Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đàn ông làm sao có thể hận chính mình?"

"Có thể là bởi vì nhu nhược, hoặc là sợ hãi vì liên tục phạm sai lầm, không đáp ứng được kỳ vọng của người khác."

Thời điểm tồi tệ nhất, Điền Chính Quốc chỉ muốn giết chết Điền Chính Quốc xấu xa trong lòng. Tên Điền Chính Quốc giả tạo giấu giếm mọi chuyện vì sợ hãi, ở sâu trong thâm tâm cậu không nghĩ ra nơi nào có một Điền Chính Quốc mà cậu yêu thích.

Cậu không chỉ đánh mất Phác Trí Mân, mà còn đánh mất cả chính mình.

-

Mùa hè, những tia nắng lốm đốm xuyên qua tán lá xum xuê của cây dã hương, ánh sáng và bóng tối bất thường đổ xuống nền bê tông mới xây. Phác Trí Mân cho mèo hoang trong rừng ăn xong rồi ôm mấy cuốn sách đứng dậy, anh vừa kết thúc lớp luyện thi, đống sách này là sách bài tập mới phát hành, anh không có thói quen mang cặp nên chỉ có thể ôm trong tay.

Đi qua một góc nhỏ, Phác Trí Mân đụng phải một nam sinh, sách rơi hết ra đất. May mà chỉ có ba quyển, hai người không hẹn mà cùng ngồi xổm xuống nhặt, không giống như tiểu thuyết ngôn tình hay phim truyền hình Mary Sue, hai nhân vật sẽ chạm tay nhau, còn bọn họ dù sao cũng là hai thằng đực rựa ghét tiếp xúc với người lạ.

"Xin lỗi, tôi vô ý quá."

"Không có gì đâu."

Phác Trí Mân liếc nhìn đồng hồ rồi vội vã ôm sạch rời đi, anh bị muộn một chút rồi, nếu về nhà muộn hơn thì nhất định sẽ bị bà dị tọc mạch hỏi có phải lại đi chơi với mèo hoang nữa không. Người lớn không có ấn tượng tốt với chó mèo hoang, bọn họ luôn dạy con tránh xa những động vật bẩn thỉu đó, nhưng Trí Mân thích chơi với mèo, ba lần bảy lượt bị cấm tới gần vẫn vụng trộm cho chúng ăn.

Điền Chính Quốc nhìn lưng áo trắng biến mất giữa những tòa nhà chằng chịt, thân hình đơn bạc ẩn bên dưới áo sơ mi mơ hồ lộ ra đường cong, xương bả vai xinh đẹp dường như muốn thoát khỏi xiềng xích. Điền Chính Quốc thất thần đứng đó, quên cả việc nhặt chai coca đã lăn vào bụi cỏ ven đường.

"Meow~"

Con mèo nhỏ màu cam ngoan ngoãn cúi đầu khều khều chai coca, cố đẩy cái chai sang phía Điền Chính Quốc. Nó vừa mới ăn ít cá khô, đây là lúc nó có thể lực, bất quá thường ngày nó sẽ không chủ động đến gần đám nam sinh, bởi vì bọn họ luôn độc ác theo thói quen trêu chọc người khác hoặc động vật.

Động vật có linh tính, nó dường như biết rõ Điền Chính Quốc không phải loại người như vậy nên nhấc từng bước uyển chuyển lại gần.

Trong không khí vẫn còn phảng phất chút hương thơm khoan khoái nhẹ nhàng của nước giặt quần áo trên người Phác Trí Mân, đó hẳn là lý do con mèo nhỏ chủ động tiếp cận thiếu niên lạ lẫm này.

-

"Nó không ăn được cái này đâu."

Phác Trí Mân đi nhanh hai bước, ngồi xổm bên cạnh Điền Chính Quốc. "Giăm bông quá mặn, không tốt cho mèo."

Anh không có thời gian để ý Điền Chính Quốc, móc từ trong túi áo ra một cái túi nhựa trong suốt, đổ ra một ít thức ăn cho mèo rồi gọi con mèo màu cam tới ăn.

"Xin lỗi, tôi không biết."

"Không có gì đâu."

Lần thứ hai phát sinh đoạn hội thoại quen thuộc giữa hai người, bọn họ ăn ý nhoẻn miệng cười, chỉ có điều Điền Chính Quốc nhìn một bên mặt của Phác Trí Mân cười đến ngu ngơ, còn Phác Trí Mân thì khóe môi cong cong nhìn chằm chằm con mèo đang ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm.

Phát giác được ánh mắt rực lửa bên cạnh đã dời đi, Phác Trí Mân  mới ngẩng đầu liếc nhìn bộ đồng phục trên người thiếu niên, đó là trường sơ trung⁽¹⁾ trước kia anh từng học, gần khu dân cư, vì vậy anh mạnh dạn đoán rằng thiếu niên kia chuyển đến khu này để đi học.

⁽¹⁾ Trường sơ trung hay còn gọi là trường cấp hai.

"Cậu sống ở đây à?"

Điền Chính Quốc khẽ gật đầu, nhìn Phác Trí Mân vẫn luôn ôn nhu vuốt ve lưng con mèo, cảm thấy mũi có chút ngứa, cậu nhăn mũi lại.

"Tôi là đàn anh của cậu đấy."

Phác Trí Mân đột nhiên nghiêng đầu sang nhìn Điền Chính Quốc cười cười, giọng điệu nói giỡn, nhưng Điền Chính Quốc bị nụ cười sáng ngời của anh làm cho rung động, có chút thất thần. Cậu cảm thấy có thể là do ánh mắt trời chói chang hại cậu ở đây ngơ ngẩn trước mặt anh trai xinh đẹp lần đầu gặp này.

"Phác Trí Mân! Mày lại đi chơi với mèo hoang nữa!"

"Con không có." Phác Trí Mân vô thức thề thốt phủ nhận, sau đó hoảng loạn mà đột ngột đứng dậy, tuột huyết áp khiến anh tối sầm mặt mày, trước mắt là một mảnh mơ hồ, trong lòng sợ hãi vội vàng bắt lấy bất cứ thứ gì bên cạnh có thể giúp chính mình ổn định lại.

Tay của Điền Chính Quốc bị Phác Trí Mân nắm chặt, lòng bàn tay anh có chút ươn ướt, hơi lạnh. Điền Chính Quốc vốn mắc bệnh sạch sẽ dạng nhẹ nên không lập tức hất bàn tay vừa chạm vào đồ ăn mèo cùng cho mèo liếm láp ra, ngược lại còn tiếp thêm chút sức lực giúp Phác Trí Mân đứng vững hơn.

Nhìn từ chính diện giống như Phác Trí Mân đang dựa một bên người vào Điền Chính Quốc.

"Tao không phải đã nói mày không được động vào mèo không biết từ đâu ra sao? Nếu có người nuôi mà để nó ở đây thì cũng 80% có bệnh trên người, nếu từ nhỏ đã không ai nuôi, mày có biết nó mắc bệnh gì không hả?"

"Dì..."

Cánh tay Điền Chính Quốc bị nhéo một cái.

"Về nhà con sẽ rửa tay." Phác Trí Mân dường như đã quá quen với tình cảnh này rồi, anh sắc mặt không đổi nhưng giọng điệu vẫn rất lãnh đạm. "Sẽ không làm bẩn nhà."

Người phụ nữ trước mặt không có cách nào nghe cho lọt những lời của anh, đột nhiên lại không có ý răn dạy nữa, ánh mắt rơi vào người Điền Chính Quốc—giống như có biết Điền Chính Quốc, đã nhìn thấy cậu khi đến tặng quà cho khách hàng.

"Đây là bạn mới của mày à?" Bà cười cười, nghiêng người về phía trước.

Người phụ nữ này là mẹ kế của anh, bình thường không thân lắm, lúc nào cũng chọn những chuyện lớn hơn hạt vừng mà nói, trước giờ chưa từng thấy bà để ý đến những mối quan hệ của anh, sao hôm nay lại đột nhiên quan tâm đến bạn bè của con ghẻ vậy?

Phác Trí Mân không biết giới thiệu thế nào, có lẽ không cần thiết, bọn họ cũng đã gặp nhau hai lần, nhưng đến tên còn chưa kịp trao đổi. Anh quay đầu lại, khuôn mặt bình tĩnh không chút gợn sóng nhìn Điền Chính Quốc, yên lặng chờ Điền Chính Quốc tự trả lời.

"Chào dì." Điềm Chính Quốc nhàn nhạt lên tiếng chào hỏi, cậu đã quen làm theo ý mình, vốn dĩ ở cùng bố mẹ hay thầy cô cũng không có cái gọi là hình tượng "ngoan hiền", hơn nữa nhìn thái độ của Phác Trí Mân, trước mắt anh không phải người quan trọng, bởi vậy cậu không muốn lịch sự giới thiệu.

Nhưng bà dì này không tự mình hiểu lấy, liên tiếp hỏi nhiều vấn đề, sau khi phá tan không khí hòa thuận của hai đứa trẻ liền để lại một câu thường đến nhà làm khách rồi bỏ đi.

Con mèo cam nhỏ không biết lại chui vào chỗ nào chơi đùa, Phác Trí Mân lúng túng đứng đối diện Điền Chính Quốc, nhìn chằm chằm vào ngón chân mình. "Cậu, không cần quan tâm dì ấy nói gì...ừm, cậu có thể đến nhà tôi chơi, nếu cậu cần tôi cũng có thể giảng bài cho cậu." Bà dì vừa mới đem thành tích của Phác Trí Mân ra khen hết lời, nghĩ muốn lôi kéo anh làm quen với Điền Chính Quốc, lại không ngờ tới hai đứa trẻ này chẳng hề quen biết nhau, thật sự làm khó Phác Trí Mân.

"Nhưng dì ấy không có quan hệ gì với tôi, mấy lời nói của dì ấy cậu đừng để trong lòng." 

Phác Trí Mân rất sợ Điền Chính Quốc có ấn tượng xấu, mặc dù anh cũng không biết vì sao chính mình lại chú ý hình tượng trước mặt một thằng nhóc như vậy.

-

Phác Trí Mân lớn hơn Điền Chính Quốc hai tuổi, năm nay đã lên cao trung năm hai⁽²⁾, còn Chính Quốc cuối cấp đang chuẩn bị cho kỳ thi trung khảo⁽³⁾. Thời điểm đó, cậu có lý do để ngày nào cũng đến gặp Phác Trí Mân nhờ anh giúp làm bài tập.

⁽²⁾ Cao trung năm hai: mình nghĩ chắc là lớp 11 bên mình.

⁽³⁾ Kỳ thi trung khảo là thi tuyển sinh vào lớp 10.

Khoa học tự nhiên rất dễ lấy điểm, cũng tiến bộ nhanh nhất trong thời gian ngắn, mà Phác Trí Mân am hiểu nhất chính là khoa học tự nhiên, còn về phần Điền Chính Quốc...

Sở thích của cậu không phải cái này, học gì không quan trọng, cậu muốn phát triển theo hướng mỹ thuật và thiết kế, các tiết học văn hóa trước giờ chỉ tùy tiện nghe giảng, chỉ đến khi Phác Trí Mân ở đây mới tương đối chuyên tâm chút ít, nhưng tối đa cũng chỉ được mười phút đầu chăm chú tập trung, lúc sau liền thất thần chìm trong những lời giảng của Phác Trí Mân, hoặc là do thức khuya chơi game rồi trốn trong nhà Phác Trí Mân ngủ gà ngủ gật, dù sao anh cũng rất ôn nhu.

Lúc đầu có lẽ vì mới quen nên không dám quá nghiêm túc, về sau Điền Chính Quốc liền đánh đúng vào điểm dễ mềm lòng của Phác Trí Mân, thấy cậu gật gù như gà mổ thóc, trông có vẻ rất mệt mỏi, Phác Trí Mân không nỡ nói cậu.

Nhưng mà đối đãi ôn nhu quá lâu, Điền Chính Quốc cũng sinh lòng áy náy, dần dần ngay cả thói quen xấu thức khuya chơi game cũng bị thay đổi vì Phác Trí Mân đau lòng nói. "Không tốt cho sức khỏe."

Cậu không có nhiều bạn, việc thân thiết với Phác Trí Mân cũng là thuận theo tự nhiên mà diễn ra, thời gian có chút mơ hồ, không biết là từ lúc nào đã cùng anh gần gũi như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro