Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14

Xe Tân Mộc dừng ở cửa chung cư Kim Huy, nam khách hàng mở cửa ghế phụ, nói, "Cảm ơn, tiền tôi sẽ chuyển qua Wechat cho anh, đúng rồi..."

Anh ta mở túi trên tay vịn, lấy bánh mì ra: "Mua cho bạn gái tôi, cái này không ngọt lắm, anh chắc không che ngọt nhỉ."

"Cảm ơn," Tân Mộc nói, "Buổi tối không về hả?"

"Về cái gì, cố ý đến đây tổ chức sinh nhật cho cô ấy mà," vị khách đóng cửa xe, vẫy vẫy tay với cậu, "Chào nhé."

"Chào." Tân Mộc vẫy tay lại.

Nơi này là cửa tây của chung cu Kim Huy, ngày hôm qua cậu đưa Giang Hành Chu tới cửa nam, Tân Mộc đè nén xúc động muốn đến cửa nam.

Tân Mộc mở bánh mì, là nhân chocolate đen, cậu không kén ăn, ngọt hay đắng, chỉ cần ăn được là cậu đều ăn.

Bánh mì hương vị cũng không tệ lắm, nhưng tương đối khô cổ, Tân Mộc vuốt vuốt ngực, trong xe không có cái gì để uống được.

Cửa tây bên này là đường lớn, không có cửa hàng, ngược lại cửa nam bên kia khá đông đúc.

Cậu rẽ xe đến cửa nam, mua một chai nước suối ở cửa hàng tiện lợi đối diện chung cư, đứng trước cửa hàng uống nửa chai.

Bánh mì bị mắc ở cổ trôi xuống, cậu vỗ vỗ ngực, ánh mắt nhìn về phía chung cư đối diện, khoảng thời gian này, chung cư không có nhiều người ra vào, chỉ thỉnh thoảng sẽ có một hai xe chạy vào.

Chính cậu cũng không rõ mình đang suy nghĩ cái gì. Muốn gặp Giang Hành Chu sao? Đừng nói khả năng gặp gỡ vốn đã nhỏ, cho dù gặp được, thì có thể thế nào.

Tân Mộc ngồi vào trong xe, cố ý tình cờ gặp Giang Hành Chu là chuyện mấy năm nay cậu thường xuyên làm, làm nhiều thì thành thói quen.

Thói quen thật đáng sợ.

Điện thoại di động rung rung trong túi sau, cậu lấy ra, ánh mắt bất giác co rút lại một chút.

"Mẹ."

"Haizz, còn nhớ tôi là mẹ cậu sao?"

Tân Mộc đóng cửa sổ xe, mở loa ngoài, đối với lời nói như vậy của mẹ, bình thường cậu cũng sẽ không trả lời.

Mẹ không tiếp tục trào phúng cậu, rất nhanh vào vấn đề chính, "Có tiền không?"

"Muốn bao nhiêu." Tân Mộc hai mắt trống rỗng nhìn cửa tiểu khu.

Một chiếc taxi dừng lại ở cửa tiểu khu.

"3 vạn." Mẹ nói.

"Mẹ có phải nghĩ con trai mẹ là chủ tịch công ty lớn không," Tân Mộc nói, "Con vừa tốt nghiệp, thậm chí chưa có công việc chính thức, con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy."

"Con đã hơn hai mươi tuổi, 3 vạn tệ cũng không có?" Bên kia điện thoại của mẹ rất ồn ào, lạch lạch cạch cạch, Tân Mộc không cần hỏi cũng biết bà lại chơi mạt chược.

"Nói ra lời này." Tân Mộc nghĩ đến tiền thuê nhà sống một mình, "Mẹ cũng hơn bốn mươi tuổi, 3 vạn tệ cũng không có sao."

"Sinh con trai ra có ích gì... Bát điều!" Mẹ nói, "Muốn nhờ cũng không được!"

Tân Mộc không nói nữa, cậu thấy người từ taxi xuống rất quen, người nọ đứng ở cửa tiểu khu, hơi cúi đầu, một tay dường như ấn lên bụng.

"Con có bao nhiêu thì cho mẹ bấy nhiêu!" Giọng điệu của mẹ không tốt lắm, "Nhanh lên."

Tân Mộc mở cửa xe, "Cho mẹ để mẹ thua hết hả? Mẹ nghĩ con ngu à."

"Chẳng lẽ mẹ không ăn cơm uống nước mà sống được à?"

"Tiền sinh hoạt của mẹ sẽ đưa cho mẹ đúng hạn, cho dù mẹ có chém con cũng không có thêm đồng nào đâu." Tân Mộc cúp máy.

Cậu băng qua đường, "Giáo sư Giang."

Giang Hành Chu một tay ấn dạ dày, nâng mí mắt lên, Tân Mộc mang theo khuôn mặt sốt ruột xông vào tầm mắt của anh.

"Thân thể anh không khỏe sao," Tân Mộc nhìn mặt anh, lại nhìn chỗ anh che lại, "Dạ dày không thoải mái hả?"

Giang Hành Chu rất không quen với người khác đối với anh như vậy, anh buông tay, "Không có gì."

Chẳng qua rất đau, mới đứng ở đây không đi đường được, Giang Hành Chu không muốn lộ ra sự chật vật của mình trước mặt người ngoài, anh cắn răng chịu đau, mở cửa tiểu khu.

"Anh đến bệnh viện khám xem." Tân Mộc đi theo phía sau anh, "Dạ dày đau không phải việc nhỏ..."

Giang Hành Chu vào chung cư, đóng cửa sắt nhỏ lại, ngăn Tân Mộc ở bên ngoài, Tân Mộc dừng một chút, nói với bóng lưng của anh: "Giáo sư Giang, thân thể là của mình, anh đừng hành hạ nó được không."

Giang Hành Chu về đến nhà, uống thuốc, tắt đèn, ngồi trên mặt đất phòng khách, dựa lưng vào tường.

Anh thích cảm giác an toàn mà bóng tối ban cho, có thể làm cho anh quang minh chính đại trốn tránh hết thảy, lời Tân Mộc nói anh không phải không rõ.

Anh không xem thường bản thân, anh là lấy độc trị độc, để cho đau đớn trên thân thể bóp nghẹt thống khổ tâm lý, để cho mình không khó chịu nữa.

Giang Hành Chu nhìn ánh sáng mờ mịt ngoài cửa sổ, chính anh cũng không biết mình đang suy nghĩ cái gì, trong đầu trống rỗng, tất cả các giác quan trên thân thể giống như bị ấn nút tạm dừng.

Không muốn ăn cơm, không muốn ngủ không muốn động đậy, cứ như vậy ngẩn người, cho đến khi sức cùng lực kiệt chống đỡ không nổi mới không thể không đi ngủ.

- "Nhạc Nhạc, chúng ta thật sự... cầm giấy đăng ký kết hôn?"

- "Không vui à? Vậy chúng ta sang bên cạnh lấy giấy chứng nhận ly hôn đi."

- "Không phải, anh chỉ là cảm thấy giống như nằm mơ, Nhạc Nhạc, đừng nhắc đến ly hôn, được chứ?"

- "Vậy còn phụ thuộc vào việc anh có đối xử tốt với em hay không."

- "Chỉ đối tốt với mình em."

Nhắm mắt lại, trong đầu tự động chiếu đủ loại hình ảnh của anh và Nghê Nhạc, anh mười tám tuổi quen biết Nghê Nhạc, đến bây giờ tròn mười bốn năm, chiếm gần một nửa thời gian trong cuộc đời anh.

Bọn họ là bạn thời học đại học, khuôn mặt Nghê Nhạc đẹp trai, tính cách cũng hoạt bát, ở trong lớp là người vô cùng nổi bật.

Giang Hành Chu tính cách quái gở, không thích kết giao bạn bè, lúc lên lớp cũng ngồi trong góc không qua lại với bất kì ai, đến khi tốt nghiệp đại học anh cũng không nhớ được mặt và tên của đại đa số bạn học trong lớp.

Nghê Nhạc chủ động muốn kết giao bạn bè với anh, gã sẽ đến bên cạnh Giang Hành Chu làm bạn cùng bàn với anh, Nghê Nhạc thích cười thích quậy phá, sẽ lôi kéo anh tham gia hoạt động tập thể của lớp.

Giang Hành Chu không quá muốn, ngoại trừ học tập ra, anh đối với những thứ khác đều chẳng có hứng thú.

"Không quá hoà đồng," Nghê Nhạc nói, "Anh có biết mọi người nói gì về anh không? Họ nói anh cao ngạo và khinh thường người khác."

Giang Hành Chu cũng chả quan tâm mọi người nói thế nào về anh, từ nhỏ đến lớn, anh bị nói qua quá nhiều, cái gì khó nghe đều nghe hết.

Nhưng không chịu nổi Nghê Nhạc nài ép lôi kéo, Giang Hành Chu bị ép tham dự, thời gian dài, anh không còn quen với sự yên tĩnh khi một mình, thậm chí bắt đầu hướng tới đám đông.

Thích Nghê Nhạc hình như cũng không phải chuyện rất khó, Nghê Nhạc thật sự xinh đẹp, còn đặc biệt biết làm nũng, không ai có thể chịu nổi khi gã làm nũng.

Giang Hành Chu cũng thế.

Ý thức được tâm tư của mình, sau đó Giang Hành Chu cũng không làm gì cả, anh cũng không cảm thấy mình có thể xứng đôi với Nghê Nhạc, anh cất giấu tâm tư của mình, cố ý kéo dài khoảng cách với Nghê Nhạc.

Nhưng thích không phải mình có thể khống chế, càng kéo dài càng nhớ nhung.

Lên lớp cũng không thể tập trung suy nghĩ, luôn luôn muốn nhìn Nghê Nhạc một cái.

Nghê Nhạc xinh đẹp lại phô trương, làm Giang Hành Chu nhìn một cái đã không dời mắt, quá sáng ngời, làm cho tâm thần anh khao khát.

Anh trốn Nghê Nhạc một thời gian rất dài, cho đến khi tan học, Nghê Nhạc chặn anh ở nhà vệ sinh, đôi môi xinh đẹp hướng về phía anh lộ ra ý cười, "Giang Hành Chu, có phải anh thích tôi không."

Giang Hành Chu nhìn chằm chằm đôi môi hồng hào của gã, không nói gì, ánh mắt đã sớm bại lộ tâm tư của mình.

"Thích tôi vì sao không nói," Nghê Nhạc kề sát lỗ tai anh, "Tôi cho anh cơ hội, anh nói hay không nói?"

Hơi thở Nghê Nhạc phả bên tai anh, đầu Giang Hành Chu oành một cái giống như muốn nổ tung.

"Tôi được Tinh Thám nhìn trúng, sắp phải vào giới giải trí quay phim." Nghê Nhạc thổi hơi vào lỗ tai anh, nói, "Trong giới giải trí người nào cũng đẹp, nếu anh không nói, không chừng tôi sẽ bị người khác bắt đi."

Giang Hành Chu bị một hơi này thổi vừa ngứa ngáy vừa tê dại, anh nắm chặt tay, trong lòng cảm thấy sợ hãi chuyện mất đi Nghê Nhạc, anh không muốn mất đi, anh muốn vĩnh viễn giữ Nghê Nhạc ở bên cạnh mình.

Anh nắm lấy cổ tay Nghê Nhạc, hôn lên môi gã.

"Anh thích em." Giang Hành Chu nghe thấy bản thân thừa nhận trái tim mình.

Năm đó Giang Hành Chu hai mươi mốt tuổi, Nghê Nhạc hai mươi tuổi.

Trong tình yêu Giang Hành Chu không giỏi ăn nói, nhưng Nghê Nhạc sẽ nói cho anh biết, Nghê Nhạc thích hỏi anh 'Giang Hành Chu anh thích không? 'Giang Hành Chu, anh thích em đến mức nào? ', sau này 'Giang Hành Chu anh có yêu em không'.

Lúc Giang Hành Chu ngại ngùng nói Nghê Nhạc sẽ tức giận, Giang Hành Chu sợ gã tức giận, dần dần anh sẽ biểu đạt tình cảm của mình với Nghê Nhạc.

Thích, rất thích, yêu, rất yêu.

Mỗi một lần Nghê Nhạc hỏi, anh đều trả lời rất nghiêm túc, không chê phiền.

Hiện giờ cẩn thận nghĩ lại, kỳ thật Nghê Nhạc chưa bao giờ nói yêu anh, Giang Hành Chu cũng không dám hỏi, anh chỉ cần Nghê Nhạc ở bên cạnh anh là đủ rồi.

Nghê Nhạc không yêu chăng? Nếu như yêu, sao lại nỡ đối xử với anh như vậy?

Khóe miệng Giang Hành Chu nhếch lên một nụ cười khổ, nhiều năm như vậy anh không dám đi tìm hiểu, hiện tại mới rốt cục hiểu được.

Khi ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt anh, Giang Hành Chu giống như thức dậy từ một giấc mơ.

Anh đi vào phòng ngủ, trên đầu giường treo một tấm ảnh chụp chung của anh và Nghê Nhạc, bọn họ không tổ chức hôn lễ, tấm ảnh này là sau khi nhận giấy đăng ký kết hôn cố ý đến tiệm chụp ảnh chụp.

Họ đều mặc đồ vest và đứng cạnh nhau.

Giang Hành Chu nhìn bức ảnh, sửng sốt, đi tới lấy ảnh xuống.

Mở vali thu dọn đồ đạc của mình, ở nhiều năm như vậy, đồ đạc không ít, nhưng từ từ thu dọn vẫn sẽ thu dọn xong thôi.

Tựa như tình yêu của anh dành cho Nghê Nhạc, từng cho rằng vĩnh viễn sẽ không thay đổi, sau lần lượt đau lòng, rốt cuộc không yêu nổi nữa.

Anh thu dọn xong hai cái vali, ngồi ở bên giường, trong dạ dày co rút đau đớn, không thể nhấc ra được.

Giang Hành Chu hoãn hồi lâu, nhớ tới lời Tân Mộc nói tối hôm qua.

Thân thể là của mình.

Lại không ăn gì rồi. Cơm vẫn phải ăn, ngày cũng vẫn phải sống chứ.

Anh mở tủ lạnh ra, bên trong ngoại trừ một ít đồ uống Nghê Nhạc thích uống ra, không có bất kỳ thức ăn nào khác.

Giang Hành Chu tùy ý nấu bát mì, ngồi trên bàn từ từ ăn.

Hẳn là bữa cuối cùng ở đây, anh ăn rất chậm, trong phòng không có bật điều hoà, Giang Hành Chu ăn mà trên trán và lưng đổ đầy mồ hôi.

Anh chẳng quan tâm.

Một bát mì ăn từ khi nóng hầm hập đến khi nguội ngắt, Giang Hành Chu bưng chén húp hết nước dùng, cảm giác dạ dày no đủ làm anh thoải mái một chút.

"Tinh tinh~"

Điện thoại trên sàn phòng khách rung lên, Giang Hành Chu đi tới cầm lên, mấy ngày không sạc điện thoại điện thoại tự động báo pin yếu.

Đó là một tin nhắn Wechat từ công việc, Giang Hành Chu quay lại và thoát khỏi khu chat, anh nhìn thấy người ở đầu trang.

Anh bấm vào khung chat với Nghê Lạc, nhìn thế này thì khu chat màu xanh là cây nhiều hơn màu trắng, hầu như đều là do anh gửi tin nhắn, Nghê Lạc trả lời rất ít hơn, xen lẫn vô số dấu chấm than màu đỏ.

Giang Hành Chu mở chi tiết, xóa Nghê Nhạc.

_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bl#dammy