Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đúng vậy, cả nhóm đều nghĩ rằng Choi Seungcheol và Yoon Jeonghan đang hẹn hò với nhau. 

Trên thực tế, trong một nhóm nhạc nam đông người tới chừng này, mối quan hệ của mỗi người bọn họ đều lộ rõ cái vẻ thân mật có chút phức tạp - chẳng hạn như tùy tiện mặc quần áo của nhau, tùy tiện sử dụng đồ của nhau, người này bón cho người kia ăn, hay thỉnh thoảng thì hôn lên má - nhưng trong tất thảy những việc đó, hầu như tất cả mọi người đều không hẹn mà phát hiện rằng, những quan tâm vụn vặt lên đến hàng trăm mà Seungcheol dành cho Jeonghan rõ ràng là không bình thường một chút nào hết. 

Khi Jeonghan để tóc dài, Seungcheol luôn đeo một sợi dây buộc nhỏ xíu màu đen ở trên cổ tay, khi anh bắt đầu đổ mồ hôi vì tập luyện hoặc tóc xõa xuống trong lúc ăn, hắn sẽ luôn là người chủ động đi tới phía sau anh và nhẹ nhàng luồn từng đầu ngón tay thanh mảnh vào trong những lọn tóc mềm mại, sau đó quấn sợi dây chun nhỏ thành ba vòng rồi bện thành một dải bím thấp. 

Jeonghan vốn là người rất gầy, nhưng anh sẽ luôn cố tình kiểm soát lượng thức ăn của mình để trông thật trang nhã và thanh lịch trước ống kính; có lần anh kiểm soát quá chặt, sau khi rời khỏi sân khấu, thân thể liền mềm nhũn mà suýt ngất trên sàn, nhưng Seungcheol đã nhanh chóng đỡ lấy một bên hông của anh, biến thân thể mình thành một nơi vững chắc để anh có thể dựa vào - trong vòng tay của hắn, anh sẽ chẳng còn cô đơn sóng soài trên nền nhà cứng lạnh. 

Từ đó trở đi, công đoạn giám sát Yoon Jeonghan ăn uống đã trở thành nhiệm vụ quan trọng hàng đầu của Choi Seungcheol, nó nghiễm nhiên trở thành thói quen của hắn bằng một cách nào đó, nom chẳng khác gì như công việc đánh răng hay rửa mặt vào buổi sáng. Khi không có lịch trình, Jeonghan buộc phải ăn ba bữa một ngày, dù anh vẫn thức khuya và tỉnh dậy vào mười giờ sáng ngày hôm sau, Seungcheol vẫn sẽ bắt anh uống một ly sữa và ăn thêm cơm nắm. Thỉnh thoảng Jeonghan cảm thấy buồn ngủ tới mức không thể nào dậy nổi, Seungcheol một nửa sẽ ôm anh, nửa còn lại rửa mặt đánh răng cho anh từ đầu tới cuối, sau đó đút cơm canh vào khuôn miệng nhỏ nhắn đó từng chút từng chút một, đưa nước cho anh súc miệng rồi mới thả anh xuống giường, để anh có thể tiếp tục ngủ. 

Khi Yoon Jeonghan bị bệnh, Choi Seungcheol cũng là người đầu tiên phát hiện ra điều đó, đôi khi ngay cả chính Jeonghan cũng chẳng hề hay biết rằng mình đang có triệu chứng sốt hoặc cảm lạnh, hắn đã vội vàng bắt anh uống nước hoặc đo nhiệt độ bằng cách ôm chặt lấy anh, và cúi xuống gáy anh kiểm tra. 

Mặc dù hắn thường là người vô cùng kiên nhẫn và luôn sẵn sàng chiều lòng phối hợp với mấy trò nghịch ngợm của anh, và thỉnh thoảng cũng chỉ giả vờ như mình đang tức giận sau khi bị anh lừa, nhưng một khi xảy ra chuyện liên quan tới sức khỏe của anh, hắn sẽ trở nên cực kỳ ngang bướng và đáng sợ, một mình đứng ra dọn sạch bất kỳ mớ lộn xộn nào ngáng đường. 

Một ví dụ điển hình; khi lên sân khấu với cánh tay được băng bó bằng thạch cao sau ca phẫu thuật, vì muốn người hâm mộ bớt lo lắng cho mình, Jeonghan đã tự tháo cánh tay ra khỏi băng mà không hỏi ý kiến ai; việc này không may khiến Seungcheol tức giận vô cùng, cuối cùng anh phát hiện tay mình đau nhức đến nỗi không thể chịu đựng nổi, sau khi Chan hoảng hốt đi tìm Seungcheol về, anh mới biết rằng hắn không hề để ý tới mình, cuối cùng chính Minghao mới là người giúp anh cài lại băng tay trong khi thở dài không hết lượt. 

Đó có lẽ là khoảng thời gian giận dỗi khó khăn và mệt mỏi nhất với Seungcheol mà anh từng trải qua, hắn thậm chí còn chẳng muốn nhìn anh trong nhiều ngày liên tiếp, ban đầu Jeonghan còn cố gắng làm hài lòng hắn bằng những nụ cười, cuối cùng lại chỉ thấy tủi thân sau khi bị hắn phớt lờ liên tục mà ủy khuất, rồi anh lại hờn dỗi và quyết định không tìm kiếm hắn nữa. 

Kết quả là Yoon Jeonghan bị sốt cao do làm việc quá độ và nghỉ ngơi không thường xuyên, vừa hay lúc Seungcheol vội vã trở về ký túc xá đã bị con thỏ nhỏ này ôm chặt không chịu buông, cuối cùng anh đã khóc rất nhiều. Nước mắt nóng bỏng tay rơi tới mức không thở được, thỏ trắng vừa ngây ngốc ủy mị vừa rối rít xin lỗi và giơ ba ngón tay lên để hứa rằng, sau này mình nhất định sẽ không bao giờ tái phạm. 

Seungcheol nhìn bộ dạng tổn thương của anh mà đau lòng muốn chết, hắn kiên nhẫn dỗ dành Jeonghan liên tục, trầm giọng an ủi anh rằng không sao, hắn không tức giận, sau đó cổ hắn càng lúc lại càng bị anh câu chặt, cuối cùng sau khi hắn đưa thuốc, Jeonghan mới quay ra nắm tay hắn và ngủ thiếp đi. Seungcheol một tay nắm lấy viên thuốc, một tay dùng khăn lạnh chườm đá, mắt anh vẫn đỏ hoe vì nước mắt, nhưng bàn tay còn lại của hắn đã dịu dàng vỗ vỗ lưng anh. 

Mấy chuyện giống như vầy thì có vô số kể, nhưng điều khiến mọi người thực sự tin chắc rằng hai người đang yêu nhau chính là thông tin xuất phát từ Lee Chan. 

Người em út trong đội bí ẩn triệu tập tất cả mọi người lại (tất nhiên là ngoại trừ Choi Seungcheol và Yoon Jeonghan), "Đoán xem em đã tìm thấy cái gì nào," 

Hai đồng tử của Chan sáng bật lên, cậu nhóc nóng lòng thì thầm, "Seungcheol hyung và Jeonghan hyung ấy,..." cậu dừng lại, giả vờ tỏ ra bí hiểm, "...đang ở trong bếp và..."

"Ồ wao." Khuôn mặt không cảm xúc của Minghao bĩu môi. 

Đôi mắt vốn đã mở to của Soonyoung bỗng dưng trở về trạng thái bình thường, "Ok, việc này đúng là bất thường." 

Seungkwan bày ra biểu cảm khinh khỉnh quen thuộc để đáp trả. "Chỉ thế thôi á hả? Mày làm anh cứ tưởng có bí mật gì động trời."

Lee Chan: "...??" 


"ỦA?? VẬY LÀ AI CŨNG BIẾT CHUYỆN CỦA HAI ỔNG ĐÓ HẢ??"


"Chuyện này không phải đã quá rõ ràng rồi sao?" Junhui vơ lấy một nắm hạt dưa trên bàn ăn, "Nhóc đúng là vẫn còn quá ngây thơ mà, Chan ạ." 

Chan ngước mắt lên Jihoon cầu cứu, lúc này cậu mới nhận ra anh vừa chớp mắt như thể đó là chuyện đương nhiên, "Mọi người đều biết hết cả rồi." 

"Được rồi được rồi... em cứ tưởng em là người đầu tiên phát hiện ra..." Rái cá nhỏ cúi đầu lẩm bẩm, vô tình bỏ lỡ ánh mắt của mười người anh em còn lại đang nhìn nhau. 

Mọi người đều có cùng một suy nghĩ: có vẻ như hai người đó thực sự đang hẹn hò. 



Sau khi nghe xong một loạt lời thú tội của Mingyu, Seungcheol nghẹn họng đáp: "Anh chỉ giúp cậu ấy lấy sợi tóc ra khỏi mắt thôi." 

Tên nhóc bị hắn bóp cổ hiển nhiên vẫn đang đắm chìm trong câu chuyện người trưởng nhóm và anh thứ không yêu đương, hoàn toàn không để ý tới việc cổ mình vẫn bị hắn kẹp chặt. "HẢ?! Anh và Jeonghan hyung CHƯA CÓ HẸN HÒ Á??

Seungcheol hơi cúi mình xuống, đưa tay lên véo má Mingyu, "Ý em là anh với Jeonghan đã luôn hẹn hò hay gì? Tại sao tất cả mọi người đều cho rằng anh đang hẹn hò với cậu ấy?" 

Mingyu càng lúc càng bối rối, cố gắng dùng sức để thoát ra khỏi sự kìm kẹp của Seungcheol, rồi xoay người lại để nhìn hắn. "Anh đang nói cái quái gì vậy hyung? Anh lúc nào cũng đối xử với anh ấy dịu dàng tới mức như thế, chẳng lẽ anh không yêu anh ấy ư?"


"...chẳng lẽ anh không yêu anh ấy ư?"


Seungcheol đột nhiên lùi mình về phía mép giường, thân thể tựa như vừa bị ai đó rút cạn mọi sức lực, câu hỏi run rẩy hồi sáng của Jeonghan bỗng dưng vang vọng trong đầu hắn: "Vậy ra sau tất cả những gì cậu đã làm cho mình, kỳ thực không phải vì cậu yêu mình ư?" 


Rốt cuộc là có hay là không, thì chính bản thân Seungcheol cũng chẳng thể nhìn rõ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro