5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[BTS][VKook] Butterfly[Chap5] Bi kịchLúc cậu quyết định đi về nhà cũng là 5:00am, ngoài trời vẫn chưa sáng hẳn, vẫn âm u màu trời và ngai ngái mùi mưa của đêm qua, thời tiết vẫn không thay đổi, vẫn là rét cắt da thịt.

Vừa về đến nhà, việc đầu tiên cậu muốn làm đó là báo tin cho JunKyun biết là Jimin vẫn ổn. Hi vọng con bé có thể yên tâm, cậu không muốn JunKyun bị áp lực về mặt tinh thần.

"JunKyun à, anh về rồi."- Giờ này mấy tên trông cửa chắc cũng mệt mỏi, cậu chỉ cần nói nhẹ nhàng là có thể vào thăm JunKyun.

"JunKyun."- Cậu gọi hai lần mà cô chưa trả lời, cậu định gọi câu tiếp thì một tên trông cửa nói.

"Chắc giờ này ngủ rồi, mới 5h30."

Cậu biết là vậy, nhưng thường thì JunKyun ngủ rất thính, chỉ cần va chạm nhỏ vào cánh cửa là cô tỉnh ngay, đằng này cậu gọi mấy lần đều không trả lời. JungKook rất lo lắng, nhỡ đâu cô nghĩ quẩn làm chuyện dại dột thì sao?
Trong đầu vừa loé lên suy nghĩ ấy, cậu nhanh chóng mở nhanh khoá cửa, xông vào bên trong.

"JUNKYUN."- Tiếng hét của JungKook.

Trước mặt cậu là một sợi dây treo trên đèn chùm, dưới sợi dây đó không ai khác chính là JunKyun toàn thân tái nhợt, đôi mắt không nhắm đang nhìn thẳng về phía cửa ra vào, gần đó còn có cái ghế đổ.

Là tự tử.

"Chuyện gì mà ồn ào vậy?"- Bà Chu mắt nhắm mắt mở đi lên.

"JunKyun, sao thế này? Con tôi..."

Bà đứng chết chân ở trước cửa, nhìn thấy con gái treo cổ trước mặt mình, bà lắp bắp được vài câu rồi ngồi phịch xuống trước cửa.

"Bà thấy gì không? Chính bà, chính bà gϊếŧ chết con gái của mình rồi, bà vừa lòng chưa?"- JungKook chạy ngay vào trong phòng ôm lấy thân xác lạnh lẽo của JunKyung và mang xuống. Nhìn em gái tím ngắt trong vòng tay mà trái tim cậu đau xót, hệ hô hấp của cậu ngưng trệ, há miệng to thế nào cũng không thể thở nổi.
"Em gái ngốc, tại sao lại chọn cách này để giải quyết vấn đề chứ? JunKyun à, em gái của anh... Tội nghiệp."

JungKook ho vài hơi điều chỉnh lại hơi thở của mình nhưng khó quá, sự việc xảy ra quá cay đắng và đột ngột khiến cậu không thể tin được. Tuổi cô còn quá trẻ để đi đến bước đường cuối cùng này, tất cả là lỗi do cô sinh ra nhầm nơi, chọn nhầm mẹ mà thôi.

"JunKyun, em của anh."

Jungkook cắn chặt mu bàn tay của mình kìm nén nỗi đau thương mà vuốt xuống đôi mắt ngây dại và vô hồn của cô, đôi mắt vốn to tròn trong veo như nước này sẽ không bao giờ được nhìn thấy nữa. Cậu cứ ngồi một chỗ mà ôm cô như thế, cơ thể của cô lạnh ngắt khiến cả người cậu lạnh theo, nhưng vòng tay này cậu không nỡ buông xuống, anh trai buông rồi còn ai dám ở bên cạnh và ôm em nữa đây...
Cô gái của anh ơi

Ánh nắng ấm áp của anh ơi

Em ra đi bỏ anh chơ vơ giữa cuộc đời bạc bẽo này hay sao?

Anh phải sống thế nào khi tia hi vọng cuối cùng của mình hóa thành tro tàn đây em ơi.

Đừng thế mà. Đừng đối xử với anh ích kỉ như vậy.

JunKyun...

___________

Cậu cầm trên tay di ảnh của em gái, khuôn mặt vô hồn dõi về phía cửa sổ. Hôm nay là ngày đưa tang cô, bên ngoài vẫn mưa không ngớt, không khí âm u và mịt mù không nhìn ra ông trời.

Đó là cuộc đời của cậu đúng không? Cuộc đời không một tia hi vọng, không người thân, không tình thương. Tất cả mọi thứ của cậu đều bị cướp sạch sẽ. Mẹ cậu đã từng ôm cậu và kể cho cậu nghe rất câu chuyện cổ tích, tất cả đều nói về cuộc đời của con người lương thiện, sống tử tế và không bao giờ làm hại người khác kết quả là họ được sống hạnh phúc cùng người mà họ yêu thương.
Mẹ yêu của con...

Mẹ trên cao thấy con trai mẹ có hạnh phúc không?

Con đang nghe theo lời mẹ dạy bảo nhưng tại sao cuộc đời của con vẫn tối tăm và không có lối thoát thế này? Là do số mệnh của con quá đen đủi hay là do con sống chưa đủ tốt?

Mẹ con đâu? Bố con đâu? Em gái con đâu? Anh MinTaek đâu? Tất cả của con tại sao lại lần lượt tạm biệt con mà ra đi hết thế này?

Đã trăm ngàn lần con nói với bản thân rằng mình không được yếu đuối, nhất định phải sống. Nhưng bây giờ con đang sống vì cái gì? Con chẳng còn gì cả. Cuộc đời của con mất đi tất cả mục tiêu để hướng tới, để bảo vệ, để yêu thương. Sau tất cả những gì con phấn đấu, cái mà con nhận lại là một số âm. Con cũng muốn cùng gia đình mình đoàn tụ trên cao kia, liệu con có nên không?
JungKook mở miệng đắng ngắt lên cười vài tiếng mà cuối cùng cũng không kìm nổi nước mắt. Cậu khóc cho cái số phận của mình, nó quá hẩm hiu. Ông trời muốn chơi cậu sao? Cậu không để ông dễ dàng đắc ý đâu. Từ giây phút này, JungKook mềm mại nhu nhược sẽ biến mất, cậu sẽ cùng ông trời chơi một ván, cậu đặt tất cả cuộc đời cậu vào ván cược này. Cậu không có thời gian để yếu đuối, cậu phải mạnh mẽ thì mới có thể chiến đấu với số phận nghiệt ngã của mình. Cậu phải chứng tỏ cho ông trời biết, cậu không phải là người dễ bắt nạt như vậy.

Mục tiêu đầu tiên của cậu là Jeon gia.

Cậu phải lấy được lại ngôi nhà của mình, tuy rằng nó không còn ấm áp nhưng ngôi nhà tình thương mến thương có bao nhiêu kỉ niệm đẹp đẽ đó không thể để cho quỷ dữ chiếm đóng mãi. Jeon gia không thể bị huỷ hoại bởi con quỷ không có máu đó được.
"Bà Chu. Tôi đây hứa sẽ để bà chịu hậu quả của những việc bà đã làm. Thù cũ hận mới, tôi sẽ đòi lại đầy đủ. Không, tôi sẽ khiến bà chết cũng không nhắm mắt. Đợi đi, quả báo của bà tôi sẽ mang đến nhanh thôi."

Jungkook bấu chặt vào di ảnh của JunKyun đến toé cả máu. Vệt máu nhỏ từ kẽ móng tay chảy trên nền di ảnh màu trắng giống như một cây hoa đào nổi bật trên nền tuyết trắng mịn, thật đẹp nhưng cũng thật mong manh.

Trên di ảnh nụ cười của cô gái vẫn đẹp như vậy, đối với Jungkook nụ cười của cô luôn tỏa sáng như ánh mặt trời. Thật đáng tiếc, nụ cười ấy đã biến mất khỏi thế gian, ánh mặt trời của Jungkook cũng đã vĩnh viễn rời xa khỏi trần thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#123