Part 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phác Tống Tinh không thể nhìn rõ, mắt cậu mờ đi không chỉ vì không đeo kính mà còn vì say rượu. Tống Tinh muốn giơ tay lên dụi mắt nhưng không cò cbao nhiêu sức lực, tựa như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Hoàn toàn không thể kiềm chế được chính mình, cậu đã cố cẩn thận hết mức nhưng phần chân bị thương đã vô ý đập vào ghế trước, đau đến nghẹn thở. Mồ hôi lạnh túa ra trên trán Tống Tinh.

Thẩm Tại Luân đang ấn nút mở cửa kính của xe. Luồng khí lạnh ùa vào dần dần làm dịu đi bầu không khí nóng bức trong xe, nhưng cũng khiến lòng nó lạnh hơn. Đột nhiên, Tại Luân nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Phác Tống Tinh. Theo bản năng, nó nhanh chóng đưa tay chạm vào vết thương của Tống Tinh.

Phác Tống Tinh cậu cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay của Thẫm Tại Luân nó.

Chợt Thẩm Tại Luân nói xin lỗi.

“Xin lỗi vì đã không kiểm soát được bản thân, tớ xin lỗi vì đã gây ra những cảm xúc khó tả cho cậu. Xin lỗi vì đã không chết trước Thành Huấn, và vì cả thứ tình yêu đã nảy sinh trong trái tim đáng chết này.”

Thẩm Tại Luân dùng mu bàn tay lau nước mắt trên mặt nó. Nó rất muốn cười với Phác Tống Tinh để trấn an. Nhưng. Lần đầu tiên trong đời Tại Luân muốn kéo khóe miệng lên nhưng cơ mặt lại run lên không thể khống chế. Cuối cùng nó lại trở lại với vẻ mặt vốn có, mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Tống Tinh đã say và tớ cũng vậy, nên hãy quên nó đi.”

Sau khi nói xong, nước mắt nó lại rơi xuống. Tại Luân cau mày chán ghét, nước mắt cứ không ngừng rơi.

“Tại sao lại khóc.”

Phác Tống Tinh khàn giọng hỏi, thái dương vẫn còn đau nhức. Cậu chỉ không muốn nhìn thấy Thẩm Tại Luân khóc. Cậu nhạy cảm và rối rắm hơn bao giờ hết. Cậu muốn đưa tay ra giúp Thẩm Tại Luân lau đi những giọt nước mắt rơi nhưng vẫn không thể.

Nghe Phác Tống Tinh hỏi, Thẩm Tại Luân dễ dàng cảm thấy trái tim nó đau đớn. Từng nhịp đập tượng trưng cho hành động co bóp để bơm máu trong nguời nó giờ đây đau như cắt da xé thật, khiến tứ chi nó tê rần. Tại Luân hối hận, nó hối hận với những điều nó đã làm với Tống Tinh, nhưng trong giây phút nào đó nó lại cảm thấy thật tốt. Thật tốt vì đó là Phác Tống Tinh, thật tốt vì đó là chính nó, chính Thẩm Tại Luân nó. Trong mắt của Tống Tinh chỉ chứa mỗi Thẩm Tại Luân nó mà thôi.

“Không biết nữa, mọi thứ thật sự.. quá điên rồi đi.” Thẩm Tại Luân cúi đầu, mắt nó đỏ hoe thậm chí có chút điên cuồng.

Chợt nó đột nhiên nói: “Tớ không muốn sống nữa, Tống Tinh... Tại sao lại không cho tớ chết chứ!”

“Không.” Phác Tống Tinh lớn giọng.

Tiếng chuông báo động vang lên trong bộ não vốn hỗn loạn của cậu, Tống Tinh không thể chịu nổi nỗi hoảng sợ và tội lỗi khi sống một mình thêm nữa. Một mạng người nữa thôi sẽ triệt để ấn cậu xuống vực sâu điên loạn kia.

Tống Tinh đưa tay nắm lấy cánh tay của Thẩm Tại Luân, cậu quỳ xuống xuống trước nó, nói ra từng từ từng câu như đang tự nhắc nhở bản thân cũng không được bỏ cuộc sớm như vậy.

“Đừng như vậy, Thành Huấn đã đổi mạng vì chúng ta.”

Tại Luân ngước nhìn Tống Tinh, thấy rõ nỗi sợ hãi hằn lên tâm trí qua cặp mắt mờ của cậu. Bỗng nó lại cảm thấy nhẹ nhõm trước loại biểu hiện này, nhưng nhớ về cái chết của Thành Huấn nó chợt nhận ra nó và Phác Tống Tinh thực ra cũng giống nhau, đều sợ bị bỏ lại phía sau. Như những người sắp chết giữ thăng bằng trên một sợi dây chỉ ở rìa vách đá.

Nó bật cười, một nụ cười thật lòng sau khi nghĩ ra một phép liên tưởng tuyệt hảo đến vậy.

“Cậu có muốn... Một bờ vai không? Tớ hoàn toàn có thể mà.”

Thẩm Tại Luân thuận theo tay Phác Tống Tinh, tiến lại gần, rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Nó nắm lấy cổ tay Tống Tinh khiến cậu mất thăng bằng và ngã đè lên ngực nó. Vừa cúi đầu xuống đã có thể nhìn thấy mái tóc mềm mại chỉnh tề của người kia, Tại Luân nhẹ nhàng hôn Tống Tinh. Cảm giác bồn chồn xen lẫn khúc khích bao trọn cả người nó chỉ bằng một cái hôn phớt.

Ngay từ đầu Phác Tống Tinh đã không còn nhiều sức để mở cổ tay khi cậu bị kẹp. Tống Tinh cảm thấy bàn tay của Tại Luân vòng qua phần lưng dưới của cậu, lộ lễu chạm vào xương sống nhô ra trên bả vai, rồi sau đó ấn cả người của cậu vào ngực nó. Chỉ để cảm nhận đươc nhịp tim không rõ nhịp ccủa nó mà thôi. Cuối cùng Tống Tinh cũng ngẩng đầu lên, cậu định nói gì đó nhưng môi cậu lại bị Thẩm Tại Luân chặn lại và nuốt chửng lời từ chối.

Mắt Tại Luân một màu đỏ tươi. Rõ ràng trước đây nó đã khóc như một mớ hỗn độn, nhưng bây giờ nó như mất kiểm soát và cắn mạnh vào môi Phác Tống Tinh. Giơ tay vuốt ve cái chân bị thương của Phác Tống Tinh, tĩnh mạch trên cánh tay nổi lên, lý trí vẫn đang giằng xé thần kinh Tại Luân. Phác Tống Tinh không thể chống lại Thẩm Tại Luân vì lo ngại vết thương sẽ nứt ra nhưng sự thật là mỗi lần nó chạm vào vết thương của cậu là mỗi lần con người dịu dàng của Tại Luân quay về. Chỉ sợ bản thân sẽ làm đau Tống Tinh.

Phác Tống Tinh run lên vì sợ hãi, toàn thân co giật không thể kiểm soát. Lúc này bộ não đã hỏng của cậu chỉ có thể xử lý thông tin trong một chút tỉnh táo vốn đã ít ỏi. Cậu cảm thấy Tại Luân cắn vào tai mình, mút dái tai và mỉm cười gần như điên cuồng.

“Tớ cũng chẳng khác gì cậu ấy phải không? Nếu cậu thích một chú cún con thì tớ cũng sẽ ngoan ngoãn, ngoan ngoãn hơn cả cậu ấy. Hãy thử xem, biết đâu tớ lại có thể sống sót?”

Phác Tống Tinh gần như đã khóc khi nghe những lời này, cậu không biết là nên đau buồn hay tức giận. Cậu đỡ ngực Tại Luân và đẩy ra, cố gắng tạo khoảng cách với nó nhưng Tại Luân không có ý định để cậu đi.

Thẩm Tại Luân nhéo thắt lưng của Phác Tống Tinh, đưa ngón tay vào miệng huyệt, động chạm, nhanh chóng xuyên vào sâu, ấn mạnh vào tuyến tiền liệt của Tống Tinh. Cả người áp vào cửa sổ kính đang hé mở. Và cái lạnh ngoài cửa sổ đã tồn tại từ lâu, vẫn không thể dập tắt được ham muốn điên cuồng của Tại Luân, nó lại lao vào cậu, thèm khát hơi nóng quyến rũ trong nơi chật hẹp đó của Tống Tinh.

Thẩm Tại Luân nhắm và đâm vào miệng huyệt của Tống Tinh một cách hung hãn, lại không có lực cản, đâm thẳng vào chỗ sâu nhất. Phác Tống Tinh chỉ kịp hoảng sợ khi bị ấn vào hông nó, tay nhanh chóng bị Thẩm Tại Luân tóm lấy. Bộ phận sinh dục nóng bỏng ép vào miệng dưới, Thẩm Tại Luân thả tay ra, dùng đầu ngón tay xoa bóp hai túi tinh hoàn đơn côi của Tống Tinh, tuyến tiền liệt của Phác Tống Tinh bị kích thích đến cực hạn. Chịu đựng sức nóng điên loạn của nhau, cậu nghiến răng, kìm lại những tiếng rên rỉ sắp trào ra.

Khi dương vật lần được đưa vào, trong mười giây ngắn ngủi Phác Tống Tinh thậm chí không thể thở được. Hơi thở vừa mới đi vào đã bị chặn lại trong lồng ngực, cơ hoành nhất thời co thắt khiến cậu thực sự có cảm giác như bị ngạt thở. Thẩm Tại Luân nhìn thấy vậy nên chỉ chạm nhẹ chứ không trực tiếp đâm vào. Nó đưa tay thu dọn chiếc áo len lộn xộn, cẩn thận vuốt ve từng nếp gấp xương sườn, và của ngực của Phác Tống Tinh đã trở nên rõ ràng hơn. Tại Luân cúi đầu cắn vào xương đòn của người dưới thân, kéo hông Phác Tống Tinh và bắt đầu tư thế nhún nhảy cùng nhau.

Phác Tống Tinh thở hổn hển, phổi và ngực cậu đã mất nhịp thở, chỉ đang cố gắng cung cấp oxy cho não, trong vô vọng. Thẩm Tại Luân bất ngờ tát vào mông Phác Tống Tinh. Cổ tay cũng bị Tại Luân dùng một tay giữ lại phía sau, toàn thân không tự chủ được ngửa ra sau với cảm giác đau nhức vì nhục nhã, thắt lưng cong xuống thành một vòng cung quyến rũ. Phác Tống Tinh rên rỉ, dương vật run lên nhưng không xuất tinh ra ngoài, thứ chất lỏng đã bớt độ đặc sau mộtlần phóng thích chảy dài trên đầu khấc.

Cậu đột nhiên mất hết sức lực, không còn vùng vẫy nữa. Những dấu tay trên mông cậu ta đang tuyên bố rõ ràng người này là của Tại Luân Tại Luân, Tống Tinh vật người ra, dựa vào người kia, run rẩy như sắp chết.

Người chết cũng đã chết, người sống lại hành hạ nhau.

Phác Tống Tinh gục xuống ngay lập tức khi nhớ tới câu nói đó, nước mắt chợt tuôn trào trên đôi mắt khô khốc, chua chát, suýt chút nữa thì cậu đã nghẹn ngào khi chúng rơi xuống.

Nước mắt làm mờ tầm nhìn của cậu. Khi Phác Tống Tinh ngẩng đầu lên, cậu sững sờ trong giây lát. Cậu ngước mắt lên để xác nhận xem mình có nhìn nhầm không, nên cậu chớp mắt thật mạnh để ép nước mắt chảy ra.

Cơ lưng của Phác Tống Tinh căng lên, cậu nheo mắt để xác nhận hình bóng đang nhấp nháy.
Bên ngoài cửa sổ xe, ánh sáng của biển báo an toàn phía xa bị một bóng đen chặn lại, Phác Tống Tinh lập tức cảnh giác, đưa tay bịt miệng Thẩm Tại Luân, ra hiệu cả hai đang ở gần nguy hiểm. Tuy nhiên, phần thân dưới của cậu vẫn bị khống chế, bởi dương vật của nó và cảm giác căng tràn ở miệng huyệt do bị nhét quá nhiều.

Kẻ địch không hồn đang tiếp cận, dựa trên mùi và âm thanh, Phác Tống Tinh không chắc có bao nhiêu con. Cậu chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một cái bóng méo mó, nhưng não phản ứng nhanh chóng và theo tiềm thức cậu đỡ vai Thẩm Tại Luân để nâng mình lên và đưa tay ra. Đóng cửa xe lại, đèn trên cao vẫn giữ nguyên nơi họ đang ở trong bóng tối. Khi cậu đang định đóng cửa sổ xe đang hé mở phía sau đầu của Thẩm Tại Luân, thì người kia đã dừng tay lại, ôm người vào trong. Vòng tay của cậu ấy.

“Có thứ gì đó đang đến, trước tiên cậu..” Phác Tống Tinh gần như nghẹt thở. Cậu không dám gây ra quá nhiều tiếng động, chỉ có thể hạ giọng, tiến lại gần bên tai Tại Luân, tuy nhiên lời nói của cậu đã bị cắt đứt bởi sự sung sướng quá mức. Môi cắn chặt vào nhau để kìm nén sự thôi thúc muốn khóc.

Thẩm Tại Luân một tay nâng đầu gối của Phác Tống Tinh lên khiến cậu không còn điểm tựa, tay kia nắm lấy eo của Phác Tống Tinh và thả cậu xuống trong khi đẩy hông, gần như đi vào phần sâu nhất của lỗ huyệt. Tống Tinh không thể chịu đựng được điều này, cậu cắm móng tay vào gáy Tại Luân. Qúa đỗi dễ chịu rồi, đến mức gần như mất đi lý trí. Nước mắt sinh lý che kín khuôn mặt, nhưng Tại Luân vẫn cố gắng giữ chặt khi thây ma từ từ đến gần. Với tới công tắc, nâng cửa sổ phụ lên. Âm thanh cửa kính nâng lên đã kích thích thây ma. Phác Tống Tinh nhìn thứ vô hồn ngoài kia đột nhiên tăng tốc lao tới cửa kính ô tô, dùng đầu đập vào kính và phát ra một tiếng gầm kinh hoàng.

“Tống Tinh, tập trung nhé.”

Giọng cười của Thẩm Tại Luân vang lên bên tai Phác Tống Tinh, giọng nói nhẹ nhàng như từ tính, nhẹ nhàng như lời thì thầm của thiên thần, nhưng lại mang theo một tình yêu vặn vẹo như cơn điên cuồng của ác quỷ.

Trong bóng tối, số lượng thây ma không nhiều như Phác Tống Tinh mong đợi. Công việc che giấu của Thẩm Tại Luân luôn rất cẩn thận, có lẽ một trong số chúng đã vô tình đột nhập nên chỉ dừng lại ở ngoài cửa sổ xe và đập vào kính. Trong khi đó, không có làn sóng xác chết chết người nào bị thu hút, bởi vì trong xe không có ánh sáng hay âm thanh. Thây ma bị thu hút bởi âm thanh chập điện ở những sợi dây ở phía xa và thay đổi mục tiêu.

Ở xe sau, Thẩm Tại Luân cuối cùng cũng ngừng nói và hôn Tống Tinh. Môi và lưỡi của họ đan xen với vị mặn của nhau. Sau khi nếm kỹ vị của nhau, Phác Tống Tinh phát hiện ra rằng Tại Luân rất buồn. Nó sẽ không khóc to, nhưng nước mắt sẽ chỉ lặng lẽ che kín toàn bộ khuôn mặt của nó.

Đôi môi tách ra, cùng lúc đó, Thẩm Tại Luân co giật thắt lưng, hầu hết bộ phận sinh dục của cậu ta đều bị rút ra ngay lập tức. Mép miệng của Phác Tống Tinh chưa kịp đóng lại, cậu lại bị đâm mạnh. Hoàn toàn có thể cảm nhận được những đường gân và sự run rẩy trên dương vật kia, cũng như cảm giác đau nhức và tê tái dần dần tích tụ và ngày càng dữ dội, như thể có một dòng điện yếu chạy qua cơ thể Phác Tống Tinh. Toàn thân run lên.

Thẩm Tại Luân đẩy mạnh, Phác Tống Tinh thậm chí không còn có thể tạo ra tiếng rên rỉ nào nữa, mọi thứ đã bị bóp nghẹt ở gốc lưỡi. Đôi mắt cậu mờ đi, miệng hơi hé mở, chỉ còn lại hơi thở ướt át và đầy dục vọng.

Cơ thể Phác Tống Tinh hoàn toàn mềm nhũng từ thắt lưng trở xuống, chỉ có điểm là bụng vẫn còn co giật, do chứa bộ phận sinh dục của Thẩm Tại Luân. Bụng cậu tê dại và nóng bừng, toàn thân cực kỳ nhạy cảm, như thể chỉ cần một cú chạm duy nhất đã có thể tạo ra một cơn cực khoái khác.

Tống Tinh thậm chí còn không còn sức lực để đứng dậy, thắt lưng mềm nhũn, ngã ngửa trên chân của Thẩm Tại Luân, hai chân dang rộng, bộ phận sinh dục của nó hoàn toàn bị nuốt trộn bởi cậu, đến cả điểm cuối.

Mỗi lần va chạm, Phác Tống Tinh chỉ có cảm giác như một con tàu phập phồng trên biển sâu lúc nửa đêm, tinh dịch vừa được xâm nhập dần dần hóa thành chất lỏng và nhỏ ra từ bụng khiến cả hai ướt át và nhớp nháp.

Đến đoạn cao trào cuối cùng, Phác Tống Tinh không còn nhìn rõ được gì nữa, ý thức sắp bị rút lui. Niềm vui thay thế ý thức, chiếm lĩnh toàn bộ não bộ, cậu ôm lấy đầu Thẩm Tại Luân, cảm nhận được sức nóng của tinh dịch phóng vào ruột, hưng phấn đến mức gần như không kiềm chế được, tinh dịch sền sệt chảy xuống khe hở, cả hai dính chặt vào nhau, nhịp tim chồng lên nhau.

Đôi môi của Phác Tống Tinh áp sát vào tai Thẩm Tại Luân. Cậu liên tục lẩm bẩm một cách vô lý với giọng nói run rẩy, rất nhỏ, thậm chí còn không rõ ràng như những tiếng rên rỉ và thở hổn hển giữa các từ. Từng chữ một cứa vào trái tim Thẩm Tại Luân. Khi Phác Tống Tinh cuối cùng cũng xuất tinh, cậu dường như gục xuống và khóc lóc thảm thiết, nhưng cậu vẫn tiếp tục nói: “Thành Huấn đang đợi chúng ta.”

Thẩm Tại Luân tưởng Phác Tống Tinh đã trở nên mất trí nên nó không phản bác, chỉ chấp nhận nghe cậu nói tới nói lui, lặp đi lặp lại.

---

Phác Tống Tinh tỉnh lại lần nữa, phát hiện Thẩm Tại Luân vẫn đang ôm cậu, dựa vào lưng ghế ngủ say, hai má hóp đến mức lộ ra bóng tối, quầng thâm dưới mắt càng đáng sợ hơn.

Đầu vẫn còn đau, nhưng cậu đã tỉnh rượu hơn rồi. Tuy nhiên, Phác Tống Tinh vẫn quên mất cuối cùng cậu đã xuất tinh bao nhiêu lần và không thể đoán trước tương lai ra sao khiến cậu buộc mình không được suy nghĩ quá nhiều. Cậu nhẹ nhàng đứng dậy khỏi cơ thể Tại Luân. Phần lưng dưới và đùi đau nhức và tê dại, còn đau đớn hơn cả việc chiến đấu với thây ma suốt ba tiếng đồng hồ.

Phác Tống Tinh nhặt ra một khẩu súng lục từ khe hở giữa ghế ngồi và cửa xe. Đây là khẩu súng lục họ cướp được từ tay một cảnh sát đã biến thành thây ma. Trước khi Thẩm Tại Luân ra ngoài, nó quyết định giao lại khẩu súng cho cậu, lý do cậu nói là chân của Phác Tống Tinh bị thương và cậu đã giữ lại khẩu súng để đề phòng.

Thẩm Tại Luân không chắc liệu bản thân có thể quay lại sau khi rời đi một mình hay không, vì vậy nó đã chọn giao lại khẩu súng cho Phác Tống Tinh, nghĩ rằng thay vì để Phác Tống Tinh kéo chiếc chân bị thương của cậu đến chết trong tuyệt vọng, thà để lại một viên đạn và để cậu có thể chết trong hạnh phúc, chí ít là vậy. Ai đoán trước được tương lai chứ.

May mắn thay, khi ấy Phác Tống Tinh đã rất say, cậu rút súng ra và đặt nó vào thái dương, nhưng cậu nghe thấy tiếng chuông điện thoại trên màn hình. Là số của Phác Thành Huấn.

Phác Tống Tinh ngơ ngác trả lời điện thoại và ngẫu nhiên gọi tên Thành Huấn nhưng không có câu trả lời nào cả. Phác Tống Tinh lúc đó say quá nên không có thời gian suy nghĩ nhiều vì quá phấn khích. Cậu ấy chỉ nhớ ra Phác Thành Huấn, người đã bị nhấn chìm bởi làn sóng xác chết và để bản thân khóc lóc say sưa.

Bây giờ nghĩ lại, thật trùng hợp khi chiếc điện thoại đã lâu không gọi được lại reo lên, Phác Tống Tinh thà tin rằng cuộc gọi thực sự là của Thành Huấn, dù sao cũng có những trường hợp ngoại lệ. Khả năng miễn dịch trong phim điện ảnh và phim truyền hình. Có lẽ nó đã thực sự đến với cậu ấy.

Phác Tống Tinh kiểm tra xung quanh và lấy ra một cặp kính từ trong túi quần thể thao rơi trên mặt đất. Đây không phải kính của bởi chiếc cũ đã bị thây ma giẫm nát trên đường chạy trốn. Cậu ấy tình cờ nhặt được nó trên đường nhưng độ lại không phù hợp, quá cao so với chiếc cũ Tống Tinh choáng váng mỗi khi đeo vào, nên cậu không đeo nó thường xuyên cho lắm.

Khung kim loại áp vào sống mũi, Phác Tống Tinh nhẹ nhàng hạ cửa sổ. Cậu lắng nghe một lúc lâu và xác nhận xung quanh chỉ có tiếng thở sâu của một thây ma. Sau đó cậu bật đèn pin và xác định vị trí của nó. Trước khi kịp nhìn thấy ánh sáng từ Tống Tinh, tiếng súng vang lên, và thây ma ngã xuống đất, sau khi bị bắn vào đầu.

Phác Tống Tinh nheo nheo mắt, tháo kính ném xuống ghế trước, đóng cửa sổ lại, Thẩm Tại Luân bị đánh thức bởi tiếng súng. Khi mở mắt ra, nó phát hiện Phác Tống Tinh đã ngồi trên ghế lái, nổ máy và sẵn sàng khởi hành.

Phác Tống Tinh nhìn Thẩm Tại Luân qua gương chiếu hậu rồi ném điện thoại di động vào ghế sau: “Có muốn ngủ một lát không? Nếu không thì hãy gọi cho Thành Huấn và đợi cậu ấy trả lời.”

Giọng cậu vẫn còn khàn khàn, Thẩm Tại Luân đang nửa mơ nửa tỉnh, sau khi mở điện thoại ra, lần đầu tiên nó nhìn thấy bản ghi âm cuộc gọi của Phác Thành Huấn, nó choàng tỉnh nhưng lại bị tốc độ lái xe của Phác Tống Tinh làm cho hoảng sợ, suýt chút nữa mất đi khả năng cầm nắm.

“Cậu ấy, cậu ấy thực sự còn sống? Bây giờ cậu... Không, huh, chuyện như vậy thực sự có thể xảy ra với chúng ta sao? Phác Tống Tinh, cậu điên à?”

Thẩm Tại Luân tuy nói vậy nhưng mắt nó đã đỏ hoe. Nó nhanh chóng bấm số của Phác Thành Huấn và bật loa ngoài, âm thanh rè rè máy móc vang lên trong xe. Không có ai trả lời cuộc gọi, Thẩm Tại Luân bấm số tiếp theo. Hai người im lặng, chỉ còn lại tiếng bíp chói tai trên điện thoại.
Đột nhiên, tiếng rè rè bị cắt đứt, thay vào đó là tiếng thở vô cùng chậm rãi, khiến tim Thẩm Tại Luân đập càng lúc càng nhanh. Nhưng nó không dám nói, không biết vì sao lại cảm thấy ngượng ngùng, chỉ có thể khống chế đôi tay đang run lên vì hưng phấn mà áp điện thoại vào tai Phác Tống Tinh.

Phác Tống Tinh hít một hơi, định nói, nhưng lại nghe thấy Phác Thành Huấn nói chậm rãi và có phần không rõ ràng hai chữ “Tống” và “Tinh”, sau đó điện thoại đột nhiên cúp máy, để lại hai người trong xe nhìn nhau. qua gương chiếu hậu, không bao giờ có thể nghe được cuộc điện thoại này nữa.

Thẩm Tại Luân bực bội ném điện thoại xuống ghế, quỳ một chân vào khoảng trống giữa hai ghế ở hàng ghế đầu, nhướng mày nhìn vai Phác Tống Tinh hỏi: “Nếu Thành Huân thực sự còn sống thì cho dù nó có biến thành thây ma thì cậu vẫn sẽ quan hệ tình dục với cậu ta phải không?”

“Vào lúc này luôn?” Phác Tống Tinh trợn mắt nhìn Thẩm Tại Luân.

“Được rồi.” Thẩm Tại Luân kéo dài giọng, từ phía sau ghế vòng qua ngực Phác Tống Tinh, gõ nhẹ ngón tay lên xương đòn của đối phương rồi nói: “Tuy nhiên, tớ không thể đảm bảo rằng mình vẫn có thể tỏ ra ổn như vậy. Vẫn tốt như trước chứ Tống Tinh, được không?”

Tống Tinh thở dài và bắt đầu suy nghĩ về mối quan hệ hiện tại của họ. Cậu đánh giá rằng quan hệ tình dục sau khi uống rượu là quá nhẹ nhàng và thật quá bất công khi chỉ là một trong hai người nên cậu quyết định quên đi. Và tất cả những điều lộn xộn trở lại: “Trước tiên hãy tìm Thành Huấn, đừng gây thêm rắc rối nữa.”

Thẩm Tại Luân chớp mắt và cười toe toét: “Được rồi, chúng ta hãy đi tìm Thành Huấn.”

e. n. d


thí cũng hợp á chứ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro