(三)鹧鸪天

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

鹧鸪天 (Giá Cô Thiên) trích từ《 Giá Cô Thiên • Nguyên Tịch nằm mơ 》của Khương Quỳ
'Nguyên tiêu ai ngắm hoa đèn mãi
Đôi chốn mong em sẽ hiểu nhiều'
(bản dịch thơ thivien.net)

---

Tôi dường như có một giấc mơ rất dài, rất dài.

Cao Khanh Trần hoảng hốt mở mắt ra, Lưu Vũ ngồi ở mép giường anh, mùi nước hoa trang nhã chui vào đại não chưa thanh tỉnh, anh nhất thời cho rằng còn đang nằm mơ.

"Dậy đi, nine. Anh ngủ đủ lâu rồi." Ngữ khí Lưu Vũ trước sau như một.

"Em để em ấy nghỉ thêm một lát đi." Bá Viễn trông như lại đang nhịn cười.

Bên tai lởn vởn âm thanh Lâm Mặc và Lưu Chương đùa giỡn, Paipai và Bá Viễn hát nối tiếp, còn có Santa Mika ở một bên phát ra những âm từ kỳ kỳ quái quái.

Đúng rồi, còn có cậu.

Cơn buồn ngủ của Cao Khanh Trần hoàn toàn biến mất, Châu Kha Vũ đứng cách anh một bước xa, hai tay đút túi, trên mặt duy trì biểu cảm lạnh lùng, bị Trương Gia Nguyên đuổi theo hát rap.

Paipai vỗ tay trầm trồ khen ngợi, cười không khép được miệng.

Tất thảy đều như là trở về trước đây. Không, đây là hiện tại.

Cao Khanh Trần che đậy trái tim đập loạn, nói năng lộn xộn bắt đầu rơi nước mắt.

Anh xông ra ngoài, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người ôm lấy vòng eo thon chắc của Châu Kha Vũ, khuôn mặt kề sát ngực đối phương, cảm thụ được lồng ngực đập bang bang.

Em còn ở đây, thật tốt quá. Có thể không cần đi được không, vẫn mãi ở đây.

Cao Khanh Trần nói không nên lời, tùy ý rơi lệ. Hai mắt đẫm nước đang mơ hồ, dường như có người nhẹ nhàng ôm đáp lại.

Paipai đi tới xoa đầu anh, thành viên khác cũng đều vây xung quanh, lo lắng rút ra khăn giấy.

Cao Khanh Trần nhận lấy khăn giấy lau đi nước mắt, xua tay ý bảo bản thân không có việc gì.

"Nhìn thấy các anh em đều ở đây, thật sự là quá tốt." Anh nghẹn ngào buông tay ra.

Như vậy, điều này có phải có nghĩa là, tôi còn có một cơ hội làm lại từ đầu?

"Anh nằm mơ mơ thấy nhóm chúng ta giải tán." Cao Khanh Trần ngậm một ngụm nhỏ từ chén trà nóng.

"Giấc mơ ngược lại hiện thực." Châu Kha Vũ ngồi xổm xuống an ủi anh, "Có phải trong khoảng thời gian này chính mình tự tạo áp lực tâm lý quá lớn không, cho nên mới gặp ác mộng."

Đầu Cao Khanh Trần lại bắt đầu đau, lời này nói với anh giống như đã nghe qua vô số lần. Ai ai xung quanh đều nói với anh là cậu mang áp lực quá lớn, cho nên mới xuất hiện ảo giác.

Anh nghe thấy Lưu Vũ đánh bản, còn có âm thanh tổ chương trình thúc giục lên sân khấu, xa xôi như là truyền đến từ một thế giới khác, trong lúc xuất thần thì thanh âm của Châu Kha Vũ đặc biệt rõ ràng.

"Đi thôi, chúc anh tiền đồ như gấm."

Cao Khanh Trần như rơi vào động băng. Vậy nên anh lại lần nữa từ trong mơ tỉnh lại, đồng phục tập luyện ướt đẫm, trong không khí tràn ngập mùi hương đồ ăn, học viên xếp hàng múc cơm, từng chút một đều nhắc nhở anh đã quay về Sáng Tạo Doanh.

"nine, đừng thất thần nữa, ăn cơm." Lưu Vũ tốc độ nói rất chậm, là để ý Cao Khanh Trần mới tới Trung Quốc không thông thạo ngôn ngữ, "Đợi lát nữa còn có khảo hạch bài hát chủ đề."

Cao Khanh Trần nhạy bén nắm bắt được thông tin hữu dụng trong lời của Lưu Vũ, lấy điều này mà phán đoán vị trí thời điểm hiện tại của anh. Anh hình như đang tiến hành "bước nhảy thời không", quay lại bất kì khoảng thời gian nào có khả năng xuất hiện trong quá khứ.
(bước nhảy thời không: xuyên không)

Thời điểm khảo hạch bài hát chủ đề, anh và Châu Kha Vũ mới chỉ là quen biết cơ bản. Cao Khanh Trần đưa mắt nhìn lên, giữa đám học viên ồn ào nhốn nháo, Châu Kha Vũ người cao gần 1m9 trở nên nổi bật.

Thì ra bắt đầu từ nơi này, anh cũng đã chú ý tới em. Tất cả chuyện kia về sau, chỉ là thuận lý thành chương.

Dạ dày nóng như lửa đốt, Cao Khanh Trần cố nén xúc động muốn nôn ra, anh chỉ sợ mắc phải bệnh kén ăn.

Trên thực tế, không nên sớm như vậy.

Sự vật quanh mình dần dần mơ hồ, thanh âm của Lưu Vũ càng ngày càng xa, nĩa trong tay rốt cuộc không chịu nổi trọng lực trái đất, tự do rơi xuống đánh lên khay đồ ăn bằng sắt.

Một tiếng 'đinh' vang lên.

Tuyến đường không gian đến điểm cuối, về tới nơi gặp gỡ lúc ban đầu.

Châu Kha Vũ bắt được ngón tay anh, nghiêng người đầy hoài nghi. Cao Khanh Trần ngửa đầu nhìn lại, hốc mắt chua xót. Anh cố gắng nâng lên khóe miệng, tập trung chăm chú nhìn ngũ quan phóng đại của đối phương.

Đây là nụ cười chân thành thực lòng, ẩn chứa sự thận trọng không thể kể hết.

Hai người nhìn nhau, trong mắt nhau đều phản chiếu hình dáng của đối phương.

Châu Kha Vũ không buông tay ra, Cao Khanh Trần cũng không tránh đi.

Anh nhẹ nhàng, thử vòng qua bờ vai của cậu, Cao Khanh Trần hơi hơi nhón chân, tiến đến bên tai Châu Kha Vũ.

Góc độ không ai nhìn ra, anh nói với cậu.

"Chúc em tiền đồ như gấm."

Chẳng sợ tiền đồ rực rỡ chói lọi của người, không có tôi.

Tâm ngọn lửa đã thiêu tàn, tan thành từng đóa hoa nhỏ lóe sáng, đọng lại trên giá nến lạnh băng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro