C1.1 Cô gái mắt đỏ tóc đỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những đám mây màu chì vắt trên bầu trời u ám. Trời mang sắc màu như vậy khi tôi nhận được sắc lệnh trục xuất tôi đến biên giới, Regis nghĩ, rồi cậu lại nhìn đăm đăm xuống đất. Thị trấn này có sắc trời ẩm rất khác so với sắc trời nơi thủ đô. Cậu không hề nhớ đến những viên gạch, những viên đá cẩm thạch hay đèn đường, nhưng những con đường có tường bao quanh khiến cậu liên tưởng đến một nhà tù.

Thị trấn biên giới Turnvale cách thủ đô 100li (444km) và 5 ngày trên xe ngựa kéo. Đường phố mờ mịt ngay cả trong ánh sáng ban ngày, còn cơn gió đông thì rét buốt. Trời nhiều mây trong suốt cả mùa đông thế này là điều khá bình thường với một nơi xa xôi phương bắc gần biên giới. Nhưng nó lại gợi cảm giác tựa như một viễn cảnh về tương lai của cậu.

Tôi là kẻ thất bại sao? Regis nghĩ. Cậu đã mất đi ông thầy, danh tiếng và cả tương lai, và bị đày đến tiền tuyến nơi phương bắc này.

"Thây kệ, cũng không phải là quá bi đát... Cuộc sống không chỉ về sự thăng tiên trong nghề nghiệp. Thực sự thì, điều này sẽ giúp mình có nhiều thời gian đọc sách hơn."

Chuông chiều từ nhà thờ vang lên khi đoàn xe đến. Những người trong đoàn chia nhau ra để tìm bữa ăn trưa. Regis tiến đến một hiệu sách mà không ăn uống gì. Những cánh cửa sổ sếp sách thành hàng. Những dãy giá sách được đặt từng hàng từng hàng bên trong tòa nhà được xây bằng đá. Mùi của giấy và mực vẫn còn đọng lại trong không khí.

"-Ah, mình sẽ được tự do nếu có sách, và nơi đó sẽ là nhà của mình."

Trích từ Cello Romeros 'Bourgui Journals "- Cậu thầm "sượng tứ".

Regis nói mình là người đam mê sách, nhưng thực ra cậu là tên mọt sách.

Cậu hăng say tìm tòi trong kệ dán nhãn mới phát hành.

Miệng dần há to sửng sốt.

"Cái... chuyện gì đang xảy ra thế này?"

"Hmmm, có chuyện gì vậy cậu lính."

Ông chủ với râu quai nón hỏi từ sâu trong quầy hàng. Vết sẹo cùng với cơ bắp của ông khiến cậu nghĩ đó là người hướng dẫn tập trận quân sự hơn là một người bán sách.

Regis tiếp tục tìm kiếm trong không khí ngột ngạt này.

"Tôi không thể tìm được cuốn sách mới của Cello, Ludocell hay giáo sư Illusi... chúng bán hết rồi sao? Tôi biết chúng rất phổ biến, nhưng thế này thật tàn nhẫn."

"Cậu lính, cậu từ trung ương lên à?"

"À vâng tôi đến từ thủ đô. "

"Do vậy cậu không biết. Những cuốn sách đó không được bán ở thị trấn này đâu."

"...Cái...ông nói...?"

Regis rên rỉ như một người đang tìm nước ngoài xa mạc.

Cổ họng cậu liền khô lại.

Ông chủ nhún vai, có vẻ như ông không nói đùa.

"Đây là vùng chiến, những câu chuyện anh hùng và tiểu thuyết khiêu dâm là những gì được bán ở đây.Ah, đây là cuốn bán chạy nhất ở đây."

Ông chỉ và tiêu đề "Làm thế nào viết di chúc mà không hối tiếc".

Sao có thể như thế này chứ!! Regis ôm đầu và nghĩ.

"Khoan, khoan đã... không có cả sách của những tác giả nổi tiếng sao? Tôi thực sự vẫn ở Belgaria? Tôi rơi và chỗ của bọn man rợ rồi sao?"

"Ừ thì, đây là lãnh thổ của nước láng giềng 50 năm trước."

"Uguu... và có chuyện gì với cái giá này vậy. Nó gấp 10 đến lần ở thủ đô..."

Regis cuối cùng tìm được cuốn sách mà cậu mong muốn, nhưng cậu trông như sắp khóc đến nơi.

Ông chủ nói một cách tình cờ:

"À, sách thì nặng mà cướp thì hoành hành gần đây. Phải tốn nhiều công sức để chuyển nó đến đây, còn khách hàng thì không nhiều... đọc sách là thú vui xa xỉ của tầng lớp thượng lưu".

"Tại sao việc này lại xảy ra chứ!?"

"Tôi thành thực xin lỗi về điều đó..."

Ông chủ nắm lấy cuốn sách mà Regis đang giữ.

Regis ôm cuốn sách trong hoảng loạn.

"Khoan, tôi không nói là tôi sẽ không mua ...!!"

"Hả? Cậu nghiêm túc đấy à? Cậu trông khá trẻ. Với một người bán thì có vẻ lạ nhưng... thứ lỗi, không phải nó bằng cả tuần lương của cậu sao?"

"Uguu... Đây đúng là địa ngục..."

Regis rên rỉ.

Đúng lúc đó, ông chủ tự nhiên thốt lên kì lạ "Ô!?" và nhìn trân trân với đôi mắt mở rộng.

Regis theo ánh mắt và cũng quay lại.

Tại cửa ra vào là một cô gái trẻ.

Cô gái trẻ xinh đẹp với mái tóc đỏ như đang bốc cháy cùng với đôi mắt màu ngọc ruby. Cô khoảng 13-14 tuổi. Nét mặt cô còn hơi trẻ con, nhưng cô có nét quyến rũ đủ để níu kéo ánh nhìn của bạn, khiến bạn không thể rời mắt.

Ngón trỏ cô chạm vào môi.

Altina 1a.jpg
--Im lặng? Tại sao? Như thế nghĩa là ý gì?

Những khách hàng khác không ngạc nhiên gì. Nhưng Regis lại mất bình tĩnh lạ.

Cô gái đưa tay xuống và hé đôi môi hồng của mình ra.

"Có rất nhiều tân binh phàn nàn về điều kiện như địa ngục của vùng chiến tranh sau khi được cử đến đây. Nhưng tôi nghĩ anh là người đầu tiên vào hiệu sách."

Giọng nói của cô ấy như một làn gió mát lành.

Cô gái trẻ mỉm cười vui vẻ.

"Cuối cùng ta cũng gặp nhau! Anh là Regis Alric, sĩ quan chỉ huy hạng 5 phải không?"

"Eh? Ố, anh?"

"Tôi nhầm à!?"

"Không~, Đúng vậy, anh là Regis..."

"Tuyệt~ Tôi không biết phải làm gì nếu nhầm người nữa."

Nụ cười nhẹ nhõm của cô ngây thơ biểu trưng cho độ tuổi của cô.

Má Regis đỏ lên.

Bởi vì cô gái trước cậu rất đẹp—khoan. Không đúng. Cậu chỉ cảm thấy xấu hổ và ngượng ngùng khi một cô gái trẻ hơn cậu gọi cậu bằng tên.

"Ơ, tên... Làm thế nào em biết về anh?"

"Thì tất nhiên là phải nhớ tên một người mà mình đến đón rồi. Và đừng có coi thường chỉ vì tôi là trẻ con."

"Không không, anh không có nghĩ vậy... Hiểu rồi, em đến đây để đón anh."

Regis nhìn cô gái lần nữa.

Cô ấy đang mặc một chiếc quần da chân đeo ủng bên dưới cái áo choàng màu nâu của cô. Trang phục phổ biến cho cánh đánh xe ngựa.

"Em đến từ pháo đài để đón anh, vậy em là lính?"

"Ara, tôi giống vậy lắm sao?"

"Không... không thể nào, em đang ở tuổi vị thành niên?"

"Vâng tôi vừa mới 14."

Ở Belgaria, bạn sẽ là người lớn khi đủ 15 tuổi. Ngoại trừ trường hợp đặc biệt, trẻ em không thể gia nhập quân ngũ.

"Hiểu rồi, em có lẽ là người đánh xe tạm thời... Anh đang định bắt một chiếc xe ngựa công cộng ở đây. Nhưng gửi ai đó đến đón thì thật thật là một đặc ân."

"... Anh vui không?"

"...Anh thấy hơi buồn vì phải lao vào công việc ngay."

"Fufu. Anh quả là thành thật."

"Anh không ưa nói dối."

"Vậy sao? Nhưng anh là chiến thuật gia phải không?"

Cô gái nhìn cậu với đôi mắt đỏ thẫm của mình.

Regis cảm thấy áp lực khi nói chuyện với cô gái kém anh 4 tuổi.

"...Thật ra, có một số người nói rằng... anh là thủ thư trong thư viện quân đội."

"Anh nói nghe hay ghê. Hãy tiếp tục trên xe nào."

"Được rồi..."

Regis cảm thấy khó thở và mát xa thái dương.

Cô gái đi ra ngoài khi cố thúc giục cậu.

"Coi nào, đi thôi. Mây đang dày hơn, có lẽ sẽ có tuyết đấy."

"Đúng vậy... Ah, anh quên mất."

Regis vừa đi ra nhưng cậu lại nhớ lại vài thứ và trở lại cửa hàng và đặt tiền cho cuốn sách tại quầy.

"Tôi sẽ mua nó... Hmm, ông chủ? Ông trông không khỏe?"

"Không, không có gì. Cảm ơn đã mua, cậu lính."

Ông chủ cửa hàng che miệng lại và cúi đầu vì một vài lí do. Ông dường như đang chịu đựng cái gì đó.

Cô gái tiến đến Regis với thái độ khó ưa.

"Anh là tên ngốc à?"

"Cái, sao lại..."

"Sách vở là một sở thích xa xỉ ở đây, chỉ có người giàu mới đủ tiền cho nó thôi."

"Vâng, anh không nghĩ mình là người thông minh... Cơn khát kiến thức là niềm tự hào của nhân loại, đọc sách và nỗ lực hết mình để thỏa mãn dục vọng này là cái cách mà anh tận hưởng cuộc sống. Cho dù có khó khăn và thiếu thốn đi chăng nữa, bảo anh thôi đọc sách như bảo anh từ bỏ cuộc sống vậy."

Regis ngậm miệng sau khi chém xong. Cậu cảm thấy xấu hổ vì đã quá nghiêm trọng hóa với một đứa trẻ.

Cô gái ngạc nhiên tột độ.

Cô gật đầu.

"Giống như từ bỏ cuộc sống sao... Là như vậy sao, tôi cũng hiểu được. Tôi cũng vậy..."

"Tôi cũng vậy...?"

"Không có gì! Đi thôi nào!"

"Ah được rồi"

Regis kẹp cuốn sách dưới nách, kéo hành lí ra khỏi cửa hàng rồi đuổi theo cô gái.

Một chiếc xe ngựa nhỏ cùng một con ngựa đang đỗ trước cửa hàng.

Con ngựa nâu gầy gò nhìn về phía này.

Cô gái dễ dàng nhảy lên ghế lái ở sau lưng con ngựa.

"Này, nhanh lên!"

"Được rồi... mà tên em là gì vậy?"

Regis nhìn vào cô gái và hỏi.

Ánh mắt cô ấy biến sắc và cùng với một giọng nói nhỏ dần.

"Tôi sẽ để anh lại đó."

Regis leo lên ghế. Đây không phải thời điểm thích hợp để hỏi.

Taratara... tiếng bánh xe gỗ vang lên khi nó lăn trên đường. Họ đang đi đến cửa khẩu phía bắc được vây quanh bởi bức tường đá. Tiền tuyến xa nhất được biết đến với cái tên Pháo Đài Sierck.

Cô gái đang giữ dây cương ngồi trên ghế lái, bên phải cô là Regis và hành lí của cậu. Phía sau họ là gỗ và gạch được phủ bởi một tấm vải.

" --Vậy, có vấn đề gì với tên của tôi cơ?"

"À thì, anh phải gọi em là gì đây?"

"Ừ nhỉ..."

Cô gái vân vê chiếc cằm đẹp của mình và nghĩ.

Điều này mà còn phải nghĩ nữa sao hả bà? Regis khó hiểu.

Cô gái thả lỏng làn môi căng mọng.

"Đúng rồi, anh có thể gọi tôi là Altina."

"Đó là biệt danh sao?"

Cậu nói mà không suy nghĩ nhiều, nhưng thật sai lầm. Cô gái tên Altina cau có.

"...Vô duyên... Đó không phải là một cái tên tuyệt vời hay sao hả? Tôi đang xem xét cho anh dùng nó, tôi có nên rút lại không đây nhỉ?"

"Xin lỗi, hãy để anh gọi em là Altina."

"Mah, tôi sẽ cho phép nếu anh thực sự muốn."

"Anh thực sự mong muốn mà."

"Fu~.... Anh không có giống một người lính chút nào."

"Haha, anh cũng thấy vậy đấy."

Regis cười một cách nhăn nhó, và Altina cũng vậy.

Hai bên là những cánh đồng lúa mỳ bao la bát ngát. Các cây con lớn lên bất chấp trời mùa đông giá rét. Khắp thế gian khoác lên mình màu trời xám cùng màu nâu đất.

"Này, anh không phải là tình nguyện đến đây phải không?"

"Mục tiêu của anh kể từ khi gia nhập quân đội là để làm trong thư viện. Thật lòng mà nói thì, anh nhập ngũ vì các vấn đề tài chính ...Cơ mà này,có một thư viện nào trong Pháo đài Sierck không vậy?"

"Tôi nghĩ phòng của anh sẽ biến thành một nơi như vậy một ngày đẹp trời nào đó."

"Ôi, chẳng có thần linh gì hết á. "

"... Anh đang chơi chữ với giấy (kami) và thần (kami) à? Chán chết."

"Anh- anh không có chơi chữ!"

"Vậy anh đã làm gì trong đơn vị trước đây vậy?"

"Sao chứ? Em đang tra khảo về sự trình diện của anh như một người lính đấy à?"

"Không phải. Tôi đang hỏi anh đã làm gì mà lại bị đưa lên tiền tuyến vậy?"

"Anh nghĩ rằng đó là hình phạt của anh khi thua một trận đánh."

"Và anh chấp nhận điều đó? Anh chỉ là một hạ sĩ quan trẻ người non dạ. Anh thậm chí còn không có quyền chỉ huy, không phải là rất không công bằng khi anh phải chịu trách nhiệm hay sao?"

Regis nhìn vào khoảng không xa xăm.

Từng hàng từng hàng lúa mỳ trải dài tít tắp khắp cánh đồng. Anh có thể nhìn thấy, những rạng núi nhấp nhô tận đường chân trời.

"... Là một người tốt."

"Ai cơ?"

"Khách hàng trước đây của anh. Anh rất kém trong môn kiếm thuật và cưỡi ngựa, anh đứng chót trong học viện quân sự. Người duy nhất chọn anh là Marquis Tennessee."

"Đứng chót? Nhưng tôi nghe nói anh chưa bao giờ thua trong các lớp học chiến lược mà."

"Em biết nhiều thật. Anh không biết ai nói với em điều đó... Ừm, những tin đồn không sai ... Anh lên lớp được là nhờ chiến lược quân sự, nhưng nó là một cái gì đó giống như chơi cờ thôi."

"Nhưng Marquis Tennessee đã thuê anh để làm chiến thuật gia, chứ không phải người chơi cờ, đúng chứ?"

"Anh chỉ là chiến thuật gia trẻ. Anh chỉ mới 15 tuổi khi tốt nghiệp học viện quân sự, nên nó cũng như công việc của người tâp sự thôi."

"Có thể là sĩ quan cấp thấp hoặc một người học việc, nhưng trở thành chiến thuật gia ở độ tuổi như vậy thì thật tuyệt...anh không cảm thấy hài lòng hay sao?"

"Không đúng! Anh nghĩ rằng Marquis chỉ vì bất chợt nên mới thuê anh mà thôi ... Nhưng anh vẫn biết ơn lòng tốt của ông ấy, ngay cả lúc này."

Đó là lý do tại sao Regis lại khóc khi Marquis chết. Regis nắm chặt hành lí của mình, như muốn nghiền nát cái túi xách.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro