Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15

Nghê Nhạc khó chịu lướt điện thoại, kiểm tra Wechat của gã không biết bao nhiêu lần trong ngày để tìm các yêu cầu kết bạn mới.

Vẫn luôn không có.

Đã trôi qua hơn mười ngày, Giang Hành Chu bên kia một chút phản ứng cũng không có.

Có ý gì đây, thật sự muốn ly hôn hay sao?

"Anh Nhạc," Tiểu Dư ôm trang phục đi vào phòng xe, "Quần áo đến rồi."

Nghê Nhạc không kiên nhẫn ừ một tiếng, "Để đó đi."

Tiểu Dư đặt quần áo lên sofa, Nghê Nhạc nhìn cậu ta, "Giang Hành Chu còn chưa tìm cậu?"

"No!" Tiểu Dư nói, "Em cũng cố ý cài nhạc đặc biệt cho cuộc gọi của giáo sư Giang, chỉ sợ bỏ lỡ, nhưng vẫn không có tin tức."

Nghê Nhạc ném điện thoại di động của mình lên bàn, tựa vào sofa, hai tay khoanh trước ngực, "Nhìn lại thử xem, lỡ như anh ta nhắn tin qua Wechat cho cậu mà cậu không nghe thấy thì sao?"

"Thật không có mà," Tiểu Dư mở điện thoại di động ra trước mặt gã, "Anh coi đi."

Nghê Nhạc cầm lấy điện thoại, xem xét tất cả phần mềm trong và ngoài điện thoại của Tiểu Dư có thể liên lạc với Giang Hành Chu.

Lịch sử trò chuyện trên Wechat vẫn là lúc Giang Hành Chu ở đoàn làm phim hơn mười ngày.

"Anh Nhạc," Tiểu Dư nhìn gã cẩn thận nói, "Nếu anh nhớ anh ấy, thì gọi điện thoại cho anh ấy đi, giáo sư Giang nhất định rất vui."

"Tôi gọi con khỉ ấy!" Nghê Nhạc ném điện thoại vào ngực cậu ta, "Tôi cũng căn bản không nhớ anh ta."

"Ồ." Tiểu Dư cũng không dám nói gì nữa, Nghê Nhạc nói không nhớ, nhưng một ngày phải hỏi cậu ta tám trăm lần coi Giang Hành Chu có tìm cậu ta hay không.

Tại sao chết cũng phải giữ sĩ diện? Giữa vợ chồng còn cần giữ mặt mũi gì chứ! Giang Hành Chu không phải cũng thường xuyên hạ mình đến xin lỗi Nghê Nhạc sao.

Nghê Nhạc tức giận, là Giang Hành Chu đề cập đến ly hôn trước, còn bắt gã gọi điện thoại qua, huống chi gã chưa bao giờ mềm lòng, là Giang Hành Chu luôn nhường bước cho gã.

"Cậu chờ xem đi, anh ta nhất định không nhịn được lâu đâu." Nghê Nhạc nói, "Anh ta tuyệt đối sẽ tìm cậu."

Tiểu Dư không nói gì, cậu ta cũng tin tưởng Giang Hành Chu sẽ tìm mình, nhiều năm như vậy cậu ta đã quen với việc giữa hai người này.

Chẳng qua cậu ta vẫn sẽ có chút bất bình thay Giang Hành Chu, nếu là cậu ta, nửa kia của mình tùy hứng như vậy, vừa cãi nhau đã chặn không để ý tới mình, cậu ta thật sự nhịn không được quá lâu.

Tiểu Dư nhìn chằm chằm vào chỉ dẫn trên di động, quàng một sợi dây lên cổ. Có tin tức gì cậu ta đều có thể phát hiện đầu tiên, mỗi lần Nghê Nhạc diễn xong sẽ nhìn di động của cậu ta trước, Tiểu Dư không chờ gã hỏi đã lắc lắc đầu với gã.

Chẳng có gì cả.

Giang Hành Chu lần này thật đúng là nhịn lâu thiệt, hơn mười ngày rồi mà anh một tin nhắn cũng không gửi cho cậu ta, nếu trước kia ít nhất cũng sẽ hỏi mình Nghê Nhạc bận sao, còn đang tức giận hả, quay phim vất vả lắm không?

Đại khái là không nhận được tin tức của Giang Hành Chu, tính tình Nghê Nhạc càng lúc càng khó, phàm là có một chút không vừa mắt, gã đều hùng hùng hổ hổ rất lâu.

Tiểu Dư kinh hồn bạt vía, nội tâm cầu nguyện Giang Hành Chu nhanh chóng tới dỗ dành tiểu tổ tông này.

Mà, tính toán ngày tháng, Giang Hành Chu còn vài ngày nữa sẽ khai giảng.

"Khó ăn chết!" Nghê Nhạc đẩy hộp cơm của đoàn làm phim ra, "Ném đi ném đi, cho heo ăn sao."

"Anh Nhạc, đạo diễn cũng ăn cái này..." Tiểu Dư uất ức, "Anh không ăn buổi tối sao có sức quay cảnh đêm."

"Không có sức thì thôi." Nghê Nhạc rất phiền.

"Sao vậy?" Tiểu Dư nghe thấy tiếng Tiết Tấn, cậu ta quay đầu lại, Tiết Tấn đeo kính râm, bên người còn có trợ thủ bưng khay.

Trong lòng Tiểu Dư thở phào nhẹ nhõm, may thật, có Tiết Tấn ở đây tính tình Nghê Nhạc ít nhiều sẽ thu liễm một chút.

"Có phải ăn không quen không?" Tiết Tấn ngồi xuống bên cạnh Nghê Nhạc, bảo trợ thủ đặt đồ xuống, "Mấy ngày nay tôi không ở đây, em gầy đi rồi."

"Trời quá nóng không có khẩu vị." Nghê Nhạc nháy mắt với Tiểu Dư, Tiểu Dư cầm hộp cơm vội vàng chuồn đi.

Nghê Nhạc ghét bỏ cơm hộp nhưng cậu ta thì không chê, cơm hộp này phối hợp hương vị chay mặn khá tốt, cậu ta thực sự không biết Nghê Nhạc ghét bỏ cái gì.

Haizzz, cậu ta hận không thể gọi cho Giang Hành Chu cầu hòa, mỗi ngày, gã không vui đều đánh mắng nhân viên.

"Bàn tay dịu dàng, chỉ có..."

Chuông điện thoại vang lên, Tiểu Dư thiếu chút nữa bị nghẹn cơm, đây là tiếng chuông đặc biệt mà cậu ta đặt cho Giang Hành Chu!

Cậu ta cầm điện thoại di động chạy về, "Anh Nhạc anh Nhạc!"

Nghê Nhạc trừng mắt, Tiểu Dư vẫy điện thoại về phía gã, "Điện thoại, anh Nhạc!"

Giọng điệu cậu ta kích động, nháy mắt với Nghê Nhạc, Nghê Nhạc hiểu ra, điện thoại này là của Giang Hành Chu.

Nghê Nhạc trong lòng căng thẳng, đứng thẳng người hận không thể lập tức xông tới lấy đi.

Nhưng Tiết Tấn ở đây, huống chi, gã không dễ dàng tha thứ cho Giang Hành Châu như vậy đâu, ai bảo anh dám đề nghị ly hôn.

"Nói cho anh ta biết tôi đang bận," Nghê Nhạc dựa vào ghế, "Không rảnh."

"Hả?" Tiểu Dư sửng sốt, đây là ý gì chứ, không phải nôn nóng chờ tin tức Giang Hành Chu rất lâu sao.

"Nghe không?" Nghê Nhạc nói, "Tôi không rảnh."

"Có phải là điện thoại quan trọng không?" Tiết Tấn hỏi, "Quan trọng thì nghe đi."

"Không quan trọng." Nghê Nhạc nói.

Tiểu Dư bĩu môi, tránh ra xa, nhận điện thoại của Giang Hành Chu.

"Giáo sư Giang."

"Cậu ấy đang bận sao?" Giang Hành Chu nói, âm thanh nghe có vẻ trầm.

"Dạ, anh Nhạc đang bận."

"Được, chờ hết bận thì phiền cậu nói cho tôi biết một tiếng, cám ơn."

Nói xong Giang Hành Chu cúp máy, Tiểu Dư lắm làm lạ, cuộc gọi này cũng không hỏi Nghê Nhạc cuộc sống gần đây thế nào.

Có điều nghe ý này của Giang Hành Chu, hẳn là còn gọi tới.

Vậy thì tốt rồi, chỉ cần Giang Hành Chu chịu dỗ Nghê Nhạc, Nghê Nhạc có thể biến thành 'người bình thường' .

Tiểu Dư yên tâm cười cười, đối với chuyện hai người làm lành cơ bản ổn định.

Nghê Nhạc trong lòng cũng yên tâm, gã biết Giang Hành Chu căn bản nhịn không được, lần này có thể nhịn lâu như vậy đã là cực hạn của anh, gã cũng không có ý định hành anh lâu thêm.

Nhưng cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho Giang Hành Chu, trước kia mặc kệ Nghê Nhạc quậy thế nào, bọn họ cũng sẽ không nghĩ đến chuyện ly hôn.

Gã chẳng qua tức giận, Giang Hành Chu lại dễ dàng nói ra ly hôn, muốn gã tha thứ, không dễ dàng như vậy.

Trừ phi...

Trừ phi cái gì, Nghê Nhạc nhất thời nghĩ không ra.

Dẫn đến buổi tối khi quay phim, gã vẫn luôn suy nghĩ, đầu tiên phải bảo Giang Hành Chu kêu ba anh cho gã tài nguyên tốt mới được, tuy Tiết Tấn nói muốn ký hợp đồng với gã, công ty quản lý Thiên Ân trong giới cũng là một công ty không tồi, nhưng tập đoàn T·U của Giang Khiết thuộc Tân Phúc còn lợi hại hơn.

Tiếp theo, nhất định phải viết giấy cam đoan, lấy tốc độ viết luận văn của Giang Hành Chu, thư cam đoan không thể ít hơn ba ngàn chữ.

Cuối cùng... Muốn anh xin lỗi gã, điện thoại xin lỗi cũng không được, phải lết xác đến đây, thành tâm thành ý xin lỗi, dám đề nghị ly hôn, thật sự ăn gan hùm!

Nghê Nhạc càng nghĩ tâm tình càng tốt, thức một đêm dài cũng không cảm thấy vất vả hay mệt mỏi, chờ quay xong trời đã sáng, Tiết Tấn đưa gã về khách sạn.

Trước khi xuống xe, Tiết Tấn nói, "Tuần sau đóng máy xong tôi sẽ dẫn em ra nước ngoài chơi, chúng ta đi Bắc Âu, đi Phần Lan, bên kia nhiệt độ hiện giờ chỉ có mười mấy độ."

Nghê Nhạc khẩn cấp muốn trở lại khách sạn, gã gật gật đầu, cười cười với Tiết Tấn, "Được, em buồn ngủ quá."

Tiết Tấn sờ sờ tóc gã, tiến qua hôn lên trán gã một cái, "Ngủ ngon."

Tiểu Dư ngồi ở hàng cuối mở to hai mắt, cái này...

Không chỉ riêng Tiểu Dư, Nghê Nhạc cũng kinh hãi, đây là lần đầu tiên Tiết Tấn làm ra hành động thân mật với gã, trong lòng gã bỗng nhiên cảm thấy ghê tởm.

Nghê Nhạc vội vàng xuống xe, sau khi vào khách sạn đưa tay lau sạch xúc cảm trên trán..

Tiểu Dư đi theo phía sau mắt nhìn thấy lại không dám có quá nhiều biểu hiện, thật là dọa chết người.

Đi vào thang máy, Nghê Nhạc hỏi, "Anh ấy nói gì qua điện thoại."

"Giáo sư Giang nói chờ anh không bận bảo em nói cho anh ấy biết, hiện tại nói cho anh ấy biết chứ?"

Nghê Nhạc nhìn thời gian, hơn bảy giờ sáng, giờ lúc này Giang Hành Chu đã rời giường, gã rất muốn Tiểu Dư đi nói với Giang Hành Chu, nhưng gã không muốn để Giang Hành Chu cho rằng gã cố ý tìm anh đúng lúc anh rời giường.

"Không nói, chờ tôi dậy đã."

Nghê Nhạc ngửa đầu trở về phòng, vứt bỏ nụ hôn bất ngờ không kịp đề phòng của Tiết Tấn, trạng thái của gã rất tốt, tắm rửa nằm trên giường rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Chờ gã tỉnh giấc rồi bảo Tiểu Dư tìm Giang Hành Chu.

Nghê Nhạc cũng không ngủ bao lâu, hơn ba giờ chiều còn phải tiếp tục quay, trước khi quay phim trang điểm tạo hình phải hơn một tiếng đồng hồ, Nghê Nhạc ngủ có xíu bị Tiểu Dư gọi tỉnh.

Chỉ ngủ bốn tiếng đồng hồ, gã buồn ngủ không chịu nổi, lúc chuyên gia trang điểm trang điểm cho gã, Tiểu Dư nói, "Nửa tiếng trước giáo sư Giang nhắn tin qua Wechat cho em, hỏi anh còn bận không."

"Vậy à." Nghê Nhạc buồn ngủ trong nháy mắt không còn, gã nhướng mày, đưa tay về phía Tiểu Dư, "Đưa tôi xem xem."

Tiểu Dư đưa điện thoại di động cho gã, Giang Hành Chu nửa tiếng trước quả thật đã gửi qua Wechat.

Khóe miệng Nghê Nhạc mang theo nụ cười, dùng giọng điệu của Tiểu Dư trả lời Giang Hành Chu.

- Anh Nhạc rất tức giận, không muốn liên lạc với anh, anh nên thêm Wechat của anh Nhạc đi.

Nghê Nhạc kỳ thật có chút hối hận lúc trước tức giận đã xóa Wechat của Giang Hành Chu, trước kia quyền chủ động chặn trong tay gã, gã muốn khi nào bỏ chặn thì bỏ chặn khi đó.

Bây giờ ngược lại đem quyền chủ động ném cho Giang Hành Chu, cái này cũng không thể được.

Giang Hành Chu trả lời Wechat lâu, Nghê Nhạc vẫn nhìn chằm chằm khung chat, nhìn thấy ánh mắt gã chua xót.

"Ting ting" một tiếng, khung chat rốt cuộc có thêm một tin nhắn.

- Khi nào cậu ấy không bận nữa nói với tôi một tiếng, cảm ơn.

Mẹ kiếp, có ý gì đây? Không muốn thêm Wechat?

Tiểu Dư ở một bên nhìn nhịn không được xen vào, "Anh Nhạc, nếu không... mình cho qua đi, giáo sư Giang không phải đã chủ động tìm anh."

"Cậu thì biết gì," Nghê Nhạc ném điện thoại cho cậu ta, "Lần này là anh ta làm quá đáng! Là anh ta nói..."

Lời nói đến bên miệng nhịn xuống, tuy rằng chuyên gia trang điểm là người một nhà, nhưng phòng trang điểm này cũng không an toàn, người ra ra vào vào rất nhiều.

"Mặc kệ anh ta!" Nghê Nhạc tức giận nói.

Lần này, cũng hơn nửa ngày, đợi đến buổi tối lúc ăn cơm, Tiết Tấn bởi vì công ty bận rộn, hôm nay không xuất hiện, Nghê Nhạc ngồi trong phòng xe bảo Tiểu Dư đóng cửa lại, gã rốt cục buông lỏng, nói, "Bảo với Giang Hành Chu hiện tại tôi đang rảnh."

"Được được được!" Tiểu Dư vừa nghe cực kỳ vui vẻ, lập tức nhắn tin qua Wechat cho Giang Hành Chu.

Vừa gửi tin nhắn được hai phút, điện thoại của Tiểu Dư vang lên.

"Giáo sư Giang." Tiểu Dư đưa điện thoại ra cho Nghê Nhạc xem.

Nghê Nhạc nhìn màn hình hiển thị số điện thoại tâm tình khá tốt, gật đầu ý bảo cậu ta kết nối, "Mở loa ngoài."

Tiểu Dư mở loa điện thoại, "Giáo sư Giang."

"Cậu ấy đâu?" Giọng Giang Hành Chu khàn khàn từ trong loa truyền ra.

"Ở đây." Tiểu Dư nói.

"Đưa điện thoại cho cậu ấy." Giang Hành Chu nói.

Tiểu Dư đẩy điện thoại di động đến trước mặt Nghê Nhạc, khóe miệng Nghê Nhạc nhịn xuống ý cười, cũng không quên tư thái vẫn muốn cầm lấy, "Tìm tôi làm gì."

Tiểu Dư nghe thấy những lời này nhịn không được trợn trắng mắt, không thể nói chuyện đàng hoàng sao trời.

"Khi nào đóng máy." Giang Hành Chu hỏi.

"Không biết," Nghê Nhạc nói, "Đại khái là tuần sau."

"Ừ, chờ cậu về..."

Nghe thấy nửa câu đầu Nghê Nhạc khóe miệng ý cười càng lúc càng lớn, nhưng mà nửa câu sau làm cho nụ cười của gã đột nhiên biến mất.

Giang Hành Chu nói, "Chờ cậu về, chúng ta làm thủ tục ly hôn."

_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bl#dammy