C1.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Regis ngồi xuống một chỗ trống.

Altina ngồi xuống gần đó.

"Thật may khi gió đã bị chặn lại."

"Nhưng nó vẫn còn lạnh."

"Chẳng thể nào tránh được. Tôi sẽ đi tắm nước nóng khi chúng ta đến được pháo đài. Tôi chắc chắn sẽ làm như vậy!"

"Với một người đánh xe thì thế thật sang trọng quá ... em có quen với một nhân vật quan trọng nào đó trong pháo đài sao?"

"Urgh".

Chẳng hiểu sao Altina tự dưng cà lăm.

Mình đoán gần đúng sao?

"Vậy, anh sẽ tìm ra đáp án khi chúng ta đến được pháo đài".

"Nếu chúng ta đến được pháo đài ..."

Tuyết và gió. Đó là một trận bão tuyết cực lớn.

Gió đủ mạnh để thổi vào trong xe, làm vai của Altina run rẩy.

"Ugugu..."

Regis nhớ lại một cuốn sách mà cậu đã đọc.

"Theo anh nghĩ, tốt hơn là không nên đi lung tung trong tình huống này ..."

"Thật vậy sao?"

"So với lượng năng lượng để di chuyển, tốt hơn là nên đợi một chiếc xe khác đi ngang qua. Em nghĩ những người trong pháo đài sẽ lo cho em như thế nào? Họ sẽ quên đi một người lái xe tạm thời? Hay là có những người bạn đang đợi em?

"À thì ... tôi nghĩ rằng họ sẽ không quên tôi. Họ nên ... lo lắng cho tôi. Chắc thế."

"Trong trường hợp đó, có cơ hội cao đội tìm kiếm sẽ đến trước khi đêm xuống. Chỉ có một con đường giữa các pháo đài và thị trấn. Họ sẽ thấy chúng ta nếu họ đi đến thị trấn, giảm bớt gánh nặng của chúng ta."

"Tôi hiểu rồi ... anh có cái đầu khá nhanh nhạy đấy."

"Nó chỉ là kiến ​​thức của anh mà thôi."

Tôi đã đọc một câu chuyện với tình huống tương tự - Đối với Regis, đó là tất cả.

"Tiếp theo là sử dụng vật sẽ giúp chúng ta vượt qua cái lạnh."

"Ừ, có cái gì đó!"

"Hmmm?"

"Có một miếng vải trong khoang hành lý. Mặc dù vậy nó khá nhỏ."

Altina rút ra một miếng vải thô từ dưới gỗ như cô nói.

"Nó nhỏ thật."

"Nhưng nó dày và ấm áp, đây, dùng nó đi."

"Cảm ơn em ... Dùng nó đi, Altina."

"Hả ...?"

"Anh có thể kém cỏi, nhưng anh vẫn là một người lính. Bảo vệ người dân là trách nhiệm của một người lính, không phải sao?"

"Đấy chỉ là một câu khẩu ngữ thôi."

"Nhưng anh nghiêm túc đấy."

"Fu~ Anh đúng là một người thú vị. Anh... thế này thì sao?"

Altina lấy tấm vải ra, ngồi lại gần Regis và dựa vào cậu. Tay phải của Altina khoác với tay trái của Regis.

"Wa.. cái gì?

"Như thế này một mảnh vải cũng có thể đủ ấm cho cả hai người, phải không."

"Ah... anh hiểu rồi. Thế này đúng không?"

So với vải, nhiệt độ cơ thể của cô gái trẻ khiến cậu ấm áp hơn. Con tim cậu đập nhanh, lưng cậu vã mồ hôi ra như suối.

Regis thầm nhủ – Bình tĩnh lại nào. Em ấy chỉ mới 14 tuổi. Và em ấy vẫn là một cô bé trẻ tuổi hơn mình. Em ấy quả là rất xinh , nhưng chống lại cái lạnh bằng cách khoác lấy tay nhau thì quả thực là rất xấu hổ cho người lớn như mình.

Altina đưa mặt lại gần.

"Anh có khỏe không? Mặt anh rất đỏ đấy..."

"Anh, anh không sao."

"Vậy sao..."

Regis bình tĩnh lại. Cậu chỉ còn có thể nghe thấy tiếng gió và tiếng thở của Altina.

"... Regis."

"Hử? Cái, cái gì vậy?"

"Tôi nghĩ rằng anh là một con người thú vị."

"Haha ... anh nghe thế nhiều rồi."

"Người lính phải bảo vệ thường dân, đó chỉ là khẩu hiệu được mọi người biết đến nhưng không được tuân thủ. Có nhiều người nghĩ rằng người lính có giá trị hơn."

"Có thể là như vậy ... Nhưng không phải những người có sức mạnh bảo vệ cho những người không có nó sao? Cũng giống như người lớn bảo vệ trẻ em, như kẻ mạnh bảo vệ kẻ yếu ... Vì thế, những người lính nên bảo vệ thường dân, đó là những gì anh nghĩ. "

"Điều đó có nghĩa là các nhà quý tộc phải bảo vệ thường dân, hoàng đế phải bảo vệ con dân của mình, phải không?"

"Có lẽ vậy. Mặc dù các nhà quý tộc đang tiến hành các cuộc chiến tranh vô nghĩa và hy sinh sinh mạng và tài sản của con dân".

"Có phải cuộc chiến với lũ man rợ là vô nghĩa? Chúng ta không thể thương thuyết trong hòa bình với họ, và chúng ta sẽ bị tàn sát nếu chúng ta thua đi trong một cuộc chiến tranh, phải không?"

"... Đúng vậy, những kẻ man rợ thực sự đáng sợ. Nhưng họ nên dụ người man rợ đến một vị trí phòng thủ kiên cố hơn và xây dựng những bức tường dài và vững chắc nếu họ thực sự muốn bảo vệ quốc gia."

"Chúng không thể dễ dàng vượt qua những bức tường như thế đúng không?"

"Kỵ binh và các xe đi qua cũng còn khó, do đó nó sẽ đủ sức ngăn chặn quân đội lớn."

"Ồ, tôi hiểu ... Vậy tại sao những vị tướng không thực hiện điều đó? Họ không nghĩ về điều đó sao?"

"Những gì tôi nói chỉ là kiến ​​thức phổ thông như là sách. Các tầng lớp thượng lưu muốn chiến đấu vì đây là công việc kinh doanh của họ. Đẩy lùi người man rợ sẽ mang lại cho họ danh tiếng như một người lính. Các loại vũ khí và thực phẩm có thể được bán với giá cao trong suốt thời kỳ chiến tranh. Học viện đào tạo quân đội cũng là một nguồn thu nhập cho các quý tộc. Nó đè nặng lên toàn bộ quốc gia, nhưng những người có quyền lực sẽ làm mọi cách để kiếm chác được ... "

"Thật không thể tha thứ được..."

Mặt của Altina đưa lại gần suýt chút nữa chạm vào cậu.

Regis bị đẩy lùi bởi vẻ đáng sợ của Altina và xê dịch ra.

Tuy nhiên cậu không thể thoát được vì tay của họ đang khoác vào nhau.

"Bình tĩnh, bình tĩnh Altina ... Anh không nói tất cả các quý tộc đều như vậy. Anh nghĩ rằng Marquis Tennessee không làm thế."

"... Thật sao?"

"Ừ, ông ấy thậm chí còn đề nghị hoàng đế xem xét lại việc bành trướng lãnh thổ của đế quốc, và tập trung vào việc tăng cường an ninh của quốc gia. Ông là người đã đề nghị kế hoạch để xây dựng bức tường phòng thủ trong hội nghị hoàng gia."

"Đó là một ý tưởng tuyệt vời! Điều đó sẽ cắt giảm thương vong và tỷ lệ nghèo đói sau một cuộc chiến!"

Đôi mắt của Altina ánh lên bởi vì những lời Regis ".--

Sau đó hai người họ im lặng một thời gian ngắn.

Regis thoạt trông thấy ánh mắt đáng sợ nơi cô.

"... Có lẽ nào sự cố này?"

"Hmmm? Gì vậy Altina?"

"Nah, tôi chỉ vừa nghĩ đến một cái gì đó không quan trọng. Đúng vậy, có đủ mọi loại người trong giới quý tộc."

"Đúng thế, đó là lý do tại sao sẽ rất rắc rối nếu hoàng đế không kiểm soát họ tốt."

Regis nói với một nụ cười cay đắng.

Cơ thể Altina run lên. Regis nhận thấy bởi vì họ ở rất gần nhau.

"... Anh có nghĩ rằng hoàng đế đương nhiệm ... tệ hại?"

"Nếu anh nói ngài ấy tệ hại, anh sẽ bị kết án về tội phản quốc ..."

Có lẽ quá muộn rồi. Nhưng đây đang giữa một trận bão tuyết. Chỉ có Altina và con ngựa đang lắng nghe.

Regis bắt đầu độc thoại.

"Vị hoàng đế hiện tại đã trị vì quá lâu. Cơ thể ngài ấy đã quá yếu để điều hành đất nước. Đại hoàng tử đáng lẽ đã thay thế ngài ấy 5 năm trước. Nhưng vị hoàng tử đó lại rất ốm yếu trong khi nhị hoàng tử lại có tài năng trong chính trị và quân sự. Nhị hoàng tử cũng được ủng hộ nhiều hơn."

"Nghe có vẻ phức tạp nhỉ."

"Đại hoàng tử được nhị phi sinh ra. Nhị hoàng tử thì được hoàng hậu sinh ra sau đó. Hoàng hậu cũng thích thú tận hưởng tước vị cao hơn như một hoàng thân vậy. Điều này mang đến những người nối dõi trong một quốc gia."

"Cuộc chiến giành vương miện giữa các hoàng tử ... cũng là cuộc chiến giữa những người ủng hộ của bọn họ. Điều này khiến cho việc nối ngôi mất thời gian hơn. Do đó dẫn đến việc các quý tộc thỏa thích làm điều họ muốn và tham nhũng thật nhiều."

"Còn có những đứa trẻ mang dòng máu hoàng gia cạnh đó nữa mà."

"À, vị tam hoàng tử chỉ mới 15 tuổi, cậu không thể chống lại hai người anh của mình."

"Có, có thêm một người nữa mà... phải không?"

"Hmm? À... nói về chuyện đó, chỉ huy của Pháo đài Sierck là một hoàng thân đấy."

"Đúng đó! Còn người đó thì sao?"

Altina dịch lại lần nữa và Regis phải lui sang bên phải. Cậu gần như rơi khỏi khoang hành lí.

"À thì, Tước Tiễn Công Chúa. Không ai nhớ tên đầy đủ của cô ấy vì nó quá dài."

"Ừm, nó khá là dài..."

"Anh nghĩ rằng cô ấy được gọi là Marie Garter Argentina Belgaria ... anh có thể nhớ những câu chuyện trong các cuốn sách, nhưng khá khó để nhớ một cái tên dài như vậy."

"Đừng cố quá. Cơ mà, Tước Tiễn Công Chúa là sao chứ?"

"Từ giờ anh sẽ được cô ấy quan tâm chăm sóc. Anh sẽ gặp rắc rối nếu nói xấu cô ấy...đó là biệt danh của cô ấy ở thủ đô."

"Vậy, nó có nghĩa gì vậy?"

"Anh chỉ nghe người ta nói vậy thôi mà... ừ thì, chúng ta cũng không thiếu thời gian. Đây là câu chuyện về cô công chúa đáng thương bị ép ra vùng biên giới đất nước--"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro