Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 35

"Không sao cả." Bác sĩ Hạ của trường đặt cây bông xuống, nói, "Uống thuốc hai ngày là ổn."

Trên má Giang Hành Chu bôi thuốc đỏ, hết sức rõ ràng, Tân Mộc nhìn nhìn vết thương, không biết có phải tác dụng của thuốc đỏ hay không, miệng vết thương trông cứ như vừa mới chảy máu vậy.

"Có để lại sẹo không?" Tân Mộc hỏi.

"Vết thương nhỏ, chắc sẽ không đâu." Bác sĩ Hạ nói.

"Chắc sẽ không đâu?" Tân Mộc nghe không hiểu.

Bác sĩ Hạ cắt một miếng gạc nhỏ, nói, "Trừ khi cơ địa có vấn đề, nếu không thì sẽ không để lại sẹo."

"Ờm." Tân Mộc nhìn Giang Hành Chu, "Anh có phải?"

"Không phải." Giang Hành Chu nói.

Bác sĩ Hạ dán băng gạc lên mặt Giang Hành Chu, mỉm cười: "Nếu gương mặt đẹp trai như giáo sư Giang chúng ta để lại sẹo, trong trường có bao nhiêu nam sinh nữ sinh sẽ đau lòng đây."

"Cũng đúng." Tân Mộc nhỏ giọng hùa theo.

Giang Hành Chu dán băng gạc, rõ ràng vết thương không nghiêm trọng mà làm cho người ta có một loại cảm giác rất nghiêm trọng, Tân Mộc trừng mắt nhìn Tiếu Long đứng ở cửa, "Bước vào xin lỗi giáo sư Giang!"

Tiếu Long đi tới, rất thành tâm nói một tiếng xin lỗi.

"Được rồi." Giang Hành Chu gật gật đầu, xem như chấp nhận lời xin lỗi của cậu ta.

Tiếu Long nói, "Giáo sư Giang, thầy muốn trừ điểm chuyên cần của em sao ạ?"

"Không trừ, yên tâm đi." Giang Hành Chu nói.

"Cảm ơn thầy ạ!" Trong lòng Tiếu Long thở phào nhẹ nhõm, cúi người với Giang Hành Chu, "Thành thực xin lỗi giáo sư Giang."

"Ừ, chấp nhận rồi, trở về đi."

Tiếu Long nhìn Tân Mộc, "Anh Tân, vậy em..."

Tân Mộc đã hiểu rõ sự tình, biết Tiếu Long không phải cố ý, nhưng trong lòng vẫn khó chịu, cậu khoát tay, tức giận nói, "Mau đi nhanh đi."

"Thuốc này một ngày hai lần, sáng tối gì cũng bôi, hai ngày sau đến đây tôi xem lại." Bác sĩ Hạ cầm thuốc đặt trên bàn, nhìn Tân Mộc, "Giận vậy sao."

Lúc Tân Mộc đi học, cậu thường xuyên va chạm rồi đến phòng y tế, qua lại thì quen biết bác sĩ Hạ.

Bác sĩ Hạ nói, "Cũng không phải làm bị thương mặt cậu, giáo sư Giang cũng chưa nói câu nào, cậu giống như mẹ già ấy."

"Em đau lòng không được sao." Tân Mộc cũng không giấu diếm, "Nếu thật sự làm mặt em bị thương, em cũng đâu có nóng nảy như thế."

Bác sĩ Hạ tựa vào bàn, phản ứng của cô cũng coi như nhanh, thoáng cái hiểu ra, nhịn cười, "À~"

Chữ à này được cô kéo dài ra, ý vị thâm trường.

Tân Mộc lười nói nhiều với cô, cầm lấy thuốc trên bàn, đưa Giang Hành Chu rời đi.

Trên đường trở về không ít người nhìn chằm chằm mặt Giang Hành Chu, còn có học sinh tiến tới hỏi thăm Giang Hành Chu.

"Giáo sư Giang, mặt thầy không sao chứ ạ?"

Tân Mộc nhìn nữ sinh, "Em hỏi lời này hình như rất rõ chuyện đã xảy ra?"

"Ai đó đã gửi video trên diễn đàn trường học." Cô gái nói, "Rất hót, được thảo luận hàng đầu ấy."

Thảo nào.

Dưới lầu ký túc xá thậm chí còn có nữ sinh đang chờ, nhìn thấy Giang Hành Chu đưa thuốc cho anh, "Tháng trước mặt em cũng bị thương, bác sĩ kê đơn thuốc trị sẹo, dùng rất tốt."

"Không..." Giang Hành Chu vừa hé miệng, bị Tân Mộc giành trước.

"Cảm ơn em." Tân Mộc nhận lấy, "Bao nhiêu tiền thế, tôi trả cho em."

"Không cần đâu ạ." Nữ sinh cười cười, "Dùng rồi còn dư lại một ít, hai ngày trước em cũng định bỏ đi ấy."

Nữ sinh sợ Tân Mộc trả tiền, lập tức bỏ chạy.

Tân Mộc cầm lọ thuốc xoay xoay, đặt nó vào tay Giang Hành Chu, "Trên đó viết, một ngày ba lần."

Giang Hành Chu đang muốn cầm, Tân Mộc lại lấy đi, "Để tôi giữ luôn cho, đến lúc đó tôi sẽ bôi cho anh."

"Ừm." Giang Hành Chu trả lời.

Hai người trở về ký túc xá, Giang Hành Chu móc chìa khóa mở cửa, Tân Mộc tựa vào cửa mình nhìn anh.

Giang Hành Chu đẩy cửa vào, trong nháy mắt đóng cửa lại cảm nhận được một chút lực.

Tân Mộc đẩy cửa ra, nói, "Tôi có lời muốn nói."

Giang Hành Chu buông tay ra, "Được."

Anh cởi áo khoác treo vào trong tủ, khe khẽ thở dài, Tân Mộc từ trước đến nay cẩn thận, cho dù anh đã cố gắng che dấu cảm xúc của mình, chỉ sợ Tần Mộc cũng sẽ phát hiện bất ổn từ một chút động tĩnh nhỏ nhất.

"Anh chờ tôi nửa phút." Tân Mộc xoay người ra khỏi ký túc xá, Giang Hành Chu nghe thấy tiếng cậu mở cửa phòng bên cạnh, mười mấy giây sau cậu lại trở về.

Trong tay cầm một gấu bông màu xám.

Con gấu bông này Giang Hành Chu đã thấy qua, mấy ngày Quốc Khánh ra ngoài chơi hai người họ đều ở một căn phòng, anh thấy Tân Mộc ôm con gấu bông này ngủ.

Tân Mộc ngồi xuống bàn, cầm con gấu bông vẫy tay, nói, "Giới thiệu với anh nhé người bạn thân của tôi, nó được gọi là Rau bina, là Rau bina trong rau chân vịt¹ ấy."

[1]
Giang Hành Chu tựa vào cửa tủ, nhìn cậu.

"Anh đã bao giờ xem phim hoạt hình Đại Lực Thủy Thủ chưa?" Tân Mộc hỏi anh.

Giang Hành Chu lắc đầu, "Chưa xem, chỉ nghe nói thôi."

Anh biết ảnh đại diện Wechat của Tân Mộc chính là anime của Đại Lực Thủy Thủ.

"Khi Đại Lực Thủy Thủ không có năng lượng sẽ ăn rau chân vịt, ăn xong nó liền tràn đầy năng lượng." Tân Mộc xoa xoa đuôi gấu bông, nói, "Con gấu bông này chính là năng lượng của tôi, khi còn bé tôi khoảng năm sáu tuổi, ba tôi bị tai nạn xe qua đời, được bồi thường một khoản tiền, mẹ tôi cầm số tiền đó tiêu xài, cả ngày không ở nhà, nhốt tôi một mình trong nhà, từ sáng đến tối trong nhà đều trống vắng, tôi bật tivi, trên tivi chiếu Đại Lực Thủy Thủ, con gấu bông này là ba tôi mua cho tôi, tôi ôm gấu bông ngồi trước tivi."

"Làm bạn với tôi cũng chỉ có hai thứ này, buổi tối trên tivi không chiếu phim hoạt hình, tôi sợ hãi, mà không ngừng nói chuyện với gấu bông, không ngừng nói, từ từ liền hình thành thói quen thích nói chuyện, tôi gặp phải chuyện gì cũng sẽ nói với Rau bina, nói xong trong lòng sẽ thoải mái hơn rất nhiều, ở trong lòng tôi nó chính là người bạn thân nhất của tôi, xảy ra chuyện nói với bạn bè vài lời, trong lòng cũng nhẹ nhõm một chút."

Giang Hành Chu chợt hiểu Tân Mộc vòng quanh một vòng là có ý gì, trong lòng anh cảm kích Tân Mộc tỉ mỉ và dịu dàng.

"Cảm ơn." Giang Hành Chu nói.

Tân Mộc đứng lên, đi tới trước mặt anh nhét gấu bông cho anh, "Hiện tại, tôi có hai năng lượng, một là Rau bina, một là anh, nhìn thấy anh tôi cũng có thể tràn đầy năng lượng, tôi đưa một trong hai năng lượng của tôi cho anh, hy vọng anh cũng có thể có được năng lượng... Hoặc, nếu anh không thể nói với người khác điều gì, anh cứ nói với nó, nó giữ bí mật rất tốt."

"Đưa cho tôi?" Giang Hành Chu đưa tay sờ sờ gấu bông, cảm giác cũng không tốt lắm, hơi thô ráp, rất rõ ràng là gấu bông đã dùng nhiều năm, "Chuyện này đối với cậu rất quan trọng, tôi thấy cậu và nó như hình với bóng."

"Phải, rất quan trọng, nhưng anh cũng rất quan trọng." Tân Mộc vẻ mặt không nỡ, ngẩng đầu, "Nhưng mà, tôi càng hy vọng anh được vui vẻ, tôi không muốn anh chuyện gì cũng giữ trong lòng."

Đôi mắt Tân Mộc cũng không to lắm, mắt một mí, nhưng sáng lấp lánh, Giang Hành Chu thấy hình ảnh mình phản chiếu trong mắt cậu.

"Cậu..." Giang Hành Chu bị ánh mắt ấy ảnh hưởng, "Biết cái gì rồi à?"

"Tôi không biết cái gì cả." Tân Mộc nói, "Nhưng hôm nay tôi thấy anh từ văn phòng đi xuống, bộ dạng rất vội, có người gọi anh mà anh cũng không phản ứng, chuyện này chẳng giống anh, tuy rằng anh không nói nhiều, nhưng có người gọi anh, hơn nữa còn là trưởng bối, anh sẽ không vội vàng chạy đi như vậy."

Tân Mộc quả nhiên tỉ mỉ, đối mặt như thế, làm cho anh phát giác có gì đó không đúng, trong lòng Giang Hành Chu có một cảm giác không thể nói ra, hình như chưa từng có ai quan tâm nhất cử nhất động của anh đến vậy.

"Cái người kia là ai tôi không hỏi, vì sao tìm anh tôi cũng không hỏi, tôi chỉ muốn nói cho anh biết, tôi không hy vọng anh cứ làm lơ cảm xúc của mình, anh rõ ràng không muốn gặp người kia đúng không, nhưng anh không nói rõ với bà ấy, mặc cho bà ấy có chuyện chưa nói hết anh đã lập tức rời đi, anh không muốn gặp bà ấy, không muốn nghe bà ấy nói chuyện, anh trực tiếp nói cho bà ấy biết."

Vốn tưởng rằng Giang Hành Chu có tiến bộ, cũng đúng là có tiến bộ, hiện giờ cũng sẽ nói với Tân Mộc mình thích ăn gì không thích ăn cái gì, nhưng trong vấn đề lớn vẫn sẽ không có chút tiến bộ nào.

Ví dụ như cảm xúc, Tân Mộc thật sự là một chút cũng không thấy Giang Hành Chu khó chịu, giấu cảm xúc ở trong lòng.

Giang Hành Chu khâm phục dũng khí của Tân Mộc, cũng hâm mộ sự thẳng thắn của cậu, đây là điều anh không làm được, cho dù muốn sửa, cũng không phải một sớm một chiều là có thể sửa.

"Tôi..." Giang Hành Chu nhìn cậu, "Nên làm gì đây."

Tân Mộc thở phào nhẹ nhõm, cười cười, "Rất đơn giản, anh chỉ cần nhớ kỹ một điểm, mọi việc cảm xúc và ý nghĩ của anh mới là quan trọng nhất."

Giang Hành Chu suy nghĩ, "Cái này không phải là thành ích kỷ."

"Anh đó..." Tân Mộc cười, "Có câu nói đâu thể trở nên mập lên chỉ một miếng ăn, anh cách chứ ích kỷ còn xa tít tắp, anh phải bước bước đầu tiên, học cách để mình nói ra."

Học cách để mình nói ra.

Giang Hành Chu đối với lời nói của Tân Mộc có nghiêm túc suy nghĩ, lúc anh ba tuổi theo dì út sinh sống, lúc đó dì út cũng mới hai mươi tuổi, bởi vì phải chăm sóc anh, dì út không thể không bỏ học đại học, chuyển đến thành phố W.

Dì út hai mươi tuổi tính tình cũng không tốt lắm, hơn nữa mấy năm đầu, dì út luôn oán giận anh, bởi vì có sự tồn tại của anh mới làm cho cuộc sống tốt đẹp của dì út gián đoạn, có học mà không cách nào học được, loại tình huống này ở trên người một nữ sinh chưa tốt nghiệp là trí mạng.

Mấy năm đầu dì út đối với anh không tốt, Giang Khiết cũng chẳng quan tâm đến anh, thỉnh thoảng xuất hiện cho anh một khoản tiền, cũng không cho nhiều, vừa đủ cho phí sinh hoạt của anh và dì út, phàm là hai người bọn họ ai sinh bệnh, số tiền này sẽ không trụ nổi đến Giang Khiết đưa phí sinh hoạt lần sau, dì út vừa làm việc vừa chăm sóc anh, hầu như không có sắc mặt tốt.

Giang Hành Chu được nuôi thành tính cách không gây phiền phức, không thích nói chuyện, cũng sợ làm cho dì út không vui, sau đó dì út quen biết dượng, dượng rất tốt, hai người rất nhanh kết hôn, không bao lâu Tề San sinh ra, sau khi Tề San sinh ra dì út biến hóa rất lớn, đối với Giang Hành Chu dần dần tốt lên, dù thế Giang Hành Chu vẫn không dám làm gì.

Anh biết rõ mình không có mẹ, ba lại không cần anh, cho nên dì út là người thân duy nhất của anh, anh sợ dì út cũng không cần mình.

Giang Hành Chu hết sức giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, không làm tăng thêm bất kỳ phiền phức nào cho cả nhà dì út.

Dần dà, anh quên đi nhu cầu, và cảm xúc của bản thân mình.

Nhưng bây giờ Tân Mộc nói cho anh biết, phải nói ra cảm xúc trong lòng mình.

Giang Hành Chu tò mò, cũng lấy làm lạ.

Anh đứng trên ban công, trong tay cầm gấu bông của Tân Mộc, nhìn số điện thoại của mẹ Nghê Nhạc không ngừng lóe lên trong điện thoại, anh không thể nói chuyện với gấu bông như Tân Mộc, nhưng con gấu bông này tựa như thật sự có sức mạnh.

"Alo." Giang Hành Chu nghe máy.

"Tiểu Giang." Mẹ Nghê Nhạc vui vẻ, "Mẹ nói với Nhạc Nhạc một tiếng được không..."

Giang Hành Chu ngắt lời bà ta, "Không được ạ, con và cậu ta đã không còn khả năng, dì cũng đừng đến quấy rầy con nữa, con không muốn gặp bất kỳ ai trong nhà dì."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bl#dammy