45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[BTS][VKook] Butterfly[Chap45] Kết thúc và khởi đầu mới.Đêm đó JungKook không thể ngủ nổi, hễ cậu nhắm mắt lại nhìn thấy hình bóng anh bỏ cậu ra đi. Trằn trọc mãi không ngủ được, cậu cố hết sức ngồi dậy, bên cạnh cậu có Jimin đã ngủ và Namjoon đang nghịch mấy thứ trên máy tính.

" Namjoon à, cậu và Jimin về nghỉ ngơi đi,tôi ổn mà."- JungKook vỗ vai Namjoon nói.

"Tôi không yên tâm để cậu một mình."- Namjoon gấp máy tính nhìn bộ dạng hiện tại của JungKook không nén được thở dài một hơi.

"Có người khác xung quanh tôi khó ngủ lắm. Cậu và Jimin đi về đi mai còn đi làm nữa. Oh Yohye đã chết rồi, không còn ai bắt nạt tôi nữa đâu. Cậu yên tâm đi."- JungKook cố nặn ra nụ cười đuổi khéo hai người về nhà. Cậu không muốn vì mình là gánh nặng của người khác.

Namjoon biết ý cũng gật đầu, kéo Jimin dậy, hai anh em rồng rắn dắt nhau về nhà.
Hiện tại, chỉ còn JungKook và căn phòng trống trải sặc mùi thuốc kháng sinh. Từ khi vào nhà họ Kim, cậu đã vào đây không biết bao nhiêu lần rồi, cái số của cậu phải nói là quá thảm đi. Bé thì thiếu thốn tình thương, lớn lên tí thì mẹ kế bắt nạt, khi lấy chồng thì bị người tình của chồng đày đoạ khổ sở. Thôi, kết thúc hết kiếp này đi, sang thế giới mới bắt đầu lại. Không khéo cậu chết đi thế giới lại thái bình thịnh vượng.

Chỉ tội cho Taehyung, đã mất mẹ, mất người yêu lại mất thêm cả bạn đời thôi. JungKook cố gắng đi ra mở ngăn tủ lấy một con dao gọt hoa quả, tiến về phía cửa sổ bệnh viện, nhìn lên bầu trời đen đặc không một ánh sáng, miệng cậu đắng ngắt bất giác vẽ ra nụ cười mỉa mai cuộc đời của mình, nước mắt lại thêm một lần nữa rơi xuống.
Kết thúc đi.

Lưỡi dao sáng loá lại một lần nữa loé lên trong bóng đêm sâu thẳm, nó lia qua làn da trắng như men sứ nơi cổ tay của cậu, từng tia máu nhỏ đã hiện lên có chút nhói nhưng không đau, nhìn đường máu của mình rơi xuống sàn nhà trắng phau thật đẹp. Cậu hơi choáng váng và cuối cùng lịm đi bên thành cửa sổ.

___________

"Anh JungKook, tỉnh lại."- Jungkook nghe thấy tiếng của Kel, đôi mắt của cậu nặng trĩu không muốn mở, cậu mơ hồ ho khan vài tiếng.

"Bây giờ anh không thể chết. Jeon JungKook, anh không chỉ có một mạng, mà trong cơ thể anh hiện tại đã có thêm một tiểu sinh linh. Nếu anh mất đi, đứa nhỏ cũng không thể tồn tại."- Giọng Kel đều đều và bình tĩnh những cũng đủ lạnh lẽo để vả cậu thức tỉnh.

Đôi mắt của cậu dù nặng đến đâu cũng mở ra nhanh chóng, cậu phát hiện trời bây giờ đã sáng rõ, cổ tay của cậu đang băng bó và bây giờ cậu đang nằm trên giường bệnh, bên cạnh còn có Kel, Namjoon, Jimin, Hoseok và Kim Soyeon.
"Anh mơ thấy giấc mơ kì lạ quá."- JungKook đỡ đầu đau như búa bổ ngồi dậy.

" Mơ cái con khỉ. Hôm qua, chính xác là 7 tiếng trước cậu đã cắt tay tự tử đó. Cũng may là y tá đến thay nước nếu không máu của cậu đã thành tiết canh rồi."- Hoseok dơ nắm đấm hua hua trước mặt JungKook.

*Bốp* Kel tung chưởng đập cho Hoseok một phát im mồm lập tức.

"Xấu hổ thay cho bộ mặt thủ khoa của trường Bigstar. Mỗi cái mạch tay mà cắt không vào, bao giờ muốn chết thì đến tìm tôi, chỉ cần một dép tôi cũng có thể chém bay đầu của cậu."- Namjoon dơ dép nhằm mặt JungKook hằm hè.

*Bốppp* Dép Soyeon bay trúng mỏ Namjoon:-"Nhóc không nói được cái gì ra hồn sao?"

"Chị họ à."- Namjoon ôm mỏ khóc.

JungKook không nói gì, chỉ gượng cười xoa xoa cổ tay băng bó của mình, muốn sống không được chết cũng không xong, ông trời đúng là biết trêu cậu.
Jimin lẳng lặng bước đến bên JungKook, thả vào lòng cậu một tờ giấy màu hồng.-"Mong anh nể tình anh em nhận mà tha cho cháu em. Em không muốn nó bị chính ba ruột ép chết."

JungKook cầm tờ giấy đọc, từng chữ trên tờ giấy như những nhát búa đánh vang đầu cậu, cậu đọc đến đâu, nước mắt chạy theo đến đấy. Cậu bật từng tiếng nức nở nhìn tờ giấy đã ướt đến loang màu mà nói không lên câu.

"Anh đã mang thai 2 tháng rồi. Bác sĩ vừa kiểm tra toàn diện cho anh nói vậy đấy. JungKook à, bây giờ anh không phải sống cho bản thân anh mà còn cho chúng em và cả đứa nhỏ này nữa. Không phải anh muốn có đứa nhỏ này lắm sao? Anh hãy sống vì nó, coi nó là một tia hi vọng cuối cùng mà sống. Anh à, đứa nhỏ không có tội, anh hãy thương lấy nó mà chăm sóc bản thân mình thật tốt."-Kel nhìn JungKook khóc, nó cũng không kìm được những giọt nước mắt của mình.
"Tôi nghĩ kĩ rồi, bây giờ tốt nhất là cậu ra nước ngoài nghỉ ngơi quên hết mọi đau buồn nơi này đi, làm lại một cuộc đời mới. Hiện tại Jeon gia đã có Jimin và Kel lo rồi, Byun gia cũng phồn thịnh hơn xưa rất nhiều, Kim gia cứ mặc cho tôi, NamJoon với Kim Taehyung lo liệu. Cậu cứ thoải mái tĩnh dưỡng rồi sinh cháu đi, bao giờ quên hết mọi chuyện đen đủi nơi đây rồi trở về cũng được. Chúng tôi bốn đứa sẽ thay nhau một tháng sang thăm cậu một lần, không sợ cô đơn đâu."- Soyeon vỗ vai JungKook cười hi hi:

"Có đứa nhỏ rồi phải sống thật tốt, nuôi dạy con trở thành người thông minh tài giỏi giống cậu vậy. Chà, nghĩ đến tương lai của đứa trẻ nhà mình thật vui biết mấy."

"Chị này, đang xúc động thì tụt hứng."- Namjoon rơm rớm nước mắt cũng phải phụt miệng cười.

"Ông Namjoon vừa cười vừa khóc thật kinh dị. Vừa phải, nước mũi nước dãi bắn lung tung rồi này."-Jimin nhăn mặt, lấy khăn tay ra ra che mồm Namjoon.
"Park Jimin nhé, về nhà chú biết tay anh."- Namjoon tức bung khói đầu.

"Yah, anh định bắt nạt em tôi đấy à?"-Kel lau nhanh nước mắt kéo Jimin lại sau lưng bảo vệ.

"Cô cô..."

"Mấy cái đứa này, im lặng đi. Lúc nào cũng như bầy ngan bầy vịt, giờ phút này còn quạc quạc được. Tao đến chịu chúng mày..."-Hoseok can ngăn.

Mọi người cứ ồn ồn ào ào, chỉ có JungKook xoa xoa bụng nhỏ mỉm cười hạnh phúc.

Con à...

Bây giờ con chính là ánh sáng mặt trời của ba, ba vì con mà cố gắng tiếp tục tồn tại. Chúng ta sẽ cùng nhau đi thật xa khỏi nơi này con nhé, chỉ có ba và con một khoảng trời riêng lẻ, ba sẽ yêu con bằng cả sinh mệnh của ba, ba sẽ cố gắng sống thật tốt để cùng con lớn khôn. Con à, trên cuộc đời này ba không ham muốn thứ gì hết, quyền lực hay tình yêu chỉ là đồ bỏ. Con mới chính là bảo bối, chính là mạng sống của ba. Khi con sinh ra, họ của con sẽ theo ba, con là của ba, không ai có quyền cướp con khỏi ba hay bắt nạt con của ba. Chỉ cần ba còn sống thì con của ba sẽ mãi mãi được bình yên...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#123