48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[BTS][VKook] Butterfly[Chap48] Hội ngộ."Những cánh bướm nhỏ, bay lượn muôn nơi. Tôi luôn có một mong muốn là được tự do như chúng, dù chỉ sống được một ngày tôi cũng muốn được giải thoát khỏi anh. Kim Taehyung, anh tệ lắm."

_3năm sau.

Taehyung ngồi thẫn thờ qua ô cửa kính xe ô tô, tay thừa thãi nghịch ngợm vẽ vài đường linh tinh lên màn sương mờ trên cửa.

"Chủ tịch, đã đến là huyện Thái Dương."- Thư kí của Taehyung cúi đầu nói với hắn.

"Được rồi."- Taehyung vẫn vậy, bình thản kiêu ngạo sải bước xuống xe.

Nơi đây là một huyện nhỏ của tỉnh Tâm Giao, nơi này không khí trong lành cảnh quan xinh đẹp và đây cũng chính là nơi Taehyung muốn tập trung phát triển khu nghỉ dưỡng. Hôm nay hắn đến để khảo sát địa hình.

"Oa, ô tô kìa, Tuệ Mẫn. Cậu nhìn xem, cái anh trong xe bước ra cũng thật đẹp trai, nếu mình được vào đó thì có phải sẽ rất vui không?"- Cách hắn không xa là ba đứa trẻ con, trong tay xách một cái giỏ không rõ là thứ gì nhưng đang reo lên vui thích.
"Cậu cứ từ từ xem xét cẩn thận người ta mắng nhé, tớ phải đi về đây, lá trà để lâu sẽ không tươi."- Bé kia, nghe bạn nói tên Tuệ Mẫn mỉm cười nói rồi tiếp tục đi về phía trước mặc kệ hai đứa bé còn lại.

"Tuệ Mẫn thật có hiếu, cậu ấy lúc nào cũng nghĩ đến ba trước tiên."- Hai đứa kia cười khúc khích rồi cũng xách giỏ đi theo Tuệ Mẫn bỏ qua chiếc xe bóng loáng kia.

Taehyung vừa bước xuống xe, xoẹt qua anh là một bé gái khoảng 5 tuổi, mái tóc màu hạt dẻ dài qua vai mềm mại được bện khéo léo từ đỉnh đầu xuống, làn da trắng mịn màng như sữa, mũi cao thanh tú,... Và đặc biệt, đôi môi mỏng đỏ au và đôi mắt đuôi phượng nổi bật. Taehyung giật mình, đôi môi đôi mắt và cả mái tóc đó giống y hệt hắn, cảm giác của hắn đối với đứa bé như từng gặp ở đâu rồi, vô cùng quen thuộc.
Khi đứa bé quay người lại, vết bớt hình vương miện màu đỏ sau gáy nổi bật đập thẳng vào tâm trí Taehyung. Hắn nhanh chóng chạy xuống xe, kéo đứa bé đó lại hỏi thăm.

"Bé gái."- Taehyung chạy vội theo đứa trẻ đó, quên cả mình đang ở Việt Nam, gọi luôn tiếng mẹ đẻ.

"Xin chào?"- Tiểu Mẫn nghe tiếng cũng dừng bước quay lại, chào tiếng MMc.

"Ơ?"- Taehyung ngây người.

"Chú là người MMc sao?"- Tuệ Mẫn mở hai mắt sáng cười tươi. Từ bé đến giờ nó chưa thấy người đến từ quê hương của ba nó luôn, bây giờ gặp được hắn nên nó vui lắm.

"Cháu cũng là người ở đó sao?"- Taehyung ngồi xuống cùng đứa bé nói chuyện.

"Cháu không nhưng vì thành phố đó đã sinh ra một người tuyệt vời nên cháu vô cùng thích nó."- Tuệ Mẫn không dấu được phấn khích, nó cười nheo cả đuôi mắt lại.

"Người tuyệt vời sao?"- Taehyung trầm ngâm một lúc, người tuyệt vời nhất thành phố đó ngoài hắn ra còn người khác à?
"Là người sinh ra cháu."- Tiểu Mẫn nói tiếp. Lời nói của nó khiến tâm trí Taehyung rung lên, trong đầu hắn có nghĩ đến một vài thứ rất linh tinh.

Nhìn đứa bé này xem, giống hắn như giọt nước. Cảm giác của hắn với nó cũng rất thân thuộc, không phải là ngày xưa hắn làm bậy bạ nên có con ở ngoài chứ?

"Chú à, cháu phải về nhà ngay, nếu lâu chút nữa lá trà sẽ không được tươi."- Tuệ Mẫn nói.

"Ừm, cháu có thể dẫn chú về nhà xem người tuyệt vời đã sinh ra cháu được chứ?"- Taehyung lấy lại tâm trạng nguyên thuỷ, mỉm cười nói. Dù sao cũng phải khẳng định lại, cũng không mất nhiều thời gian.

"Vậy cũng được ạ, ba cháu làm bác sĩ nhi đồng ở gần đây. Nếu ba cháu mà gặp được đồng hương chắc chắn sẽ rất vui."- Bé Mẫn reo lên rồi tự động cầm tay Taehyung dẫn đi.

"Ừ."- Không hiểu sao, khi tiếp xúc với đứa trẻ này anh cảm thấy rất vui và thoải mái, không giống với người khác. Đặc biệt ở đứa trẻ này hắn nhìn thấy sự trong sáng và hồn nhiên, trong lòng hắn tuyệt nhiên không cảm thấy ghen ghét giống như tiếp xúc với người lạ. Taehyung cầm lấy tay nó, mặc nó kéo đi trên con đường nhỏ thô xơ đầy rơm rạ.
"Nhà cháu ở đây, chú vào nhà ngồi đợi một lát, cháu đi gọi ba."- Tuệ Mẫn dắt Taehyung vào nhà, ra hiệu hắn ngồi xuống ghế rồi một mình đi lên tầng trên tìm ba.

Taehyung ậm ừ rồi đảo mắt xung quanh ngôi nhà màu trắng và hồng chủ đạo, tuy nhỏ bé nhưng rất ấm áp, nhà này được trang trí với khả nhiều đồ thủ công nhỏ xinh, phía trên tường nhà còn treo vô số ảnh của bé gái, nhìn kĩ thì nhận ra ngay đó là bé Mẫn từ ngày mới sinh rất đáng yêu, phía bên ngoài còn có nhiều cây hoa và cây thuốc, mùi hương dịu dàng và ngọt ngào khiến hắn cảm thấy rất thoải mái và dễ chịu.

"Ba cháu đang thay đồ, chú đợi một lát nha."- Bé Mẫn đi xuống dưới nhà, cầm giỏ vừa mới đem về đi rửa sạch.

"Đó là gì vậy?"-Nhìn từng lá xanh xanh và vài bông hoa nhỏ trong chiếc giỏ, Taehyung tò mò.
Đôi tay bé nhỏ thoăn thoắt thay nước trong ấm 2-3 lần, nước đổ vào lần cuối bé còn lắc lắc ấm cho ngấm trà rồi nó để ấm trà xuống dưới bàn, trong lúc đợi trà ngấm nó giải thích:

"Đây là lá trà và hoa trà... Khi nấu lên sẽ được nước uống rất mát, giải nhiệt và giảm đau đầu căng thẳng. Lá trà phơi sương đêm uống là tốt nhất, mùi vị thanh đạm, chú thử đi."- Khi lá trà đã đủ ngấm vào nước sôi, nó rót cho Taehyung lưng chén rồi mời hắn.

"Mùi thơm không tệ, cháu nhỏ tuổi đã rất khéo."- Taehyung đưa chén lên mũi ngửi, không nhịn được mà tấm tắc khen ngợi. Hắn nhớ ngày xưa hắn cũng được JungKook pha cho tách trà thanh đạm này, giờ được thưởng thức lại trái tim của hắn khẽ rung rinh. Taehyung nhớ trà nhớ cả cậu.

"Ba cháu lúc nào cũng tất bật công việc lại còn phải chăm sóc cho cháu nữa cơ hồ không có thời gian nghỉ ngơi nên thường xuyên đau đầu, cháu còn nhỏ không giúp gì được cho ba, cháu chỉ có thể pha giúp ba ấm trà để ba uống cho bổ thôi cho nên cháu phải làm thật tốt."- Bé Mẫn ríu rít đôi môi nhỏ tự mình rót một chén khác tự thưởng thức.
Taehyung giờ mới nhận ra rằng mỗi khi nói đến ba, bé Mẫn đều rất hào hứng, đôi mắt sáng càng thêm sáng, có vẻ nó rất tự hào vì ba. Người đó là ai mà vĩ đại như vậy? Taehyung đây thật rất tò mò. Có một đứa con hiếu thảo, hiểu chuyện như vậy thật có phúc.

"Mẹ cháu đâu?"- Taehyung hỏi.

"Mẹ?"- Nhắc đến mẹ, bé Mẫn hơi ngẩn người:-"Ba cháu sinh ra cháu mà, cũng chính mình người nuôi cháu. Mẹ là gì chứ?"

"Ba sinh ra sao?"- Taehyung nhăn lông mày. Không phải chứ?

"Ngày đó nghe chú Namjoon và cô Kel nói ba cháu phải rất vất vả chịu mổ đẻ mới sinh ra cháu nên bây giờ ba cháu mới bị yếu đi."-Bé Mẫn rót thêm trà cho Taehyung rồi cười.

"Mẫn, nhà ta có khách sao?"-Giọng nam nhân nhẹ nhàng vọng từ trên cầu thang xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#123