Băng Muội x Liễu Thanh Ca ° Mất ngủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

__________

Lạc Băng Hà luôn thức đêm, hắn không ngủ sớm được. Thói quen này vốn được hình thành từ sau khi hắn rơi xuống Vực Thẳm Vô Gian.

"Ở dưới đó? Sơ sẩy một chút liền toi đời, ngươi nghĩ ta sẽ ngủ được thoải mái à, sư thúc?"

Lạc Băng Hà lắc lắc bình rượu, còn cố ý đưa ra trước mặt Liễu Thanh Ca đảo hai vòng rồi mới uống xuống. Có cảm giác như hắn đang khoe khoang rượu của bản thân là ngon nhất vậy.

Liễu Thanh Ca tức nhưng phải công nhận.

"Vậy còn ngươi thì sao? Thức đêm? Không giống cho lắm"

Hắn cười cười, ở dưới ánh trăng còn pha thêm chút gì đó tà tà, kết hợp với nụ cười trên môi hắn quả thật đẹp đến vô lý.

Vô lý hết sức, hắn chẳng có chỗ nào đẹp cả.-Liễu Thanh Ca lông mày nhăn lại, nhưng không có trả lời.

Y tiếp tục uống rượu, bộ dáng bình thản đến không ngờ. Gương mặt hoàn mĩ cùng với chút men của rượu, ngồi ở giữa võ trường này đúng là khiến người khác cảm thán không thôi.

Lạc Băng Hà cũng không ngoại lệ. Hắn thưởng thức điều này.

Còn có ý đưa ánh mắt, ý bảo y mau nói.

"Mất ngủ, Vì cái tên ôn thần nhà ngươi nên mới mất ngủ, được chưa?"

Liễu Thanh Ca rốt cuộc bị hắn nhìn đến ngứa ngáy, không chịu được liền đáp 1 câu.

Nhưng mà y cũng không có để ý, bản thân vừa nói xong câu này, chén rượu trên tay liền bị ai kia cướp mất. Hắn còn không chút liêm sỉ, chống tay nhìn vào mắt Liễu Thanh Ca, cười một tiếng.

"Vậy sư thúc, ngươi mất ngủ vì ta là do đâu?"

Liễu Thanh Ca trong lòng bỗng nhiên có lửa, nhưng chưa kịp làm gì đã bị Lạc Băng Hà cầm lấy tay, áp vào mặt hắn.

Là một đôi mắt rực sáng, chứa cả thế giới ở trong.

"Ngươi mất ngủ vì gương mặt này hay...."

Y có thể cảm nhận, Liễu Thanh Ca chợt suy nghĩ.

Nhịp tim của hắn nhanh quá.

Hương rượu mê người, không cho ai lối thoát...

"...hay, ngươi mất ngủ vì thân thể này"

_________

Thức đêm cày Sơn Hành Lệnh, tiện thể viết một cái đoản ngắn:))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro