42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[BTS][VKook] Butterfly[Chap42] Gia biến*

Roạttttttttt*

Thứ chất lỏng lạnh cóng từ từ chạy dọc theo khuôn mặt sắc nét của cậu xuống chiếc áo sơ mi trắng. Sự lạnh lẽo của nó đã gọi cậu tỉnh dậy, lơ mơ nhìn xung quanh, thật quen mắt.

"Em trai, tỉnh rồi sao?"- Yohye vẫn nụ cười thật tươi, ngồi xổm trước mặt cậu.

Đến giờ, JungKook đã lơ mơ hiểu ra vấn đề, cậu là bị chính tình địch của mình ra tay bắt cóc.

"Ừm, xin chào."-JungKook khẽ nâng hai bên mép tạo thành đường cong hoàn mĩ, cậu gật gù để những giọt nước nhỏ từ cằm xuống. Một mảng áo ướt đẫm khiến cơ thể cậu căng cứng và lạnh ngắt, khó chịu quá.

Yohye nheo đuôi mắt nhìn cậu, đến nước này rồi cậu vẫn bình tĩnh như không. Đúng là cô động vào cáo thành tinh rồi.

"Chị...bắt tôi đến đây để ngắm sao?"- JungKook hơi cựa bàn tay bị chói đằng sau lưng. Đây chính là nơi ngày xưa cậu bị Taehyung bắt cóc, căn nhà kho này so với trước kia sạch sẽ hơn nhiều, trong đây không có bất cứ thứ gì ngoài cậu và Oh Yohye khiến không gian rộng rãi và lạnh lẽo vô cùng.
Nhìn Yohye, ánh mắt của cô trưởng thành hơn, quyết đoán và mạnh mẽ không có gì yếu đuối và cần sự bảo vệ giống ngày xưa gặp cậu. Nhưng vẫn có điểm giống, đó là sự đáng thương.

"Đúng, tôi muốn ngắm khuôn mặt đã đem tình yêu của tôi đi."- Yohye lấy lưỡi dao sắc nhọn miết mặt bằng lên má của JungKook, ánh mắt của cô đỏ au hằn rõ từng tia máu.

"Tình yêu của chị vẫn ở đó, tôi không cướp bất cứ thứ gì của chị cả. Kim thiếu phu nhân là do bà Kim cho tôi, không phải cho chị còn Kim Taehyung sao? Tình yêu của anh ta đặt vào đâu tôi không có quyền tham gia. Nhưng tôi nói cho chị rõ, ba năm nay những gì chị "tặng" tôi, tôi biết hết từ khi nào chị lật mặt tôi cũng biết hết. Phải chăng tôi chưa sờ đến chị, chị tưởng tôi đang sợ sao?"

JungKook nhếch mép cười khẩy, cậu cảm nhận được lưỡi dao kia đang ấn sâu vào da, máu trên má cũng đã theo đường mà từ từ xuất hiện. Nỗi đau thể xác đã lâu cậu chưa phải nếm trải nhưng đối với cậu không hề lạ lẫm. Oh Yohye đã có gan bắt cậu đến đây chắc chắn có chủ ý riêng, cậu dù chống cự cũng là vô ích.
"Được, đến nước này vẫn to mồm. Không hổ danh Kim thiếu phu nhân."-Yohye nhấn mạnh bốn chữ cuối cùng có chút gì đó chua xót, tiếc nuối và tức giận. Lưỡi dao lạnh lẽo từ trên má trượt xuống phần yết hầu của cậu.

"Chị nghĩ gϊếŧ tôi chị có thể trở về Kim gia làm Kim thiếu phu nhân thay tôi sao? Nếu vậy tôi sẵn sàng cho chị gϊếŧ. Nhưng chị nên biết rằng, trong trái tim Taehyung ít nhiều tôi cũng là người một nhà, tôi chết đi anh ấy sẽ cưới chị à? Đừng mơ, bây giờ tôi là người thân duy nhất của Kim Taehyung, tôi mà mất đi anh ấy sẽ hận chị. Không nói đến bang JK, bang Hobi, Byun gia, Jeon gia, Kim gia do tôi làm chủ sẽ đào tung gia tộc họ Oh của chị một mảnh xác cũng không còn. Tình hình hiện tại tôi đã tiêu diệt top4 gia tộc đưa Byun gia lên top2 sau Kim gia, mà vị trí thứ nhất và hai đều nằm trong tay tôi, chị nghĩ top5 chán sống hay sao dám liên thủ bảo vệ chị chứ. Đối với họ, Oh gia chỉ là quân bài cho họ lợi dụng. Yohye ơi là Yohye, chị thông minh bao nhiêu thì cũng chỉ để người ta xỏ mũi kéo đi thôi."
JungKook nheo đuôi mắt, không nhân nhượng cười thẳng mặt Yohye khiến cô sôi máu, dơ bàn tay lên tát thẳng vào hai má của cậu hai tiếng chói tai. Ban đầu cô tính một dao cướp đi mạng sống của cậu nhưng cô lại không muốn Taehyung giận cô, hắn đã muốn chia tay cô rồi nếu cô gϊếŧ JungKook, thì Kim gia sẽ không có ai chống đỡ, tập đoàn BTS sẽ lâm vào khủng hoảng đúng là lúc ấy hắn sẽ hận cô suốt đời. Cô vẫn chưa tính đến điều này, đây là thiếu sót lớn nhất của cô.

"Hahaaaaa....nể ân tình chị em chẳng mấy sâu đậm ngày xưa tôi bày cho chị một cách nhé: Nếu chị muốn Taehyung để ý đến mình và bỏ rơi tôi chi bằng tự tay kết liễu bản thân mình rồi đổ cho tôi làm. Chắc lúc đó Taehyung sẽ yêu thương chị hơn đấy."-JungKook nhìn Yohye đang tiến thoái lưỡng nan trước mắt không nhịn được lại cười.
"Cậu có tin rằng tôi lấy đi của cậu hai chân để cậu ngồi xe lăn suốt cuộc đời còn lại không?"-Yohye dùng con dao quẹt ngang đùi cậu một đường tuy không sâu nhưng khá dài cũng đủ để cậu đau đớn mà ngừng cười.

"Tôi tin, đương nhiên tin. Nhưng khoa học bây giờ hiện tại, mất chân có là cái gì đâu? Chị muốn thay não người ta cũng có thể thay cho chị. Tôi học khoa y nên vụ này tôi hiểu rõ lắm. Hay là thả tôi ra để tôi kiếm não mới khôn hơn thay cho chị nha."

JungKook hơi nhăn mặt nhìn máu của cơ thể mình đang từ từ chảy ra, cả cơ thể đang run lên vì lạnh cùng với bị đau đớn khiến sắc mặt cậu tái nhợt nhưng cậu không thể làm gì ngoài việc đả kích Yohye. Cậu muốn cô ta mất bình tĩnh, cậu có thể thay đổi tình thế mà thoát ra khỏi nơi này.

"JungKook, không phải là cậu muốn tôi đâm cậu một phát để Taehyung hận tôi rồi đến bên cậu đúng không? Muốn đánh gãy tình cảm của chúng tôi chỉ bằng cậu sao? Ngây thơ quá. Tôi biết cậu thích Taehyung, cậu không muốn anh ấy tổn thương nên chưa kể chuyện chúng ta. Giữa cậu và tôi trong mắt Taehyung tuy không tốt lắm nhưng vẫn là bạn. Nếu tôi gϊếŧ cậu và giấu xác, nói cho anh ấy rằng cậu không chịu nổi gánh nặng ba gia tộc mà bỏ đi chắc chắn anh ấy sẽ tin thôi. Taehyung rất dễ dụ, cậu biết mà. Những đứa trẻ sống trong lầu son thường không nhạy bén giống những đứa từng trải như tôi và cậu đâu."-Yohye dùng dao đặt dưới cằm của cậu nâng mặt cậu đối diện với cô.
"Oa, vậy là tôi sắp chết rồi. Chị có thể giúp tôi hoàn thành tâm nguyện cuối cùng không?"

Cậu biết, Yohye không phải con người ngu ngốc, kế hoạch của cô ta kể ra cũng kín kẽ. Đúng là Taehyung rất dễ dụ, bây giờ đem anh ra thật sự là không tác dụng. Bây giờ, cậu chỉ còn có thể cầu xin mẹ Kim linh thiêng phù hộ thời gian trôi chậm một chút thôi.

"Ồ, nếu làm được chị sẽ giúp cưng. Yên tâm đi, chị sẽ không khiến cưng phải đau đớn đâu."-Trên khuôn mặt của Yohye ánh lên tia thoả mãn, cô cười hà hà thu lại con dao lau chùi nó cẩn thận.

"Nói với Taehyung rằng khi không có tôi, anh ấy phải ăn uống đủ bữa nhé."

"Trời lạnh rồi, mặc thêm áo nữa. Cơ thể của Taehyung tuy có cao lớn nhưng dễ ốm lắm."

"Nói với anh ấy đừng làm việc khuya quá."

"Công việc của Kim gia cứ nói các cô chú thân thân giúp đỡ, cả Kim NamJoon cậu ấy sẽ giúp anh."
"Bảo với anh ấy rằng Byun gia anh không phải lo đâu, có Hoseok và các bác các chú rồi. Jeon gia cứ để mặc cho Kel và Jimin quản lí giúp."

"Nói anh ấy phải ngủ đủ giấc, chú trọng sức khoẻ."

JungKook nhìn khuôn mặt đang sưng lên vì ghen của Yohye một lát rồi nhắm mắt, hít sâu nói nốt.

"Cuối cùng, hãy nói với anh ấy rằng tôi yêu anh ấy. Jeon JungKook yêu Kim Taehyung."

"Đủ rồi, im đi."-Yohye hét lên nắm cổ áo của cậu xách lên:

"Chị sẽ để cưng ra đi thanh thản. Yên tâm đi, cưng chết rồi chị sẽ chuyển lời giúp cưng không sót một chữ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#123