Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16

"Ây dô, hoàn cảnh khá tốt nha."

Hách Thích đứng trong ký túc xá nhìn quanh bốn phía, sờ sờ cái này lại chạm chạm cái kia, "Phòng đơn, máy điều hòa, thoải mái hơn so với nhà trọ nhiều."

Tân Mộc treo quần áo của mình vào trong tủ, nói, "Cố ý xin phòng đơn, so với phòng nhiều người mỗi tháng đắt hơn hai trăm."

"Hai trăm cũng đáng." Hách Thạch ngồi xổm xuống, mở túi ra, "Còn có ai chịu được miệng của cậu đâu?"

Hách Thích lấy chăn trong túi ra, giũ giũ, một cái gì đó rớt ra.

Hắn nhìn thoáng qua, cười, "Cậu còn mang theo con thú bông rách này làm gì vậy?"

"Haizz!" Tân Mộc nhặt con thú bông lên, cẩn thận vỗ bụi bặm không nhìn thấy trên người nó, "Đừng làm bẩn nó, cái gì mà thú bông rách, là..."

"Là cục vàng," Hác Thích tiếp lời cậu, nói, "Như con nít ấy, lấy một con thú bông làm bảo bối."

Con thú bông chó đã có mấy năm, màu lông đã nhìn không ra màu sắc ban đầu, hiện lên màu xám xịt, Tân Mộc hôn đầu thú bông, đặt nó lên bàn, nói, "Giường đã trải xong, đặt nó lên gối của tôi."

"Tuân lệnh." Hách Thích bất đắc dĩ cười cười, đối với Tân Mộc quý trọng con thú bông này như thế hắn cũng thấy không trách.

Bốn năm đại học, ngày nào hắn cũng thấy cậu ôm thú bông ngủ.

Tân Mộc đẩy cửa ban công ra, khu ký túc xá giáo viên này ở một góc xa nhất của trường học, phòng cậu ở sát đường cái, tiếng xe qua lại cũng không quá lớn.

Có điều Tân Mộc không ngại ồn ào, bất cứ âm thanh gì, cậu đều có thể bình yên đi vào giấc ngủ.

"Có nhà bếp chung, muốn đi xem một chút không?" Hách Thích mở cửa ký túc xá, sửng sốt.

"Tôi đã xem rồi, hai bên hành lang đều có, chẳng qua tôi nấu cơm không ngon," Tân Mộc đi tới cửa, "Hai bên..."

Cửa ký túc xá bên cạnh cũng mở, hai người đứng ở cửa đang nói chuyện, Tân Mộc quen biết, một người là cô Quách khoa Quản trị, là đại mỹ nhân, người kia... là Giang Hành Chu.

"Cô Quách, giáo sư Giang." Hách Thích chào hỏi hai người.

Cô Quách gật gật đầu với hắn, "Cậu xưng hô thế nào?"

"Em không phải giáo viên," Hách Thích chỉ chỉ người bên cạnh, "Cậu ấy mới phải, tên Tân Mộc."

Giang Hành Chu vẫn không có phản ứng gì, nghe thấy cái tên này bèn ngước mắt lên nhìn về phía ký túc xá bên này, trực tiếp đối diện với ánh mắt Tân Mộc.

Tân Mộc không hiểu sao khẩn trương hẳn lên, đêm đó ở cửa chung cư Kim Huy nhìn thấy Giang Hành Chu đau dạ dày, hơn mười ngày lại nhìn thấy anh nữa.

Sắc mặt Giang Hành Chu thoạt nhìn như vẫn không tốt lắm.

"Giáo sư Giang," Tân Mộc nói, "Cô Quách, chào hai người, tôi tên Tân Mộc, mới nhậm chức giáo viên cố vấn."

"Chào cậu." Cô Quách nhẹ nhàng gật đầu, xem như chào hỏi.

Cô vén lại mái tóc dài, nói với Giang Hành Chu, "Được rồi, vậy tôi đi trước, việc cụ thể sẽ nói chuyện sau."

"Ừm." Giang Hành Chu lên tiếng, nhìn hai người, không nói gì đóng cửa ký túc xá lại.

Chỉ còn lại Hách Thích và Tân Mộc hai người tôi nhìn cậu cậu nhìn tôi.

Hách Thích đẩy Tân Mộc vào ký túc xá, đóng cửa lại, gầm nhẹ, "Mẹ kiếp! Anh ta sống ở đây, phải không? Sống đối diện với cậu?"

"Ớ." Tân Mộc cũng phản ứng không kịp, Giang Hành Chu không phải ở chung cư Kim Huy sao, quen biết anh bốn năm, Tân Mộc cũng chưa từng thấy anh ở trường.

Hách Thích đi qua đi lại trong ký túc xá hai vòng, nói, "Đây là nghiệt duyên gì đây?"

"Không biết." Tân Mộc thở dài.

Cậu thật vất vả lắm mới mất hơn mười ngày để mình đè nén tình cảm, để cho mình đừng nhớ thương Giang Hành Chu nữa, hay rồi, ông trời đưa Giang Hành Chu đến trước mặt cậu luôn.

"Thôi đi, đừng nghĩ nhiều quá," Hách Thích vỗ vỗ vai cậu, "Không chừng ông trời đang khảo nghiệm cậu."

"Khảo nghiệm tôi cái gì?" Tân Mộc nghiêng đầu nhìn hắn, "Khảo nghiệm ý chí của tôi? Sau khi khảo nghiệm đủ điều kiện thì sao, có phần thưởng à?"

"Sau đó sẽ ban thưởng cho cậu một đàn ông còn đẹp trai hơn Giang Hành Chu." Hách Thích nhướng mày với cậu.

Tân Mộc đối với sự an ủi cực kì miễn cưỡng như vậy của hắn không hề có tác dụng.

"Đi ăn cơm!" Hách Thích nói, "Đi, đãi tôi ăn gà quay ở phố sau."

"Ok." Tân Mộc gục đầu xuống.

Tân Mộc và Hách Thích đều thích gà quay ở phố sau, họ thường đến đây ăn mỗi khi thèm, hôm nay Tân Mộc không có khẩu vị.

Thật đúng là nghiệt duyên.

"Khi còn nhỏ, một người mù gần nhà xem bói cho tôi, nói rằng cả đời này của tôi mọi việc sẽ suôn sẻ, nhưng ông ta thực sự không nói câu nào là thật."

"Ha ha ha, thầy bói rất dẹo miệng, cậu cũng tin." Hách Thích nhấp ngụm Coca.

"Tôi tin," Tân Mộc nhổ xương gà, nói, "Tôi thực sự tin rằng đôi khi mọi người cần những lời tử tế này để duy trì bản thân."

"Vậy hả?" Hách Thích cầm Coca cụng vào lon của cậu, "Vậy tôi chúc cậu... sớm quên Giang Hành Chu, có thể gặp được một anh chàng đẹp trai yêu thương cậu, chúc cậu... sự nghiệp càng tân tiến."

Tân Mộc cầm lấy Coca, "Cảm ơn."

Cơm nước xong xuôi Hách thích trở về công ty tăng ca, Tân Mộc một mình đi về trường học, ngày mai chính thức khai giảng, lần đầu tiên không phải lấy thân phận học sinh chào đón khai giảng, vẫn có chút bỡ ngỡ.

Sân bóng rổ có một số học sinh đang chơi bóng, Tân Mộc đứng bên ngoài sân xem.

Kỹ năng chơi của mọi người đều rất bình thường, Tân Mộc không có hứng thú xem, vào siêu thị nhỏ mua ít hoa quả xách lên lầu.

Vào ký túc xá đi tới phòng bên cạnh nhìn thử, nhìn không được cái gì, cậu mở cửa ký túc xá đi vào.

Cửa ban công mở ra, tiếng xe bên ngoài vang lên không ngừng, Tân Mộc rửa một quả táo đứng trên ban công, ban công bên cạnh phơi quần áo, xem ra Giang Hành Chu ở đây ít nhất cũng được vài ngày.

Cậu cắn một miếng táo, cái gì đây, một người đàn ông đã kết hôn, không bao giờ sống ở trường, tại sao đột nhiên sống ở trường.

Ê ê ê, dừng dừng dừng lại, đừng nghĩ nữa, chuyện có liên quan gì đến mình.

Tân Mộc vào ký túc xá, ngồi vào bàn mở máy tính, soạn ra danh sách lớp học cậu sắp dạy.

Cậu vỗ về con thú bông chó trên bàn, "Rau bina, anh sẽ làm việc chăm chỉ!"

Giang Hành Chu buông sách xuống, xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, gần đây giấc ngủ vẫn không tốt, làm gì cũng không có hứng thú và tinh lực, ngay cả đọc sách bình thường có thể tĩnh tâm đến hiện tại cũng rất khó làm được.

Đọc chốc lát đầu lại choáng váng, thật nằm lên giường lại không ngủ được.

Anh đẩy cửa ban công ra, nghe thấy tiếng xe cộ bên ngoài, chuyển đến trường hơn mười ngày, chỗ duy nhất khiến Giang Hành Chu cảm thấy không tệ chính là nơi này có sức sống hơn chung cư Kim Huy.

Ở đây đâu đâu cũng nhìn thấy người, đẩy cửa ra là có thể nghe thấy âm thanh, làm cho Giang Hành Chu cảm thấy mình đang sống trong thế giới náo nhiệt, không phải trong thế giới của riêng mình.

Thế gian ồn ào đông đúc có thể làm cho anh cảm nhận được mình đang sống, thống khổ cũng bị thu hẹp rất nhiều.

Tầng của anh là tầng mười sáu, tầm nhìn coi như khá ok, góc độ này có thể nhìn thấy cảnh đêm của thành phố.

Rực rỡ và đẹp đẽ.

"Mẹ còn chưa nói xong à, con đâu phải kẻ có tiền?"

Cửa ban công cách vách bị đẩy ra, Giang Hành Chu thấy Tân Mộc cầm điện thoại đi ra, "Mẹ mới hơn bốn mươi tuổi, thật sự muốn nửa đời sau cứ chết trên bàn mạt chược?"

Thẳng thắn nghe người ta nói chuyện điện thoại rất bất lịch sự, Giang Hành Chu xoay người chuẩn bị vào phòng, lại bị Tân Mộc phát hiện.

"Giáo sư Giang." Tân Mộc che điện thoại lại nhẹ giọng gọi anh.

Giang Hành Chu quay đầu nhẹ nhàng gật đầu với cậu, Tân Mộc lại giơ điện thoại lên nói, "Bây giờ không nói với mẹ nữa, mẹ bớt chơi mạt chược đi."

Tân Mộc cúp điện thoại, đột nhiên gặp mặt làm cho cậu không nghĩ tới phải nói cái gì, cậu nhìn nhìn mình ăn mặc, áo thun trắng quần đùi đen, trang bị ngủ của cậu.

Quá tùy tiện.

Lại nhìn lại Giang Hành Chu, áo tay ngắn màu trắng và quần dài màu đen, ui, màu sắc không hiểu sao lại giống ghê.

Tân Mộc cười cười, "À... dì út không sao chứ."

"Ừm, vẫn ổn." Giang Hành Chu hơi nghiêng hai tay chống lên lan can, "Cám ơn."

"Haizz, sao anh cứ nói cảm ơn hoài vậy, nói riết tôi cũng ngại luôn." Tân Mộc học anh cũng chống lan can.

Giang Hành Chu nhìn thẳng về phía trước, Tân Mộc nhịn không được nhìn anh, một động tác tùy ý như thế, đều giống như vẽ ra vậy.

Á, đừng nhìn, đẹp trai hơn nữa cũng là hoa đã có chủ rồi.

Tân Mộc quay đầu cũng nhìn thẳng về phía trước, gió ban đêm thổi vào mặt rất mái, vào tháng chín nhiệt độ cũng theo đó giảm xuống một chút, buổi tối không cần bật điều hòa cũng có thể ngủ được.

Tân Mộc nói, "Sao anh lại ở kí túc xá trường vậy."

Giang Hành Chu chớp chớp mắt, nói, "Thuận tiện."

"Ồ." Tân Mộc gật gật đầu, kỳ thật cậu còn muốn hỏi anh ở trường, người yêu của anh làm sao đây, ở riêng có phải không tốt lắm hay không.

Nhưng câu hỏi này có vẻ quá bất lịch sự.

"Thật trùng hợp ha, chúng ta trở thành hàng xóm rồi." Tân Mộc sờ sờ vành tai.

Giang Hành Chu không nói gì, nhắm mắt lại, Tân Mộc lại nói, "Lớp tôi chủ nhiệm là lớp 4 dành cho sinh viên năm nhất của khoa chúng ta, học kỳ này giáo sư Giang sẽ dạy sinh viên năm nhất sao?"

"Năm ngoái hình như anh không dạy sinh viên năm nhất." Tân mộc nhìn anh, "Tính ra, học kỳ này hẳn là sẽ đến phiên sinh viên năm nhất nhỉ. Lứa sinh viên năm nhất này may mắn thật, có thể được học giáo sư Giang."

Giang Hành Chu mở mắt ra, anh không ngờ Tân Mộc lại rõ công việc của anh như vậy, ngay cả năm học trước anh không dạy sinh viên năm nhất cũng biết.

"Trước đây cậu là học trò của tôi?" Giang Hành Chu hỏi.

"Không phải, lớp của anh tôi không chọn, có rất nhiều người rồi," Tân Mộc cười nhạt, "Tôi được sắp xếp vào lớp giáo sư Cao."

Khi còn là sinh viên năm nhất, Tân Mộc ngu ngốc, không biết chọn khóa học, khóa học của Giang Hành Chu là khóa học bắt buộc, cậu nghĩ rằng dù sao mình cũng phải tham gia khóa học bắt buộc, cứ từ từ đợi cậu chọn thì khóa học nó đã đầy kín.

Chờ về sau mới hối hận không thôi.

Giang Hành Chu nhìn cậu, trong lòng suy nghĩ một chút, lịch học của anh cũng không có gì bí mật, rất dễ thấy, có lẽ Tân Mộc chú ý đến.

"Giáo sư Cao giỏi hơn tôi." Giang Hành Chu nói.

"Á, cũng tạm," Tân Mộc ngơ ngác, "Tôi cũng đã nghe bài giảng của anh, anh có phương pháp giảng dạy khác với giáo sư Cao, mà anh có điểm mạnh của mình."

Giang Hành Chu trong lớp cũng không làm trò hào nhoáng, đến lớp hay không anh cũng không trừ điểm, toàn bộ đều dựa vào bản lĩnh của học sinh, phương pháp giảng dạy cũng không phải là cũ, rất thích giảng bài theo cách khác.

Không chỉ phương pháp giảng dạy khác biệt mà quan trọng hơn là con người của anh rất ưa nhìn, chỉ cần người nhìn là có thể nhìn cả tiết học.

"Cảm ơn." Giang Hành Chu nói.

"Anh đừng nói cảm ơn, chúng ta bây giờ cũng không phải là giáo viên với học sinh, mà là... đồng nghiệp và hàng xóm." Tân Mộc đi đến bên cạnh, nhếch khóe miệng, lộ ra hai cái răng khểnh, đưa tay về phía Giang Hành Chu, "Xin chỉ giáo."

Giang Hành Chu nhìn tay cậu, ngoại trừ công việc, những thời gian khác anh rất ít khi có giao tiếp qua lại với người khác, thậm chí tán gẫu như vậy cũng hầu như không có.

Anh biết bắt tay là phép lịch sự, nhưng Giang Hành Chu không quen.

"Rừ rừ rừ~"

Giang Hành Chu nghe thấy điện thoại của mình đổ chuông trên bàn, giống như giải cứu anh, anh lập tức đứng thẳng, nói, "Tôi đi nghe điện thoại."

"Ồ..." Tân Mộc hậm hực thu tay lại, xoay người chuẩn bị vào phòng.

"Ly..."

Cậu nghe thấy âm thanh bên cạnh, cái gì ly? Hay là lê?

Tân Mộc nổi lên hiếu kỳ, thân thể dán ở giữa ban công Giang Hành Chu, đầu duỗi về phía đối diện.

Đợi nửa ngày Giang Hành Chu không nói gì nữa, cậu lắc đầu, cảm thấy mình giống như làm trộm.

Cậu gục đầu lại.

"Không cần, chờ cậu trở về thành phố W." Âm thanh của Giang Hành Chu lại vang lên, Tân Mộc lại vươn đầu ra một lần nữa, nghe Giang Hành Chu nói, "Chúng ta sẽ ly hôn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bl#dammy