Part 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phác Tống Tinh cảm thấy bản thân cậu dù tỉnh giấc đã lâu nhưng vẫn không thể tập trung. Tầm mắt bị mờ đi, từng hơi thở trong lồng ngực như bị dồn nén lại bởi tác dụng của rượu. Thứ làm tâm trí cậu hỗn loạn khi tỉnh dậy sau cơn say. Khí ấy mọi thứ đều vượt ngoài tầm kiểm soát.

Lỗ sau của cậu bị đâm mạnh, tiến vào chỗ sâu nhất, một cách không thương tiếc. Má mông nhớt nháp cùng dịch tuyến tiền liệt hòa với tinh dịch của người đàn ông phía sau làm ướt toàn bộ lỗ huyệt, sưng tấy đỏ bừng.

Dương vật của Phác Tống Tinh cương cứng đến phát đau nhưng cậu vẫn không thể dùng tay để giải tỏa. Toàn cơ thể như bị đóng đinh vào giữa không gian chật hẹp trong xe. Lưỡi dao bên người theo cử động của người phía sau đập vào cửa xe, cơn đau này chẳng là gì so với cơn đau khi bị dương vật của ai kia đâm vào. Tay phải lại bị chặn ở phía sau, một chút nữa thôi liền trật.

Phác Tống Tinh không thể sắp xếp được suy nghĩ hay lời nói của mình, sự ngột ngạt bao trùm, bức cậu như sắp chết vậy. Cậu thử dùng bàn tay còn lại mò mẫm người kia, ngực, bả vai và cổ. Lại chuyển hướng lên trên để xác nhận lông mày và góc mặt của người đó.

Cũng là tại nơi này nhưng là trước khi có lại sự tỉnh táo, khi cơ thể cậu đã bị cơn say thao túng, trong hôn mê, dù xương cụt đã khuếch đại cơn đau khắp dọc sống lưng thì cậu vẫn mãi lặp đi lặp lại, cùng một cái tên: Thành Huấn, Thành Huấn...

Cậu chỉ có thể gọi tên Thành Huấn trong tiềm thức, nhưng những tiếng rên rỉ nhỏ thoát ra từ miệng cậu lại là những tiếng than khóc gần như sụp đổ. Chỉ vì chút cảm giác cuối cùng mà cậu cảm nhận được đã nhắc nhở cậu rằng Thành Huấn sẽ không bao giờ quay trở lại và sẽ không chạm vào cậu. Cậu không thể hôn Thành Huấn được nữa chứ đừng nói đến việc quan hệ với cậu ấy.

Phác Tống Tinh vuốt ve bầu trán, lông mi, sống mũi và khóe miệng của Thẩm Tại Luân, không rõ đó là mồ hôi hay nước mắt của người đàn ông ấy. Hơi thở Tống Tinh lộn xộn. Ngón tay chạm vào lồng ngực nóng bỏng của Thẩm Tại Luân, cậu rùng mình rút lui, nhịp tim của người ấy quá nhanh, như thể có vô số tình yêu dâng trào trong lòng ngực đó, đôi mắt của Phác Tống Tinh trở nên tối sầm. Điều ấy như một cơn ác mộng đang dần làm xói mòn hiện thực, con ngươi Phác Tống Tinh ngơ ngác.

"Tống Tinh."

Thẩm Tại Luân gọi tên cậu. Thật dịu nhàng, không giống như Thành Huấn, cái đứa luôn hành xử như một đứa trẻ, mãi chỉ có Thẩm Tại Luân mới gọi cậu như vậy. Đó là một từ ngắn gọn, phát âm rõ ràng, bình thường giọng của Tại Luân luôn cao và rõ ràng. Nào giống như bây giờ, không có âm điệu, nhấn nhá và đầy xa lạ.

Một cảm giác lạnh lẽo và âm thanh khàn khàn vang lên bên tai Tống Tinh, như một tờ giấy nhám thô ráp.

Thẩm Tại Luân đột nhiên nắm lấy bàn tay đang đặt trên ngực nó. Nó siết chặt tay Phác Tống Tinh, tựa mặt vào để cậu tự thân khám phá từng chút một. Mũi nó khụt khịt trước mắt cậu.

Nó nhẹ nhàng hỏi: "Tống Tinh, bây giờ cậu có biết đây là ai không?"

--

Mỗi cú nhấp của Thẩm Tại Luân dữ dội đến mức như thể giữa xương háng và chân của Phác Tống Tinh không còn một khoảng trống. Cú tiếp theo, Tại Luân rút gần hết chiều dài ra và nhét vào lại. Khoảng trống ở ghế sau hoàn toàn không đủ để hai người đàn ông quan hệ một cách tự do. Hai chân của Phác Tống Tinh đã hoàn toàn dang rộng, chân bị thương bị gập đến mức tối đa và được Thẩm Tại Luân gác trên vai. Mắt cá chân còn lại bị khoá chặt, một nửa mông của Tống Tinh bị treo lơ lửng. Thẩm Tại Luân dao động không ngừng.

Bị đút quá sâu, Phác Tống Tinh gần như xuất hiện ảo giác, bụng dưới của cậu phồng lên. Phần thịt mềm mại quấn quanh dương vật nóng bỏng gần như bị đốt cháy, toàn thân cậu run lên vì sợ hãi. Tuyến tiền liệt bị nghiền nát không chút thương cảm, khoái cảm dồn dập, thành ruột vô thức co thắt lại, vật phía trên không thể kiềm được nữa, phun ra tinh dịch, cậu đạt cực khoái chỉ bằng lỗ sau.

Các cơ ở nửa thân dưới Phác Tống Tinh co giật, cảm giác no bụng do các cơ quan nội tạng bị nghiến vào khiến cậu liền muốn nôn sau khi lên đỉnh, nhưng huyệt đạo và ruột của cậu chỉ co thắt theo từng đợt. Thẩm Tại Luân thì không thế. Dương vật nó đưa đẩy mạnh hơn, lỗ sau gần như muốn giữ bộ phận sinh dục của người đàn ông trong cơ thể cậu mãi mãi. Đùi trong và mông đã run rẩy dữ dội, lỗ huyệt bị đâm một cách tàn bạo vẫn đang cố nuốt chửng con quái thú kia. Tuy cảm giác ẩm ướt và có phần tục tĩu nhưng vẫn rất thỏa mãn cả hai.

--

Phác Tống Tinh bị đẩy mạnh đến mức mắt không thể tập trung, cậu vô thức dùng răng cắn chặt môi nhưng vẫn không giấu được những cơn đau ẩn sau những khoái cảm tê dại đáng sợ khiến cậu suy sụp. Mắt cá chân mảnh khảnh đến mức có thể dùng một tay giữ sau lưng, bị bỏ lại trên vai Thẩm Tại Luân với một vệt đỏ do sức mạnh của cường tráng của nó, thứ sức mạnh đã nghiền nát thân thể của Phác Tống Tinh sau ngày hôm nay. Tuy xuống tay vô cùng tàn ác, không chút nhân từ nhưng Tại Luân vẫn cẩn thận tránh vết thương ở chân Tống Tinh.

Thẩm Tại Luân khom người xuống, ôm lấy Tống Tinh nằm dưới nó, da thịt dinh sát nhau như muốn hoà làm một. Tiếng nước dâm dục phát ra từ nơi hai người liên kết với nhau vang vọng khắp không gian chật hẹp. Ai nghe thấy cũng có thể tưởng tượng ra hết mọi chuyện mà không cần nhìn vào.

Ngay cả hơi thở của chính bản thân cũng bị bóp nghẹt dần theo thời gian, Phác Tống Tinh nhéo vào lưng Thẩm Tại Luân, do không thể kiểm soát lực tay như bình thường nên đã để lại vết thâm máu. Cảm giác bối rối xen kẻ oán giận sôi sục dần trong lòng Tống Tinh, nhưng tất cả những gì cậu có thể thốt ra là những câu hỏi vô nghĩa và cầu xin sự thương xót: "Tại sao, Tại Luân, tại sao?... Ha, đừng, đừng làm điều này... ứm.."

Phác Tống Tinh giờ đây như hoá thành một người khác, một người yếu ớt không chút sức lực, người được ngâm trong rượu, người bị trói buộc chân tay và chấp nhận hơi nóng đầy xấu hổ khi biết bản thân đang trải qua loại vận động gì. Khi lý trí sắp xa dần khỏi sự kiểm soát, Tống tinh buộc mình phải nhìn rõ thứ trước mắt cho bằng được.

Ngực cậu lên xuống thất thường để hít thở thêm chút không khí, nhưng qua mắt Thẩm Tại Luân thì như đang run rẩy. Trên xương quai xanh có vài vết xước do chính móng tay cậu để lại, chói lóa trên làn da đỏ bừng, môi cũng bị trầy xước. Tống Tinh tự cắn môi mình xong thì máu đã chầm chậm chảy ra từ khoé miệng.

Đuôi mắt của Phác Tống Tinh đỏ hoe, lông mi ướt đẫm vì mồ hôi. Vị mặn của nước mắt kích thích đôi mắt cậu ngày càng đỏ hơn, tóc mái thấm đẫm mồ hôi. Đuôi tóc mái đã lâu chưa tỉa chọc vào mắt khiến cậu đau nhói. Tống Tinh cố gắng dùng tay để vén tóc qua một bên nhưng Tại Luân đã nhận thấy chuyển động của cậu, nó cúi xuống và đến gần khuôn mặt của Phác Tống Tinh, dùng những đầu ngón tay chai sạn của mình vuốt mái tóc rối bù của người kia ra sau tai.

Lòng bàn tay của Thẩm Tại Luân nóng bừng, nó ôm lấy một bên mặt Phác Tống Tinh, hôn lên môi cậu với hơi thở run rẩy. Nó chỉ vừa phớt qua, đôi môi đầy đặn của cả hai chạm vào nhau, hơi thở nóng ẩm phả vào mặt nhau, ấm áp vô cùng. Và độ ẩm của đôi môi căng đầy, giống như làn gió mà tụi nó đã từng trải qua khi cả ba thường cùng nhau đi biển trong kỳ nghỉ, nhưng có lẽ bây giờ cả bọn sắp mất đi chuyến đi đó hoàn toàn rồi.

Phác Tống Tinh nghe tiếng đối phương như nghẹn ngào, nhẹ nhàng và âm thầm, giống như tiếng rên rỉ của một chú chó con chưa cai sữa. Nhưng chưa kịp phản ứng thì cậu đã bị kéo vào nụ hôn sâu hơn. Môi và lưỡi của tụi nó quấn vào nhau, giống như Thẩm Tại Luân đang cố nuốt trọn con mồi. Phác Tống Tinh như một con thú bị moi ruột khi đầu lưỡi cậu chạm vào răng nanh của đối phương, cậu cảm thấy đau đớn kỳ lạ, như bị đâm bởi một vạn cây kim vậy. Đau nhói tới cuối lòng nhưng lại không đổ máu, nó cứ châm chích cơ thể cậu, dai dẳng. Nhưng khi hôn nhau, Phác Tống Tinh nếm được mùi nước mắt mặn chát, từng chút một lan ra từ đầu lưỡi, đồng thời cảm nhận được cả hơi thở thất thường của Thẩm Tại Luân. Bạn của cậu đã bắt đầu mất kiểm soát ngay khi nước mắt trào ra. Tại Luân chỉ có thể để dây thanh quản nó run lên theo từng cú nấc, thậm chí lồng ngực nó cũng co giật và nghẹn ngào, như thể cần lắm sự đồng cảm của người đó.

Dương vật của Tại Luân mắc kẹt trong cơ thể Phác Tống Tinh, miệng trên đang truyền tải rõ ràng những loại cảm xúc không thể diễn tả bằng lời, nhưng miệng dưới chỉ dùng thành ruột để ủi ham muốn mãnh liệt của nó mỗi khi Phác Tống Tinh đáp lại. Tất cả những cơn run rẩy và niềm khoái cảm, dâng trào từ sâu dưới bụng đến tủy sống của Tống Tinh, cậu đã cương cứng trở lại sau khi xuất tinh một lần, đầu ngón tay đỏ bừng vì xấu hổ.

Cuối cùng, hai đứa nó hôn nhau cho đến khi hơi thở gần như vỡ ra, chỉ có thể tách môi ra để hấp thụ oxy. Phác Tống Tinh nhìn thấy những vệt nước mắt trên khuôn mặt của Thẩm Tại Luân. Chúng rơi như mưa từ đôi mắt sâu thẳm của nó rồi đọng lại trên cằm, lấp lánh.

Thẩm Tại Luân hơi nới rộng khoảng cách giữa nó và Phác Tống Tinh, không nói một lời mà kiềm chế suy nghĩ muốn chơi Tống Tinh cho đến khi dương vật của nó không thể cương được nữa mới thôi, nhưng nó đã ngừng đẩy, tuy vậy vẫn không rút ra. Đôi chân dài mỏi mệt của Tống Tinh nương theo động thái ngừng đột ngột của Tại Luân như muốn trượt xuống, khiến cậu chỉ có thể dùng hết sức lực của mình mà ôm lấy eo Thẩm Tại Luân. Việc làm đã khiến dương vật vào sâu hơn, từng tấc một, lấp đầy miệng dưới thậm chí còn nhiều hơn trước.

Thẩm Tại Luân và Phác Tống Tinh nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng nó nghiến răng nhắm mắt lại, ôm lấy eo Phác Tống Tinh, rút dương vật của mình ra từng chút một. Lỗ dưới đã thích ứng với kích thước của dương vật bỗng trở nên cực kỳ trống rỗng khi đầu khấc trượt ra khỏi miệng dưới, cảm giác ngứa ngáy đang ăn mòn Tống Tinh. Cậu hoảng sợ nắm lấy cổ tay của Tại Luân, ẩn sâu phía dưới làn da đỏ bừng này là trái tim bị hỏng của cậu. Nhịp tim hỗn loạn khiến thái dương cậu đau nhức, nhưng cậu lại tham lam nỗi đau đáng nhục này.

Thẩm Tại Luân nhẹ nhàng buông tay Phác Tống Tinh ra, dùng ngón tay cẩn thận lau mồ hôi trên mặt và dịch cơ thể không rõ nguồn gốc, sau đó chỉnh lại tóc cậu và nó. Nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi cậu, sau đó dừng tay và chậm rãi lùi về phía sau, dựa vào cửa sổ còn lại, ngắm nhìn khung cảnh tối tăm ngoài cửa sổ.

Phác Tống Tinh bất lực tựa người vào cửa xe. Tuy giữa hai người có ghế ngăn cản nhưng cảm giác lại không như thực tế, nó trống rỗng đến mức cậu không thể đưa tay ra để nắm lấy bất cứ thứ gì. Không phải do rượu ngấm vào cơ thể đã làm tê liệt các giác quan của Tống Tinh, mà trong sự im lặng yên tĩnh như vậy, cậu thậm chí còn cảm thấy bản thân như đang mơ, một giấc mơ không thực. Nhưng nỗi đau và nhịp tim rối loạn đã phủ nhận cách cậu lảng tránh vấn đề, nó nói với cậu rằng đây là hiện thực mà Phác Tống Tinh cậu buộc phải đối mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro