4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[BTS][VKook] Butterfly[Chap4] Bi kịch.Ngoài kia trời mưa vẫn tí tách rơi, dưới sân nhìn thấy vài bong bóng nước nổ lộp bộp, cậu chợt nghĩ vài quả bong bóng đó sinh mệnh thật ngắn, vừa mới sinh ra đã mỏng manh yếu ớt chỉ cần va chạm nhỏ là có thể vỡ tan thành nhiều hạt nước li ti. Cậu không thể giống chúng, cậu phải sống. Đúng, cậu phải kiên cường và sống. Jungkook mỏng manh, mềm mại nhưng không bao giờ yếu đuối, ông trời đã sinh ra cho cậu một bề ngoài dễ đánh gục vậy nên cậu muốn sống bắt buộc cậu phải tự tạo cho mình đôi cánh, và màu sắc nhẹ nhàng dễ ẩn náu... Cậu phải trốn, nếu muốn sống cậu phải thoát ra khỏi tất cả các nguy hiểm rình rập, con đường đến với yên bình của cậu vốn nhiều chông gai nhưng cậu không thể gục ngã như vậy. Giống cánh bướm vậy mỏng manh, xinh đẹp nhưng không dễ khuất phục.
"JunKyun, định làm gì thế kia?"- JungKook vén tấm rèm che cửa nhìn ra phía ngoài sân, cậu thấy bóng hình đơn lẻ đang lẩn trốn vào bóng đêm, cô mặc thêm một bộ áo mưa đen lẫn lộn vào màn tối nhưng sự di chuyển của cô biến không gian tĩnh mịch của cậu trở lên thú vị hẳn.

"Trèo cổng."-Cậu cười, con bé vốn là thiên kim chưa bao giờ nghịch ngợm mấy cái trò này mà chân ngắn thế kia đòi trèo lên cái cổng cao 5 mét sao? Cậu không tin.

Y như rằng, cô trèo lên khoảng được một mét lại tụt xuống.

"Bé ngốc."- Cậu thở dài, dùng đèn laze, trò chơi ngày bé chiếu từ trên tầng xuống sân. Cậu chỉ cái lỗ sau bụi cây kia, cái đó là đường thông ra ngoài vườn, mà ngoài vườn thì không có khoá vì ngoài đó có chó rất dữ. Cậu không lo, vì JunKyun là chủ của đàn chó đó. Lũ chó rất thông minh nên chắc chắn sẽ nhận ra JunKyun dù cô có mặc thế nào đi đó.
Cô ngước lên cửa sổ phòng anh trai, dơ ngón tay cái ra hiệu cảm ơn rồi chui tọt qua cái lỗ đó.

Trước khi đi, cô có nói với cậu là muốn gặp Jimin lần cuối, sau đó sẽ chiều ý mẹ đi lấy chồng. Cô sẽ khiến cho công tử nhà kia sợ mà phải li dị với cô. Cậu biết là cô có thể làm vậy, JunKyun là cô gái thông minh, gan dạ. Nhìn lũ chó săn một mình cô huấn luyện dưới kia là đủ biết rồi.

Lần này cô trốn đi, cũng là muốn gặp người yêu lần cuối. Cậu không giúp không được.

Cô đi rồi, cậu cũng thở phào chui vào chăn đi ngủ.

_______1h sáng_

*#>>^^^@&61*_ Một loạt tạp âm khó chịu vang lên, trong đó có nghe thấy tiếng khóc, tiếng gào của JunKyun cùng tiếng chửi bới của bà Chu. JungKook bị giật mình tỉnh dậy.

"Dám trốn nhà đi theo trai sao? Cũng may phía ngoài cổng ta có cài người trông coi. "- Bà Chu căm phẫn chửi bới.
"Bà gϊếŧ người. Bà không phải là mẹ của tôi. Bà không phải là người..."- JunKyun gào lên, tiếng của nó khàn khàn mất giọng. Chứng tỏ là từ đường đi gặp Jimin về cô đã gào thét rất nhiều. Cô hiện tại như con thú, đầu tóc bết dính, đôi mắt đỏ hoe nhòe nhoẹt không rõ nước mắt hay nước mưa, quần áo xộc xệch và loang lổ màu bùn đất, cô cứ thế vùng vẫy và gầm rít trong tuyệt vọng.

Bà Chu đứng từ trên cao nhìn xuống con gái của mình đang bị hai người đàn ông đè đầu chế ngự không thể nhúc nhích, trái ngược với bộ dạng lôi thôi và quằn quại đến bất lực của JunKyun mẹ ruột của nó lại sang trọng và kiêu ngạo châm lên một điếu thuốc rồi lơ đãng thả luồng khói lên không trung, môi đỏ son bật ra những thanh âm một cách nhẹ nhàng nhưng đối với JunKyun lại sắc nhọn chẳng khác gì dao cứa lên da thịt:
"Ta cũng vì con thôi, một tên kiết xác đối với ta không là gì cả. Ta gϊếŧ nó rồi, để xem. Con còn vương vấn với ai."

Dường như JunKyun đã không còn chút sức lực nào mà chỉ xụi lơ nằm trên sàn nhà lạnh giá mà run rẩy, đến giờ phút này cô không thể tin được thân sinh ra mình lại là con người tàn nhẫn đến mức độ khủng khϊếp đến thế.

"Đưa nó lên phòng, trông coi cẩn thận nếu nó mà thoát ra lần nữa thì ta chém đầu từng đứa một kê làm ghế ngồi."- Bà nói với đám hắc bang mà bà ta mới thuê rồi xoay người đi, bước chân ngạo nghễ giống như tên hôn quân tà ác hơn là một người mẹ trong gia đình. Sự dứt khoát và độc địa của bà ta giống như lan tỏa vào bầu không khí một màu đen đặc u ám đến khó thở.

"Rõ."- Trong không gian im lặng, nghe rõ tiếng đồng thanh của bọn người người dưới chướng vang khắp căn nhà rộng lớn hòa cùng tiếng nấc nghẹn nhỏ bé và rêи ɾỉ của JunKyun:
"Tôi sẽ không tha thứ cho bà. Bà không phải là người."- JunKyun bị bế đi, cô ngang qua bà Chu bất chợt nắm thật chặt thật chặt tay áo của bà. Cô dùng hết sức bình sinh của mình mà trợn trừng đôi mắt đỏ ọc lên gằn từng tiếng thống hận. Bản thân cô biết mình không thể cố gắng vùng vẫy khỏi lũ người đó nữa rồi, bàn tay lấm lem bị bà Chu phũ phàng gỡ mạnh ra và thả buông trong không trung chẳng hề có tí tình thương nào. Bà dùng khăn lau sạch cổ tay áo vừa bị nắm lấy rồi lừ mắt quát:

"Bế nó lên phòng."

Jungkook đứng trên cầu thang chứng kiến tất cả nhưng không xuống, vì cậu biết nếu cậu xuống cũng không giải quyết được việc gì. Sự lạnh lẽo và độc ác của bà làm Jungkook cảm thấy run rẩy và khó chịu, cậu bấu chắc vào lan can ngăn cho cảm xúc của mình bùng nổ bởi vì cậu hiểu giờ mà làm bật bãi thì chính cậu là người bị gϊếŧ tiếp theo, như thế sẽ không giúp được gì cho JunKyun cả.
JunKyun bị kéo lên cầu thang, vừa vặn đi qua chỗ cậu, cô nhìn cậu bằng ánh mắt cầu khẩn, chỉ cử động khẩu hình vì cô biết nếu mẹ biết cô nói ra chỗ đó không chừng Jimin sẽ không thể cứu.

"Anh, rừng táo."

Cậu khẽ gật đầu, đi về phía phòng mình lấy áo mưa rồi dựa theo địa chỉ cô nói ra đi. Số người mà bà Chu thuê để canh trừng đã lên hết phòng JunKyun nên tạm thời phía cổng không có người thuận tiện cho cậu ra đi.

_________

Rừng táo là nơi JunKyun dẫn Jimin đến giới thiệu với cậu nên cậu nhớ khá rõ, nơi đây nằm khá gần nhà của Jimin, là nơi khá hẻo lánh, ít người chú ý đến nhưng yên tĩnh và thơ mộng vào những đêm trăng sáng. Nhưng đêm nay thì không, lẩn vào trong cơn mưa và bóng đêm bao phủ chỉ thấy hình bóng nhỏ bé gầy gò của cậu một mình cầm đèn pin tìm kiếm trong sự mờ mịt và tối tăm một hình dáng quen thuộc mà thôi.
"Jimin.... Jimin.... Cậu đâu rồi? Anh là JungKook."-Cậu đi vòng quanh rừng táo mấy lần, tìm kiếm Jimin. Nếu bị đánh ở đây vào thời tiết mưa lún này không bị đánh chết cũng bị nhiễm lạnh mà chết thôi.

"A."- Luẩn quẩn một lúc lâu, đang định trở ra thì cậu vô tình đạp vào vật gì đó lồi lồi ở một gốc táo. Lấy đèn pin soi, thì ra đó là chân người đã bị quăng vô hướng.

Đúng là Jimin rồi, cậu ấy đã bất tỉnh, trên đầu còn có vết máu không có dấu hiệu ngừng chảy, khắp khuôn mặt và người ngợm không chỗ nào không bị thương. Jungkook nhanh chóng kêu taxi đưa Jimin đến bệnh viện gần nhất, cậu ta bị thương nặng như vậy, cả người lạnh toát như tảng băng, lại nằm dưới trời mưa quá lâu, giữ được mạng sống chính là một kì tích.

"Bác sĩ, cậu ta không sao chứ?"- Bác sĩ làm phẫu thuật cho Jimin xong đi ra ngoài, JungKook liền đón đầu hỏi han.
"Mất nhiều máu quá, cũng may máu của cậu ta không hiếm, chúng tôi đã truyền máu cho bệnh nhân. Sức khoẻ của cậu ta cũng tốt nên không mất mạng, nhưng chúng tôi không đảm bảo được những gì sắp xảy ra. Bởi vì hiện tại, sinh mệnh của cậu ấy quá mỏng manh."- Bác sĩ thở dài nói.

"Vâng, tôi biết rồi. Bao giờ mới có thể thăm Jimin ạ?"- JungKook thở phào, giữ được tính mạng của cậu ta là tốt rồi, cậu còn tưởng Jimin còn chẳng cứu nổi nữa.

"Bây giờ có thể vào thăm, nhưng yên lặng nhé. Bệnh nhân cần nghỉ ngơi."- Bác sĩ gật đầu.

"Vâng."- JungKook mở cửa phòng bệnh nhẹ nhàng đi về phía giường trắng kia.

Chân trái và khuỷ tay của Jimin đều được đóng thạch cao chắc nịch, có vẻ là bị gãy mất rồi, khắp người sứt sẹo đủ cả, trên đầu còn quấn băng trắng.

Cậu thở dài, mới hôm qua cậu ấy còn là học sinh giỏi trong một trường lớn, trí tuệ và tinh thần vượt khó hơn hẳn người bình thường. Jimin hiền lành và trong sáng như ánh nắng mùa thu, cả cuộc đời cậu ấy chưa từng nói nặng lời với ai câu nào, cậu ấy cũng chẳng có lí do gì mà phải chịu sự tổn thương tinh thần và thể xác lớn thế này. Tất cả do cái số phận của Jimin quá đen đủi gặp phải người đàn bà dã man như bà Chu thôi.
Thật đáng tiếc...

Tình yêu khiến người ta lụi bại trong nháy mắt, huỷ hoại cả một tương lai tươi đẹp, vậy mà vẫn có người khao khát được đắm chìm trong nó. Jimin là một tấm gương sáng cho cậu, cậu tự nhủ rằng mình không thể mất đi lí trí chỉ vì tình yêu được. Nếu sự thảm hại này là cái trả giá phải trả cho tình yêu thì cậu nghĩ nó không đáng để hi sinh nhiều như vậy.

Nhưng thật ra đó chỉ là cậu nghĩ thôi, còn trong tình yêu ấy mà...đánh đổi và chấp nhận hi sinh hay không không phải việc mà lí trí có thể quyết định thay cho con tim của được đâu.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#123