1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[BTS][VKook] Butterfly[Chap1] Tình đầu20151129 <3

__

"Anhhhhhhh..."

Cậu giật mình mở tròn đôi mắt, xác định đây chính là căn phòng của mình cậu mới yên tâm thở ra một hơi thật dài. Ác mộng đó dai dẳng mãi chẳng dứt, đêm nào cũng thế.

Cậu gạt sạch nhem nhuốc trên gương mặt, mơ màng nhìn lên trần nhà và nghĩ lại những chuyện trong quá khứ, quá khứ có anh. Cậu hay gặp anh lắm, cho dù là ban đêm nhưng cảm giác rất thật, nhớ đến đôi mắt màu nâu hổ phách đĩnh đạc và sâu xa, bờ môi mỏng cùng dáng người thư sinh, hoạt bát.

Cậu mơ thấy anh, đứa con của nắng, chàng trai của mùa thu. Trong giấc mơ, cậu thấy anh gần gũi và thân thuộc vô cùng, trong mơ anh luôn mỉm cười và đưa tay hướng về phía cậu. Trên cuộc đời này, chỉ có mỗi anh muốn cầm nắm đôi bàn tay lạnh lẽo này mà thôi.
Cảm giác ấm áp và da diết từ chàng trai mùa thu ấy cậu vẫn luôn thèm khát muốn ôm chạm nhưng tiếc rằng, giấc mộng chỉ là giấc mộng. Anh là người cậu không thể chạm tới...

Bởi vì.

Thế giới của hai người hoàn toàn khác.

________3 năm trước.

"Anh, anh muốn nói gì với em không?"

Bàn tay Jungkook run rẩy cầm điện thoại, trước mắt của cậu là chiếc TV đang chiếu hình ảnh anh đang mỉm cười cầm tay con gái tập đoàn OT bên ngành siêu thị. Hai người còn tự tin đứng trước ống kính mà níu lấy nhau, vô cùng tình tứ.

Anh làm thế, có phải muốn cậu nhìn thấy không?

" Ý em là gì?"- Anh ngây ngô hỏi ngược trở lại.

Ý là gì? Công khai như vậy còn muốn hỏi người ta ý gì cơ? Không ngờ có giây phút anh lại ngây ngốc không hề giả trân như thế đấy.

"Em muốn gặp anh."-Không muốn tiếp tục dài dòng, cậu hít hà lấy không khí, ngăn lại nỗi bực tức sắp trào ra nơi cuống họng. Cố gắng giữ lại bình tĩnh, cậu dụi đôi mắt cay xè mà suy nghĩ, không thể đột ngột xảy ra loại chuyện thế này được. Cậu phải nghe bằng được lời giải thích rõ ràng từ anh, dù có chấm dứt cũng phải làm cho ra nhẽ sự tình này.
"Được."-Anh ngập ngừng một chút rồi ngắt điện thoại. Đầu dây lạnh lẽo vang tiếng *tút* dài rồi im lặng, cậu thả chiếc điện thoại xuống mặt bàn, hít một hơi thật sâu rồi nhìn lại quán cà phê đã cũ kĩ này. Chẳng biết vô tình hay cố ý mà đây chính là nơi mà anh và cậu gặp nhau lần đầu tiên.

Lúc đó trời đổ cơn mưa rào, anh là khách quen của quán, còn cậu là nhân vật trú mưa. Cậu nhớ hai người đã quen nhau đơn giản và nhẹ nhàng như vậy.

Vân vê li cà phê trên tay, môi của cậu bật cười mà tim lại nhói từng đợt. Anh và cậu yêu thương như đôi uyên ương, thấu hiểu mọi thứ, nhường nhịn nhau, cả hai chưa từng cãi nhau dù chỉ một lần. Cậu tin tưởng anh vô điều kiện và anh cũng vậy. Đây chính là lí do cậu muốn ngồi đây và nghe anh giải thích.

"Xin lỗi, anh đến hơi muộn."-Anh nở nụ cười vội vã, khéo léo cởϊ áσ khoác rồi ngồi trước mặt cậu. Chàng trai này dù có cuống quýt đến thế nào nhưng tác phong vẫn đĩnh đạc và gọn gàng. Mặc kệ trong lòng hai người có nổi bão tố như thế nào, anh vẫn theo thói quen nhìn cậu rồi nở một nụ cười ngọt ngào. Và nụ cười ấy như khảm thật sâu vào trái tim cậu, đến khi anh vĩnh biệt cuộc đời cậu vẫn không thể nào quên được.
"Không sao."- Muộn hay không đã không còn quan trọng, quan trọng là anh đã đến. Jungkook nhàn nhạt gật đầu, hai tay cậu bấu vào nhau có chút luống cuống vì cậu không biết nên tiếp tục câu chuyện này như thế nào.

"Em tìm anh có chuyện gì không?"-Anh lén đưa mắt nhìn cậu. Sau vài năm yêu nhau, tính cách của anh cậu hiểu rõ, nếu anh nói dối, anh không bao giờ dám nhìn thẳng mắt cậu. Điều đó chứng tỏ, anh biết những gì cậu đã nhìn thấy. Và cậu cũng biết hi vọng nhỏ nhoi của cậu vào hai chữ "tin tưởng" đã vụn vỡ tan tành rồi.

"Em chỉ là tò mò, em đã làm sai điểm nào mà anh lại đối xử với em như vậy."-Cậu hít thở thật sâu nuốt ngược nước mắt vào trong lòng, che giấu được khuôn mặt nhưng không che được sự run rẩy mỏng manh trong giọng nói.

"JungKook à... Anh...Anh không còn cách nào khác. Anh xin lỗi. Người sai là anh, không phải là em."-Anh vẫn là không dám nhìn chỉ cúi mặt lắp bắp.
Người phản bội là anh, người yếu đuối và không dám đối diện cũng là anh. Nếu đã hổ thẹn như vậy tại sao vẫn chọn cách lừa dối người mà anh đã yêu chứ?

"Em cần biết lí do."-JungKook nhắm đôi mắt long lanh, cảm xúc không thể kìm nén nó tựa giọt nước tràn li, từng giọt từng giọt một rơi xuống.

Anh lúc này mới ngẩng lên nhìn cậu, bàn tay nâng lên rồi hạ xuống, anh thực sự đau xót và muốn lau đi nước mắt cho cậu nhưng rồi nghĩ lại...bản thân mình không xứng, cậu khóc là vì anh. Anh có tư cách gì để gạt bỏ sự hờn tủi và buồn đau trên đôi mắt kia đây?

"Cô ấy là vị hôn thê của anh, bọn anh đã đính hôn rồi. Xin lỗi em, vì tất cả."- Trong đáy mắt của anh, cậu có thể nhìn ra nỗi đau và sự tiếc nuối. Nhưng dù vậy, tay anh vẫn không thể cầm lấy tay cậu nữa. Cậu còn hi vọng làm gì?
Cậu chua chát cười một tiếng rồi nhấc ghế đứng dậy:- "Nếu anh hạnh phúc thì dù anh quyết định thế nào em vẫn luôn ủng hộ."

Nói xong cậu nhanh chóng bước đi tránh để anh nhìn thấy nước mắt nóng hổi của cậu vẫn tiếp tục lăn trên gò má. Cậu cứ thế chạy, chạy thật nhanh. Phía xa kia hình ảnh dần nhòe đi, nó lu mờ giống như cuộc đời của cậu, không những mờ mà còn mặn đắng mùi vị của nước mắt. Tình yêu thì ra đơn giản là tình cảm từ hai phía như cậu nghĩ.

Cậu đã chạy rất lâu, từ quán cà phê về đến nhà, ngẩn ngơ thế nào mà bay mất cả đôi giày, bàn chân vì thế mà tợt máu cùng cát bụi nhem nhuốc và bẩn thỉu, cơn đau đớn và bỏng rát giờ mới dồn dập trào đến. Khó khăn lắm mới suýt xoa mở được cánh cửa gỗ nặng nề và lạnh lẽo, chân nhanh chân chậm bước về đến căn phòng của mình.
Còn chưa bước vào qua được bậc thềm, âm thanh đay nghiến như tiếng dao cứa đã vang vảng bên tai:

"Bộ dạng lếch thếch thế kia chẳng khác gì thằng ăn mày, mày muốn làm mất mặt Jeon gia đến thế cơ à?"

Là mẹ kế của cậu đấy, bà ta chẳng bao giờ nói được cái lời gì hay ho cả. Jungkook đã quá quen với tình huống này, tâm trạng không tốt, thể lực cạn kiệt cậu không muốn nói nhiều, mặc đau xót dùng nước lạnh xối qua vết thương trên đôi chân rồi lẳng lặng đi về phòng.

"Mày câm sao? Hay chó tha mất lưỡi mày rồi."- Bà Chu không thấy cậu trả lời, máu nóng xông lên đầu, bà cười khẩy rồi bất chợt đẩy mạnh làm cậu mất thăng bằng ngã xuống đất.

Jungkook đau đến nghiến răng, nhắm nghiền đôi mắt co quắp trên sàn nhà. Vết thương của cậu va chạm với sàn nhà lạnh vốn đã rát, cộng thêm cú ngã ban nãy càng thêm tê liệt, vết thương không ngừng rỉ máu. Cố gắng mãi mới đứng được dậy, cậu không muốn gây sự với bà ta trong lúc này, cậu đã quá mệt mỏi rồi.
"Con đang rất mệt, con có thể lên nghỉ được không?"

"Công việc của mày còn chưa xong? Muốn nghỉ? Giỏi nhỉ?"- Bà Chu dùng lực quệt qua bàn chân đau của JungKook nhếch mép mỉa mai.

Quá quắt thật.

Cậu nhằm chân bà ta mà tóm lấy, mượn đà níu mình ngồi dậy làm bà ta loạng choạng suýt thì ngã. Chuyện cũ chuyện mới đều khiến cậu bực muốn điên người, không nhịn được nữa cậu mới gào lên:

"Ở đây không ít người hầu, muốn làm gì thì bà bảo họ làm. Mấy năm vừa qua tôi nhịn bà vì bố tôi vừa mới qua đời, nhưng bây giờ thì thôi đi. Tôi nói cho bà rõ, nguyên nhân mẹ tôi bệnh mà qua đời không phải tôi không biết. Tôi nhịn bà không phải là vì sợ bà, mà vì tôi nể bố của tôi..."

*Chátttt* Tiếng bạt tai mạnh mẽ vang lên.

"Thằng bố láo, mày nghĩ mày là cái gì mà dám lên mặt với tao? Tao đường đường là phu nhân Jeon gia, tao là chủ cái gia đình này. Còn nữa, mẹ mày mất thì liên quan quái gì đến tao? Có mà vì đẻ ra thằng mất dạy như mày nên mẹ mày mới đau khổ mà qua đời đấy."- Bà Chu nghiến răng nghiến lợi tát JungKook một cái cật lực cảm tưởng như cháy má, con người độc địa ấy dồn hết hơi sức còn vỗ cậu mấy cái vào lưng làm cậu đau đến quỳ cả xuống sàn lạnh.
"Tôi không cho phép bà xúc phạm mẹ tôi như vậy."

JungKook hiện tại hoa hết mắt mũi, nước mắt trực tuôn trào, dù có gắng gượng đứng dậy nhưng đã không còn đủ sức lực.

"Mày ấy, tốt nhất là nên ngoan ngoãn một chút. Đừng dở cái giọng như vậy ra nói chuyện với tao. Nếu không, một cắc nhà họ Jeon mày đừng hòng động vào."-Bà Chu nhếch một bên mép đỏ son, lấy giấy ăn lau tay rồi ném xuống mặt cậu, cũng chán ghét chẳng buồn nói nữa mà đi thẳng lên tầng.

Cậu mệt mỏi bị ngã cũnghẳng buồn đứng lên, nằm trên nền nhà lạnh lẽo đến đóng băng da thịt, vết thương ở chân vì lạnh cũng chảy máu không ít. Tự mỉa mai cuộc đời và ngửa mặt cười thật lớn, cười đến chảy cả nước mắt:

"Ôi...Chó tha cái cuộc đời này."

Nhà cửa chẳng đâu vào đâu, có tí tình yêu cũng không ra cái hồn gì. Phật độ thiên hạ mà chắc đến lượt cậu bị vướng cái đường ăn ở nên cậu mới khổ thế này hay sao ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#123