31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[BTS][VKook] Butterfly[Chap31] Gia đìnhHôm nay JungKook làm việc ở Kim gia, cậu ngồi trong phòng của mình đọc thêm một số tài liệu về các thành viên nhà họ Kim.

"A."- JungKook như phát hiện ra hành tinh, reo lên phấn khích rồi ấn số gọi điện cho hắn.

"Alo."-Giọng ngái ngủ ở đầu dâu bên kia vang lên.

"Này, anh biết hôm nay là ngày mấy chứ?"-JungKook vội nói.

"Sọ của cậu bị trấn động sao? Sáu giờ sáng gọi điện cho tôi để hỏi ngày à?"- Taehyung bực mình nhìn đồng hồ gắt.

"Aiz, cái đồ này, hôm nay ngày sáu tháng năm sinh nhật mẹ Kim đó."- JungKook thở dài, con mới chả cháu đến ngày sinh nhật của mẹ cũng không nhớ là sao?

"Tôi biết."-Bên kia nhanh chóng trả lời.

"Vậy anh không định tổ chức sao?"-JungKook ngạc nhiên.

"Mẹ tôi chẳng bao giờ tổ chức cả."-Taehyung nói:-"Cậu định tặng mẹ cái gì? Quần áo, mĩ phẩm hay cả một công ti? Mấy thứ đó mẹ tôi không thiếu đâu. Tốt nhất dẹp ngay ý định tặng quà đi."
Hôm qua muộn Taehyung vẫn ở nhà vậy chắc hắn ta hôm qua ngủ ở nhà rồi. Cậu cúp máy, chạy đến phòng Taehyung rình rình đập cửa.

"Cậu chán sống hả?"-Taehyung ngái ngủ bước ra cáu gắt.

"Kim Taehyung, mẹ Kim nuôi anh lớn đến thế này, lại còn cưới vợ cho anh nữa vậy mà ngoài tiền ra anh không nghĩ được gì à?"-JungKook nổi cáu, dùng ngón tay ấn vào ngực Taehyung như đang dạy dỗ một đứa con trai.

"Xin lỗi nhưng tôi chỉ có nghĩa vụ kiếm tiền."-Taehyung thờ ơ cầm bàn tay kia nhấc ra khỏi ngực mình.

"Hôm nay anh nên nghỉ ở nhà. Tôi sẽ giúp anh tạo bất ngờ cho mẹ Kim, anh là con trai ruột của mẹ chắc không phản đối chứ?"- JungKook thu tay về, mỉm cười chờ đợi.

"Không phản đối."- Taehyung nhếch mép:-"Nhưng cậu muốn lấy lòng mẹ tôi đến vậy sao?"

"Byun gia tôi đã có, Jeon gia là của tôi, Kim gia cũng là do tôi một nửa quản lí. Anh nói xem, tôi cần lấy lòng mẹ anh làm gì?"-JungKook hậm hực, bĩu môi:-"Tôi từ sớm đã mất mẹ, mẹ Kim lại đối xử với tôi vô cùng tốt, tôi cũng coi mẹ Kim như mẹ của mình vậy. Tôi muốn cho mẹ thấy được sự ấm áp từ gia đình, điều đó quý giá hơn bất cứ món quà đắt tiền nào của nhà anh nghĩ ra. Tuy rằng nhà mình chỉ có ba người, nhưng nếu gộp chung lại ngồi cùng nhau cũng là vui vẻ rồi."
Taehyung đơ mặt. Gia đình sao? Hai từ phát âm dễ như vậy nhưng từ nhỏ hắn đâu biết nó nghĩa là cái gì. Taehyung chỉ biết rằng mẹ đẻ ra hắn và hắn tự lớn lên, mẹ là người luôn bận rộn đâu thể cho hắn biết thế nào là gia đình tròn đầy, mẹ bận với Byun gia của mẹ và cả Kim gia của con. Sớm tối làm việc vất vả chỉ để cho hắn có một chỗ dựa vững chắc nhất. Hắn biết mỗi thế, hai từ "gia đình" còn có thể ấm áp và hạnh phúc ra sao hắn cũng chưa biết đến.

____________

Sau khi đánh răng rửa mặt, quần áo chỉnh tề xong Taehyung liền xuất hiện trước mặt JungKook điểm danh.

"Đầu tiên ta nên làm gì?"

JungKook ngẫm một lúc tính toán.:-" Hằng ngày mẹ Kim ra ngoài từ 7 giờ sáng đến 7 giờ tối. Đều đều như cơm bữa nếu nhà không có việc gì. Chúng ta có 12 tiếng để chuẩn bị."
JungKook với nhanh chiếc balo cùng chiếc áo khoác ngoài kéo luôn Taehyung chạy ra khỏi nhà họ Kim:-"Mua đồ trang trí nhà đã. Nhà ta như vậy, chắc chắn cần rất nhiều bóng."

"Ặc, đi từ từ thôi. Chạy nhanh té sấp mặt đấy."- Taehyung lôi thôi mãi mới đuổi kịp JungKook. Đôi chân ngắn kia mà sao chạy nhanh quá.

_________

Ngồi trên xe đến siêu thị, Taehyung cứ thắc mắc liên tục những câu hỏi ngớ ngẩn làm JungKook điên đầu. Kiểu như là:

"JungKook, tại sao cậu thích đeo ba lô vậy? Lúc nào ra ngoài tôi cũng thấy cậu đeo nó trông giống con rùa ấy."

"Tôi đi học, cần ba lô để đựng sách, còn bình thường ra ngoài làm việc có ba lô đựng đồ đạc cũng tiện lợi. Đeo cặp chéo với xách tay vướng víu lắm."

"Cậu có người bên cạnh mà. Sao không bảo họ cầm."

"Tôi quen tự thân vận động rồi."- JungKook ngáp ngủ.
"Tại sao cậu lại thích đội mũ vậy? Bỏ ra không phải thoáng hơn sao?"

"Đội cho đẹp trai. Anh cấm à?"- JungKook bắt đầu gắt.

"Tôi thấy tóc cậu rất đẹp mà, sao không bỏ mũ ra?"- Taehyung gạt mũ của JungKook xuống ghế xe.

"Ừ, tôi sẽ không đội mũ nữa."-JungKook cười khổ, tạm biệt em mũ.

"Cậu thấy tôi đội mũ của cậu có đẹp trai không?"- Taehyung cầm chiếc mũ đội lên đầu.

"Y như thằng trộm chó."

"Trộm chó là gì?"

"Kim Taehyung, anh từ sao hoả tới hả? Ngoài kiếm tiền ra anh thực sự không biết cái gì sao?"- JungKook bực thực sự, cậu lườm hắn.

"Biết yêu."- Taehyung tủm tỉm.

"Với anh định nghĩa yêu là gì?"- Bây giờ đến chuyên mục Jungkook hỏi Taehyung trả lời.

"Là cảm giác thoải mái, vui vẻ. Là muốn nâng niu, bảo vệ và chiếm hữu người đó."-Taehyung vui vẻ nói.

"Không biết quan niệm tình yêu của anh và tôi cái nào đúng nhưng với tôi chỉ cần hằng ngày được nhìn thấy người đó, người đó hạnh phúc tôi cũng hạnh phúc, người đó buồn tôi cũng buồn, cả hai cùng chung cảm xúc, thấu hiểu nhau, nhường nhịn nhau. Vậy là mãn nguyện rồi."-JungKook nhớ về quãng thời gian ngày xưa thật vui biết bao, nhưng đáng tiếc tất cả chỉ là hư ảo.
"Cậu và người đó đúng là sâu đậm, tại sao cậu lại muốn cưới tôi trong khi vẫn còn đang yêu người đó?"- Taehyung nghiêng đầu hỏi, hắn nhận ra rằng mỗi khi JungKook nhớ về người kia đôi mắt lại dịu dàng hẳn, có chút gì đó buồn man mác.

"Anh ấy qua đời ba năm trước rồi, tai nạn xe cộ."- JungKook ho khan vài cái, nếu Taehyung tiếp tục hỏi chắc cậu khóc được luôn mất.

Rất may mắn, Taehyung không hỏi nữa, anh chỉ nhẹ nhàng vỗ vai cậu.

"Xin lỗi nhé, hỏi nhiều quá."

"Bỏ đi, đến nơi rồi."- JungKook gạt tay của Taehyung ra khỏi vai mình, mở cửa đi xuống xe.

__________

"JungKook, cậu chắc là hai chúng ta vào đây mà không cần người nào đi cùng chứ?"-Taehyung nhìn xung quanh khẽ nhăn mặt quay ra hỏi JungKook.

"Anh sợ bị bắt cóc sao? Yên tâm, không ai chán sống đến bắt Kim thiếu đâu."- JungKook chỉnh lại mũ cho Taehyung, kéo anh vào trung tâm đông người nhất.
"Tôi không sợ bắt cóc, chỉ là đang tò mò cậu xách đồ thế nào thôi."-Taehyung thấy JungKook lựa một đống bóng bay, ruy băng đủ màu mà toát cả mồ hôi.

"Chia đôi, anh một nửa tôi một nửa. Mẹ Kim đâu có phải của mình tôi, ép tôi xách hết? Nằm mơ."-JungKook nhét ba bốn chiếc túi vào tay Taehyung.

"Cậu thích tự thân vận động mà."- Taehyung bĩu môi.

"Nhưng thân tôi yếu thế này một đống đồ tôi không vác nổi."

"Tại sao không gọi người đi cùng?"-Taehyung vẫn không cam tâm, người quý tộc như hắn sao lại phải cầm đống vớ vẩn này?

"Kim Taehyung."-JungKook bất lực ngửa cổ lên hỏi Taehyung:-"Anh có thể ngừng hỏi tôi những câu ngu xuẩn được không? Khuôn mặt này."-JungKook đẩy Taehyung đối diện với cái gương:-"Đây là bộ mặt Kim gia phổ biến trên trang báo, kêu thêm nhiều người đi cùng nữa anh định doạ chết dân à?"
"Vậy là tôi vẫn phải cầm sao?"- Taehyung dơ chiếc túi lên.

"Là anh muốn nhé."-JungKook cười bỉ ổi dồn hết đồ đạc từ tay của mình vào tay Taehyung:-"Cầm nhiều đồ cho tăng cường sức khoẻ, tôi thấy anh yếu hơn tôi rồi đấy."

"Vậy sao? Ừ."- Taehyung gật đầu cắn răng xách, đến xệ cả vai vẫn cố gắng.

"Chủ nhân Kim gia dễ dụ vậy à? Đây là lí do mà bà Kim muốn mình bảo vệ hắn. Nhiệm màu ghê."-JungKook ngơ ngẩn vừa đi theo Taehyung vừa lẩm bẩm một mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#123