Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bức tường ngăn cách không thể hiểu được đã biến mất.

Chạy dọc theo con đường, đi qua bốn năm cửa hàng tiện lợi, Phác Trí Mân dừng ở cửa hàng cuối cùng, thở hổn hển xua tay không muốn chạy nữa. Tiết trời đã sang thu, màn đêm buông xuống đặc biệt nhanh, tiếng nhạc trong công viên ven sông vang từ xa tới gần, lúc này thời tiết vừa phải, không ít người đi tản bộ, mấy kẻ đuổi theo đã sớm mất dấu bọn họ.

Hai người ngồi trên thềm đá, hòa mình vào đám đông xem người ta ca hát nhảy múa trong cái hố tròn bên dưới.

"Ăn kem không?" Thấy Điền Chính Quốc nhìn chằm chằm vào đứa trẻ đang liếm que kem bên dưới, Phác Trí mân liền cười cười hỏi.

Anh chỉ là thuận miệng hỏi, trong ấn tượng của anh, món ăn mà Điền Chính Quốc yêu thích không đồ lạnh.

"Uống rượu đi." Ánh mắt của cậu dán chặt lên người đứa trẻ kia không rời, đôi mắt to tròn sáng rực chợt lóe lên, Phác Trí Mân không biết cậu đây là muốn cái gì.

"Trẻ vị thành niên không được uống rượu." Anh như ngày thường giáo huấn cậu. "Máu trên tay còn chưa xử lý, uống rượu ảnh hưởng..."

Vẫn dung túng Điền Chính Quốc như mọi khi.

"Không phải máu của em."

-

Bốn lon bia nằm lăn lóc xung quanh, có người trên tay vẫn cầm một lon. Tiếng bật nắp chói tai lần lượt vang lên, bia hơi sủi chút bọt khí ra ngoài, Điền Chính Quốc vội vàng ghé sát miệng vào húp hết bọt trắng mang theo mùi rượu rồi nốc một ngụm lớn, chép miệng không nói lời nào.

Phác Trí Mân nhìn Điền Chính Quốc, lúc cậu ngửa đầu uống bia làm lộ ra đường cong ở cổ cùng yết hầu di chuyển lên xuống, phơi bày vẻ cuốn hút khó tả giữa thiếu niên và người lớn, Phác Trí Mân thấy cổ họng nghẹn lại, vội vàng thu ánh mắt về, nốc ừng ực hai ngụm rượu mới áp chế được nội tâm đang bạo động của chính mình.

Anh có rất nhiều điều muốn hỏi Điền Chính Quốc, ví dụ như vì cái gì đột nhiên không liên lạc với anh, vì cái gì thi vào trường cao trung còn không nói cho anh biết, vì cái gì lại đánh nhau...

"Phác Trí Mân, anh chuẩn bị thi ở đâu vậy? Sau này làm cái gì?"

"Hả?" Phác Trí Mân không ngờ tới Điền Chính Quốc lại chủ động tìm đề tài trò chuyện, ánh mắt có chút mê man, anh không biết dáng vẻ ngốc nghếch của mình lúc này nương nhờ vào ánh sao phản chiếu nơi đáy mắt cậu lại thêm thập phần xinh đẹp, dễ dàng câu dẫn một thiếu niên cũng ngốc nghếch không kém.

"Em không muốn đi học nữa, học cũng vô dụng." Điền Chính Quốc siết chặt tay làm cái lon trở nên méo mó. "Vẽ tranh cũng vô dụng."

Cậu buông lỏng tay ra.

"Làm sao có thể?" Phác Trí Mân khô khan nói, anh muốn giải thích cho Điền Chính Quốc nhưng lại không thể tìm ra lời phù hợp để nói, cũng không thể hiện được lập trường của mình. "Anh tin thi đại học sẽ đưa anh rời khỏi chỗ này, cho anh tự do."

Thanh âm của anh rất nhỏ, nếu không phải hai người ngồi gần nhau, ca sĩ bên dưới lại đang hát nhạc trữ tình, trong không gian trống trải như vậy, Điền Chính Quốc nhất quyết không nghe thấy anh đang nói gì.

"Thật không? Anh muốn đi đâu?"

Ý tứ trong lời nói là, anh dẫn em theo cùng được không.

Điền Chính Quốc không ghét Phác Trí Mân, chuyện thư tình đã qua, cũng không để lại dấu vết trong lòng thiếu niên. Mối quan hệ xã hội của cậu rất ít, Phác Trí Mân lại là bạn thân duy nhất, cậu không nỡ ghét bỏ anh.

"Đi thủ đô, anh muốn học y."

Đúng vậy rồi, anh Trí Mân thành tích tốt như vậy, đương nhiên muốn học y, nghề bác sĩ này quả thật rất thích hợp với tính nghiêm khắc trong học tập của anh Trí Mân. Điền Chính Quốc tính toán trong lòng một phen, xem học viện nào ở thủ đô cậu có thể xin vào học.

Thế nhưng một học sinh cao trung năm nhất làm sao có thể hiểu rõ được những thông tin này?

Cậu cúi thấp đầu, không nói một lời.

"Bọn họ vì sao lại làm phiền em?" Cảm giác như mối quan hệ giữa hai người đã quay về lúc trước, Phác Trí Mân tìm thời cơ thích hợp hỏi.

Điền Chính Quốc lại mở thêm một lon bia, có chút không kiên nhẫn. "Em không biết."

Phác Trí Mân cướp được lon bia trong tay cậu, nhìn bàn tay trống không của Điền Chính Quốc liền mím môi nói. "Bàn tay của họa sĩ rất quý giá, làm sao lại bị thương?"

Trong lòng bàn tay có một vết sẹo màu hồng nhạt hình miệng hổ, mới bị Điền Chính Quốc gỡ mài, có chút ngứa, nhìn chiều dài liền có thể đoán được lúc trước rất dữ tợn. Nước da của Điền Chính Quốc cũng tái nhợt, nhìn kỹ vết sẹo liền có thể nhận ra, cậu nắm chặt bàn tay lại.

"Anh đừng hỏi nữa, không liên quan đến anh." Điền Chính Quốc vươn tay muốn lấy lại bia nhưng bị Phác Trí Mân giả vờ đung đưa cái lon, rơi xuống đất.

"Rượu anh mua cũng không liên quan đến em."

Phác Trí Mân không muốn kết thúc mối quan hệ sớm như vậy, chẳng qua là vừa dứt lời liền phát giác được bầu không khí không ổn, Điền Chính Quốc im lặng thu tay về. Phác Trí Mân có chút hối hận vì nói ra mấy lời ngu ngốc như vậy, anh ngượng ngùng đặt lại bia giữa hai người, cũng không còn mặt mũi nào để khui ra uống tiếp.

Công viên được xây ở ven sông, ban đêm gió từ sông thổi qua những tán cây lẻ tẻ vốn thiếu đi khí lạnh, chỉ còn lại cảm giác thoải mái dễ chịu cùng ôn hòa. Giọng hát nhẹ nhàng của ca sĩ như đang tấu một khúc nhạc tình yêu cay đắng, xung quanh đều là những đôi nam thanh nữ tú, hai người bọn họ mặc đồng phục lẫn vào, khó tránh khỏi có vài phần không hài hòa.

"Anh trai em rất ưu tú, sau này sẽ nối nghiệp ba, mẹ em rất đẹp, nam nhân đi cùng nhìn qua thật sự rất thích bà. Em cái gì cũng không biết, trước kia họ có nói với em, không việc gì đâu, cứ làm những gì mình thích, vui vẻ là được...Nhưng ai lại thích phế vật chứ, ai lại muốn nuôi phế vật đây?"

Điền Chính Quốc nói lời mở đầu lại không khớp với phần sau, nhưng kỳ lạ là Phác Trí Mân dường như nghe hiểu được.

"Em bị bỏ rơi rồi."

Cậu cuối cùng kết luận như vậy.

Lúc ngẩng đầu lên có chút kinh hãi, Phác Trí Mân đang ngồi xổm trước mặt cậu, dùng bàn tay nhỏ nhắn nhưng rất ấm áp nhẹ nhàng vỗ về đầu cậu, Điền Chính Quốc nhìn thấy tia đau lòng lóe lên trong mắt anh liền không khỏi xao xuyến. Đổi lại là người khác, Điền Chính Quốc có khả năng đã bị bỏ rơi ngay lập tức, cậu không cần người khác giả vờ "thương hại", càng không cần người khác đồng cảm, thiếu niên kiêu ngạo, chịu không nổi mình bị người ta khinh thường. Nhưng Phác Trí Mân thì khác, anh vừa là thầy vừa là bạn, đáng tin cậy để kết giao, Điền Chính Quốc đối với tình cảm không biết gì cả, nhưng cậu có thể ý thức được chính mình giờ phút này khao khát cái gì.

Cậu muốn một cái ôm.

Cậu rất muốn Phác Trí Mân ôm cậu, hoặc cậu ôm Phác Trí Mân.

Đáy mắt tràn ngập khát vọng rụt rè lộ ra trước mặt Phác Trí Mân, cậu nắm chặt góc áo, không biết nên đứng hay nên ngồi, có nên chủ động hay không. Điền Chính Quốc lúng túng duỗi tay ra, run rẩy giơ lên trong tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Một chút ngạc nhiên thoáng qua trong mắt Phác Trí Mân, anh đại khái hiểu được ý của Chính Quốc. Vậy nên anh kéo đầu Điền Chính Quốc, một tay đỡ lấy gáy của cậu, để cằm cậu tựa lên vai mình, tay còn lại vuốt ve lưng cậu lên xuống, hết lần này đến lần khác, động tác nhu hòa, bàn tay ấm áp không sao tả xiết đã sưởi ấm cậu từng chút một.

"Không thể nào, em rất tuyệt, sau này sẽ càng tuyệt hơn...Chính Quốc, nhìn vào mắt anh đi, ai đánh mất em là người chịu tổn thất, ít nhất anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em."

Ánh sao phản chiếu trong đôi mắt của thiếu niên ngây ngô, Điền Chính Quốc trượt chân ngã vào dải ngân hà, cậu không dám hy vọng xa vời sẽ được yêu, nhưng cậu nghĩ, có lẽ được yêu chính là cảm giác này.

"Anh Trí Mân, em theo anh đến thủ đô được không?" Điền Chính Quốc chôn mặt trong bả vai của Phác Trí Mân, nhỏ giọng nói.

"Em...em không bao giờ gây rắc rối cho anh nữa." Cậu bồi thêm một câu.

Phác Trí Mân ở chỗ cậu không nhìn thấy được cười một cái, anh vuốt ve mái tóc của Điền Chính Quốc, cảm thấy đứa nhỏ này nhất định là vừa cắt tóc không lâu, có chút lởm chởm.

"Vậy anh có thể hỏi lý do tại sao em không liên lạc với anh không?"

Phác Trí Mân nói chuyện luôn ôn nhu như vậy, nhẹ nhàng lướt qua màng nhĩ cậu, rơi vào trái tim cậu mới sinh ra một thoáng chấn động.

Điền Chính Quốc mím môi. "Không không, là do em ngu ngốc, là do cái đầu chết tiệt của em, không có lần thứ hai đâu, sau này sẽ không, thật đấy. Anh Trí Mân, tin em đi, em sẽ không vô lý gây rối nữa."

Cậu có chút gấp gáp, chui ra khỏi ngực Phác Trí Mân, giọng điệu khẩn trương cũng thay đổi. Đàn anh viết thư tình sau đó đã đến gặp cậu, lớn lên không xấu nhưng cũng chẳng ưa nhìn, bộ dạng ngơ ngác sững sờ, không ai nghĩ tới anh lại là gay.

Phác Trí Mân thích đàn anh là điều không thể, Điền Chính Quốc không hiểu sao lại tự tin như vậy, chẳng lẽ nhan sắc của chòm Thiên Bình cũng có thể lệch hướng sao? Trong lòng một nửa thoáng nhẹ nhõm, nửa còn lại dần tan biến trong tiếc nuối.

Cậu bí mật theo dõi Phác Trí Mân ở trường, tin tức về học sinh cao trung năm nhất không được nhiều người biết đến, vậy mà các nữ sinh đều biết năm ba cao trung có một tiền bối đẹp trai học giỏi tên là Phác Trí Mân. Thiếu niên trẻ tuổi đầy nhiệt huyết luôn muốn được chú ý, còn Điền Chính Quốc không chỉ ngại ngùng mà còn sợ hãi. Anh Trí Mân tốt với cậu không còn gì bàn cãi, nhặt nhạnh những mảnh vụn của cuộc sống hàng ngày rồi kể về nó, mỗi lần như vậy đều hình dung ra cảnh mình kiêu ngạo giữa đám học sinh đến nỗi cái đuôi nhỏ vô hình dựng đứng.

Thế nhưng cậu hết lần này tới lần khác đều không thể, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là tự trách mình đã làm quá nhiều, quan hệ nam nữ thì làm sao, anh Trí Mân được nhiều người thích là sự thật, cậu cũng thích anh Trí Mân.

Nếu không phải đặt anh trong lòng, nếu không phải thật sự quan tâm, làm sao lại bởi vì vài câu nói vu vơ liền nảy sinh một cỗ sức lực, dám liều mạng đánh với đám lưu manh đó?

Điền Chính Quốc nhìn người thanh tú trước mặt thân hình đã có chút thay đổi, anh Trí Mân bởi vì phải chạy nước rút học năm cuối nên mới gầy đi sao? Cậu nhìn không được mà thất thần.

Phác Trí Mân chỉ cười vỗ vai cậu. "Được, vậy chúng ta cùng đi thủ đô."

Lần thứ hai ôm nhau lại càng chặt hơn, tình cảm tìm không thấy ngọn nguồn nhưng không phải là giả.

Điền Chính Quốc lòng tràn ngập vui mừng, chỉ nghĩ đến tương lai của bọn họ, nhìn vào hiện tại, không có thời gian nhìn lại quá khứ, thẳng đến khi muốn hồi tưởng lại ngày hôm ấy, mới phát hiện ra niềm vui ban đầu đã thay đổi từ đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro