47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[BTS][VKook] Butterfly[Chap47] Tuấn Tuệ Mẫn._____7 tháng sau.

"JungKook sinh rồi, là con gái."-Soyeon mừng rớt nước mắt ẵm em bé còn đang lớn tiếng khóc đến cho Kel xem.

"Oa."-Kel cười vang bế lấy đứa bé, cô vén áo của đứa bé ra ngây ngốc một lúc.-"Unnie, cái này là..."

Soyeon thò đầu vào xem rồi cũng đơ mặt. Sau gáy đứa bé có một vết bớt hình vương miện màu đỏ rất rõ, to chừng ngón cái.

"Đây là dấu ấn Kim gia, ba đời nay không xuất hiện. Theo sách cổ ngày xưa, người mà mang ấn Kim gia sẽ có tương lai rất tốt, họ sẽ mang đến những sự may mắn và thịnh vượng cho dòng họ. Ấn của Kim gia rất ít xuất hiện, từ khi Kim gia hình thành đến nay chỉ có 5-6 người có thôi. Tất cả đều là chủ nhân của Kim gia và đời nào đời nấy đều vô cùng phát triển và lớn rộng. Người mang ấn không những có trí tuệ siêu phàm mà còn có năng lực lãnh đạo vô cùng tốt đấy, sống thọ nữa."-Soyeon lấy hơi nói tiếp:-"Có lẽ là JungKook bị ảnh hưởng lúc mang thai nên đứa bé sinh ra mới mang bớt."
"Tiếc thật đấy, nhưng con bé này lại mang họ Jeon mất rồi."-Kel đưa đứa bé cho y tá rồi xoay người cười ha hả.

"Con bé này, mày có thể để tâm chút được không? Chị mày đây là Kim Soyeon đó."-Soyeon lườm Kel rồi đi vào phòng hồi sức chơi với JungKook, nói cho cậu biết sự bất ngờ này.

Khi hộ sinh đã tắm rửa mát mẻ cho em bé, Soyeon mới ẵm em bé đến nằm cùng JungKook.

Em bé nằm vào lòng ba liền nín khóc, nằm ngoan ngoãn mà ngủ. Soyeon chạm chạm vào má của em bé hỏi:-"JungKook, em định đặt tên cho em bé là gì a?"

JungKook nhìn em bé trong lòng mình, khẽ vỗ lưng nó trên mặt của cậu tuy mệt mỏi nhưng ngập tràn hạnh phúc:

"Em muốn đứa bé mai sau thông minh lanh lợi một chút nhưng vẫn phải nhạy bén và thấu hiểu lòng người. Tuấn Tuệ Mẫn, vừa cương vừa nhu không phải là rất đẹp hay sao?"
Soyeon gật đầu cái rụp:-"Tên đó rất hay, rất đẹp. Mà thôi, em cùng bé Mẫn nghỉ ngơi đi, chị về nhà dọn dẹp để còn đón người mới nữa chứ."-Soyeon nói rồi chạy lẹ.

JungKook hơi nghiêng người ôm trọn đứa bé vào lòng, em bé mới sinh thật mịn màng và non nớt, cậu hôn lên trán bé một cái thật nhẹ:

"Tuệ Mẫn à, ba có nên cảm ơn ông trời không con? Ông là người cướp đi của ba mọi thứ nhưng lại tặng cho ba món quà quý giá thế này. Nhìn con khả ái nằm trong tay ba như vậy, ba nghĩ mọi sự hi sinh của ba thật sự có nghĩa. Ba từng nói là nếu sinh bé trai thì nó có thể bảo vệ ba, nhưng không sao, con là bé gái nên ba sẽ bảo vệ con. Ba sẽ không bao giờ như bà nội của con vì công việc mà bỏ bê không giáo dục con cái đâu vì con quan trọng hơn tất cả những thứ hư vinh ngoài kia. Tuấn Tuệ Mẫn. Cái tên này con phải trân trọng nó. Tuệ trong trí tuệ, Mẫn trong mẫn cảm. Ba không hi vọng nhiều nhưng trước hết con phải khoẻ mạnh thì ba mới yên lòng. Nghe không con?"
Em bé dường như có chút hiểu, bĩu nhẹ môi dưới xong dang chân gác lên ngực JungKook.

"Hì, giống ai mà xấu tướng ngủ thế này?"-JungKook cười nhẹ, kệ bé nằm thoải mái, cậu kéo chăn lên đắp cho bé rồi cả hai ôm nhau ngủ đến khi em bé khóc vì đói lúc đấy mới tỉnh.

Ban đầu chăm em bé có chút bỡ ngỡ chỉ sợ con đau, nhưng được mấy bác hàng xóm giúp đỡ nên mọi chuyện cũng trở lên dễ dàng. Em bé rất ngoan, không khóc không quấy, ăn no rồi đi ngủ, ngủ dậy rồi chơi đồ chơi với ba, bé lại rất hay cười chỉ cần đùa với bé một chút là bé cười vang rất vui khiến tâm trạng của JungKook thỉnh thoảng có buồn nhưng cũng không buồn dài được.

Bé Mẫn lên một tuổi, chập chững biết đi, lúc đấy JungKook mới tha cho chị Soyeon về Kim gia làm ăn, một mình cậu cũng có thể vừa trông bé vừa làm việc được rồi.
Lên hai tuổi, bé nói sõi tiếng MMc cậu dạy vì nó dễ, còn tiếng Việt hơi khó, cứ líu lo mãi thôi đáng yêu vô cùng.

_Ba tuổi.

"Ba ba."-Mẫn kéo gấu quần ba.

"Hửm?"-JungKook ngồi xuống nhéo má bé Mẫn.

"Con yêu ba."-Mẫn nhe hàm răng sữa ra, ôm lấy cổ JungKook dụi dụi.

Cảm giác của JungKook lúc này đang bay lên trời xanh.

"Ai dạy con nói vậy?"-Cậu thơm nhẹ lên trán con, ôn nhu hỏi.

"Chị Vy hàng xóm nói là nếu mình có cảm giác hạnh phúc, vui vẻ ở bên người ta, muốn bảo vệ, thương mến, chăm sóc và muốn người ta là của riêng mình thì đó là tình yêu a. Con yêu ba."- Tiểu Mẫn cười hi hi.

"Là cảm giác thoải mái, vui vẻ,.. Là muốn nâng niu, bảo vệ và chiếm hữu người đó."

JungKook ôm lấy Tiểu Mẫn, mắt cậu có chút long lanh. Bé Mẫn nói điều này thật giống với quan niệm tình yêu của Taehyung.
"Ba cũng yêu con, Mẫn."

"Con yêu ba nhất."-Bé Mẫn vòng tay trái tim.

"Ba cũng yêu con nhất."- JungKook cười hi hi cũng vòng tay trái tim theo bé Mẫn.

"Con sẽ không giống chị Vy đi lấy chồng đâu, con ở với ba cả đời."

"Đứa nào bé cũng nói thế, chỉ cần lớn lên đừng quên ba là được rồi."- JungKook tí thì sặc nước miếng, xoa xoa đầu con gật gù nghĩ về tương lai.

"Vậy a? Vậy nếu lấy chồng con cũng sẽ mang ba đi cùng."- Mẫn cắn cắn móng tay suy nghĩ.

"Oa, con tôi thật có hiếu."-JungKook hài lòng.

"Đương nhiên rồi. Không có ba ai buộc tóc cho Mẫn, ai nấu ăn cho Mẫn, ai tắm cho Mẫn,.. Cả ngủ cùng Mẫn nữa."-Bé Mẫn xoè tay đếm đếm.

JungKook tí thì ngất, cố nén nước mắt vào trong cầm lấy tay con:-"Mẫn Mẫn, hi vọng lớn lên con thay đổi ý nghĩ này."

Mẫn bĩu bĩu cái môi nhỏ suy nghĩ rồi vui vẻ xoa xoa tóc ba:-"Còn lâu con mới đổi ý, sau này con lớn con sẽ mang ba vào bao rồi đeo sau lưng. Vậy là lúc nào nhớ ba con cũng có thể đem ra nhìn. Ba con đẹp quá mà, mấy anh chị hàng xóm thích ba quá trời luôn. Con mà không bảo vệ ba cẩn thận sẽ bị họ cướp mất."
JungKook không kiềm được nước mắt, vừa cười vừa mếu:-" Cảm ơn bảo bối. Mới bằng ngón tay mà đã có bản lĩnh cao."

"Con cũng cảm ơn ba đã khen ngợi."-Mẫn nhảy ra khỏi lòng JungKook tiếp tục đi chơi bỏ mặc ông ba ở nhà bán thuốc.

"Bản tính chiếm hữu của bé Mẫn quá lớn. Giống hệt chủ nhân Kim gia kia."-Jimin ngồi trên ghế nhặt rau không khỏi thở dài.

"Vậy cũng tốt, anh cũng rất hài lòng khi nó yêu ba nó như thế. Anh thật sự chẳng muốn nó lớn tí gì cả. Cứ nhỏ nhỏ thế này thật tốt."

"Anh càng già càng hài hước rồi đó."-Jimin cười trừ:-"Em biết anh không muốn nghe nhưng em vẫn phải nói. Suốt hai năm nay Kim Taehyung bới tung MMc, BBc,.. Mấy đất nước thịnh vượng tìm anh nhưng đều không có kết quả. Anh ta phát điên lao đầu vào công việc, hiện tại tập đoàn BTS đã phát triển đến độ không thể tưởng tượng được rồi. Công nhận năng lực làm việc của Taehyung đúng là siêu phàm."
Mặt JungKook thoáng buồn một chút, cậu sắp xếp lại từng loại thuốc để vào kệ:-"Có không giữ, mất lại đi tìm. Thôi bỏ đi, cuộc sống của anh và Mẫn đang xinh nên không cần thêm ai đâu."

Nói rồi, JungKook cởϊ áσ blouse khoác lên giá rồi đi lên phòng.

"Em biết anh không nghĩ như vậy."-Jimin thở dài, tiếp tục nhặt rau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#123