43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[BTS][VKook] Butterfly[Chap43] Gia biếnJungkook nhắm mắt lại, chờ đợi lưỡi dao trên không trung kia găm vào trái tim của mình.

Một dao kết thúc tất cả cũng tốt, cậu cũng không muốn sống trong một vũng lầy đen đặc âm mưu khi bước vào không thể nào thoát ra nữa.

Một dao cắt đứt con đường tình duyên không hoàn chỉnh của cậu.

Một dao chấm dứt hết, JungKook này cam tâm biến mất khỏi cuộc đời giống như cánh bướm thoát ra khỏi lòng bàn tay, một khi đã bay đi không bao giờ quay trở lại, lập tức chạy ra khỏi cuộc đời, tự giải thoát bản thân. Cái mạng này hiện tại cậu chẳng tha thiết gì nữa rồi.

"Gϊếŧ đi, gϊếŧ đi. Tôi sẽ đoàn tụ cùng gia đình trên cao kia. Bố, mẹ, JunKyun, mẹ Kim,... Đợi con. Không lâu nữa đâu. Con sẽ đi cùng mọi người."

"Tôi muốn tan biến đi, tình yêu của tôi nguyện hiến dâng cho anh."
Khoẳng khắc dao đang đưa xuống, ánh sáng mặt trời chiếu trên lưỡi dao sáng loé lên như một niềm hi vọng nhỏ nhoi của cậu rồi vội vàng tan biến trong chốc lát. Giọt nước mắt trên hàng mi của cậu khẽ lăn, miệng cậu đắng ngắt nở một nụ cười thoả mãn.

"Oh Yohye."

Tiếng hét vang lên khiến Yohye dừng tay trên không trung, ngơ ngác nhìn về phía cửa nhà kho vừa mới bị mở tung ra. Tiếp theo là tiếng súng đanh người, viên đạn găm đúng vào bàn tay đang cầm dao của Oh Yohye.

"JungKook, không sao chứ?"- Hoseok cùng Namjoon nhanh chóng chạy đến tháo dây trói cho JungKook, thời gian xảy ra chớp nhoáng quá, cậu không chịu nổi nữa mà ngất lịm đi. Theo sau hai người là lực lượng bang JK tiến vào đẩy cơ số người của bang BTS quỳ rạp xuống đất.

Kel thu khẩu súng họng còn bốc khói, tiến về phía Oh Yohye một tay cầm tóc của cô kéo ra đằng sau để khuôn mặt của cô đối diện với mình:
"Oh Yohye, chị thấy tôi đối với cô quá nhẹ nhàng nên nhờn à? Tôi nói cho chị biết, nếu JungKook không cầu xin tôi đừng gϊếŧ chị thì dù chị có mười cái mạng cũng không đủ để tôi gϊếŧ đâu. Chị nghe rõ chứ?"

Âm thanh trong trẻo như tiếng sáo trúc của nó khi nói lên những lời gai nhọn thật khó nghe. Từng tiếng một như tát vào mặt của Oh Yohye vậy.

"Cầu xin mạng sống của tôi ư?"- Cô thở ra từng tiếng liếc mắt về phía JungKook đang được cõng ra khỏi nơi này trong lòng thật sự bất ngờ.

"JungKook không muốn Taehyung phải khó xử nên không muốn chị bị tổn thương. Không ngờ lại có ngày chị đối xử với ân nhân của mình như vậy."- Jimin đứng sau Kel ức chế nói:-"Cũng may là anh JungKook tự đặt hệ thống theo dõi trên khuyên tai của mình. Chúng tôi đang không nghĩ ra anh JungKook đi đến địa bàn bang BTS làm gì nên âm thầm đi theo. Hoá ra là chị lại bắt cóc anh ấy."
"Jimin, nói nhiều với loại hồ li này làm gì? Chi bằng một súng xử lí luôn đi."- Kel chĩa họng súng vào trái tim của Yohye gằn giọng nói.

"Đừng."- Jimin kéo tay của Kel lại:-"Anh JungKook không cho phép."

"Em chắc chắn rằng mình không bị phân tâm vì khuôn mặt của cô ta quá giống với JunKyun chứ?"-Kel cười khẩy:-"Hết JungKook rồi lại đến Jimin yêu cầu tha cho chị, chị phải tạ ơn chúa vì đã ban cho chị khuôn mặt của JunKyun đi. Bản thân chị ngoài ăn trộm thành quen thêm bản chất dựa dẫm vào thế lực đã có của Kim Taehyung mà tự đắc thì còn có thể làm ra loại chuyện gì có ích nữa chứ? Chung quy, tôi cũng vì chút ân tình họ hàng với JunKyun mà tha cho cô cái mạng này. Oh Yohye, cô đi lên chùa tích đức đi."- Kel nhìn Jimin một lát rồi hất Yohye xuống dưới đất khoác vai Jimin đi về.

"Tôi không phải là JunKyun, tôi không cần ân tình của các người nhất là Jeon JungKook, tôi không cần."- Yohye ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo hét lên trong tiếng nấc dài rồi cầm dao cứa qua cổ tự vẫn.
"Jimin."- Kel nhanh tay che mắt của Jimin lại trước khi cậu quay ra nhìn Yohye:-"Không được quay lại, ác mộng của em lâu lắm mới thoát ra đừng vì con người không đáng này mà thêm một lần nữa gặp ác mộng. Đó là Oh Yohye không phải Jeon JunKyun."

Mùi máu tanh trong không khí phần nào ảnh hưởng đến khứu giác của Jimin, cơ thể của cậu hơi run run phải dựa vào người của Kel mới đứng vững được, cậu quay lưng lại với Yohye nơi:-"Em ổn mà chị Kel nhưng Yohye mất rồi, ta ăn nói thế nào với anh JungKook đây?"

"Đến đâu hay đến đấy. Cùng lắm chị bị đuổi về BBc, anh ấy không nỡ xuống tay gϊếŧ chị đâu."

Bang JK bỏ đi, để lại một căn nhà kho của bang BTS trơ trọi trên đồng cỏ hoang và tiếng khóc rưng rức thê lương tiếc thương cho người con gái thủ lĩnh bang BTS. Một cuộc sống mới lại bắt đầu.
_______________

"Cầu xin anh, cho tôi gặp lão đại. Một chút thôi..."- Một nam nhân cả thân toàn máu cố gắng bấu víu vào anh bảo vệ ngoài cửa Kim gia.

"Anh có hẹn trước không ạ?"- Anh bảo vệ quệt mồ hôi trán đỡ nam nhân đứng dậy. Người nam nhân này tìm ai? Là Kim Taehyung chủ nhân Kim gia. Còn anh là ai? Anh bảo vệ nhỏ bé quanh năm quấn quít với cánh cổng Kim gia, nói anh kêu Taehyung xuống cho nam nhân này khó hơn gọi thần linh xuất hiện.

"Lão đại tắt điện thoại. Chúng tôi không thể liên lạc được. Nhanh lên, chuyện khẩn cấp lắm rồi."- Nam nhân vừa ôm bụng máu vừa nói.

"Chúng tôi sẽ gọi xe cứu thương giúp anh."-Anh bảo vệ khó xử, gọi người bê nam nhân ra khỏi lãnh thổ Kim gia.

"Biến, tao không cần cấp cứu. Tính mạng của chủ nhân không còn thì sống làm gì nữa? Nếu hôm nay lão đại không xuất hiện thì tôi nguyện hi sinh cái mạng cũng phải bắn chết từng người trong Kim gia."- Nam nhân rút súng nhằm giữa trán anh bảo vệ lên đạn.
Anh bảo vệ vừa kịp nhắm mắt thì viên đạn bay ngang đầu găm vào cánh cổng phát ra âm thanh ghê người.

"Ki, chuyện gì? Sao cậu?"- Taehyung vừa đi tới thấy cảnh tượng trước mắt vội chạy tới đỡ lấy nam nhân kia.

"Chị Yohye bị người của Kim thiếu phu nhân gϊếŧ chết rồi. Bang BTS cũng bị bang JK gϊếŧ gần hết. Lão đại, em xin lỗi."-Ki ôm lấy Taehyung nói được câu cuối rồi ngất mất.

"Oh Yohye bị người của Kim thiếu phu nhân gϊếŧ chết ư? JungKook đã làm loại chuyện này sao?"

Đầu của Taehyung ong ong lên như bị búa tạ đập liên tục, anh nhất thời choáng váng phải dựa vào anh bảo vệ mới đứng vững. Chuyện kinh khủng này,... Đến cuối cùng cũng xảy ra sao?

_______________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#123