3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[BTS][VKook] Butterfly[Chap3] JunKyunCơn mưa tí tách mùa đông tại sao không rửa sạch được bầu trời trên cao cao kia? Thời tiết đang lạnh cắt da cắt thịt vậy mà vẫn âm ẩm hạt mưa, bầu trời cũng trở thành một khối xám xịt mịt mù không nhìn ra mặt trời.

JungKook lấy từ túi áo chiếc điện thoại xem giờ rồi nhét ngược trở lại, người run run lạnh muốn chạy thật nhanh về nhà.

Bốn giờ chiều.

Giờ này cậu phải có mặt ở nhà nếu không bị bà dì kia xỉa xói, chẳng hiểu vì sao từ bé đến giờ JungKook luôn là người ân cần chăm chỉ không bao giờ cãi lại người lớn cũng chẳng thèm gì hai chữ "danh lợi" của bà ta vậy mà cậu vẫn không thể vừa mắt được bà. Cũng may bây giờ em gái của cậu thuê người giúp việc, nếu không bà ta còn bắt cậu một ngày 3 lần lau căn biệt thự đó nữa. Ác thật nhỉ?

Em gái cậu tên JunKyun, cô là con gái bà dì cùng bố cậu. Chắc do cô giống bố nên cô đối xử với cậu rất tốt, cô luôn coi cậu như anh trai cùng mẹ và luôn bảo vệ cậu khỏi đòn roi của mẹ cô, lớn lên một chút cô cãi lại bà đòi thuê người giúp việc, mẹ cô không chịu cô liền tự bỏ tiền tiêu vặt hằng tháng tích trữ tự mình thuê về để bà đỡ đày đoạ Jungkook. Cậu cũng biết ơn cô thật nhiều, nhờ cô mà cậu có thời gian học tập ổn định không bị làm phiền nữa.
Nhắc tới em gái, trong lòng cậu ấm áp hẳn, trên môi cậu nhoẻn một nụ cười hiếm hoi nhanh chóng chạy về nhà.

Vừa đến cửa nhà, cậu đã thấy JungKyun mở cửa chạy ra với tình trạng nước mắt ngắn dài chảy đầy má, đôi mắt to tròn đỏ au thật tội nghiệp.

"Kyunie, em sao vậy?"- JungKook bắt lấy tay JunKyun lại lo lắng hỏi cô.

"Anh, em không muốn sống trong căn nhà đó nữa. Tất cả đều là sự áp đặt vô căn cứ. Em ghét mẹ."- Cô khóc nức nở ôm chầm lấy cậu như tóm một chiếc phao cứu sinh. Trong căn nhà ấy ngoài anh trai của cô ra, cô cũng chẳng còn ai để tâm sự cả.

"Là cãi nhau với dì sao?"- JungKook ôm lấy đôi vai run rẩy của cô rồi dịu dàng xoa đầu JunKyun hỏi.

"Mẹ em biết chuyện em yêu Jimin rồi."

_____________

Jungkook kéo cô vào quán cà phê yên tĩnh khá gần ở đó, gọi cho cô một cốc capuchino mà cô yêu nhất, lau những giọt nước mắt trên má cô bằng đôi tay ấm áp của mình, cậu luôn quan tâm cô bằng cách ôn nhu nhất. Cô ngồi sụt sịt một lát bắt đầu kể chuyện:
"Hôm nay em có hẹn với Jimin lúc đi học thêm về ở quán ăn nhanh gần trường, em và cậu ấy đang cùng nhau nói chuyện thì mẹ đến bắt gặp. Hình như mẹ đã theo dõi em từ lâu rồi, không ngờ lần này bị bắt."

Cô ngập ngừng một lúc rồi lại khóc, cô không thể nói tiếp, thanh âm nức nở cứ ứ ở cổ họng như xát muối bên trong, vừa thống khổ lại vừa vô cùng chật vật.

"Vậy dì có nói gì em không? Anh biết bản tính của bà ấy không dễ để chống lại đâu."- JungKook thở dài, vỗ vỗ tấm lưng của cô. Ngoài an ủi ra cậu cũng hết thuốc chữa với bà dì của mình rồi, nhìn cách đối xử của bà ta đối với cậu xem có giống con người không? Cậu trong mắt bà ta chẳng là cái gì cả, còn không thể can thiệp vào ý kiến của bà ta chứ đừng nói là phản đối.

Nghe cậu hỏi, cô càng khóc to hơn. Trong tiếng khóc cô nói mếu máo:
"Bà ta không phải mẹ của em nữa rồi, anh ơi... Không những bà ấy bắt em chia tay Jimin, lại còn bắt em phải lấy chồng. Lấy một người em không quen biết, em phải sống thế nào đây? Em không muốn. Dù có chết em cũng không lấy ai ngoài Jimin."- Cô khóc.

"Bà ta ngày càng quá đáng rồi."- JungKook nhăn lông mày khó chịu. Cậu đã từng được gặp Jimin, cậu ấy không phải con nhà giàu có, gia cảnh không được như người bình thường, cậu ấy mất bố mẹ từ nhỏ, sống với bà nội đến tận năm 13 tuổi, bà cậu ấy cũng ra đi. Jimin từ lúc đó đã tự đi học bằng học bổng, sau giờ học cậu còn đi làm thêm để tự nuôi bản thân. Ngũ quan của Jimin không thuộc loại đẹp, chỉ là dễ nhìn, là một cậu thư sinh trong sáng. JunKyun cũng là vì cái tố chất trong cậu ấy mà đem lòng yêu thích người ta trước, sau bao nhiêu lâu làm quen hai người mới yêu nhưng bị mẹ cô ngăn cản, cấm hai người yêu nhau. Cấm là vậy, nhưng trái tim của hai người vốn đã là của nhau làm sao mà cấm. Là một người mẹ, JungKook không bao giờ ngờ tới bà ấy có thể ép uổng chính con gái ruột của mình.
"Anh biết em nghĩ gì. Nhưng nếu em bỏ đi bây giờ chắc chắn Jimin sẽ gặp nguy hiểm. Tính cách mẹ em thế nào chắc em cũng rõ."- Cậu tiếp tục an ủi cô em gái. Mẹ cậu cũng cậu bị bà ta ép đến chết, cậu thì bị ngược đãi tàn bạo, cô cũng bị ép gả cho người cô không yêu. Bà Chu là con người không có lương tâm, chỉ quan tâm đến tiền bạc và danh vọng. Máu mủ như JunKyun bà còn không quan tâm đến nỗi khổ mà cô phải chịu đựng thì người khác đối với bà là cái thứ gì? Nói không chừng chẳng bằng cỏ rác.

"Em biết rồi, em sẽ về và suy nghĩ thêm."-Cô ho vài cái rồi tự lau nước mắt.-"JungKook, anh và Jimin chính là hai người yêu thương em nhất. Em cảm ơn anh vì tất cả."

"Cô ngốc, người một nhà, nói gì kì quái quá vậy. Anh tin tưởng Jimin, cậu ấy là người tốt, chắc chắn cậu ấy sẽ không để em phải chịu khổ."-JungKook cười hiền, nhẹ nhàng ôm lấy cô an ủi. Cô là người biết suy nghĩ, cô sẽ tìm được ra lối thoát cho mình. Chỉ là sớm hay muộn thôi.
___________

"Cháu chào bác."-JungKook đưa JunKyun về đến nhà, cậu vội cởϊ áσ khoác treo lên móc rồi đi vào bếp cùng bác giúp việc nấu nướng bữa tối.

"Kookie, cháu về rồi, hôm nay bác thấy cô chủ cãi nhau to với bà chủ rồi chạy ra ngoài. Chắc có chuyện gì đó xảy ra rồi."- Bác giúp việc nói.

"Cháu biết rồi. Hôm nay trời lạnh, bác mặc ấm vào rồi về sớm đi. Mọi chuyện ở đây cứ để cháu lo."-JungKook gật gật đầu rồi đỡ lấy cái muôi trên tay của bác.

"Không được, cháu đi học mệt mỏi rồi. Nghỉ ngơi đi, dù sao bác cũng ăn lương nhà họ Jeon."-Bác giúp việc khư khư cái muôi nhất quyết không buông.

"Cháu muốn nấu súp gà cho JunKyun, nó thích nhất là món súp do cháu nấu. Vậy nên bác cứ tuỳ cháu."- JungKook cười.

"Kookie, cháu là người thật ấm áp. Jeon gia có phúc nên mới có con trai như cháu."- Bác giúp việc cười xoà, bó tay đành đi về.
Cậu gật đầu chào bác rồi bắt tay vào món ăn của mình, cậu muốn làm chút đồ thanh đạm cho em gái ăn, nó rất thích những món cậu nấu, hi vọng sau khi ăn tâm trạng của nó sẽ khá hơn.

"Nấu ăn sao?"- Bà Chu khoanh tay loẹt quẹt độ dép từ trên lầu đi xuống.

"Vâng."-JungKook hơi giật mình nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần mỉm cười với bà.

"Mười ngày nữa là ngày JunKyun đính hôn, lúc đó mày liệu hồn biến đâu thì biến, tao không muốn nhà thông gia nhìn thấy mặt mày. Xấu mặt Jeon gia."-Bà Chu rót cốc nước từ từ nói.

*Choangg* Cậu làm rớt luôn cái bát xuống sàn.

"Dì nói...đính hôn?"- JungKook mở to đôi mắt tròn ngạc nhiên nhìn bà.- "Với người mà nó chưa gặp bao giờ sao?"

"Nó là con tao. Cuộc sống của nó do tao quyết định, đến lượt mày tham gia à?"- Bà Chu nhổ toẹt bãi nước vào bồn rửa bát, nhếch mép nói.
"JunKyun là con ruột của dì, dì cam tâm gả em ấy cho người mà em ấy không yêu? Hạnh phúc của JunKyun thì sao? Tương lai thì thế nào? Dì đã bao giờ nghĩ đến chưa?"- JungKook tắt bếp ga, xoay lại đối diện với bà Chu. Không được, cậu không thể để em cậu lấy người chồng mà đến mặt mũi cũng chưa từng nhìn thấy được.

*Chát* Bà Chu dơ tay tát đỏ một bên má của JungKook.

"Kim gia là gia tộc lớn số 1 đất MMc, Kim Taehyung cũng là một doanh nhân có danh tiếng nổi bật trên toàn quốc. Mày nghĩ nó không hạnh phúc sao? Gả cho thằng nghèo khố rách áo ôm kia mới là hạnh phúc à? Hừ... Lấy nó rồi cạp đất mà ăn với nhau."- Bà xoa xoa lòng bàn tay đỏ rát vì va chạm vừa rồi, cười khẩy rồi tiếp tục cốc nước của mình.

Cậu ôm bên má nóng bỏng của mình, bất giác nhếch mép:-"Thảo nào, thì ra lại vì tiền à? Jeon gia rộng lớn không đủ tiền cho bà ăn chơi hưởng lạc sao? Bà Chu, tôi khuyên bà một câu. Bà cũng già rồi, lăn đùng ra đấy không mang được tiền đi đâu. Ham hố làm gì?"
"Mày..."-Bà Chu tức đến sặc nước, bà trợn mắt dơ tay tiếp tục tát JungKook.

*Chát* Âm thanh va chạm chóe tai tiếp tục vang lên.

"JunKyun."- JungKook kéo em gái lại, cô vì đỡ cho cậu mà chịu một cái tát của mẹ cô.

"Con điên à? Tại sao lại đỡ cho thằng nghiệt chủng này?"-Bà Chu nhìn lại chính bàn tay vừa rồi đánh con gái của mình kinh ngạc.

"Đủ rồi, đừng đày đoạ anh của con. Con lấy chồng để mẹ vui là được chứ gì?"- JunKyun lại khóc, cô chạy vụt lên phòng tránh mặt bà Chu.

"Đến con ruột cũng không tha, nếu bà còn đày đoạ nó như vậy chắc chắn sẽ mất nó."-Cậu nói nhanh rồi đi lên phòng cùng JunKyun, ở chung một bầu không khí với người đàn bà này một chút cậu cũng cảm thấy khó chịu.

JunKyun yêu quý,

Anh không hiểu vì lí do gì mà hai chúng ta đều khốn khổ thế này...
Anh mất người anh yêu. Còn em, người yêu còn đó mà không đến được với nhau.

Tại sao chúng ta lại phải chịu cái kiếp này chứ?

Nếu anh được lựa chọn, chắc chắn anh sẽ nhận hết khổ đau của em về phía mình

Anh khổ thôi là đủ rồi.

Cô gái của anh,

Đừng buồn nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#123