6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[BTS][VKook] Butterfly[Chap6] Đính hôn.Anh là gió, kiêu ngạo và lạnh lùng.

Anh là viên kim cương lấp lánh, toả sáng và sang trọng.

Em là cánh bướm, mỏng manh và yếu ớt. Cuộc đời em nhờ anh mà có thể cất cánh bay lên trời cao.

Cuộc đời em chỉ có sự phụ thuộc, vì vậy. Viên kim cương kia mãi mãi không thuộc về em.

__________

Ba hôm sau, Jeon gia làm tang lễ cho tiểu thư xong xuôi, tâm trạng của cả nhà trên dưới Jeon gia đều âm u như màu của bầu trời ngoài kia, mịt mù và lạnh lẽo...

Đứng trước bia mộ của JunKyun, JungKook đầu trần im lặng dưới trời mưa ẩm thấp, cậu mặc chiếc áo sơ mi trắng, quần âu đen, khuôn mặt không cảm xúc nhìn vào bức di ảnh của cô. Sự thật này quả là khó chấp nhận, cô em gái ngoan ngoãn hiền lành của cậu đã ra đi mãi mãi, nhìn nụ cười của em trên di ảnh mà lòng JungKook quặn lên từng cơn đau đớn. JunKyun đáng thương, mong rằng ở thế giới khác em đầu thai vào gia đình tử tế, yêu một người đối xử tốt và bảo vệ em, có một người mẹ biết yêu thương và hiểu cho em.
"Kookie, cháu đã ba ngày không ăn uống tử tế rồi. JunKyun mất đi mà nhìn thấy cháu như thế chắc chắn không hài lòng đâu."- Bác giúp việc đỏ hoe đôi mắt, tiến lại gần cậu khẽ nói.

"Đúng rồi, JunKyun cũng chưa ăn uống gì. Liệu em ấy có đói không?"-JungKook vẫn nguyên đôi mắt vô hồn nhìn thẳng vào di ảnh, cậu nhấc đôi môi đắng ngắt tạo ra âm thanh buồn tẻ và chế nhạo.

"Kookie, cháu phải sống vì Jeon gia, ông chủ còn duy nhất đứa con là cháu tồn tại trên cuộc đời này. Nếu cháu cứ thế này thì Jeon gia biết dựa vào ai?"- Bác giúp việc nhìn cậu. Sắc mặt cậu hiện tại tái nhợt, cả cơ thể gầy gò mặc một áo đứng dưới làn nước mưa lạnh cắt da thịt mà vẫn ngoan cố không chịu nghỉ ngơi. Cậu cứ đứng thế này 3 ngày rồi, nếu còn tiếp tục cậu sẽ quỵ mất.

"Không phải có bà Chu sao? Bà ta đâu rồi? Gϊếŧ con đẻ của mình xong đóng cửa phòng lại đếm tiền à?"- JungKook bật cười chua chát.
"Sau khi hoàn thành đám tang cho cô chủ, bà chủ đã đi thu xếp lại lễ đính hôn rồi."- Bác giúp việc thở dài nói.

JungKook nghe vậy phát điên, đá đống gạch lát nền xây mộ còn dư bay xa làm vài người bên cạnh giật mình, họ đỡ cơ thể lảo đảo vì mất đà của cậu nhưng bị cậu đẩy ra, mình cậu muốn quỳ trước mộ của cô, cậu khóc:

"JunKyun, anh xin lỗi em. Nhưng mẹ em chính là người anh căm thù nhất, sẽ có một ngày anh dùng tất cả số tiền của bà ta kiếm được chôn chết bà ta. Một là bà ta chết, hai là anh chết. Vì em, cũng là vì người mẹ của anh."

_____________Tại Kim gia_

"Con gái bà đã chết?"- Một người phụ nữ quý phái tay cầm li rượu đỏ sóng sánh áp nhẹ xuống môi mận chín, khoé miệng nhếch lên một cách khinh thường.

"Vâng, nó mới tự sát từ ba hôm trước."- Bà Chu tuy cũng thuộc dạng quý phái nhưng đối với khí chất vương giả này bà ta cũng chỉ là một con ếch nhái thôi, vẫn là bị dọa đến sợ hãi đến đầu cũng không dám ngẩng cao.
"Vậy hợp đồng giữa chúng ta phải làm như thế nào? Phía Kim gia đã đầu tư cho Jeon gia một số tiền không nhỏ."- Người phụ nữ kia nói tiếp.

"Chúng tôi sẽ cố gắng hoàn thành công trình đúng thời hạn và giao tiền đầy đủ về cho Kim gia."

Bà Chu chưa nói xong, một cốc rượu đã hất thẳng mặt bà. Người phụ nữ kia tức giận bật dậy làm những người xung quanh dù là thân tín hay bảo kê to lớn, ai cũng phải cúi đầu không dám hó hé phát ra bất cứ tiếng động nào.

"Bà đang đùa tôi đấy à? Xin lỗi nhưng hôn nhân của Kim gia không phải là trò chơi. Một là ngay bây giờ hoàn lại số tiền chúng tôi đã đầu tư, hai là..."- Bà Kim hít một hơi sâu kiềm chế lại cảm xúc nói rồi lại hỏi:-"Con trai của lão Jeon và vợ trước, còn sống chứ?"

"Dạ còn."- Bà Chu nhìn xung quanh toàn dân hắc đạo, trên tay còn cầm súng sợ gần chết, đến thở cũng không dám thở mạnh chỉ còn cách lấy khăn tay lau mặt và gật đầu liên tục.
Danh tiếng của Kim gia không chỉ nổi tiếng ở bạch đạo mà kể cả ở hắc đạo cũng không ai dám động vào. Chỉ cần một sơ suất nhỏ cũng khiến đầu bà nở thành vòi hoa sen mà thiên không hay địa không biết.

"Tên."- Bà Kim hất cằm.

"Jeon JungKook ạ."- Không dám chậm trễ một giây, bà Chu nhanh chóng trả lời.

"Điều tra về chủ nhân cái tên này cho tôi, năm phút nữa tôi muốn thấy nó ở trên bàn."- Bà Kim ra lệnh cho quản gia ở gần đó.

"Vâng."

"Bà già nhớ cho kĩ, nếu con trai của lão Jeon mà không đủ tiêu chuẩn làm dâu nhà họ Kim này thì bà sẽ không tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra đối với trên dưới Jeon gia nhà bà đâu. Đó là cái giá của việc dám đùa với chúng tôi."- Bà Kim ngẩng cao đầu nhìn xuống bà Chu đang tái nhợt phía dưới.

"Vâng."- Âm thanh líu ríu của bà Chu vang lên, dáng vẻ khúm núm của bà ta làm phu nhân cảm thấy chán ngấy mà quay mặt đi không thèm nhìn tới.
"Thưa phu nhân, đã có kết quả. Cậu này là thủ khoa trường Bigstar do Kim gia đầu tư và quản lí nên việc tìm kiếm rất dễ."- Quản gia đưa cho bà Kim một sấp giấy.

"Đa số thiên tài ở MMc đều từ BigStar mà ra, đó là ngôi trường không tồi. Để trở thành thủ khoa đương nhiên không dễ. Jeon JungKook, tôi sẽ nhớ cái tên này."- Bà Kim nhìn vào tập hồ sơ nhập học của cậu mà khóe miệng bất giác cong lên. Bà nói với bà Chu:-"Hết việc của bà? Bà có thể đi."

"Chào bà tôi đi."- Bà Chu đang tạ ơn trời đất vì được thả về, nếu ngồi đây lâu một chút chắc chắn huyết áp của bà sẽ cao vượt nấc mất.

"Cậu thanh niên này không tồi."- Quản gia góp ý.

"Chính xác, nó còn xuất sắc hơn cô em gái của nó nữa. Lực học vô cùng tốt có thể giúp ích rất nhiều cho Kim gia. Vả lại...nhìn khuôn mặt thư sinh thanh tú của nó xem, mềm mại và dịu dàng nhưng rất tinh anh trông giống một con phượng hoàng nguỵ trang trong vỏ bọc của chú bướm nhỏ. Quá hoàn hảo."- Bà Kim nhìn tấm ảnh vừa được quản gia đưa thêm, vừa nhìn ảnh bà vừa gật gù khen ngợi.
"Nhưng còn thiếu gia và cô Yohye."- Quản gia ngập ngừng lên tiếng.

"Nó chưa bỏ con hồ li đó sao?"- Sắc mặt bà Kim lập tức đanh lại, ngấu nghiến nói.

"Thám tử báo về thì thiếu gia hiện tại đang ở cùng cô Yohye."- Quản gia lùi về phía sau hai bước, tiếp tục báo cáo.

"Gọi ngay nó về đây."- Bà Kim tức giận ném chai rượu vang đắt tiền vào tường vỡ vụn rồi lê đôi guốc về phía thư phòng.

Nếu không phải là con bà một mực bảo vệ con nhỏ đó thì bà đã một tay bóp chết nó rồi. Con hồ li mà bà không bao giờ có thể vừa mắt.

Yêu nghiệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#123