(一)青玉案

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


青玉案 (Thanh Ngọc Án) trích từ 《 Thanh Ngọc Án • Nguyên Tịch 》của Tân Khí Tật,
'giữa đám đông tìm kiếm người trăm vạn lần,
bỗng nhiên quay đầu thấy người vẫn ở đó dưới ánh trăng leo lắt'

---

Cao Khanh Trần quấn chặt khăn quàng cổ, gió lạnh tháng mười hai thổi vào mặt anh đau rát, giống như bị lưỡi dao sắc quệt qua. Trên đường dòng người dày đặc, xen lẫn niềm hân hoan chuẩn bị Tết Âm Lịch. Rầm rộ như vậy, vào hai năm trước là không được cho phép. Trong lúc tình hình bệnh dịch, đi ra ngoài khẩu trang ắt không thể thiếu, khoảng cách người với người kéo dãn, quan hệ tự nhiên có chút xa lạ. Cũng may tới mùa đông này, tình hình bệnh dịch rốt cuộc tuyên bố kết thúc. Tới gần Tết Âm Lịch, hàng quán nhỏ bày đầy đất tranh chữ câu đối xuân cho người được chọn mua, còn có thể nghe thấy pháo nổ lách tách giòn vang.

Đây là Tết Âm Lịch mang ý nghĩa truyền thống đầu tiên, anh trải qua ở Trung Quốc. Thời điểm nhóm còn chưa giải tán, Lưu Vũ thường nhiệt tình giới thiệu tập tục Tết Âm Lịch, cái gì dán câu đối, làm vằn thắn, còn hay là đoán đố chữ. Mười lăm tháng giêng nguyên tiêu, đầy đường đều treo hoa đăng rực rỡ đủ màu sắc, chiếu sáng cả mười dặm con đường, tẩm mình dưới ánh trăng lấp lánh.

Đêm của hai năm sau, Cao Khanh Trần từ chối để người đại diện đi cùng, một mình một người xuyên qua con đường vô cùng náo nhiệt. Người đi qua bên cạnh đều là kéo theo bạn bè thân thích, thậm chí ít nhất trong tay cũng ôm cún cưng. Duy chỉ có anh, hai tay trống trơn, ở giữa đám người có vẻ lạc lõng, như là vị khách vãng lai đến từ thế giới khác.

Anh không còn là cậu học viên lúc trước kia không ai bên cạnh liền chui vào góc lén khóc thút thít. Cao Khanh Trần lúc đó, một chân vừa mới bước lên lãnh thổ Trung Quốc, một cái chân khác còn lưu lại Thái Lan. Anh không biết tiền đồ đi về đâu, mỹ vị đồ ăn xoa dịu được dạ dày đói khát, lại không thể vỗ về vết thương ở nội tâm. Hiện tại anh đã gần như hoàn toàn dung nhập với bầu không khí Trung Quốc, cả tập tục Tết Âm Lịch đều thừa hưởng đến 7-8 phần.

"Cái này bán thế nào? " Cao Khanh Trần ngồi xổm xuống, chỉ vào một bức phúc tự hỏi chủ quán.

"Mười tệ hai tấm." Chủ quán bận rộn tại chỗ đề bút lạc tự, không rảnh phản ứng thêm.

Cao Khanh Trần im lặng quét mã thanh toán, tùy tay chọn một bức viết đoan chính mang đi. Anh nhớ mang máng, năm kia lúc công ty tổ chức cho các thành viên viết phúc tự, anh giữ lại vài bức. Sau này những bức phúc tự đó, có cái được đem dán trên cửa sổ, có cái nét mực khô cạn trở thành giấy bỏ đi, còn có cái được anh tỉ mỉ giữ gìn, đè ở dưới giường ký túc xá giường, khi đi đã quên mang theo. Anh không nhịn được suy nghĩ, sau này có người dọn vào, khi lôi ra ở dưới giường một đống lớn giấy đỏ viết phúc tự, cảm xúc sẽ như thế nào? Ở Trung Quốc đã lâu rồi, điều đầu tiên 'mưa dầm thấm đất' khắc vào ký ức chính là nhắc đến phù chú cổ quái quỷ thần hiếm lạ. Người ta hẳn sẽ không cho rằng, đây là anh giấu dưới giường dùng để trấn quỷ đi.

Cao Khanh Trần tăng nhanh bước chân, anh cảm thấy rét lạnh thấu đến xương, có lẽ là đang nhắc nhở anh cần phải trở về.

Vừa đúng lúc, không trung phía xa bay ra một chùm pháo hoa sáng lạn, soi sáng toàn bộ con phố dài. Anh cùng với người đi đường đang tới lui, nhìn theo hướng pháo hoa nở rộ. Người khác trông thấy chính là pháo hoa lộng lẫy, trong mắt anh lại phản chiếu một thân ảnh quen thuộc ở cuối con đường.

Châu Kha Vũ đứng ở chỗ ngọn đèn dầu lập lòe, nửa điếu thuốc trong tay còn chưa cháy hết. Mũ choàng che khuất khuôn mặt lạnh lùng của cậu, lộ ra chiếc cằm tuyệt đẹp. Cậu như là vị thân sĩ trải qua cực khổ, hay người nghệ sĩ khô kiệt linh cảm, suy sụp tinh thần lại không mất đi ưu nhã, phong độ vẫn như cũ.

Xa xa nhìn nhau, khoảng cách là quãng đường dài.

Có lẽ là chú ý tới ánh mắt của Cao Khanh Trần, Châu Kha Vũ bóp tắt điếu thuốc, tiến hai bước đi hướng vào bóng tối, nháy mắt đã không thấy bóng dáng.

Cao Khanh Trần gắng sức muốn đuổi theo, bị bỏ lại phía sau rất xa.

Như chưa bao giờ từng có lần đối diện này, hết thảy đều chỉ là ảo giác.

Anh nhìn đường phố trống vắng, hô hấp cơ hồ sắp đình chỉ. Điều duy nhất chắc chắn chính là, ở cái đêm người người nhà nhà sung sướng này, anh lại một lần, sau hai năm, gặp được Châu Kha Vũ.

Một hồi gặp lại có thể long trọng nói lời cửu biệt, lại vì một người hốt hoảng trón chạy mà chấm dứt.

"Anh thật sự nhìn thấy em ấy?" Lưu Vũ thuần thục nặn sủi cảo, "Vậy anh có nói với em ấy cái gì không, tỷ như mấy lời kiểu chúng ta đều rất nhớ em ấy, đặc biệt là Santa và Mika."

"Anh nếu có cơ hội nói chuyện được với em ấy, anh đây nhất định sẽ dứt khoát túm em ấy trở về, hỏi một chút em ấy vì sao không nói lời từ biệt mà khiến cho nhóm chúng ta giải tán." Cao Khanh Trần ủ rũ cụp đuôi, "Em ấy trốn tránh anh."

"Nhưng nhóm hạn định hai năm của chúng ta quả thật đã gần hết, cũng không phải lỗi của Châu Kha Vũ." Lưu Vũ cố gắng đánh giá công bằng.

"Vẫn là còn có hai tháng nữa." Cao Khanh Trần đánh gãy lời y: "Nói chính xác là hai năm, kém một năm, một tháng, một ngày, một canh giờ, đều không tính hai năm."

"Anh đều học xong mấy cái này rồi." Lưu Vũ bất đắc dĩ đỡ trán, "Được rồi, cho em cái mặt mũi. Lần sau gặp lại em ấy thì nói, nói với em rằng chúng ta đều đang đợi em ấy, chờ trở về chân chính kết thúc nhóm."

Buổi biểu diễn tạm biệt còn chưa mở ra, thiếu một người đều không tính là INTO1.

"Cái gì, Tiểu Cửu nhìn thấy Kha Vũ?" Giọng Bá Viễn truyền tới thực kích động, "Em ấy có nói gì về thời điểm trở về không."

"Không có." Lưu Vũ giơ xa điện thoại, tránh bị âm lượng biên độ lớn của Bá Viễn lan đến, " Châu Kha Vũ trốn quá nhanh, quay người lại đã không thấy tăm hơi rồi."

"Em ấy trốn cái gì chứ?" Bá Viễn thất vọng thở dài, " Tất cả chúng ta đều đang đợi em ấy trở về."

" Châu Kha Vũ trở về thì có thể làm gì đây?" Lưu Vũ suy xét vấn đề luôn luôn rất toàn diện, "Hai năm rồi, Santa Riki về nước, Trương Gia Nguyên trở lại trường tiếp tục học. Có thể làm cho bọn họ đều trở về mới là kỳ tích."

"Ít nhất em ấy có thể nói cho chúng ta biết nguyên nhân rời đi."

"Bá lão sư, thừa nhận đi, chúng ta đang đợi không phải là trở về, mà là chân chính từ biệt."

Lời cáo biệt muộn màng tượng trưng cho một cuộc sống mới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro