44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[BTS][VKook] Butterfly[Chap44] Gia biến"Jeon JungKook, cậu tỉnh lại cho tôi."- Là tiếng của Taehyung đang vô cùng bức xúc cầm cổ áo của cậu đang mềm nhũn trên giường bệnh kéo lên, anh tháo tung dây truyền nước trên tay cậu khiến máu chảy ra từng tia xuống nền da trắng.

Bây giờ là nửa đêm, Kel và Jimin trông bệnh vừa thiu thiu ngủ được một chút thì bị âm thanh "hổ gầm" đánh thức. Kel nhanh chóng định hình kéo Taehyung ra ngoài, Jimin thì chạy ra gọi y tá vào giúp JungKook.

"Taehyung? Anh điên à?"- Kel nói nhỏ sợ làm ảnh hưởng đến JungKook trên giường bệnh.

Kim Taehyung dường như mất toàn bộ lí trí hất Kel tung vào góc giường, xông tới giường của JungKook lật hết chăn gối kéo cậu ngồi dậy bằng được, tiếp đó còn lấy cốc nước để trên bàn hắt vào mặt cậu ép cậu tỉnh lại.

"Kim Taehyung."- Kel ôm bả vai vừa tiếp đất đau đớn đứng lên, thẳng đến chỗ Taehyung đấm hắn một phát.
"Cô."- Taehyung như một con sói, hai mắt đỏ lừ nhìn chằm chằm Kel.

"Anh im miệng. Anh lấy tư cách gì đày đoạ anh JungKook như vậy? Anh ỷ thế anh JungKook yêu anh là anh muốn làm gì thì làm sao?"- Kel không chịu được sự bất công của Taehyung đối với JungKook nên quên mất người đang nằm trên giường vẫn chưa tỉnh nhất thời hét to.

"Kelly."- Giọng JungKook như tiếng thở, cậu run run người cố gắng ngồi dậy. Âm thanh yếu ớt của cậu giống như một chậu nước dập tắt cơn giận dữ không kiểm soát của Taehyung, hắn im lặng không nói gì chỉ nhìn toàn thân băng bó của cậu, cả ở trên má cũng có vết băng trắng tinh, cả người cậu trắng bệch như búp bê sứ xinh đẹp bị nứt từng đường vậy, đáng thương và yếu đuối vô cùng.

Jimin vừa vào thì đã bị Kel sai đi lấy quần áo và chăn mới cho JungKook để cậu khỏi cảm lạnh rồi nó lùi về phía sau im lặng để JungKook và Taehyung nói chuyện.
"Đây không phải tác phong của người đi thăm bệnh. Nói đi, chuyện gì đây?"-JungKook thều thào được Kel đỡ lên ngồi dựa vào thành giường để y tá chỉnh lại dây chuyền nước.

"Cậu gϊếŧ chết Yohye rồi hỏi tôi có chuyện gì sao? Ngày xưa cậu hứa không động vào cô ấy bây giờ cô ấy lại bị gϊếŧ ngay trong tay cậu. JungKook, tôi thật sự thất vọng vì cậu."-Taehyung nén lại tiếc thương, trên khoé mắt của hắn còn hằn đỏ, chắc chắn hắn vì chuyện này mà đau khổ rất nhiều. JungKook nhìn hắn đang oán trách cậu mà ngơ người.

"Oh Yohye chết rồi sao?"-Trong giây phút nào đó, cậu đã đưa mắt nhìn Kel.

"Em không gϊếŧ cô ta, là cô ta tự sát."-Kel chớp đôi mắt to tròn, lắc đầu.

"Cô im đi, rõ ràng người của tôi nói Yohye bị cô gϊếŧ hại. Cô còn đồ sát bang BTS của tôi."-Taehyung quát.
"Ngậm máu phun người, cô ta rõ ràng không muốn nhận thêm ân huệ từ anh JungKook xấu hổ mà tự vẫn, từ đầu đến cuối không liên quan đến tôi và anh tôi. Tôi từ nhỏ không bao giờ nói dối, anh nghĩ tôi sợ anh nên nói dối sao? Tôi nhổ vào, bang JK của tôi bên BBc của tôi gấp ba bang BTS của anh. Đừng nói đến thế lực của tập đoàn nhà anh lớn mạnh, nếu không phải anh là chồng anh JungKook thì trong mắt của tôi anh chẳng là cái thá gì cả."-Kel nhìn Taehyung nói thẳng.

"Cô có tin rằng tôi bóp chết cô như gϊếŧ một con chó ở ngay đây không? Tôi để cô đứng đây nói chuyện là nể con người đang nằm trên giường kia nhưng không có nghĩa là cô muốn sủa gì thì sủa hiểu chứ?"-Taehyung dùng thân thủ nhanh nhẹn tóm gọn lấy cổ của Kel dùng lực siết chặt khiến nó ho sặc sụa.

"Kim Taehyung, anh dừng lại cho tôi."-JungKook thều thào đáp gối về phía Taehyung:-"Kel dù có gϊếŧ Yohye tôi cũng không trách nó. Bản thân tôi nhẫn nhịn cô ta lâu nay đủ lắm rồi, anh không phải không nghe thấy nhưng đều giả điếc giả đui dung túng cho Oh Yohye bắt nạt tôi. Còn tôi thì sao? Anh đã bao giờ nghĩ cho cảm giác của tôi chưa?"-JungKook ôm ngực nói mà sắp khóc.
"Cậu có Byun gia và Jeon gia chống lưng nhưng còn Yohye cô ấy chỉ có Oh gia mà thôi."

"Vậy anh nghĩ một mình tôi điều khiển nhiều gia tộc như vậy đơn giản quá nên mới sai khiến Oh Yohye phá tôi sao? Cô ta tung hoành nhiều năm như vậy còn tôi đến lời nói cũng không có trọng lượng đúng chứ?"-Giọt nước mắt trong veo như thuỷ tinh của cậu phẫn uất quá mà rơi xuống ga giường.

"Được rồi, chuyện này là tôi sai. Nhưng cậu không thể gϊếŧ Yohye như vậy."-Taehyung nhắm mắt thở dài:-"Cậu không thể nhân từ sao? Lời chia tay tôi cũng đã nói với Yohye, cậu lỡ lòng nào để cô ấy chết trong đau khổ như vậy?"

"Anh chia tay Yohye can hệ gì đến tôi? Kim Taehyung, cầu anh nhìn lại cái bộ dạng của tôi, tôi thành ra thế này không phải đều là do Oh Yohye "thẩm mĩ" giúp hay sao? Tôi mới là nạn nhân bị bắt cóc, bị bạo hành trước đây này."-JungKook cười chua chát vỗ ngực nói trong nước mắt:-"Oh Yohye phát cơn điên trong ba năm qua, tôi gϊếŧ cô ta chính là trừ yêu diệt ma thay trời hành đạo. Nếu anh muốn có thể gϊếŧ tôi ngay, cũng là trừ bạo an dân đấy."
"Jeon JungKook...cậu."-Taehyung tức đỏ mắt, hai hàm răng nghiến chặt thành tiếng, hắn tóm lấy áo cậu giật mạnh khiến cậu choáng váng ho khụ khụ.

"Em nhìn thấy cảnh Oh Yohye tự cắt cổ tự sát. Chị Kel vì không muốn em buồn nên mới tha mạng cho Yohye, em nói thật mà."-Jimin đem quần áo sạch chạy vào ôm lấy hai vai JungKook bảo vệ cậu khỏi vòng tay của anh.

"Jimin, em không phải nói nhiều với anh ta. Trong mắt của anh ta ngoài Oh Yohye ra chẳng có ai nữa rồi."-JungKook đẩy Jimin ra ngoài, cậu đem đôi mắt phiếm hồng này lên nhìn Taehyung cười chua chát.

Taehyung cũng nhìn cậu, trong lòng đau đớn không thôi, hắn quay lưng bỏ lại cho cậu câu nói.

"Chỉ vì cuộc đời tôi có cậu nên tôi mới trở lên thế này. Jeon JungKook, cậu đi chết đi."

Bóng lưng lạnh lùng của hắn đối diện với mặt của cậu vô tình như lúc đầu mới gặp. JungKook biết, bản thân cậu sinh ra chỉ làm cho người khác cảm thấy phiền toái và áp lực, cậu chính là hố đen của vũ trụ, sống trên đời cũng chẳng làm được thứ gì. Chi bằng để hắn toại nguyện.
"Nếu tôi chết, anh thực sự sẽ vui?"-Giọng nói của cậu run run như sắp vỡ ra từng mảnh kéo tay áo hắn lại.

"Khẳng định."- Taehyung không suy nghĩ gì nói ngay, giống như một lưỡi giáo đâm xuyên tim cậu. Trả lời xong câu này, hắn giật tay cậu ra và bỏ đi để cậu đau khổ nơi phòng bệnh lạnh lẽo.

"Tôi sẽ cho anh toại nguyện một lần. Có điều, Kim Taehyung. Đến chết tôi vẫn sẽ hận anh."-JungKook quệt khoé mắt ướt nhẹp của mình, mệt mỏi nhắm nghiền đôi mắt. Ra đi, đúng là một sự lựa chọn tốt nhất cho Taehyung và cậu bây giờ. Hắn có thể tìm được người mới phù hợp làm Kim thiếu phu nhân, còn cậu thì tìm được lối thoát riêng cho mình không phải quá tốt hay sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#123