỡi đảo quanh đầu vú hơi nhô ra của Lưu Vũ, hết liếm mút rồi dùng răng kéo nhẹ cho đến khi nó dựng thẳng lên, Châu Kha Vũ mới bằng lòng để nó qua bên kia. Lưỡi hắn như mang theo dòng điện nóng bỏng xuyên qua da thịt, từng lớp từng lớp nghiền nát ý chí của Lưu Vũ. Cơ thể cậu dưới sự chăm sóc của Châu Kha Vũ dần biến thành một màu hồng quyến rũ.

Cậu ưỡn người muốn ép chặt vào gần hắn hơn, như cố gắng lấp đầy mọi khoảng trống trong cậu bằng mùi thuốc lá và rượu nồng nặc của hắn, co chân liên tục cọ vào người hắn. Ý thức Lưu Vũ dần dần mờ mịt, chỉ cảm thấy phía dưới sưng tấy lên, trong miệng tràn ngập mùi rượu và thuốc lá.

Đầu răng hắn chạm vào hạ bộ khiến Lưu Vũ ngửa cổ há mồm phát ra một tiếng nghẹn ngào. Châu Kha Vũ nhận ra sai lầm của mình, vội vàng nhả ngoài, vừa hôn vừa xoa nắn hạ bộ bị đầu răng của hắn làm đau.

Lưu Vũ liền vươn tay ôm cổ Châu Kha Vũ, vòng qua cổ nâng hắn lên. "Châu Kha Vũ, em chỉ biết hôn thôi sao?"

Lưu Vũ nhìn chằm chằm vào Châu Kha Vũ, đôi môi ban nãy bị hôn vẫn còn lấp lánh ánh nước. Từng câu cậu nói ra đều đem theo hương dâu tây ngọt ngào, quyến rũ Châu Kha Vũ.

Có người nói, khi hắn thực sự yêu một người, trong ánh mắt không chỉ có dục vọng mà còn có thương xót. Châu Kha Vũ cảm thấy những lời này chính là đang nói hắn. Hắn ngước mắt nhìn Lưu Vũ trước mặt, hốc mắt cậu phủ một tầng sương mù mê man, ngay cả hơi thở phả ra cũng ngọt ngào. Hốc mắt của A mới 18 tuổi còn đỏ hơn cả Lưu Vũ. Đôi môi anh tuấn có chút khô khốc vì kìm nén dục vọng, hắn tận lực kìm nén vì hắn hy vọng, mọi dấu ấn giữa hai người đều thật tốt đẹp.

Châu Kha Vũ áp lưng trần của mình lên tấm lưng mịn màng của Lưu Vũ, đầu lưỡi bám vào tuyến thể đang tỏa ra mùi ngọt nồng, thỏa mãn liếm láp dấu vết lần trước vẫn chưa biến mất. Lưu Vũ khi bị liếm hết sức run rẩy, cố gắng nhún vai và co cổ lại, hô hấp hoàn toàn hỗn loạn. Châu Kha Vũ cẩn thận cắn xuống, cổ họng cậu liền phát ra tiếng rên nhẹ.

Châu Kha Vũ rất thưởng thức hương vị pheromone lẫn mùi nước hoa mát lạnh tỏa ra từ Lưu Vũ, hắn đưa tay trượt khắp người cậu, trượt thẳng qua bụng dưới, nắm lấy hạ bộ đang cương cứng, từ từ xoa nắn từ chậm đến nhanh, cho đến khi nghe xong tiếng rên rỉ gần như bị bóp nghẹt của Lưu Vũ. Sau đó hắn dùng hai tay đẩy Lưu Vũ vào tư thế nằm sấp. Hô hấp hắn cũng gấp gáp theo, Lưu Vũ quay đầu nhìn hắn, hắn vẫn cẩn thận xoa nắn hai mông đầy đặn.

Đường hông trong tay mềm mại trơn bóng, Châu Kha Vũ vừa nhìn xuống liền nhận ra hậu huyệt của Lưu Vũ đã tiết ra đầy dịch trong suốt, dâm thủy loang loáng, trượt từ hậu huyệt xuống đùi, nhỏ giọt xuống đất.

"Đừng... đừng nhìn nữa..."

"Nhanh lên đi..."

Lưu Vũ cũng xấu hổ một hồi, vùi đầu vào giữa hai cánh tay, chỉ để lại cho Châu Kha Vũ chỏm tóc xoăn nhỏ nâu nâu rất đáng yêu.

Châu Kha Vũ thử đưa hai ngón tay vào bên trong, dị vật xâm nhập khiến Lưu Vũ giật mình rên rỉ, bị Châu Kha Vũ nhanh chóng nhận ra. Bên dưới của O lúc nào cũng tiết dịch rất nhiều, ẩm ướt mềm mại, siết chặt lấy tay Châu Kha Vũ. Ngón tay mảnh khảnh của hắn ấn lên hậu huyệt run rẩy, vách huyệt siết chặt, hắn liền nhẹ nhàng đưa cả ngón tay vào.

Đây là lần đầu tiên Lưu Vũ trải qua chuyện xấu hổ như vậy, làn da đã khôi phục lại màu trắng ban nãy lại một lần nữa lấm tấm nhuộm hồng, vòng eo vốn đã dẻo dai lại mềm mại đến mức sụp xuống thành hình vòng cung.

Cổ họng Châu Kha Vũ vừa khô vừa đau, hắn dùng tay còn lại ôm chặt Lưu Vũ trong lòng, ép thật chặt vào trong ngực. Hạ bộ nóng hổi của hắn lúc này đang liên tục cọ xát vào lối vào.

"Châu... Kha Vũ... em cứ làm cái quái gì vậy?"

Sự tức giận của Lưu Vũ trong mắt Châu Kha Vũ giống như một đứa trẻ đang làm nũng, giọng nói khi bị trêu chọc mềm mại như sữa. Khi bên dưới tay đã nới lỏng hơn, hắn mới miễn cưỡng rút ngón tay ra. Ở cái nơi Lưu Vũ vừa làm nũng đòi hỏi, hắn đẩy nhanh vật cứng vào, lại há miệng cắn vào tuyến thể sau cổ. Lưu Vũ đau đớn rên rỉ, tuyến thể bị cắn, Châu Kha Vũ liền liếm nhẹ vết cắn, tuồn rất nhiều pheromone vào, đồng thời đẩy mạnh hạ bộ vào huyệt đạo ẩm ướt chặt chẽ. Sự tấn công mạnh mẽ và cảm giác khó chịu đã phá vỡ hàng phòng thủ lý trí cuối cùng của Lưu Vũ, khiến cậu khóc lóc không kiểm soát được.

Châu Kha Vũ nhấc đùi Lưu Vũ xoay một vòng, tiểu huyệt hồng nhuận đột nhiên bị xé ra thêm một vòng, bóp chặt hạ bộ to lớn vẫn còn trong cơ thể cậu. Vách huyệt đóng mở co rút chặt chẽ, từng cái từng cái đưa đẩy đều có dịch trượt xuống hông chảy thành dòng nhỏ.

Hắn có thể nhìn rõ khuôn mặt của cậu, sắc mặt ửng hồng, hai mắt đỏ bừng ngập nước, mũi chun lại. Châu Kha Vũ nâng niu người đó trong vòng tay, dịu dàng hôn lên khuôn mặt cậu, hôn lên giọt nước mắt đọng trên khóe mắt, nhẹ nhàng liếm đôi môi đang mím chặt lại.

Pheromone của cậu tiết ra nồng đậm, cảm giác đến cả Châu Kha Vũ cũng bị nhuộm bởi mùi dâu tây và hoa thủy tiên.

Lưu Vũ xấu hổ đưa tay lên để che mặt mình, nhưng Châu Kha Vũ ngăn lại, nắm chặt tay cậu trong tay mình. Lưu Vũ lại càng thêm xấu hổ, ngón chân co quắp lại, đùi dán lên eo Châu Kha vũ, không dám xốc xếch động tác. Hắn bắt đầu đâm vừa nhanh vừa mạnh, chỉ dựa vào sức lực mạnh mẽ và dục vọng của thiếu niên, hoàn toàn không có kỹ năng, nhưng lại mang theo ôn nhu cực điểm. Cứ mỗi lần rút ra rồi đâm mạnh vào lại kéo theo một sợi nước trắng bạc.

Dưới sự tác động của hắn, hậu huyệt biến thành một màu hồng dịu, bị mật hoa từng lớp từng lớp thấm ướt, màu sắc dần dần trở nên sẫm hơn. Sự trưởng thành quyến rũ và tốt đẹp đến từ sự chăm sóc đặc biệt của A, dẫn động toàn bộ hậu huyệt co bóp tạo thành bọt trắng sữa dưới sự xâm nhập và hòa trộn của cơ quan sinh dục. Chất pheromone ngọt ngào ngâm ngấm tạo thành vườn dâu chín ngọt quyến rũ.

Lưu Vũ đánh mất nhận thức về không gian thời gian, Châu Kha Vũ tranh thủ lợi dụng mà hôn nhẹ lên môi Lưu Vũ, cậu bị nụ hôn làm cho mê muội, không phân biệt nổi gì nữa. Sau vài lần va chạm kịch liệt, Châu Kha Vũ cuối cùng tìm được khoang sinh dục trong cơ thể Lưu Vũ. Hắn càng ôm sát Lưu Vũ lại gần mình, cậu còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã kiên quyết đỉnh vào. Lưu Vũ ôm cổ hắn ngửa ra, thất thanh rên rỉ. Nhìn thấy vậy, Châu Kha Vũ cực kì hài lòng hôn lên khuôn mặt cậu, liếm liếm dái tai cậu. Đợi khi khoang sinh dục sưng tấy lên rồi bắn chất lỏng nóng hổi vào, sau đó mới thỏa mãn rút ra.

Từ giờ, Lưu Vũ chính là O thuộc về Châu Kha Vũ. Đối với Châu Kha Vũ, đây chính là món quà tốt nghiệp tuyệt vời nhất.

Lưu Vũ cũng vậy. Nhưng sau khi đã phục hồi tinh thần lại, cậu vẫn vừa xấu hổ vừa tức giận.

"Ai bắt em bắn vào trong hả?"

"Anh chứ ai."

"Anh chỉ bảo em đánh dấu, chứ có bảo em đánh dấu vĩnh viễn đâu. Anh sau này phải làm sao đây?"

"Thì sau này anh cứ tiếp tục làm A đi, chỉ làm O của một mình em là được rồi."

(6)

Lâm Mặc cảm thấy từ sau bữa tiệc pyjama Lưu Vũ bắt đầu trở nên rất kì lạ. Cơ thể cậu bắt đầu mang một mùi hương, giống mùi thuốc lá? Hơn nữa cả người cũng tràn ngập ánh sáng màu hồng, cứ như rơi vào một đám mây hồng hồng vô tận gọi là tình yêu.

"Lưu Vũ, cậu học hút thuốc đấy à? Học từ ai vậy? Không phải là Châu Kha Vũ chứ?"

"...."

"Cho nên, ngày đó cậu ta tỏ tình trước anh em trong doanh mà cậu vẫn đồng ý?"

Hỏi nhiều như vậy nhưng một câu Lưu Vũ cũng không muốn trả lời, chỉ có thể bất lực lắc đầu để cho cậu ta bớt nói chuyện phiếm. Nhưng trong mắt Lâm Mặc mặc định, lắc đầu chính là giả vờ, là che giấu.

Cậu không thể kiềm nổi muốn chia sẻ mấy tin tức tầm phào này với người anh em thân thiết của mình.

"Gia Nguyên Nhi, Gia Nguyên Nhi, anh nói cho mày biết, Lưu Vũ học hút thuốc rồi! Cậu ta học được từ Châu Kha Vũ đó, hai người đó thực sự ở bên nhau!"

"Mặc Mặc, anh có muốn biết tại sao Vũ ca lại hút thuốc không?"

Ngày hôm sau, khi Lâm Mặc ôm chặt tuyến thể, vừa khóc vừa chạy đến 1002 tìm Lưu Vũ, mọi câu trả lời dường như đều đã được giải thích.

Chết tiệt thật, giả làm B sớm muộn gì cũng bị sét đánh thôi.

(7)

Ngày lễ tốt nghiệp.

"Châu Kha Vũ, sao em cứ phải giả vờ làm B làm gì?"

"Bởi vì em chỉ muốn trở thành A của một người duy nhất, nhưng mà trước đây vẫn chưa kịp tìm được người đó."

"Thế bây giờ thì sao?"

"Bây giờ thì em không cần giả làm B nữa rồi."

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro