2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[BTS][VKook] Butterfly[Chap2] Sinh mệnh."Này, đêm lại không ngủ được à?"- Bạn học của JungKook cố tình hù dọa, anh vỗ vai cậu cợt nhả chỉ hai cuồng thâm trên mắt rồi cười hì hì.

"Thôi nào Namjoon, cậu biết thừa là tôi thường xuyên mất ngủ mà."-JungKook chẳng những không giật mình mà còn lười chấp với anh ta, cậu gượng cười xoa xoa thái dương rồi tập trung vào bài giảng của giáo sư trên bục. Cậu luôn tập trung vào học tập, vì đó là cách duy nhất để cậu tống được hình ảnh của anh và cái bất hạnh nhà cửa ra khỏi đầu của mình.

Và cậu đã thành công trong gần một năm nay, ngoại trừ buổi đêm.

"Tôi nghĩ cậu nên dùng một liều thuốc ngủ, ngủ đủ một ngày để thoát khỏi cái mơ mắt kia. Trông tởm quá."- Namjoon chẹp miệng khinh bỉ cậu:-"Ai không biết lại bảo trường BigStar bắt ép học sinh quá đáng đến nỗi phải thức đêm học bài. Mang tiếng cho ông bố của tôi."
"Tôi không dùng đâu, thuốc ngủ dùng quá liều là tử vong đấy. Cái mạng của tôi mỏng manh không chịu được mấy thứ đó. Mà còn nữa, cứ coi như người ta hiểu lầm thì cũng không liên quan đến hiệu trưởng đâu. Dù sao tôi cũng là thủ khoa, nói cho cùng thì cũng là học giỏi quá nên mới thâm cả mắt vào. Không khéo lại là tấm gương sáng."-JungKook dụi dụi mắt, nở nụ cười bao chứa cả nỗi đau khổ phía đáy mắt.

Namjoon nhìn JungKook như vậy, thâm tâm tự nhiên thấy nhói cả lòng. Nếu năm trước không phải có cái sự cố đáng chết kia thì JungKook đâu phải khổ sở như thế này. Namjoon ở cùng thành phố với Jeon gia lại cũng là học cùng với JungKook tận 3 năm cấp ba thêm 4 năm đại học, năm nay là năm cuối, tính ra cũng quen biết khá lâu. Ngày xưa, JungKook là một bông hoa ly trắng dù có bị gia đình ghét bỏ, đày đoạ cùng cực thì vẫn toả ngát hương thơm mềm mại và dễ chịu, lúc nào cũng cười ngây ngô, không biết thế nào là buồn đau hết, lúc nào cũng ngốc nghếch.
Từ khi gặp anh người yêu, dù hoàn cảnh khó khăn thế nào cậu vẫn càng vui vẻ hơn, hạnh phúc ngập tràn, cậu đã từng nói với Namjoon:-"Anh ấy là tia nắng duy nhất trong cuộc đời đen đặc của tôi."

Nghĩ đến đây, Namjoon trộm thở dài.

Đúng là cuộc đời quá ác nghiệt, đến tia hi vọng cuối cùng của người ta cũng cướp mất. Thật là không công bằng.

_______Flash back

*Tiếng chuông điện thoại kêu*

JungKook vất vả lắm mới băng bó xong vết thương ở chân, vừa ngả lưng nghỉ ngơi được một lát lại có người làm phiền, cậu mệt mỏi không ra hơi, nói như thở vào điện thoại.

"Alô?"

"Đầu dây có phải là thân nhân của chủ điện thoại này không ạ?"- Giọng nói gấp rút nói.

JungKook co lại cặp lông mày nhìn màn hình điện thoại.

"Anh <3"

Quen sao?

Thân nhân sao?

Còn không?

"Alo, có ai đầu dây không ạ?"- Bên kia ngày càng gấp gáp, nói như thét vào điện thoại.
"À vâng."-JungKook nói.

"Hiện tại chủ nhân chiếc điện thoại đang bị tai nạn giao thông đang ở bệnh viện MM đường 77, mong anh đến nhanh cho ạ."

"Cái gì? Tại nạn?"-JungKook mơ hồ:-"Tôi đến ngay."

Cậu xỏ đôi dép lê trong nhà chẳng kịp mặc áo khoác vội lấy xe đạp chạy ra ngoài.

____

Vừa bước đến cửa bệnh viện, Jungkook nhanh chóng ném chiếc xe đạp vào một gốc cây gần đó, mặc kệ đôi chân trắng ngần vừa được băng bó đã nhuộm màu đỏ máu mà hớt hải chạy vào bên trong.

"Cậu là thân nhân anh Oh MinTaek?"

Một cô y tá đang đứng trước khu vực lễ tân đứng đó như đợi riêng cậu, vẻ mặt cô ấy có vẻ rất nghiêm trọng tóm ngay lấy tay cậu.

"Vâng, là tôi."-JungKook ôm ngực thở từng hơi thật lớn, trái tim của cậu vừa vì lo lắng, vừa vì vận sức quá nhiều nên đập rất mạnh, hai tai của cậu nghe rõ tiếng tim đập cùng tiếng ù réo ghê người.
"Tình hình nghiêm trọng, nhanh lên. May mắn có thể gặp được nạn nhân lần cuối. Anh ta thật sự muốn gặp cậu."

____________

Trong lúc phẫu thuật, Jungkook đã dùng điện thoại của anh để báo cho gia đình anh biết sự việc, mong họ có thể chịu đựng được cú sốc lớn như vậy.

Thả phịch chiếc điện thoại xuống dưới ghế, cậu lo lắng ngồi đợi ngoài phòng phẫu thuật. Nghe cảnh sát nói anh do sử dụng chất có cồn, lái xe trong tình trạng say xỉn nên mới bị tai nạn. Mà tối hôm đó chính là tổ chức lễ đính hôn cho anh và cô gái kia. Có lẽ vì quá vui mừng nên anh uống quá chén. Không, từ khi quen anh, cậu biết anh là người đàn ông có chừng mực, không thể vì thế mà đánh mất lí trí như vậy.

Cậu còn nghĩ đến một lí do khác. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui thì khả năng sảy ra cũng chỉ vỏn vẹn số không. Vì nếu cậu nghĩ lí do đó có thực thì anh đã không ruồng bỏ cậu mà đi lấy vợ rồi.
"MinTaek...MinTaek. Con tôi đâu rồi?"- Là mẹ của anh, bà ấy hớt hải chạy đến túm lấy cổ áo của cậu xách lên hỏi.

"Anh ấy đang làm phẫu thuật."-Cậu trả lời. Theo sau mẹ anh còn có bố anh cùng vợ chưa cưới của anh nữa.

"Mày...chính mày là nguyên nhân khiến con tao rơi vào tình cảnh này. Thằng yêu nghiệt họ Jeon, nếu con tao mà có mệnh hệ gì tao sẽ không để mày yên đâu."-Mẹ anh mất hết lí trí, cầm tóc cậu mà kéo xuống, ra sức đập đánh đôi vai và tấm lưng vốn đã gầy guộc đáng thương vô cùng của cậu.

Cậu không nói gì, mặc kệ mẹ anh lôi kéo đánh đập dưới đất. Cậu đang ngạc nhiên với câu nói của bà. Vì cậu? Tại sao lại là vì cậu?

"Bà thôi ngay đi. Con trai mình còn không biết thế nào, ở đây mà gây gổ. Dù gì bà cũng là phu nhân của công ti YoU, không nể mặt tôi cũng phải nể mặt công ti chứ."- Bố của anh không thể nhẫn nại nhìn vợ mình nổi điên, ông kéo bà ra khỏi JungKook.
"Cậu không sao chứ?"- Một vị bác sĩ thấy cậu tội nghiệp liền kéo cậu dậy.

"Mặc kệ nó, nó là kẻ gϊếŧ người. Ông đỡ nó làm gì?"- Mẹ anh vẫn chưa buông tha cậu, bà giật tay bác sĩ ra khỏi người cậu còn đẩy cậu xuống sàn lạnh băng-"MinTaek đau khổ vì chia tay cậu ta mà phát trầm cảm mấy ngày nay. Hôm nay là ngày đính hôn, MinTaek cũng vì cậu ta mà uống quá say nên mới xảy ra chuyện. Con tôi hiền lành ngoan ngoãn đã gây ra tội tình gì mà đày đoạ nó như thế? Taekie à, đừng xảy ra chuyện gì nha con."

Bà ấy khóc to hơn, đôi mắt bà vì khóc quá nhiều mà trôi cả mascara, lem nhem hết cả, tấm lưng bà run run dựa vào người chồng mà không ngừng khóc. Người phụ nữa đáng thương.

Cậu ngồi dưới sàn lạnh trơ trọi thấy hình ảnh của bà như vậy, chợt nhớ đến ngày xưa của mình. Lúc bố ra đi, cậu đã không rơi dù chỉ một giọt nước mắt. Cậu nghĩ, nếu sự ra đi của một người mà có sự đau khổ của người thân chắc chắn người ra đi sẽ rất áy náy, vì thế cậu đã không khóc. Lúc anh đi, cậu cũng không khóc.
"Anh ơi, có phải chính vì em không khóc nên anh giận em không? Cũng tốt, cũng chính vì em không khóc nên em mới có thể gặp chàng trai của em mỗi đêm. Em không sợ điều đó. MinTaek, ở nơi xa phù hộ cho gia đình anh nhé. Thiếu anh họ sẽ rất buồn."

Sau này, công ti anh bị tập đoàn BTS mua lại, cả nhà anh phải ra ngoài đường cậu mới biết rằng anh chính là dùng hạnh phúc của mình đánh đổi lấy hợp đồng liên minh giữa hai nhà. Công ti của nhà anh đang đến giai đoạn nguy hiểm, anh lại là con một nếu anh không làm như vậy chắc chắn nhà anh sẽ phá sản.

Đúng là cuộc đời không lường trước được điều gì. Dù anh chia tay cậu, dù anh có lấy vợ thì công ti nhà anh cũng không thể trụ vững nổi. Đó là cái số rồi, nếu anh có tài thì sẽ khác, nếu bố anh không ăn hối lộ thì cũng sẽ khác.
Rất tiếc, đó là luật nhân quả không thể trách cậu được.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#123