II.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Công việc của tôi, chính là nói dối.

Nhưng để vẽ một tác phẩm, không cần thiết phải lừa dối bản thân. Hội họa rất phù hợp với một người không giỏi che giấu cảm xúc và rung động như tôi. Nếu không được vẽ, những tình cảm sục sôi như dung nham ấy sẽ làm tôi phát điên.

Dù thế, kể từ khi tôi sống cùng với Akihito, thực tế cho thấy dối trá chính là chất dầu bôi trơn cho mọi mối quan hệ giữa con người. Trước đây tôi thường phải nghe câu, "Kanna nên học cách nói dối thì hơn đấy." Người khác giới có quan hệ xác thịt thì nói với vẻ hơi khó chịu, bạn bè thì vừa cười gượng gạo vừa khuyên.

Bây giờ tôi đã giỏi nói dối hơn rồi.

Những đêm đi ngoại tình rồi nói dối Akihito, tự dưng tôi muốn đi mua hoa quả dưới ánh đèn sáng chói. Tôi đứng tần ngần một lúc lâu trong siêu thị 24 giờ không một bóng người. Nào bưởi chùm, nào cam, nào dâu tây, những sắc màu tươi rói ấy đập vào vào đôi mắt đã quen với bóng tối.

Những đêm như thế, tôi hay nhớ đến bộ truyện tranh về một cô nhân viên văn phòng làm gái bán hoa để nuôi cá sấu. Trong một chung cư thành phố, cô gái ấy chỉ tin vào giá trị quan của mình, cùng sống với chú cá sấu mà cô yêu nhất. Tôi nghĩ, chẳng ai có quyền trách cứ hay cười nhạo cô. Mỗi người đều có cách sống và cách nhìn nhận riêng về cái đẹp.

Đêm nay tôi chọn lê tây. Về đến nhà, tôi áp tay vào ngực trong hành lang tối đen như mực, nhón chân bước qua cửa, bật điều hòa sưởi ở phòng khách lên rồi chui luôn vào nhà tắm.

Cánh cửa phòng ngủ mở hé. Vừa đặt tay lên nắm cửa thì nghe thấy tiếng thở đều đều. Lúc thức Akihito ít nói nhưng lúc ngủ lại thở rất to, tuy không đến nỗi như ngáy nhưng tôi vẫn thấy khó chịu, chúng tôi thường ngủ riêng, trừ khi tôi đi ngủ trước. Tôi khẽ khàng đóng cửa lại. Làm việc bất kể ngày đêm nên tôi thường cuộn tròn trên nệm trong góc phòng làm việc mà ngủ. Nhà cũng đã biến thành nơi làm việc.

Tôi đứng trước bồn rửa mặt tẩy trang cẩn thận. Thực ra tôi đã tắm ở khách sạn rồi. Không dùng xà phòng hay sữa tắm thì có tắm ở ngoài cũng không bị lộ.

Vẫn còn việc phải làm nên tôi không ở lại mà về luôn. Tôi muốn vẽ một bức thật rực rỡ, nhưng tối nay còn phải hoàn thành tác phẩm cho triển lãm nhóm mang chủ đề Giáng sinh vào tuần tới.

Tôi đun nước, pha thật nhiều hồng trà, xếp lê ra đĩa rồi bày tất cả lên bàn làm việc. Vừa hớp một ngụm trà tôi vừa thở dài.

Tôi bổ những quả lê vỏ xanh điểm nâu, lưỡi dao màu bạc trượt qua thịt quả không một tiếng động, nước quả trắng đục ứa ra làm ướt cả ngón cái và cổ tay tôi. Bổ xong, tôi bốc ăn luôn, chẳng buồn lấy dĩa.

Tôi cứ nghĩ lê sẽ phải mọng nước và ngọt thanh nhưng khi cắn rộp một cái, vị chát cũng lan ra trong miệng. Lê vẫn còn xanh, chưa chín hẳn, giống y như vị tinh dịch tôi vừa nuốt vài giờ trước. Chẳng ngon cũng chẳng dở.

Tôi thử điểm lại những gì mình đã làm trong đêm nay. Vì tôi nói đã đến ngày rụng trứng nên lúc quan hệ, anh Shinji đã xuất vào miệng tôi. Thỉnh thoảng anh lại thích những biểu hiện của tình cảm sâu sắc kiểu đó. Nhìn tôi nuốt xong, vẻ mặt anh vừa hạnh phúc vừa mang chút thỏa mãn. Trong số đàn ông tôi từng quan hệ, cũng có người tỏ ra chưa thỏa mãn nhưng phần lớn thì nở nụ cười mãn nguyện. Những người đàn ông tôi ít nhiều liên quan hầu hết đều như vậy.

Liệu đó có phải là hành động yêu đương? Hay đơn thuần chỉ để thỏa mãn dục vọng?

"Nó đem lại cảm giác được chấp nhận," một người tôi đã gặp vài lần khoảng hai năm trước giải thích, rồi thêm, "Đàn ông đơn giản lắm." Người ấy hơn tôi chừng mười tuổi.

Nếu đây là quan niệm đúng, thì những phụ nữ "không đơn giản" sẽ cảm thấy được chấp nhận vào lúc nào? Sau khi đối phương thỏa mãn họ một điều gì đó tương tự việc họ nuốt tinh dịch, liệu họ có thể ngủ với khuôn mặt an tâm như cánh đàn ông sau khi quan hệ? Thỏa mãn nhục dục là một cách bảo vệ cuộc sống yên ả? Còn nữa, liệu phụ nữ có cảm thấy hạnh phúc chỉ với thực tế là được người đàn ông mình yêu đón nhận?

Tôi cho rằng tất cả đều sai. Tôi muốn tự kiếm tiền để duy trì cuộc sống, cũng không đòi hỏi đối phương phải chấp nhận mình về mọi mặt. Cho dù là kết hôn, tình ái hay quan hệ xác thịt, tôi đều không nghĩ có thể dựa vào một người mà thỏa mãn cả đôi bên.

Rốt cuộc tôi phải làm gì để có được sự yên ổn?

Ngủ với ai đi nữa, tôi cũng không có cảm giác gì đặc biệt. Giống như tinh dịch, chẳng ngon chẳng dở. Nếu yêu thì có khác không? Khi yêu thương ai đó hết lòng, chắc những đêm thế này tôi sẽ đau khổ và dằn vặt biết mấy. Chợt có cảm giác như nghe thấy tiếng thở của Akihito, tôi ngồi lặng.

Qua đêm với những người đàn ông không hề có tình cảm khiến tôi nghĩ ngợi đủ chuyện chẳng đâu vào đâu. Vừa nghiền ngẫm những suy nghĩ quấn quanh tôi vừa nhồm nhoàm ăn hoa quả. Dù có thể dễ dàng dối lòng để vợi bớt cảm giác tội lỗi, tôi vẫn tự biết bản thân mình thiếu một cái gì đó. Tôi muốn vùi lấp cái hang động trống hoác trong lòng bằng thứ nước quả ngọt thơm.

Trong góc phòng có tiếng sột soạt rất khẽ. Bị gió điều hòa thổi, cái bong bóng giấy của Haseo đang chậm chạp lăn tròn.

Haseo, người đơn giản nhất trong số đàn ông tôi từng quen biết, những đêm thế này anh sẽ nghĩ gì? Câu trả lời đã quá rõ ràng. Chắc chắn là chẳng nghĩ gì hết.

Với anh, dù có ngủ với người đàn bà thế nào, hay tình dục tuyệt vời đến đâu, anh cũng chẳng nghĩ đến chuyện được chấp nhận hay không. Đối với Haseo, quan hệ tình dục giống như thỏa mãn nhu cầu ăn uống. "Xong bữa." Từ ngày xưa, vừa rời cơ thể đàn bà ra là anh đã cười và nói vậy. Không hề nhiễm ác ý, chỉ đơn giản là cảm nhận. "Xong bữa." Một thực tế trần trụi, không tô vẽ màu mè. Rồi khoảnh khắc tiếp theo, mọi chuyện đều lùi về quá khứ.

Nghe thô thiển đấy nhưng tôi thoáng ghen tị với anh. Sự giản đơn ấy thật đẹp.

Hình như tôi đã mệt đến mức không muốn đứng lên, liền nhắm nghiền mắt, úp mặt vào hai bàn tay.

Bóng áo đen lừng lững đi bộ trên vỉa hè như hiện lên trong tâm trí. "Cứ đường hoàng mà tiến tới!"

Cái giọng khàn khàn cộc cằn ấy đã nói thế. Sự thật giản đơn. Chỉ cần tiến lên thôi.

Mở mắt ra, tôi thấy mấy miếng lê đang ăn dở bắt đầu thâm đen bèn đứng dậy, vơ lại vứt hết vào thùng rác trong bếp, rửa bàn tay dính nước lê nhớp nháp bằng nước lạnh rồi đi vào phòng làm việc.

Vì xưởng in sẽ nghỉ vào đợt cuối năm và Tết Dương lịch nên hạn nộp bài cho tạp chí tháng Mười hai bao giờ cũng gấp hơn một tuần so với thường lệ. Các tòa soạn phải hoàn thành nội dung rồi mới gửi yêu cầu minh họa nên đợt cuối năm cứ phải làm việc liên tục.

Vẽ xong là lập tức gọi chuyển phát đến nhận hàng, ngủ một chút rồi lại bắt tay vào công việc tiếp theo. Bởi vậy, trong khoảng thời gian này, tôi không hẹn gặp ai vì không biết có vẽ kịp để tới đúng hẹn không, mất thời gian hẹn hò sẽ không được vẽ thoải mái và khiến hạn nộp bài chất chồng như núi. Tệ hơn là nếu bị bắt sửa thì sẽ lấn sang thời gian sáng tác của công việc tiếp theo, tiến độ cứ thế mà dồn lại. Cuối năm là thời kỳ tôi tập trung hơn bao giờ hết cho việc sáng tác.

Tôi từ chối cả anh Shinji, chuyện quên trả lời tin nhắn cũng tăng lên. Khi tôi bảo dạo này rất bận, anh hay nói kháy, "Bận nhưng được ở nhà thì vẫn thích nhỉ!", ám chỉ việc tôi đang sống cùng Akihito. Tôi không cự nự mà chỉ nghĩ thầm trong bụng, "Bản thân có gia đình mà còn đi lăng nhăng thì lấy tư cách gì để nói người khác." Tôi có thể đoán được phản ứng của anh, và thực lòng không muốn hao tâm tổn trí vào những cuộc cãi vã kiểu ấy.

Thời kỳ bận rộn này, tuy ở cùng nhà nhưng tôi cũng hiếm khi thấy mặt Akihito. Chỉ ăn uống qua quýt vài thứ không làm bẩn tay, những lúc cao điểm có khi ba ngày liền tôi còn không tắm, lấy đâu ra thời gian quan hệ. Giải thích thì chắc anh Shinji cũng hiểu, nhưng tôi có cảm giác anh không đòi hỏi câu trả lời cụ thể đến thế.

Vào những lúc không thể gặp nhau, tôi biết mình phải làm gì để xoa dịu Akihito. Nhưng thật phiền phức. Một khi đã dồn tâm trí vào việc sáng tác thì tôi sẽ không phí sức bày tỏ, hờn dỗi, nghi ngờ, ghen tuông, biện hộ... chỉ để đeo bám tình yêu.

Thế nên tôi toàn làm hỏng chuyện. Tôi và Akihito đã làm bạn rất lâu, anh thừa hiểu tính khí tôi nên không bao giờ can thiệp. Nhờ vậy chúng tôi mới có thể chung sống suốt một thời gian dài. Nhưng nếu ai đó hỏi, giữa chúng tôi là mối quan hệ gì thì tôi không thể tìm được từ ngữ chính xác để diễn tả. Tình cảm luyến ái, cảm xúc yêu thương giữa người với người, bạn bè, cảm giác ràng buộc, cái nào cũng đúng.

Chắc chỉ mình tôi dễ chịu khi yêu anh. Hồi mới sống chung, Akihito nói rất nể phục cách tôi theo đuổi ước mơ nên không muốn trở thành chướng ngại. Có lẽ anh đã phải chịu đựng rất nhiều. Tiếc rằng thời điểm để xác nhận điều đó đã trôi qua.

Dù bận đến không thở được nhưng chỉ cần cầm bút lên là tôi như lạc vào thế giới khác.

Việc đem lại sự sống cho một thứ vô tri giống như chèo thuyền một mình giữa biển cả tối đen như mực. Chỉ có trong tay mái chèo bằng gỗ và một chiếc đèn nhỏ, tôi phải vượt biển trong đêm tối mịt mùng. Bốn bề đều là bóng tối, đất trời như hòa làm một. Tôi rọi đèn soi những vật bị mái chèo kéo lên. Bình nước hoa, san hô đỏ, vỏ sò bóng loáng, xương của những loài chim vô danh, nhạc cụ bằng da rắn, mảnh thiên thạch, lông chim thiên đường, mẩu gỗ có khắc những ký tự cổ xưa, ghim cài áo, con bọ que to bằng lòng bàn tay, mặt nạ dị quốc màu mè sặc sỡ. Đắm đuối ngắm nhìn những đồ vật đã từng ngủ sâu dưới đáy nước rồi chắp nối chúng lại với nhau, cảnh vật xung quanh con thuyền nhỏ dần trở nên rõ ràng hơn.

Không phải tất cả những vật đó đều khiến tôi phấn khích, có những vật khủng khiếp như một cơn ác mộng. Những lúc như thế, tôi đành tiếp tục lang thang trong bóng tối tưởng như vô tận, chân đứng không vững, mọi sức lực đều cạn kiệt nhưng vẫn gắng gượng. Có lúc tôi phải thẳng tay vứt bỏ những thứ đã mất bao công thu thập, cũng có lúc tôi có thể vẽ nên bao nhiêu hình thù đẹp đẽ giữa trận chiến dằng dai với những vật hiểm ác hiện ra từ bóng tối.

Bởi thế, tôi lại dong buồm ra khơi, không hề nhụt chí. Dưới đáy sâu thăm thẳm của đại dương có ánh sáng. Ẩ n trong bóng tối là những sự vật tuyệt vời. Đó là điều duy nhất mà tôi tin tưởng.


Tôi chăm chú vẽ với mong mỏi tìm ra chúng.

Trước Giáng sinh, tôi hoàn thành công việc cuối cùng.

Tuy đã gửi tác phẩm nhưng vẫn chưa hề đặt chân đến triển lãm nên tôi quyết định đi xem một lần. Lâu lắm mới vào trung tâm thành phố, khu Shijo-Kawaramachi đông nườm nượp. Chắc học sinh các trường đã bắt đầu bước vào kỳ nghỉ đông. Đi về phía Sanjo, tôi rẽ vào mấy ngõ hẻm quanh co.

Vừa mở cánh cửa quán cà phê được cải tạo từ một ngôi nhà truyền thống, tôi ngửi thấy mùi cà phê quyện với mùi dầu đèn. Đó là hương vị của mùa đông. Tiếng máy pha cà phê Espresso vang vọng khắp quán. Chính giữa quán là một chiếc lò sưởi màu kem đang tỏa ra hơi nóng hừng hực. Trong bếp, các nhân viên mặc đồng phục sạch sẽ đi lại như những con thoi. Vừa bước vào, tôi đã thấy những cuốn tạp chí về đời sống tự nhiên và sách mỹ thuật xếp hàng dài trên giá sách, kết hợp hài hòa với không gian quán. Với tôi, giá sách chính là hình mẫu thu nhỏ của một quán cà phê.

Cô bé trông có vẻ là sinh viên làm thêm vừa ra chào bằng giọng lảnh lót thì chị chủ quán đang ngồi trên chiếc xô pha sọc kẻ cũng đứng dậy bước tới.

"Kanna, em đọc email của chị rồi à?"

"Vâng, em xin lỗi đã đến muộn. Đây là bưu thiếp bổ sung ạ." "Em không có tác phẩm mới nào sao?"

"Vâng, em vẫn chưa hoàn thành... Cuối năm em sẽ mang đến. Xin lỗi chị."

Tôi hấp tấp cúi đầu, chị chỉ cười, "Ừ, chị háo hức lắm đấy." Chị là người hầu như không phải trang điểm mà vẫn đẹp. Cả da lẫn mắt đều đẹp đến mức khiến tôi phải tự hỏi, không biết cơ thể chúng tôi có cấu tạo giống nhau không.

Chị từng làm trong công ty thiết kế thời trang nhưng nghỉ việc sau khi lập gia đình và cùng chồng mở quán cà phê này. Tường quán được trang trí bằng những tấm bưu thiếp của các nhiếp ảnh gia và họa sĩ minh họa, trên giá bày nhiều đồ vật nhỏ như trâm cài tóc hay bát đĩa bằng gốm. Tất cả đều do hai vợ chồng tự tay lựa chọn.


Có khá nhiều cửa hiệu và quán ăn ở Kyoto mở những buổi triển lãm nhỏ hoặc trưng bày các tác phẩm nghệ thuật kiểu này, giá cả và phí lưu giữ rẻ hơn khá nhiều so với các phòng tranh thông thường. Những không gian nghệ thuật như thế rất đáng quý nhưng thường được tổ chức định kỳ, lại thêm mối quan hệ dây mơ rễ má nên không thể từ chối khi được đề nghị gửi tác phẩm. Ngay cả triển lãm lấy chủ đề Giáng sinh lần này, tôi cũng bị nài nỉ "Một tấm cũng được!" nên đành miễn cưỡng nhận lời.

Có khách hàng lên tiếng gọi nhân viên, chị chủ vui vẻ "Vâng" một tiếng rồi nhìn tôi ra chiều xin lỗi. Tôi cười với chị, lắc đầu tỏ ý không sao và tiến về phía phòng trưng bày.

Phòng trưng bày nằm trong góc sâu nhất của ngôi nhà kiểu cổ này nên phải băng qua một khoảng vườn. Vừa ra đến bên ngoài, hơi thở đã bị nhuộm trắng xóa. Tôi thấy lạnh run. Không biết đợt Giáng sinh, tuyết có rơi không nhỉ?

Căn nhà được xây theo kiến trúc hình ống nên rộng hơn nhiều so với khi nhìn từ bên ngoài, càng đi sâu vào phía trong, ánh mặt trời lẫn mọi âm thanh càng xa dần. Ngay giữa trung tâm thành phố lại có một không gian yên ắng nhường này.

Tôi vừa đặt chân lên thềm đá của phòng tranh thì điện thoại trong túi rung lên. Là Haseo.

Từ sau lần gặp lại, thỉnh thoảng anh gọi điện cho tôi, thường vào tầm sáng và nói những chuyện tào lao trong lúc đang ngồi trên chuyến xe đường dài của công ty hoặc rảnh rỗi đợi bác sĩ cần gặp ở bệnh viện. Anh gọi trùng vào giờ tôi cũng đang giải lao hoặc vừa mới thức trắng đêm xong, đang ngồi thuỗn ra nên cũng muốn nói chuyện để giải tỏa tâm trạng. Nếu tôi bảo "Em chợp mắt một lúc, anh gọi em dậy nhé" thì tới đúng giờ cần đánh thức, anh sẽ gọi lại. Cứ thảo luận về bộ phim mới xem hay cuốn sách mới đọc là Haseo kết thúc câu chuyện, "Thế thôi, có gì anh lại gọi" rồi dập máy.

Thể nào cũng lại là một cuộc điện thoại kiểu đó nhưng tôi vẫn nghe thử. "Ô, sao rồi cô em?" Anh nói rồi chuyển sang những lời than phiền tôi

đã nghe mòn cả tai.

"Giờ em đang ở ngoài đường."

"Hiếm có nhỉ? Công việc bớt bận rộn rồi hả?"

"Cũng tạm ổn. Em đến xem triển lãm tranh." "Của ai cơ?"

"Của em. À không, của bọn em."

Haseo nói với giọng phóng đại, "Những chuyện như thế cô phải báo sớm cho anh chứ?"

"Em nói thì anh đến xem à? Đến tận Kyoto?"

"Ờ, lấy cớ là đi công tác. Lý do thì vô thiên lủng, lấy tiền công ty đi." Nghe cũng hợp lý đấy.

"Lần này là triển lãm nhóm nên khỏi đi. Đến lúc nào làm triển lãm cá nhân em sẽ báo."

"Ờ."

Tôi mải miết vẽ quá lâu nên chẳng có chủ đề nào để nói. Có tiếng gió rít trong ống nghe. Chắc anh đang đi trên đường cao tốc. Tôi đi lòng vòng trong vườn cho đỡ lạnh, bắt gặp một vòng hoa trang trí rất đáng yêu làm từ quả thông và lá thường xuân treo trước cửa nhà vệ sinh. Cửa tiệm trang trí rải rác ba màu xanh lá, đỏ và vàng kim.

Tôi hỏi "Anh định làm gì vào Giáng sinh?" thì anh đáp vẻ cợt nhả, "Anh đây không theo đạo."

"Không đùa đâu nhé, em có phải gái của anh đâu, chẳng việc gì phải rủ anh đi chơi Noel cùng. Em vẫn còn muốn thử cưa cẩm đàn ông chỗ này chỗ kia, sao anh lại nghĩ em chịu bị một người duy nhất trói chân chứ?"

Tôi nói một lèo, nghe tiếng anh cười khùng khục trong họng vô cùng khoái chí.

"Anh thường lấy công việc làm bia đỡ trước những lời lèo nhèo của đàn bà. Cố gắng chia nhỏ thời gian để gặp tất cả các cô thì cũng được, nhưng phiền lắm. Ngày sinh nhật anh cũng giấu tiệt."

"Anh sợ cô này đột ngột đến sẽ đụng độ cô kia?" "Ờ."

Tôi nói như thể đang ngâm nga. "Anh tính toán cũng chi li đấy."

"Ờ, nhưng anh vẫn tặng quà sinh nhật cho tất cả." "Anh tự chọn cho từng người cơ à? Chịu khó thế."

"Không, tất cả đều giống nhau. Nước hoa Chloe hoặc vòng tay Tiffany."

"Tại sao?"

"Anh thích mùi nước hoa đó, còn vòng tay thì không như nhẫn, ai cũng đeo được. Hiệu Tiffany thì an toàn, hợp với hầu hết các cô. Cứ mua một lố như thế, vui vẻ cả làng."

Anh nói không hề do dự, xong than thở, "Ây dà, đói cồn cả ruột."

"Khiếp quá, cái anh này. Thế cứ cô nào xức nước hoa Chloe, đeo vòng tay Tiffany thì là bạn gái của Haseo à?"

"Ừ, đúng rồi, dấu ấn của anh đấy." Anh nói giọng đùa cợt, cười hô hố.

"Chẳng có cá tính gì hết, ở đâu cũng có những cô như thế."

Nghe tôi nói, anh càng cười to hơn, "Thế mới không bị lộ. Cô thì sao?" "Em cũng không theo đạo."

"Nhắc mới nhớ, hồi đại học, có lần cô chẳng làm lẩu Giáng sinh ở nhà anh còn gì. Anh nhớ hình như cô có nói là bị bạn trai lạnh nhạt nên chia tay thì phải."

Anh lại bật cười. Tại Haseo mà lần nào tôi cũng chia tay trong bi thảm. Dạo ấy, tôi không hề giấu chuyện tôi và anh dính chặt lấy nhau, thậm chí còn qua đêm ở phòng anh và nghĩ, nếu người ấy không thông cảm thì không thể kéo dài mối quan hệ.

Có lần tôi được một anh cùng câu lạc bộ tỏ tình. Nghe phong thanh chuyện đó, Haseo trêu chọc dai đến nỗi người ta phải bỏ câu lạc bộ. Khi tôi lôi ra trách thì anh cười hồn nhiên, "Ai bảo lúc bị trêu, phản ứng của hắn buồn cười quá." Cứ dính dáng đến Haseo là hầu hết các mối tình của tôi đều đứt gánh.

Tay tôi lạnh nhức nhối. Đúng lúc này anh chủ quán thò đầu ra từ sau cánh cửa phòng tranh, chào tôi bằng ánh mắt.

"Thôi nhé," tôi nói.

"Ờ," Haseo đáp rồi cúp máy.

Anh chủ giữ cánh cửa to bản chờ tôi. Tôi chậm rãi bước về phía anh. "Bạn trai hả?"

"Dạ không, là anh khóa trên hồi đại học của em."

"Thế à? Tại anh thấy cách nói chuyện của em có vẻ khác so với mọi khi."

Lần trước, anh Shinji cũng nói biểu cảm của tôi rất khác khi nói chuyện cùng Haseo. Tôi đáp, "Tại bọn em chơi với nhau lâu rồi," thì anh cười bảo, "Đúng là có cảm giác đó."

"Bỗ bã mà thoải mái ạ."

Anh vừa chỉnh lại cái mũ cát két vừa gật đầu. Hai vợ chồng anh đi giày cùng hãng, họ giống hệt nhau cả về sở thích lẫn cách sống. Cứ nhìn họ là tôi lại có cảm giác phức tạp, họ giống một đôi bạn đồng hành hơn là một cặp vợ chồng. Như thế cũng hay, nhưng tôi không hề ghen tị với hạnh phúc của họ. Chúng tôi khác nhau quá xa.

"Đã có người muốn mua tác phẩm của Kanna rồi đấy."

Anh chủ vừa khép cửa vừa nói. Phòng tranh vuông vức được quét vôi trắng, không một bóng người.

"Thế ạ, em mừng quá!"

Hình như giọng tôi nghẹn lại hay sao mà ngữ điệu rất vô cảm. "Thật không?" Anh cười hỏi.

"Sao anh lại hỏi thế ạ?"

"Vì nghe Kanna nói lạnh lùng quá, như thể em chỉ cần hoàn thành tác phẩm là đã cảm thấy nhẹ nhõm rồi."

Tôi chỉ biết im lặng mỉm cười rồi đảo mắt nhìn quanh căn phòng.

Đây là triển lãm Giáng sinh của tám nghệ sĩ. Các tác phẩm được treo vào tám con tuần lộc kéo xe cho Ông già Tuyết, còn tên chúng tôi nằm ở miếng gỗ đính trên sừng của từng con.

Ý tưởng triển lãm lần này có vẻ không nhất quán. Có những người cố định nhiều tác phẩm nhỏ của mình bằng vô số ghim, cũng có những người

- như tôi - chỉ gửi duy nhất một bức tranh. Có những bức đơn giản với đường nét và màu sắc sống động, cũng có những bức cầu kỳ toàn vòng hoa và họa tiết trang trí Giáng sinh. Khi nhận các yêu cầu vẽ cho tạp chí, nếu tôi không chịu đọc kỹ mô tả mà tự vẽ theo ý mình thì sẽ lập tức một đi không trở lại, nhưng thù lao tại các triển lãm thế này không cao, nên tôi có thể thoải mái sáng tác.

Kyoto có nhiều trường chuyên môn và đại học mỹ thuật nên vô số nơi nhận tổ chức triển lãm tranh, chính vì vậy, hầu như không có khoảng cách giữa nghiệp dư và chuyên nghiệp. Hồi còn là sinh viên và sáng tác tự do, tôi không nhận thức được điều đó, nhưng từ khi theo đuổi con đường chuyên nghiệp thì tôi bắt đầu trở nên mẫn cảm với mức độ nhiệt huyết của các họa sĩ khác.

Tôi không thể thoải mái làm việc mình thích nữa. Cảm giác mãn nguyện khi hoàn thành một tác phẩm vẫn nguyên vẹn như ngày đầu, nhưng nếu tác phẩm đó bị từ chối thì sẽ vô cùng tổn thương, việc sáng tác về sau cũng trở nên khó khăn hơn. Lúc nào tôi cũng phải chờ đợi kết quả.

Dẫu vậy, bị phê bình vẫn phải giữ bộ mặt tươi cười. Lấy lý do để thanh minh, than vãn hoặc xả ra mọi bức xúc thì chỉ là dân nghiệp dư.

"Trắng, xanh lam và xanh lục." Anh nhìn tranh tôi và nói. "Cách phối màu này chỉ có thể là Kanna thôi."

"Tối tăm quá ạ?"

"Không, yên ả lắm. Nhìn như dưới đáy biển mà lại có tuyết rơi lất phất."

Tôi đã vẽ Giáng sinh trong lòng đại dương sâu thẳm. Cây rong biển tươi tốt được trang trí bởi xương trắng của những sinh vật biển như cá, sao biển và cá ngựa.

"Vòng ren tròn này là gì vậy?" "Là xương của nhím biển ạ."

"Ồ , xương mà cũng đẹp quá đi mất..."

Vừa nói chuyện với anh chủ tôi vừa xem qua sổ ghi nhận xét của những người đến tham quan. Được nhận trực tiếp các bình luận là ưu điểm của triển lãm, nhưng tôi hơi thất vọng khi thấy toàn nhận xét của người trong giới. Người ta đến xem tranh mình thì lại phải đến triển lãm của họ để đáp lễ. Tôi muốn nhận được những bình luận nghiêm khắc của người ngoài giới hội họa cơ.

Tôi luôn nghĩ như vậy. Nếu mà triển lãm này thu phí thì thể nào cũng chẳng ai thèm đến ngoại trừ những khách quen. Đó mới là nhận xét chân thực, nghiêm khắc nhất.

"Em có đến dự sự kiện tối nay không?"

Tôi quay phắt lại nhìn anh không kịp nghĩ.

"Ơ, không phải sự kiện diễn ra vào ngày 24 ạ?" Anh phì cười.

"Hôm nay đã là 24 rồi cô gái ơi, hôm qua là sinh nhật Thiên hoàng nên tính là ngày nghỉ còn gì? Đãng trí quá đấy."

Hôm qua mệt quá, tôi ngủ li bì. Lúc chiều tối hé mắt ra, tôi có thấy Akihito. Tôi lơ mơ nghĩ rằng anh về sớm, nhưng hóa ra hôm qua anh được nghỉ.

Tôi thở hắt ra một cái rồi nói, "Hôm nay em mệt, chắc em về thôi." Anh cười, "Ừ, về nghỉ ngơi đi em."

Nghe anh chủ quán nói hôm nay là đêm trước Giáng sinh, tôi mới thấy, dường như khuôn mặt những người đi đường đều băn khoăn. Tôi đi đến cửa hàng có thương hiệu ưa thích của Akihito, mua cho anh một đôi găng tay nhìn rất ấm. Hàng bình dân, bền, đơn giản, không chạy theo mốt, rất giống với anh. Tôi vừa nghĩ vừa xem đồ trong cửa hàng rồi qua hiệu sách vì muốn mua thêm một quyển.

Mắt vừa nhìn thấy dãy sách tranh, bước chân tôi liền dừng lại. Sách mới lũ lượt xuất bản nhưng những quyển mà tôi ưa thích ngay từ hồi nhỏ lúc nào cũng có sẵn. Tôi thích loại sách tranh độc đáo với những bức hình đáng sợ, ngôn từ kỳ quái. Cùng thể loại nhưng tôi vừa thấy sợ vừa bị cuốn hút bởi những chi tiết rùng rợn trong truyện Ba con dê đực thô lỗ[ hơn là Moomin. Dù độc giả có già thêm bao nhiêu tuổi vẫn không thể quên được những hình ảnh đó. Giá như tôi có thể sáng tác ra một báu vật như thế, một quyển sách đọng lại đầu tiên và vĩnh viễn trong tâm trí trẻ nhỏ. Đó là niềm mong mỏi của tôi.

Bao nhiêu năm rồi, giấc mơ vẫn chỉ là giấc mơ.

Dạo một vòng sách tranh, tôi có cảm giác khó thở như bị sặc nước, người cũng trở nên bải hoải. Đột ngột được giải phóng khỏi guồng quay điên loạn của công việc, tôi không đủ sức để kiểm soát cảm xúc của mình. Chẳng làm gì, chẳng làm được gì, chẳng thể trân trọng điều gì. Cảm giác nôn nóng trào lên một cách mãnh liệt. Kiểu sống phó mặc mọi thứ này liệu có ổn không? Công việc không ổn định, nỗi bất an ập đến khiến tôi trở nên bi quan.

Tôi vội vàng gạt những ý nghĩ u ám ấy khỏi tâm trí rồi chọn cho Akihito một quyển sách tranh về xe đạp của nước ngoài, mang ra quầy thanh toán. Nhìn quyển sách được gói lại đẹp đẽ và bỏ trong chiếc túi có màu Giáng sinh, tôi bình tĩnh trở lại.

Bầu trời dần ngà sang màu xanh sẫm. Chiều đang về. Tôi vẫn muốn lang thang, liền đi theo hướng Gion.

Rời khỏi con đường lớn lúc nào cũng tràn ngập khách du lịch, tôi rẽ về phía Bắc, men theo con đường nhỏ. Nếu trên vỉa hè bằng đá của phía Nam là những phòng trà và quán ăn kiểu Nhật nhộn nhịp thì phía Bắc là một loạt biển hiệu lòe loẹt của những quán đèn mờ nhô ra từ các toà nhà cho thuê trông rõ bát nháo.

Dòng người đi lại tấp nập, có những người đàn ông mặc đồ đen, những cô gái tóc uốn xoăn trông như gái làng chơi và những phụ nữ mặc kimono. Có vẻ như giờ họ mới bắt đầu một ngày làm việc. Ở khu này có nhiều quán ăn và quán mì udon chỉ mở vào chiều tối, còn ban ngày, phố xá trở lại với sự yên ắng tuyệt đối. Tôi bước vào phố nhỏ, rẽ phải ở bảng hiệu bắt mắt dán đầy ảnh các cô tiếp viên quán bar. Đi xuống cầu thang bên cạnh tòa nhà đen ngòm là cánh cửa treo biển hiệu Trăng Non mờ ảo có những giọt nước đọng rỏ tong tỏng.

Tôi mở cửa bước vào, chị Tsuyutsuki đang đứng trong quầy bar liền ngẩng mặt lên. Chiếc cằm thon nhọn như một con dao rọc giấy làm bằng ngà voi, mắt mũi đều sắc sảo, gương mặt góc cạnh như diễn viên đóng vai nam trong Takarazuka nhưng lại toát lên vẻ mềm mại, có lẽ phải dùng từ khêu gợi.

Trong quán toàn một màu đen, chỉ có ánh đèn đỏ lập lòe. Chị Tsuyutsuki trung thành với trang phục đen, hôm nay trên mình chị là chiếc váy dài bó sát kiểu xường xám, mái tóc đen dài chấm eo được cột chặt sau gáy. Tuy kiểu tóc đuôi ngựa này vốn vui tươi nhưng khi chị áp dụng thì mang phong thái khác hẳn.

Chị từ tốn nhìn tôi từ đầu đến chân rồi mở miệng.

"Cái cô này, hôm nay đến đây làm gì hả? Ăn mặc tuềnh toàng thế kia thì chắc không đi hẹn hò Giáng sinh đúng không? Bị người yêu đá hả?"

Tôi tháo khăn quàng dài kiểu Tây Tạng khỏi cổ, thả người xuống chiếc ghế cao có bọc da đen, gỡ búi tóc trên đỉnh đầu rồi dùng mấy ngón tay cào cho rối.

"Em với bạn trai yêu nhau lâu lắm rồi, chẳng thiết đi chơi Giáng sinh nữa; anh bồ thì còn đang mải tiệc cuối năm với trực ca bận rộn lắm."

"Lại còn phải chăm vợ con nữa chứ," chị Tsuyutsuki cười vẻ trêu chọc. Vốn là một trong những nữ hoàng của câu lạc bộ SM[ ở Osaka nên nụ cười của chị cứ như nữ hoàng thực thụ. Đến phụ nữ như tôi mà còn thấy sởn da gà. Có vẻ như trong giới chị khá nổi tiếng với danh hiệu "Nữ hoàng" nhưng sau khi bỏ nghề cũng chỉ được "kẻ bề tôi" giàu có nào đó mở cho quán bar nhỏ vẻn vẹn một quầy bar và hai bàn.

"Ơ, chuyện gì thế?"

Akira bước ra hỏi. Cậu là nhân viên làm thêm duy nhất của quán, mặc áo len mỏng tang khiến đầu ngực lồ lộ cùng cái quần bó sát lấy thân hình mỏng manh như que củi, đầu cạo trọc, bấm khuyên một bên tai. Ban ngày, cậu học ở học viện thời trang.

"Cô nàng này đang cặp kè với một anh tình nhân làm bác sĩ. Có vẻ trẻ trung, lại ra dáng đàn ông lắm."

"Nhưng mà tính cách thì siêu tệ."

"Ấy, chị Kanna, tính cách xấu xa nhưng ngoại hình đẹp là tuyệt nhất còn gì!"

Cậu hỏi "Chị có ảnh không?" rồi chồm người lấy điện thoại của tôi đang để trên mặt quầy. Chị Tsuyutsuki cười khúc khích trong góc tối. Akira nói chuyện yểu điệu nhưng không chịu mặc quần áo nữ. Cậu tự nhận mình là gay chứ không phải bóng lộ. Tôi cũng không rõ hai khái niệm ấy có gì khác nhau nên cậu ta nói sao thì tôi biết vậy.

"Chị cho em loại nào mạnh mạnh ấy. Scotch hoặc là Bourbon."

Chị Tsuyutsuki nghĩ một lát rồi nhấc chai Cognac của Paul Giraud đang đứng ngay ngắn trên giá. Loại rượu tôi thích nhất. Chị bảo, "Hôm nay chị được Cún cưng tặng sô cô la nên cho cô một ân huệ nhé," rồi lôi ra một cái hộp nâu có buộc nơ cùng màu. "Cún cưng" là tên gọi yêu của anh chàng bề tôi đó.

"A, là hãng Maison du Chocolat."

"Thích chưa, đúng món khoái khẩu của cô. Đêm nay không bận gì thì cứ thoải mái mà nhấm nháp."

Chị vừa nói vừa tháo nơ bằng những ngón tay búp măng. Chắc vì không có đối tượng cụ thể nên quán chẳng mấy khi có khách. Tôi và chị Tsuyutsuki cùng quen một người thuộc giới ăn chơi, tôi gặp chị trong một sự kiện của người đó. Từ lúc ấy chị không coi tôi là khách, thỉnh thoảng lại mời tôi ăn các món trong quán. Tôi có cảm giác mình luôn có mối quan hệ tốt với những người bị xã hội xa lánh, như Haseo chẳng hạn.

"Nhưng nói gì thì nói, bồ cô vẫn là bác sĩ nên chắc quà xin lỗi cũng phải xịn lắm nhỉ?"

"Không có chuyện đó đâu. Em đang sống cùng người yêu, bồ cũng có gia đình. Nếu nhận quà của nhau thì dễ bị lộ lắm."

Chị Tsuyutsuki đặt ly Brandy trước mặt tôi.

"Đừng nói với chị là cô ngủ với hắn mà không lấy một xu nhé. Thế thì đâu có gọi là tình nhân? Cô có biết mình đang làm gì không thế? Phải hưởng cái mình xứng đáng được hưởng chứ!"

Đột nhiên Akira lên tiếng bằng giọng mũi, hình như nãy giờ cậu vẫn nghịch điện thoại của tôi.

"Này, em bảo, cái người gọi đến rõ nhiều tên Haseo này là ai thế?

Người yêu chị à?"

"Akira làm người yêu của chị không?"

"Thôi ngay, em không có hứng thú với phụ nữ." Cậu lắc đầu quầy quậy. "À, Haseo không phải người yêu cũng chẳng phải tình nhân, là bạn

khác giới thôi."

"Cái gì, sao mà nghe ám muội thế. Có cả cái gọi là bạn khác giới à?" Chị Tsuyutsuki cau mày, trông cực kỳ gợi cảm.

"Đàn anh thời đại học. Bọn em mất liên lạc trong một thời gian dài nhưng gần đây có gặp lại."

"Có ngủ với nhau không?"

"Chỉ ngủ chung giường thôi chứ không quan hệ. Cảm giác từ ngày xưa đã thế rồi nên em chẳng biết phải gọi anh ấy là gì ngoài bạn khác giới. Nhưng mà người yêu em cũng nhận xét giống chị Tsuyutsuki."

"Cậu ấy cũng thấy ám muội à?"

"Anh ấy bảo, 'Bạn khác giới nghe có vẻ gian xảo.'" "Nói cũng đúng."

"Chứ còn gì, trai gái ở chung mà bảo không có cảm giác thì rõ là nói dối. Sặc mùi giả nhân giả nghĩa!"

Akira tuôn một tràng. Một tên tự nhận mình đồng tính mà cũng nói được câu đó, tôi thầm nghĩ.

Tôi đưa mũi lại gần ly Cognac, để mùi hương đăng đắng thấm vào khứu giác rồi uống cạn. Vừa với tay lấy chai rượu thì chị Tsuyutsuki đã nhanh tay lấy trước.

"Ôi dào, rõ chán, cho cô uống loại rượu đắt tiền này chỉ phí của."

Chị thay thế nó bằng một chai Rum. Tôi rót rượu vào chiếc cốc mới được Akira mang đến cho, rồi nhón tay lấy một viên sô cô la. Vị đắng của ca cao hòa với lớp sô cô la trộn kem từ từ lan ra trong khoang miệng.

"Ừm, nhưng đúng là với Haseo không có cảm giác đó mà. Ví dụ như chiến tranh bùng phát rồi phải ra chiến trường, nếu được mang theo một người thì em sẽ không mang theo người yêu bởi anh ấy nhất định sẽ phải lo lắng cho em. Tình nhân có thể phản bội mình bất cứ lúc nào, cũng không được. Nhưng Haseo là một lựa chọn hoàn hảo. Anh ấy là người em có thể dựa vào. Cảm giác kiểu như thế."

"Thay vì bạn cùng giới thì lại muốn bạn khác giới bảo vệ, khôn lỏi quá còn gì."

"Hơi khác. Nói sao nhỉ, có cảm giác dù phải sống bẩn thỉu đến đâu đi chăng nữa em cũng không bị anh ấy đánh giá. Có lẽ thế giới quan của bọn em giống nhau."

"Còn nữa, sao Kanna là con gái mà phải đi ra chiến trường? Điểm ấy đúng là Kanna đàn ông hơn những người đàn ông khác." Akira bật cười, ngẩng mặt lên từ tờ giới thiệu trong hộp sô cô la.

Chị Tsuyutsuki đưa ra cho tôi nước cam và cái ly, tôi đổ lẫn nước cam vào rượu Rum, khuấy lên rồi đưa lại cho chị, chị cũng nhân tiện làm cho mình một ly. Vì Akira không uống được rượu nên pha bột Collagen vào nước cam. Chẳng ai nhớ nổi tên của loại cocktail được pha bừa phứa ấy. Chị Tsuyutsuki nhấp một ngụm rồi nói.

"Thế sao cô không yêu quách anh chàng Haseo rồi lấy anh ta luôn có phải hơn không?"

"Vì không yêu nhau chị à," tôi đáp, "từ cả hai phía."

"Hồi trước cô cũng bảo không yêu tình nhân bây giờ đúng không?

Người yêu thì sao?"

"Cái người mà không yêu không được ấy ạ?"

"Sao lại dùng thể nghi vấn thế?" Chị Tsuyutsuki cười nhăn nhó, rồi đưa tay chống cằm, "Cô đúng là không biết đường nào mà lần."

"Em nghĩ để chung sống cùng một người nào đó, ai cũng cần một lý do chính đáng."

"Không cần đến khái niệm to tát như tình yêu để có thể sống với nhau phải không?"

Đột nhiên, chị Tsuyutsuki bảo. Ngước lên thì thấy chị đang chăm chú nhìn tôi bằng đôi mắt đen huyền như biết nói.

"Lúc trước cô từng nói thế mà. Nhưng không yêu thì cũng phải nhận tiền từ tình nhân chứ. Thay tình bằng tiền."

"Tại sao?"

"Vì sau này cô sẽ phải chịu tổn thương."

"Tự nhiên chị hiền thế. Chẳng giống chị Tsuyutsuki gì cả."

"Không phải thế. Làm tổn thương người khác thì trước sau gì bản thân mình cũng phải chịu những đau đớn tương tự. Lúc đó thì chẳng hay ho gì đâu."

Tôi cười, ừng ực nốc cạn ly rượu. "Này này, hai chị đừng quá khích thế," Akira nhăn nhó nhưng tôi cũng mặc, đáp trả.

"Em chẳng sao cả. Thế giới này làm gì có cái gọi là công bằng. Bị tổn thương thì phải gây tổn thương lại? Đối xử tử tế thì được tử tế lại? Đâu ra cái lý ấy? Người ta cứ nói phải nhẫn nhịn, phải nghĩ là người tổn thương mình một lúc nào đó sẽ phải chịu báo ứng. Những ai muốn tin điều ấy thì cứ việc, em thì không. Ví dụ như cái gọi là kỷ niệm Giáng sinh của em chẳng hạn."

"Hôm nay có vẻ nhiều ví dụ quá nhỉ?"

"Em đang nói chuyện thật mà. Món quà đầu tiên em nhận của một người khác giới mà không phải bố mình, là dương vật đấy. Hồi lớp Một, đi dự tiệc Giáng sinh ở nhà bạn thì bị anh trai nó gọi lên tầng hai. Hắn nói, 'Anh có quà cho bé, lên đây.' Em vẫn còn là học sinh tiểu học, hắn lại là người anh hiền lành vẫn thường chơi cùng. Thế nhưng sau tấm rèm, đột


nhiên hắn kéo khóa quần rồi bắt em phải thủ dâm cho hắn, còn bị hắn phóng tinh đầy mặt. Hắn vừa lấy khăn giấy lau mặt cho em vừa dịu dàng dặn em tuyệt đối không được nói cho bất cứ ai."

Ngày ấy tôi chưa hiểu ý nghĩa của hành động đó. Tuy từng nhìn thấy dương vật của bố nhưng tôi chỉ nghĩ rằng thành người lớn rồi thì vật đó sẽ tự mọc ra. Thế nhưng, sau tấm rèm cửa, trong hơi thở gấp gáp của gã trai, tôi đã được trải nghiệm thực tế, và cái vật gớm ghiếc ấy cả đời cũng không mọc ra trên cơ thể tôi.

"Món quà ấy không chỉ đến một lần. Vì sợ hãi nên em không dám nói với ai. Nửa năm sau, vì công việc của người cha nên cả nhà đó phải chuyển đi, em đã nghĩ cuối cùng cũng được giải thoát. Nhưng sau khi vào đại học, có lần em về thăm nhà và tình cờ gặp lại gã đó ngay ở ga. Tuy hắn béo ú na ú nần nhưng nhìn thoáng là em nhận ra. Chân em như bị trúng bùa, không thể cử động được. Còn hắn, chị nghĩ sẽ phản ứng thế nào? Vừa nhìn thấy mặt em là co cẳng chạy. Cắm đầu cắm cổ chạy trông đến là nực cười. Nghe đồn hắn đang làm giáo viên dạy tiểu học. Cái ngữ ấy chắc chắn vẫn ngựa quen đường cũ, suốt ngày quấy rối bọn trẻ con thôi. Làm gì có quả báo."

Sau chuyện đó tôi cũng không bị mắc bệnh sợ tình dục. Cứ nhớ lại cái thân hình đồ sộ vừa chạy lạch bạch lên cầu nối sang sân ga đối diện vừa thở hổn hển là tôi lại thấy tức cười. Chỉ là giờ đây, tôi không còn giữ mộng tưởng về tình yêu không dục vọng nữa.

Ở đâu chẳng có chuyện thế này, nên tôi vẫn chưa kể cho bất cứ ai. Nhưng một khi đã bắt đầu nói thì không thể dừng lại được. Hết chuyện rồi mà chị Tsuyutsuki vẫn tiếp tục im lặng nên tôi đành nhe răng ra cười.

Akira vội vã ôm chặt lấy tôi, "Chị Kanna phải chịu đựng nhiều rồi. Em đây hồi trung học cũng bị bắt phải 'thổi kèn' cho một gã trong rạp chiếu phim. Nhưng mà cũng nhờ thế em mới được thức tỉnh về giới tính thật của mình." Cậu cười.

Nghĩ đi nghĩ lại thì chị Tsuyutsuki và Akira mới là những người đã phải trải qua nhiều thăng trầm trong cuộc sống, ấy thế mà tôi đã tự cho là mình bất hạnh hơn người. Đột nhiên tôi cảm thấy xấu hổ.

Tôi nói, "Em đi vệ sinh đã," rồi đứng dậy. Sàn nhà chao đảo. Tại uống khi dạ dày rỗng tuếch nên hình như tôi bắt đầu say.

"Vì thế mà em muốn vẽ sách tranh?"

Là giọng chị Tsuyutsuki. Tôi quay lại, người vẫn dựa vào tường. "Sao chị nói thế?"

"Vì em không có được một tuổi thơ bình thường như những đứa trẻ khác."

Tôi nghiêng đầu cười. Xương cốt như đã hóa thành cao su, người cứ nhũn ra.

"Em cũng không biết nữa. Nhưng chắc ước mơ không thể thành hiện thực rồi. Tuy có đoạt giải thưởng nhưng lại là giải nước ngoài. Em đã thử gửi tác phẩm cho các nhà xuất bản của Nhật nhưng toàn bị từ chối khéo là không phù hợp với trẻ con. Vẽ tranh ấy, thực ra chẳng tự do tí nào. Những thứ được xuất bản, toàn bộ đều nằm trong khuôn mẫu có sẵn. Họa sĩ chỉ có thể sáng tạo trong khuôn khổ."

"Bất cứ chuyện gì cũng đều có luật lệ hết, như SM cũng phải có quy tắc. Nếu không thì chán chết."

Chị Tsuyutsuki nở nụ cười buồn. Akira vừa lắc đầu lia lịa vừa hét, "Không có chuyện ấy đâu, giới tính là tự do, không có luật lệ hay khuôn khổ gì hết!"

Tôi gượng cười. Không phải tôi chỉ thân thiết với những người đang mang trong mình vết thương lòng, chỉ là khi ở bên họ, chia sẻ và thấu hiểu lẫn nhau, tôi mới thấy thoải mái. Chị Tsuyutsuki dùng ngón tay sơn móng đen đóng nắp chai Rum cho tôi.

"Đi vệ sinh xong em phải uống trà đấy. Em hôm nay cứ như mất hồn ấy, mệt quá chứ gì? Chị sẽ pha cho em tất cả chỗ còn lại."

Mặt sau thực đơn của quán là một danh sách trà Trung Quốc, chị Tsuyutsuki phải đích thân mua ở tận Đài Loan. Chị thường pha trà cho tôi trong một cái bình bé tí tẹo như đồ chơi, nhưng trà rất ngon. Tôi gật đầu rồi xiêu vẹo đi vào nhà vệ sinh.

Kết cục là tôi ngủ luôn tại quán, sáng hôm sau mới về nhà.

Trước khi yêu nhau, Akihito là bạn tôi nhưng tôi không thể gọi anh là "bạn khác giới". Hơn bất cứ ai, anh thấu hiểu chuyện tôi muốn làm, tôi từng nghĩ nếu chung sống với anh, giữa chúng tôi sẽ có một thứ tình cảm thật nhẹ nhàng và ấm áp.

Tôi lôi điện thoại ra định gửi tin nhắn cho Akihito nhưng cạn pin. Cắm sạc xong, đèn tín hiệu xanh bé xíu nhấp nháy sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nothing