18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[BTS][VKook] Butterfly[Chap18] Đày đoạ________5.00am.

"Con điên à? Tại sao lại đỡ cho thằng nghiệt chủng này?"-Bà Chu nhìn lại chính bàn tay vừa rồi đánh con gái của mình kinh ngạc.

"Đủ rồi, đừng đày đoạ anh của con. Con lấy chồng để mẹ vui là được chứ gì?"- JunKyun lại khóc, cô chạy vụt lên phòng tránh mặt bà Chu.

"Đến con ruột cũng không tha, nếu bà còn đày đoạ nó như vậy chắc chắn sẽ mất nó"

.

.

"Bà gϊếŧ người... Bà không phải là mẹ của tôi. Bà không phải là người.."

.

.

"Tôi sẽ không tha thứ cho bà... Bà không phải là người."

"AAaaaaa...."-Bà Chu choàng người tỉnh giấc, nhìn căn phòng quen thuộc mờ ảo bóng đèn ngủ cao sang và quyền quý của chính mình. Bà vuốt trán thở phào. Đây là mộng thôi.

Kì lạ, đây là lần đầu tiên bà mộng thấy JunKyun. Đây có phải là do cả ngày nay bà làm việc mệt mỏi không nhỉ?
*Cạch*

Cánh cửa sổ bật mở, âm thanh gió rít lạnh người, những tán cây ngo ngoe rụng gần hết lá đập vào nhau như những cánh tay gầy nhỏ còn mỗi xương ve vãn gần cánh cửa.

Bà Chu nhớ rõ ràng đã tự tay đóng cửa rồi mà, tư tưởng càng lúc càng ghê gớm. Bà rùng mình, gió lạnh quá.

Bà khó khăn lắm mới chui ra khỏi chăn, đóng lại cánh cửa sổ.

"Mẹ......"

Âm thanh nhỏ nhẹ như tiếng thở khẽ khàng lọt vào tai bà, bà dừng hành động đóng cửa, quay lại xem xét.

Trống không. Chẳng có gì.

Bà nghe nhầm rồi, bà tự nhủ là như thế. Bà cố gắng nhoài người kéo cánh cửa sổ nặng nhọc vào và đóng chặt lại.

"Mẹ ơi...."

Âm thanh ngày một gần mà sao nghe quen quá, bà nuốt nước miếng, tay run lẩy bẩy chốt lại cánh cửa.

"Mẹ ơi, ở dưới đấy con rất buồn, mẹ xuống cùng con đi."
Bà quay mặt lại, thấy nguyên nụ cười ngây ngô của chính con gái bá lấp loé dưới mái tóc dài ngang lưng, làn da trắng bởn cùng bộ váy màu vàng nhàn nhạt đang đứng trước mặt bà cười khanh khách.

*Đùnggggg*

Sấm chớp rạch ngang trời, bà đứng hình luôn một chỗ rồi hét lên thất thanh:

"Á á á......"

Vùng ra khỏi chăn, bà mơ hồ tỉnh dậy nhìn xung quanh trời đã sáng rõ ràng, bà thở phào đưa tay lau mồ hôi.

Là mộng trong mộng. Không phải sự thật.

________

Loẹt quẹt đôi dép xuống dưới tầng, vẫn giống hôm qua, JungKook cũng chuẩn bị một bàn ăn đầy ắp đồ ăn, vẫn những món ngày hôm qua.

"Dì."- Cậu cười nhìn bà.-"Hôm qua dì khó ngủ sao? Mắt tím lại rồi kìa."

"À, ừ. Có chút."- Bà Chu gượng gập ngồi vào bàn ăn, máy móc cười. Nụ cười của bà so với hôm qua quá khác biệt, cậu nhìn bà tiều tuỵ đi quá nhiều trong một đêm, nụ cười của cậu bất giác sáng lên trông thấy.
"Là vì hôm qua bọn con quậy quá nên dì khó ngủ sao? Con vô ý quá."- JungKook bưng khuôn mặt đáng thương lên, gắp cho bà Chu miếng to nhất.

"Không. Là hôm qua mẹ gặp ác mộng."- Bà nói rồi trầm ngâm suốt một bữa ăn.

Hôm ấy, bà ăn kém.

Cậu nhấc nụ cười nhàn nhạt, tiện tay cầm một li nước uống.

____2 ngày trước.

"Mẹ chắc là cái này sử dụng được?"- JungKook nâng một ống nhỏ bột màu trắng lên mũi ngửi ngửi.

"Con không tin tưởng Kim gia sao? Đương nhiên là dùng được rồi. Bác sĩ tâm lí của nhà ta có nói, những ai đã từng làm việc gì xấu xa đã là người ai cũng sẽ ân hận về việc mình đã làm, ít nhiều thôi. Đây là loại thuốc khiến người ta sinh mộng mị, cảm giác bất an, lo lắng về những chuyện mình đã làm. Chỉ cần một ít thôi, nếu dùng nhiều sẽ điên đấy."- Bà Kim nói.
"Con hiểu rồi. Con chỉ cần ít thôi."- Cậu gật đầu.

___________End flashback.

"Dì ăn xong rồi cứ đi nghỉ, hôm nay chủ nhật mọi việc trong nhà để con lo."- JungKook sắp xếp bát đĩa vào trong bồn nói.

"Không được, con ở lại có mấy ngày. Mấy việc này không thể để con làm được."- Bà Chu đỡ lấy mấy cái bát trong tay JungKook.

"Dì chắc không?"- Cậu mỉm cười nói.

Bà Chu có hơi trầm mặc, nhưng cũng nhanh chóng gật đầu, bà muốn làm thì cậu chiều, rửa tay xong xuôi cậu đeo cặp chéo đi ra khỏi nhà, trước khi đi cậu có nói:

"Con về Byun gia một chuyến. Dì ở nhà vui vẻ nhé."

.

.

__________Byun gia, phòng khách.

"Tại sao Baekhyun lại có thể cư xử như vậy? Byun gia tuy là do cô ấy thừa kế nhưng đâu thể không bàn bạc mà đã chuyển cả gia tộc nhà ta cho con dâu được."- Dâu trưởng họ Byun, Byun Ana lên tiếng.
"Đúng thế, Jeon gia rõ ràng không bằng một góc móng tay của Byun gia. Thêm nữa, gần đây Jeon gia càng ngày càng không ra gì, dày mặt đi cầu xin ân huệ từ Kim gia. Họ có tư cách gì thừa kế Byun gia chứ?"- Con trai thứ hai, Byun Ling đập bàn khó chịu.

"Nếu Byun gia do Jeon JungKook thầu thì cả họ nhà Byun theo họ Jeon hết rồi còn gì nữa. Tôi không để thế này được."-Cháu thứ Byun JuYae khoanh tay bĩu môi không chịu.

*Kéttttttt* Cánh cửa chính của nhà họ Byun mở ra, JungKook đơn thân nhẹ nhàng đi vào. Cậu mang nụ cười nhàn nhạt, thêm chút kiêu ngạo tinh tường trên đôi mắt, thẳng lưng sải bước đến chỗ ngồi đầu tiên của Byun gia mà dừng chân.

Mọi người bên dưới hết trợn mắt nhìn cậu, nhìn chán thì khinh khi liếc ra chỗ khác, tiếng ồn ngày một lan rộng.

"Mọi người trật tự đi."- JungKook vẫn nụ cười đó, nhỏ nhẹ cất tiếng. Nhưng trái lại yêu cầu của cậu, mọi người phía dưới nói ngày càng to, không khí sôi động hẳn. Cậu nhìn một lượt phía dưới, khoé miệng bật lên tiếng cười ha hả vang vọng cả một phòng khách:
"Tôi đây vẫn tưởng Byun gia là gia tộc quyền lực và giàu có, cư xử có phép tắc và đúng mực. Nhưng hình như không phải, nhỉ?"

Vừa dứt lời, không khí im lặng hẳn.

Byun Juyae đứng lên, chỉnh áo nói:-"Cậu không biết là bà Byun Baekhyun cũng là người của Byun gia sao? Dám mở miệng nói như vậy không sợ bị đuổi ra khỏi Kim gia à?"

"Byun Juyae, ngồi xuống. Hàng cháu như cậu muốn nói thay lời tôi sao?"- JungKook đột nhiên quát lớn khiến Juyae hơi tái:-"Bà Byun Baekhyun đã uỷ thác Byun gia lại cho tôi, tôi đây có quyền chỉnh đốn lại Byun gia các người. Tôi đây trong tay tuy không có vũ khí gì, nhưng các người biết rằng con dâu Kim gia không phải vô dụng. Nhất là Kim phu nhân giống bà Byun Baekhyun của các người. JuYae? Con trai giám đốc Byun JuYeon? Ba cậu làm việc trong Kim gia đúng không? Tôi đây cũng có thể đem Kim quyền ra trừng phạt nhà cậu. Cậu tin không?"
JungKook lấy tấm thẻ màu bạc ra, ánh mắt của cậu mười phần nguy hiểm nhìn Juyae. Cậu ta nhìn thấy thẻ bạc, hai mắt trố ra lập tức ngồi xuống. Không gian theo đó im phăng phắc, cậu có thể nghe thấy tiếng tích tắc của đồng hồ đeo tay của bản thân, lúc đó mới gật đầu ngồi xuống vị trí tối cao.

"Byun Ki, ông báo cáo tình hình đầu tư kim cương đá quý của Byun gia đi."- JungKook đan hai tay vào nhau, nhìn thẳng người đàn ông trung niên dáng vẻ lịch lãm ngồi hàng ghế thứ năm từ trên xuống.

"À, tình hình nhập vào và buôn bán vẫn bình thường không có gì để báo cáo."- Người đàn ông đó nham nhở cười.

"Vụ sập hầm mỏ đào vàng ở ngoài đảo YiYi đối với ông chẳng là gì cả đúng không?"- JungKook gõ mặt bàn đều đều lên tiếng.

Mới sáng nay, người phía Kim gia khai thác thị trường du lịch dịch vụ đánh tin từ ngoài đảo về báo cho Taehyung, không may lọt vào tai Soyeon, cô ấy đã báo lại cho cậu.
"Đây là vụ không nhỏ, bà Kim dạo này lại chăm lo cho Kim gia, mọi chuyện của Byun gia cứ ngày càng bừa phứa. Chuyện này mà vỡ lở, chắc chắn Byun gia sẽ chịu tổn thất rất lớn, người ở đây không muốn bà Kim làm to chuyện nên giấu nhẹm đi sau đó lấy chỗ thừa đắp vào chỗ thiếu rồi coi chuyện này là không có. Tôi nói sai chỗ nào không?"

Cậu nhếch mép đều đều nói, cậu càng nói khuôn mặt Byun Lee ngày càng tối tăm. Ông ấp úng mãi không có lí do biện minh cho mình. Ông nghĩ JungKook về đây thì hời cho ông quá, vụ sập hầm lần này chắc chắn không bị phát hiện. Nhưng ông lầm rồi, con người này còn tinh hơn cả bà Kim.

"Chỗ thừa mà tôi vừa nói, tôi đoán không nhầm thì chính là lấy từ vụ khai gian sản phẩm kim cương và ngọc lục bảo ra nước ngoài. Phải không Byun Hyun?"- JungKook nghiêng đầu để nhìn rõ mặt của anh chàng điển trai chập chững bước vào tuổi ba mươi đang lấp đằng xa.
"Tôi không có."- Anh ta lên tiếng khẳng định.

"Đứng lên nói chuyện với tôi":- Cặp mắt sắc lạnh của cậu khiến Byun Hyun rùng mình, anh từ từ đẩy ghế ra đứng lên.

JungKook bóp nhẹ mi tâm, lấy từ chiếc cặp chéo của mình ra một xấp giấy:

"Dì Hoa, giúp tôi chia cho mọi người xem sản phẩm mà họ đã tạo ra."- Cậu đưa giấy cho bà Hoa đứng phía sau mọi người.

"Vâng."- Bà Hoa hơi đơ vì JungKook biết tên bà nhưng bà nhanh chóng lấy lại tâm trí của mình đưa cho mọi người những tờ giấy có gắn tên của họ ở trên.

"Byun Hyun, mời anh nói tiếp, trình bày về khoản thiếu hụt trong tờ giấy đó đi."- JungKook bóc một chai nước, đổ vào cốc tự mình thưởng thức.

Byun Hyun bây giờ chỉ im lặng và cúi gằm mặt xuống nhìn mũi giày, không nói gì thêm.

"Còn cơ số người tôi chưa thèm sờ gáy. Trong tháng này vụ sập hầm là nổi cộm nhất nên tôi muốn cảnh cáo hai người. Byun Lee, ông đi đến đảo YiYi xem xét tình hình bên đấy xong xuôi tự thân đến thăm hỏi và bồi thường cho gia đình nạn nhân. Lấy tiền mà ông đã ỉm từ việc xây dựng ra mà bù đắp cho họ, đừng mơ chạm vào tiền Byun gia. Còn Byun Hyun, tiền anh đã lấy của họ Byun tôi có liệt kê phía dưới, coi như tôi cho anh nợ, nội trong 1 tháng, bắt buộc số tiền còn lại phải ở im trong ngân hàng chính của Byun gia. Đây là cảnh cáo, chỉ là tự bù đắp vào những sai phạm của bản thân gây ra. Lần đầu cũng là lần cuối tôi nói: Nếu tôi phát hiện ra cố tình sai phạm hoặc giấu tôi bất cứ chuyện gì thì dù là con át của Byun gia tôi cũng sẽ đào thải ngay lập tức. Những người được phát tờ giấy kia cũng liệu mà xử lí những gì mình đã gây ra đi. Một tuần nữa tôi quay lại muốn thấy được sự chỉn chu của các người."
JungKook nói rồi uống nốt cốc nước, thu dọn giấy tờ nhét vào cặp sách rồi đứng lên. Đồng loạt mọi người nghiêm trang đứng hết, quay mặt về phía của cậu cúi thấp đầu.

"Chào mừng chủ nhân Byun gia. Jeon JungKook."

Cậu mỉm cười:-"Lời chào đến hơi muộn. Mọi người ai làm việc người ấy đi. Tôi đi trước."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#123