46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[BTS][VKook] Butterfly[Chap46] Kết thúc và khởi đầu mớiNgay ngày hôm sau, Taehyung đã nhận được tin JungKook tự sát không thành nhưng ngay sau đó cậu đã rời bỏ MMc đi nơi khác, mất tích không còn tăm hơi, hắn đã cho người đi tìm khắp nơi nhưng chẳng có chút thông tin nào cả. Taehyung mơ hồ ngồi bệt xuống dưới đất, hai tay ôm chặt đầu. Hắn đã làm cái gì thế này? Hai người yêu anh đều có kết cục không ra gì. Người thì chết, người thì bỏ đi....

L

à do hắn quá nông nổi, quá bồng bột, quá giận dữ. Bây giờ mới biết cảm giác hối hận như axit ăn mòn trái tim khó chịu như thế nào.

Taehyung đi đến bên lan can, ngắm nhìn bầu trời đang lúc hoàng hôn đỏ cam đẹp nhất. Hắn từng nghĩ cuộc đời anh là bầu trời lúc hoàng hôn, to lớn, ảm đạm và có chút buồn. Còn cậu, cậu là cánh bướm nhỏ tuyệt đẹp, cậu đẹp đến nỗi khiến hắn sợ hãi. Cánh bướm của cậu tuy nhỏ bé và đơn điệu nhưng khi bay cuộc đời tẻ nhạt của hắn nó lại là thứ màu sắc tươi sáng nhất. Thời khắc hắn buông tay, hắn thật sự sợ hãi... Hắn đánh rơi cậu mất rồi.
"Mẹ biết, Yohye bên cạnh con là chăm sóc và yêu thương con. Nhưng con phải phân biệt rõ đâu là tình yêu và đâu là tình bạn. Mẹ nghĩ, con là lầm tưởng sự chăm sóc ân cần của Yohye giống như của mẹ mà dựa dẫm thôi....."- Lời nói trước khi ra đi của bà Kim đang vang đi vang lại trong tâm trí Taehyung.

"Không biết quan niệm tình yêu của anh và tôi cái nào đúng nhưng với tôi chỉ cần hằng ngày được nhìn thấy người đó, người đó hạnh phúc tôi cũng hạnh phúc, người đó buồn tôi cũng buồn, cả hai cùng chung cảm xúc, thấu hiểu nhau, nhường nhịn nhau,... Vậy là mãn nguyện rồi." - JungKook đã từng nói với hắn như vậy. Giờ đây hắn mới thấy quan niệm tình yêu của hắn chỉ là cái thứ tình thương mà Yohye bù đắp cho hắn khi hắn thiếu thốn tình thương gia đình mà thôi.
Hắn sai rồi, thật sự sai rồi... Tình cảm của hắn đối với JungKook không phải là tình bạn đơn thuần mà là tình yêu... Hắn muốn nhìn thấy cậu, cùng cậu chung nhịp trái tim, cùng nhau trải qua những xúc cảm đơn thuần, muốn bảo vệ cậu, yêu thương cậu nhiều hơn.

"JungKook à, anh sai rồi. Anh biết lỗi rồi, liệu bây giờ anh hối hận có còn kịp?"- Đôi vai Taehyung run run dựa vào lan can, đôi vai rộng lớn lạc lõng giữa khoảng không gian hoàng hôn kia sao mà cô độc quá.

Vầng hào quang của cậu toả sáng khắp chốn tối tăm trong hắn, chỉ bằng một cử chỉ nhỏ cũng khiến hắn quên hết hiện thực. Gặp cậu là sai lầm, yêu cậu là sai lầm nhưng buông tay cậu mới là sai lầm to lớn nhất.

Nghĩ lại những gì Jungkook đã phải trải qua khi bước vào Kim gia tim hắn lại quặn lại từng cơn đau nhói. Những khổ sở, vất vả của cậu đã trải qua chỉ để tạo cho hắn chỗ đứng vững chắc nhất vậy mà hắn lại bán đứng cậu. Hai từ "ngu xuẩn" mà cậu nói với Taehyung ngày trước như một con dao đâm xuyên trái tim của hắn, bây giờ hắn mới thấm thía được ý nghĩa của hai từ đó.
Taehyung nhớ những cử chỉ của cậu, tựa như hơi thở nhẹ nhàng vuốt ve an ủi cũng có khi giống khói thuốc quấn lấy cơ thể. Một khoảnh khắc nhỏ, hắn thấy cậu đứng trước mắt nhưng hắ không thể nào chạm tới được. Giống hiệu ứng cánh bướm vậy. Hắn cũng muốn được tan biến, tan biến giống cậu. Nhưng không thể....

Người giăng lưới tình là Taehyung, cậu chính là bị hắ đẩy xuống nhưng tại sao người đau khổ cuối cùng vẫn là hắn? Thua cuộc, vẫn là Kim Taehyung thua thảm hại...

Trái lại với tâm trạng thảm sầu của Taehyung, JungKook dường như rất vui với bảo bối mới trong bụng của mình.

"Thực sự là anh thích Taehyung sao?"-Kel hộ tống JungKook ra đi khỏi chồng của cậu không khỏi nghi ngờ. Hai vợ chồng xa nhau lại có người vui như vậy?

JungKook cười khì khì, vỗ vỗ chiếc bụng còn chưa ra hình dáng, nháy mắt với Kel.
"Tae lớn anh không nắm được nhưng Tae nhỏ là của anh. Dù lớn hay nhỏ cũng là Tae, anh vốn không tham lam, đối với anh chỉ cần một là đủ rồi."

JungKook kéo vali vừa đi vừa huýt sáo để Kel mặt thốn đằng sau. Cô biết thừa rằng JungKook không chỉ đơn thuần nghĩ như vậy, có Tae lớn là rất tốt, sẽ có thể sinh thêm Tae nhỏ nhưng có Tae nhỏ rồi Tae lớn sẽ để yên cho Tae nhỏ ở cùng JungKook hay sao? Đương nhiên không, đứa trẻ này là dòng dõi Kim gia chính thống, nếu chuyện cậu đang mang trong mình dòng máu họ Kim thì đứa bé sinh ra chắc chắn sẽ bị nguy hiểm rình rập vậy nên lựa chọn ra đi của JungKook vô cùng chính xác. Kel trộm giật mình nhìn bóng dáng thoắt ẩn thoắt hiện của vị nam nhân mang bầu kia, con người bề ngoài đơn giản nhưng bên trong thâm thuý không thể nào hình dung nổi.
Kel đưa JungKook đến vùng nông thôn nhỏ ở phía Bắc Việt Nam, nơi đây không khí trong lành, quanh năm hoa nở, cây trái xanh tốt,... Đặc biệt nơi này ít sóng nên những phương tiện truyền thông tin như điện thoại, máy tính khó bắt tín hiệu nên ít người định cư ở chỗ này. JungKook rất thích ở đây, đặc biệt là cánh đồng trà thơm mát. Cậu và Kel thuê người xây một căn nhà nhỏ, hằng ngày ngửi mùi trà thơm và ngắm khung cảnh thiên nhiên rất tuyệt vời. Bây giờ cậu cũng không thể sử dụng tiền bạc bừa bãi được, cậu nhờ Kel mua giúp vài dụng cụ đặc biệt của bệnh viện rồi mở một tiệm bán thuốc rồi khám chữa bệnh cho mọi người ở đây gọi là cũng có ít thu nhập. Cậu mơ ước có một gia đình bình thường sống những ngày tháng đơn giản, đạm bạc và vui vẻ bây giờ đã thành hiện thực rồi.
Bụng của cậu ít nhiều đã lộ, Jungkook không thể làm việc nặng được, phải bảo vệ em bé nữa. Mọi người ở MMc cử chị Soyeon đến ở cùng JungKook trong thời gian mang thai này. Chị ít nhiều cũng là phụ nữ, tính cách lại nhẹ nhàng cẩn thận nên nhiệm vụ này không ai thích hợp bằng chị cả.

"JungKook, cậu thử đoán đứa bé này sẽ là bé trai hay bé gái?"- Chị Soyeon vừa quét nhà vừa hỏi JungKook đang ngồi uống trà trên chiếc ghế võng ngoài vườn.

"Trai hay gái không quan trọng, trai thì có thể gánh vác được cả ba gia tộc tốt hơn gái. Nhưng mà em vẫn thích con gái hơn, có con gái thì nó sẽ chăm sóc em nhiều hơn."- JungKook cười hiền lành, điềm đạm nhấm nháp chiếc bánh mà chị Soyeon vừa mới làm.

"Ừ, nếu là con gái thì thật tốt. Chị có một đứa em gái bé nhỏ này, chị rất thích buộc tóc với cả mua váy đẹp cho nó. Con gái rất ngoan nữa."-Soyeon ôm má hí hửng.
"Vâng, rm cũng mong là bé gái, nhưng mà dù là trai hay gái thì cũng sẽ mang họ Jeon Tuấn, dù có bỏ mạng em cũng không để nó mang họ Kim."-JungKook miết chặt chén trà nhếch miệng cười.

"Họ Jeon Tuấn sao?"-Soyeon tròn mắt:-"Nhưng đứa trẻ có thể sẽ là người thừa kế Kim gia..."

Soyeon chưa nói xong, JungKook đã cắt lời:

"Con của em chắc chắn sẽ là người thừa kế Kim gia và nó sẽ mang họ Jeon. Em muốn Kim gia phải theo Byun gia và Jeon gia cùng nhau họ Jeon. Đó là cái giá phải trả vì không biết trân trọng. Nếu Kim Taehyung xuất hiện, em sẽ tặng cho anh ta hai sự lựa chọn. Một là đưa con của em lên thừa kế, hai là biến xa khỏi đứa trẻ. Nếu chọn cái thứ hai, mai này con của em lớn em sẽ đem nó đi cướp Kim gia. Byun gia và Jeon gia em đều nâng lên được không lẽ Kim gia em không cướp đi nổi sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#123