29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[BTS][VKook] Butterfly[Chap29] Làm chủCả ba người chưa đi đến nơi đã được dì Hoa và dì An ra đến cổng đón.

"Cậu chủ, đây là?"- Dì Hoa nhìn Yohye và bang chủ Cẩu Bang thắc mắc.

"Đây là bạn con."- Jungkook gật đầu chào các dì rồi chỉ về hướng Yohye giới thiệu qua loa, còn bang chủ Cẩu Bang đang rúm ró kia nhìn buồn cười chết đi được, đẩy hắn về phía các dì rồi long trọng giới thiệu:

"Còn đây là vị anh hùng muốn chọc vào nhị thiếu Byun gia."

Dì Hoa hơi đần mặt một chút không nói gì còn dì An thì ngược lại, vừa nghe đến bang chủ Cẩu bang là bà đã không nhịn được tháo một bên guốc nhằm giữa trán tên đó là gõ như gõ mõ.

"Tiên sư mày, tại mày mà làm bà già này đứt hơi mấy ngày nay. Bộ hết người động hay sao mà dám động vào cục cưng Byun gia hả? Mày chán sống cũng được, đến chỗ khác mà gây sự. Chạm đến thiếu gia yêu thương của lão lão cho mày gặp bang chủ Địa Phủ bang luôn."- Dì An vừa đánh túi bụi vừa chửi rủa, mãi đến khi dì Hoa đánh dì An bất tỉnh lôi đi không khí mới yên lặng được một chút.
"Oa, phụ nữ Byun gia thật sự rất bá đạo."-Yohye tránh một chút đứng bên cạnh trầm trồ.

"Đây mới là ở cổng. Càng vào sâu càng vui đó."-JungKook nhìn tên kia quằn quại dưới đất lòng thấy vui vui, kêu người kéo hắn lên tiếp tục đến phía phòng của Hoseok.

"Xin cậu, tôi chưa muốn chết, tha cho tôi đi, ối dời ôi..."- Bang chủ Cẩu bang miệng kêu au áu gào trời gào đất.

"Được rồi, tôi cũng không hứa lấy mạng anh. Thế này đi, anh chỉ cần nghe lời Hoseok thôi, còn lại tôi sẽ lo liệu. Yên tâm, sẽ không tàn phế đâu."- JungKook kéo tên đó lên, phủi phủi áo cho hắn nhẹ nhàng mỉm cười nói.

_________

Dọc dãy hành lang lung linh và lạnh lẽo nhà họ Byun, những hàng cây cảnh nhỏ bé như đang cùng run lên với hai bóng người đi đằng sau lưng. Yohye trộm nhìn bóng lưng của JungKook. Đôi vai gầy, tấm lưng gọn gàng được bọc qua lớp áo sơ mi trắng đơn điệu nhưng làm nên một con người hoàn hảo. Vóc dáng nhỏ con đứng dưới sự xa hoa của toà nhà này quả là không hợp lắm.
Nơi này có thêm cậu giống như một cánh rừng mùa đông chỉ có màu trắng của tuyết lại điểm thêm một con bướm nhỏ nhiều màu đang đùa giỡn. JungKook ở đây chính là trung tâm, mọi thứ xung quanh tất cả chỉ là làm nền cho cậu. Cô muốn nói là tất cả... Kim gia, Byun gia hay Jeon gia đều chỉ là bức màn mỏng không thể che giấu được màu sắc rực rỡ của chú bướm này. Giống một chiếc áo sơ mi trắng lạc giữa ngôi nhà sang trọng vậy, thật sự rất đẹp.

"Hoseok, tôi đến rồi."- Cậu dừng chân trước một cánh cửa gỗ lớn, khẽ lên tiếng.

"Dậy rồi này, mở cửa vào đi."- Hoseok trong nhà hào hứng hô lớn.

"Tôi hứa với cậu, đã làm xong rồi này."- JungKook vỗ vai bang chủ Cẩu bang mỉm cười với Hoseok, tên kia nhìn thấy hắn như thấy tổ tông vội vã co rúm không dám ho he.

Hoseok nhăn nhăn lông mày, khoé miệng nhếch lên một đường sắc lẻm không nói không rằng bật dậy cầm con dao găm dưới gối xông vào tên kia.
"Dừng lại, không được gϊếŧ hắn. Tôi hứa với cậu là đem hắn đến, mạng sống của hắn là do tôi nắm giữ. Phiền cậu làm như lời cậu đã hứa."- Hoseok đang cuồng dã như một con thú, nghe tiếng JungKook lập tức dừng lại. Gã gừ nhẹ trong cổ họng nhưng cũng không làm gì hơn chỉ đứng nhìn tên kia một lúc để tâm trạng bình ổn hơn mới nói:

"Được rồi, nể chủ nhân Byun gia tao sẽ tha cho mày một mạng nếu mày quỳ xuống dưới chân tao sủa gâu gâu."- Hoseok chiếu đôi mắt lạnh lùng xuống người kia, hắn nghe thấy vậy ngay lập tức quỳ rạp xuống, mặt nức nở bắt đầu lên tiếng sủa.

JungKook nhìn người ở dưới đang tủi nhục quỳ xuống bên chân Hoseok để cầu xin mạng sống trong lòng cậu nhe nhóm chút gì đó thương cảm. Người có tiền thường muốn làm gì thì làm, người có quyền thì coi mạng người như cỏ rác. Cậu đang nghĩ đến ngày cậu bị rơi vào hoàn cảnh này, cậu sẽ làm như hắn chứ? Sẽ quỳ xuống cầu xin mạng sống của mình chứ? Không biết nữa, cậu sợ khi nghĩ đến chuyện đó. Cậu không hề muốn đối mặt với nó, nếu vậy chỉ còn cách ác độc hơn, kiên quyết hơn, cứng rắn hơn. Chỉ có vậy cậu mới tự bảo vệ được mình.
"Đi về đi, hết vui."- Hoseok thở dài phất tay, tên kia nghe thấy vậy cuống quýt đứng dậy chạy vội. Gã nể mặt Jungkook nên không muốn đùa nghịch gì quá trớn, tự nhiên gã phát hiện Yohye đang nhìn chằm chằm mình liền nghĩ ra trò vui mới, miệng cười hì hì tiến lại gần:

" Jungkook, cô gái này là ai vậy? Đáng yêu thế?"

"Người tình của Taehyung. Muốn chết cứ sờ vào."- Khi tay của Hoseok đang dơ lên không trung muốn vuốt má Yohye thì JungKook lên tiếng cắt đứt hứng thú của gã.

"A, đây là Oh Yohye huyền thoại sao? Nếu là người của Taehyung thì tôi không cần đâu, dẫn đến đây làm gì chứ?"-Hoseok lập tức thu tay về ngán ngẩm leo lên giường lầm bầm.

"Dắt đi chơi cậu cấm được sao?"- JungKook nhìn đồng hồ rồi nhàn nhạt nói:-"Kết thúc vụ này, tôi và chị đã tiêu hết ba tiếng. Tôi hứa với chị vậy là hoàn thành rồi nhé."
"Jeon JungKook, cậu đùa tôi đấy à?"- Yohye trợn mắt.

"Này, muốn du lịch Byun gia không dễ đâu. Chị nên cảm ơn tôi đi."-JungKook nói rồi xoay người bỏ ra ngoài, Yohye toan đi theo sau thì Hoseok gọi với cô lại:

"Oh Yohye."

Cánh cửa đã đóng, cô không vội đi theo Jungkook mà đứng lại đóng cửa rồi xoay người đối diện với Hoseok, cô hơi nhếch lông mày ý nói gã muốn gì trực tiếp nói thẳng ra, không cần phải giả vờ không quen biết làm gì. Suốt ngày ngáng chân nhau mà lại không biết mặt, ai mà tin chứ? Chỉ có Jungkook là lười không để ý đến mà thôi.

"Chị biết JungKook không phải người dễ đối phó vậy mà vẫn muốn tiếp cận sao?"- Hoseok chống tay trên giường cười khẩy.

"Chuyện này trẻ con như cậu cần biết làm gì?"

"Tôi nói cho chị biết, JungKook là chủ nhân Byun gia cũng là chủ nhân mới của tôi. Tuy rằng thế lực của tôi so với Kim Taehyung kém một bậc nhưng người phụ nữ như gϊếŧ chị đối với tôi mà nói chỉ như gϊếŧ một con chó thôi. Nếu chị dám làm hại JungKook, tôi mất mạng này cũng sẽ khiến chị chết cũng không yên."- Ngược lại với bản tính trẻ con trước mặt JungKook, Hoseok đối với Yohye mà nói thay đổi hoàn toàn, cậu ấy dùng ngôn ngữ sắc bén nhất để đả động đến người phụ nữ trước mặt của mình. Trên đất MMc không ai không nghe danh đại hồ li Oh Yohye mưu mô nham hiểm, ra tay độc ác nhất giới hắc đạo. Nếu xét về mặt đen thì Kim Taehyung không bao giờ đủ tuổi làm đối thủ của Oh Yohye, đừng nói đến người gà mờ trong xã hội đen tối như Jungkook.
"Tôi sẽ không giải thích bất cứ điều gì với cậu, đối với tôi mà nói thì cậu đến con chó cũng chẳng bằng. Tôi chỉ muốn nói với cậu duy nhất một câu, tôi đây không xem xét những gì trước đây cậu đã nhiễu tôi và Taehyung nhưng cậu nên cẩn thận lời nói với JungKook. Tôi không phải là người rộng lượng như cậu tưởng tượng đâu, đến lúc JungKook quay lưng với tôi cũng là lúc cậu nhận được hậu quả xứng với cả trước và sau khi cậu hành động đấy."- Yohye cười nhẹ, chào Hoseok rồi rời khỏi nơi này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#123