30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[BTS][VKook] Butterfly[Chap30]Gia đình.Lại một ngày nữa trôi qua, Jungkook thả hai ba cúc áo đầu mệt mỏi cử động khớp cổ và lưng. Hiện tại cậu chỉ muốn nằm im một góc, chìm sâu vào sự yên tĩnh mà nghỉ ngơi. Ngày nay dài vậy là đủ rồi.

"JungKook."- Tự nhiên Taehyung gọi cậu rất to như cố ý muốn trêu cho cậu giật mình.

"Hét cái gì mà hét? Hôm nay anh không cần đi làm à?"- JungKook vội đóng cúc áo, tuy hơi gắt gỏng nhưng cũng biết điều mà dịu giọng ngay ở câu sau. Hằng ngày giờ này Taehyung và bà Kim không có ở nhà, chỉ có mình cậu nên cậu mới tự do như vậy. Chẳng hiểu sao hôm nay hắn lại ở nhà lại còn có nhã hứng dọa người như vậy.

"Yohye vừa đi cùng cậu còn gì. Hiện tại tôi chẳng có nơi nào để đi cả."- Taehyung đã quen với cái thói xấu miệng của cậu, hắn không chấp mà ngồi xuống ghế sô pha.

"Hoá ra là vậy, không để bụng tôi cướp người yêu của anh chứ?"- JungKook cũng ngồi ghế đối diện, rót một chén trà hoa đưa cho Taehyung, một chén cho mình.
"Cô ấy tự nguyện mà."-Taehyung nhận lấy chén trà và thử uống. Thứ vị thanh đạm này khi đi xuống cuống họng để lại vị ngọt thơm lại còn có chút vị chát tự nhiên. Mùi vị rất thoải mái, đơn điệu nhưng khiến người ta nhớ rất sâu:-"Ngon đấy."

"Chỉ là trà hoa rẻ tiền, không có gì kì quái đâu. Rót nước sôi vào là có thể uống."-JungKook nheo đuôi mắt cười, rót thêm cho Taehyung.

"Mùi vị này rất giống cậu."- Taehyung gật gù tán thưởng.

"Rẻ tiền sao?"- JungKook cười rộ lên trêu đùa.

"Cậu biết ý tôi không phải vậy mà."- Taehyung lừ mắt, còn cố ý bắt bẻ người ta nữa chứ.

"Tôi đùa thôi, ngày xưa người yêu cũ của tôi cũng nói vậy, từ đấy tôi có thói quen uống trà hoa. Điển cố đấy, tuy rẻ tiền nhưng rất tốt đúng chứ?"- Jungkook mân mê chiếc chén sứ trắng tinh, khẽ thở dài. Đôi mắt cậu bỗng chốc biến đổi, không biết vì sao nữa. Chỉ cần nghĩ đến MinTaek là cậu cảm thấy yếu lòng. Cảm giác thật khó chịu nhưng cậu nhanh chóng lấy lại gương mặt cao ngạo ban đầu.
"Tôi chưa từng thấy người vợ nào khoe điển cố người yêu cũ với chồng của mình."-Taehyung đặt chén trà xuống theo dõi JungKook, một tia rung động nơi cậu làm hắn cảm thấy thú vị. Con người của cậu, hắn bắt đầu cảm thấy tò mò rồi.

"Tôi cũng chưa từng thấy tình nhân của chồng nào dám đứng trước mặt vợ người chồng mà đòi hỏi đi chơi bao giờ cả."- JungKook nhanh chóng lấy lại cảm xúc, nhìn thẳng Taehyung mà nói.

"Yohye là vậy, cô ấy luôn chẳng biết thế nào là sợ hãi. Vậy cậu đã dắt cô ấy đi đâu?"-Taehyung lại nâng chén trà lên nhấp một ngụm.

"Byun gia."

Taehyung vừa nghe xong liền sặc, hắn vỗ ngực ho khù khụ.

"Anh dám dẫn cô ấy đến Kim gia thì tại sao tôi không thể đưa cô ấy đến Byun gia?"- JungKook bật cười.

"Kim gia là của tôi."- Taehyung nói.

Hắn nói vậy là nghĩ JungKook ở Byun gia không có quyền lực thật sự, bà Kim chỉ là cho cậu một cái mác để dễ dàng xử lí công việc ở Kim gia thôi. Người của Byun gia cũng rất ngang tàng, họ đâu có dễ dàng nghe cậu như vậy? Những gì giang hồ đồn đại hắn đều không cho có thật, bản chất Byun gia khó khuất phục, nếu được cũng chỉ phần nào khó có thể triệt để đến nỗi có thể đem Yohye vào dạo trong đó.
"Vậy anh nghĩ Byun gia là của ai?"-JungKook nhếch mép, thâm trầm uống trà.

"Tôi nghĩ không ra cậu khuất phục Byun gia bằng cách nào."- Taehyung nhăn mày. Nghe khẩu khí kiêu ngạo của JungKook có lẽ người họ Byun đã không còn ai dám phản đối cậu nữa rồi.

"Ai trên đời này chẳng có điểm yếu. Chỉ cần nhìn thấy điểm yếu là tôi không tin không bắt được thóp của họ."- JungKook điềm nhiên cười khẩy, bàn tay thon dài mân mê miệng ly trà có chút suy tư

"Cậu nghĩ điểm yếu của tôi là gì?"

"Chỉ một thôi, đó là Oh Yohye."- JungKook ngước mắt lên nhìn hắn rồi nói tiếp:-"Yohye tuy can đảm và thông minh nhưng suy cho cùng cũng không có khả năng lãnh đạo và quản lí, con người này tinh ranh có nhưng vẫn không đủ để che khuất đi lỗ hổng là nông nổi vốn có. Tôi nghĩ đây là lí do bà Kim không muốn cho anh lấy Yohye. Nếu Yohye về làm dâu thì cả anh và cô ấy đều là điểm yếu của Kim gia. Tôi nói đúng chứ?"
"Có lí lắm, Yohye vốn rất đơn giản, tôi cảm thấy bên cô ấy rất thoải mái, đây vừa là ưu điểm vừa là điểm yếu của Yohye."- Taehyung khẽ thở dài:-"Tôi lấy cậu cũng là không muốn Yohye trở thành điểm yếu của Kim gia và còn là vì tôi tin mắt của mẹ tôi nhìn người rất chuẩn. Nào JungKook, điểm yếu của tôi cậu đã nhìn ra. Vậy còn cậu, tôi không nhìn được bất cứ thứ gì từ cậu cả. Tôi nói thật đấy."

"Anh biết chiếc kén của một con bướm không? Khi bươm bướm bay ra rồi chiếc kén đó sẽ trống rỗng và bị quên lãng. Tôi giống chiếc kén đó, tất cả của tôi từ gia đình, tình yêu đều theo cánh bướm kia rời bỏ tôi. Anh thử đoán xem, người không có gì như tôi thì điểm yếu là gì nào? Tôi chỉ có mạng sống này thôi."- JungKook ngồi dậy, cậu cười. Một tràng cười thanh thanh rộn rã thêm phần nào đó chua chát, đắng ngắt. Cuộc đời đối với cậu chẳng là gì, cậu sống đến đâu thì sống. Tất cả mọi thứ đối với cậu đều không quan trọng.
Taehyung hỏi điểm yếu của cậu là gì?

Chẳng là gì cả, cánh bướm kia ra đi để lại chiếc kén trống rỗng, một ngày kia chiếc kén cũng héo hon rụng rời xuống mắt đất trở thành hư vô. Chiếc kén nhỏ tồn tại kia vốn chẳng ai để ý đến nó, sống hay chết thì còn gì là quan trọng nữa chứ?

_________

Đêm hôm đó, Taehyung nhìn chăm chăm lên trần nhà mà không tài nào chợp mắt nổi. Hễ nhắm mắt hắn lại thấy thân ảnh mỏng manh của người con trai với ánh mắt buồn bã nhìn xung quanh nhà bếp tìm chút gì đó ấm áp nhưng cậu chỉ tìm lại được bao nhiêu là sự thất vọng ngập tràn, sự đơn độc toả ra từ con người của cậu làm anh bị ám ảnh. Ánh mắt quật cường của cậu khi đối diện với hắn, hắn chưa hề thấy nó ở đâu trước kia cả. Cuộc đời tạo ra một con người mềm mại, yếu ớt nhưng ẩn sâu bên trong là một bức tượng trường tồn không thể suy chuyển. Tài năng và sự thông minh là nét đẹp độc nhất của cậu, hắn thấy được sự kiêu hãnh trong con người đó nhưng hôm nay hắn lại nhìn ra được sâu thẳm trong cậu vẫn là một sự yếu đuối được đùm bọc trong lớp vỏ kiêu ngạo và mạnh mẽ kia. Chỉ một tia nhỏ nhoi ánh lên bên trong đôi mắt của cậu đã khiến người ta run rẩy, muốn được ôm lấy và bảo vệ cánh bướm nhỏ bé yếu ớt đó.
"Điên rồi, Kim Taehyung. Tỉnh lại đi. Người mày yêu là Oh Yohye."

Taehyung bới tung chỗ tóc trên đầu thở dài nhìn đồng hồ, đã hai giờ sáng mà anh không ngủ nổi. Giờ này tìm Yohye chắc chắn cô đã ngủ phềnh lên rồi, anh thở dài bật điện phòng tắm. Phải gột rửa tâm hồn một lần nữa ngủ mới ngon.

"Jeon JungKook, đừng gần tôi thêm nữa tôi sợ rằng bản thân sẽ bị màu sắc nơi cậu mê hoặc. Bản thân tôi đủ rối bời rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#123