49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[BTS][VKook] Butterfly[Chap49] Hội ngộ"JungKook."

Taehyung chết lặng giữa nhà, hắn tròn đôi mắt nhìn con người đang mặc áo blouse trắng đi từ trên tầng xuống. JungKook cũng rất ngạc nhiên nhìn người đàn ông lịch lãm đứng trong ngôi nhà của mình. Cậu hoàn hồn lại, chạy nhanh xuống nhà ôm bé Mẫn vào trong lòng của mình như muốn giấu đi một món bảo bối quý giá vậy.

"Ba, ba quen chú sao?"- Mẫn thấy ba có vẻ khác lạ nên bé hơi sợ, bé ôm cổ ba mình chỉ dám thỏ thẻ hỏi nhỏ.

"Không đâu con yêu, người cao quý như chú làm sao ba có thể quen biết chứ?"-JungKook không thèm liếc nhìn Taehyung thêm, cậu quay lưng về phía hắn ôn nhu vỗ lưng con nhưng một phần là tự trấn an chính mình. Hắn đến là muốn cướp Mẫn đi ư? Không, cậu sẽ không bao giờ để việc đó xảy ra.

"JungKook, là em?"- Taehyung nhanh chóng tóm lấy tay của cậu trước khi cậu bỏ lên trên tầng.
"Đúng."- JungKook hất tay của hắn ra khỏi người của mình, ôm chặt lấy bé Mẫn lùi về sau mấy bước.

"Vậy đứa bé này là?"- Taehyung chỉ vào đứa trẻ đang nằm ngoan trong vòng tay cậu không dám lên tiếng, chỉ thút thít khóc một chút.

"Con tôi."

"Không phải con chúng ta sao?"

"Anh cút."-Chỉ cần nghe đến câu này, JungKook liền mất kiềm chế tóm lấy ấm trà còn nóng nguyên đáp vào người Taehyung. Hắn cũng không tránh né để ấm trà va chạm vào má đau buốt và bỏng rát, ấm trà đập vào mặt hắn rồi rơi xuống đấy vỡ toang làm đứa trẻ trong lòng JungKook giật mình không kìm được khóc to hơn

"Đứa bé có đôi mắt giống anh y hệt, không thể nhầm được. Mẫn là con của anh." - Taehyung xoa nhẹ gương mặt đang dần đỏ ửng với tay về phía bé Mẫn. Còn tưởng rằng trên thế gian này người thân nhất của hắn đã ra đi vĩnh viễn, không ngờ hắn lại được gặp con gái ruột của mình. Cảm xúc đến bất ngờ quá, hắn muốn chạm vào Mẫn, cũng muốn được nâng niu cốt nhục của mình như ôm lấy hi vọng về hai chữ "gia đình" hạnh phúc.
N

hưng JungKook không dễ dàng cho hắn đạt được mục đích, một lần nữa cậu hất tay hắn ra quay lưng bước lên tầng:-"Mẫn, ba bế con. Chúng ta đi lên gác nhé, xíu nữa ba sẽ làm canh cho con gái của ba. Đừng ở đây nhiều điều với hắn, hắn không xứng."

"JungKook, anh xin lỗi. Phải làm sao để em tha thứ cho anh?"-Taehyung tóm lấy gấu áo của JungKook, hắ dùng toàn bộ tấm lòng của mình nói lời này. Hắn xác định rồi, dù có phải quỳ xuống trước mặt cậu hắn cũng phải đem cậu trở lại. Suốt quãng thời gian qua vắng cậu hắn đã sống khó khăn và côi cút thế nào. Hắn muốn có một gia đình, cùng với Jungkook sống những tháng ngày hạnh phúc giống trước kia, dù có phải trả giá thế nào hắn cũng sẵn lòng đánh đổi.

"Trừ phi anh chết."- JungKook cứ lạnh lùng leo lên cầu thang, đến nhìn cũng không nhìn hắn một cái. Bề ngoài cậu cứng rắn như vậy thôi, nhưng bên trong tâm trạng của cậu vỡ tan như ấm trà phía dưới rồi. Suốt bao nhiêu năm qua, ai đến thăm Jungkook cũng đánh tiếng, Kim Taehyung nhung nhớ và hối hận vô cùng, hầu như ai đến thăm cậu trở về hắn đều rất quan tâm hỏi han nhưng...hắn lại không dám hỏi địa chỉ vì không biết nên đối diện với những sai lầm quá khứ của hắn đã làm như thế nào, nhớ thì nhớ nhưng cũng sợ ảnh hưởng đến cuộc sống của cậu. Nghe nhiều người nói, cậu cũng xót xa lắm, cậu không phủ nhận bản thân vẫn luyến lưu hắn rất nhiều nhưng Kim Taehyung đã làm sai thì phải chịu phạt, cậu không để hắn dễ dàng nhận con như vậy đâu.
"Nếu tôi chết em vui thì tôi sẽ khiến em vừa lòng."- Taehyung nhặt một mảnh sành dưới chân chẳng suy nghĩ gì, cứ như người mất trí mà nhằm vào cổ tay mà rạch một vết.

Máu chưa kịp chảy nhưng Mẫn nhìn thấy nên hốt hoảng hét toáng. Phía dưới đó, Taehyung đã choáng váng ngồi quỵ xuống dưới sàn nhà, bờ môi trắng bệch, máu đang lan sang chiếc áo sơ mi ướt đẫm. Hắn cũng bị chính sắc đỏ tràn ra từ tay mình làm cho quay cuồng, hai mắt hoa lên rồi nhắm dần rồi mơ màng nói câu cuối:

"Anh thật sự rất nhớ em. JungKook à, anh xin lỗi."

JungKook nhìn hắn đang khổ sở dưới đất khoé môi hơi nhếch lên một chút, cũng biết chọn địa điểm thích hợp để tự sát đấy. Vào nhà bác sĩ để cắt cổ tay thì không ai làm lại hắn rồi.

"Mẫn, gọi bác Namjoon trên lầu tống hắn ra ngoài đường."- JungKook đặt Mẫn xuống sàn rồi cứng rắn ra lệnh.
"Ba."-Tiểu Mẫn bĩu môi giậm chân không chịu:-"Cứu chú đi ba, chú đẹp trai như vậy..."

Nó còn sợ ba không chịu đồng ý, cứ thế cầm ống quần giật giật kéo kéo.

"Aa, biết rồi, đừng có mà kéo nữa. Ra vườn hái giúp ba một ít lá thuốc cầm máu."- Jungkook chẹp miệng chỉnh lại quần rồi dùng đồ y tế cầm máu cho hắn trước đã.

Mảnh sành kia cứa được bao nhiêu sâu đâu chứ? Chỉ cần cầm máu cho Taehyung rồi chữa trị kịp thời thì cái mạng của hắn đương nhiên cứu được. Cậu chỉ muốn thử hắn một chút thôi ai ngờ hắn làm thật. Vì những ngày tháng vất vả mà Taehyung ban tặng, cậu lấy của hắn một ít máu cũng không quá đáng.

Taehyung dạo này gầy quá, còn gầy hơn lúc mà hắn chưa cưới cậu nữa. Khuôn mặt vẫn giữ nguyên nét góc cạnh nam tính, những nét trẻ con ngớ ngẩn ngày xưa đều tan biến rồi. Hắn có vẻ khác xưa nhiều lắm, nghe Soyeon nói một mình hắn vựng dậy cả ba gia tộc mà không cần đến sự trợ giúp của ai, lại quản lí thêm tập đoàn BTS phồn vinh nữa, chắc chắn rất bận rộn. Giống cậu ngày xưa, chẳng mấy khi ăn uống đúng bữa nên gầy và xanh xao thế này đây.
"Chú này đẹp trai ba nhỉ?"- Tiểu Mẫn hai mắt đểu giả nhìn JungKook cười tủm tỉm.

"..."-JungKook câm nín, chuyển tầm mắt ra xa con người trên giường một chút.

"Khi ba nhìn chú ấy ánh mắt của ba còn sến sẩm hơn phim tâm lí trên truyền hình nữa."- Tiểu Mẫn chép môi:-"Aida, ba lớn lắm rồi, sắp gả đi được rồi."

"Con đừng học bà Tư hàng xóm gả chị Vy đi nữa. Ba mà ra đi sẽ đem con vào bao đem theo bên mình, nếu buồn thì lôi ra ngắm."-JungKook xoa đầu bé Mẫn cười phá lên.

"Trí nhớ siêu phàm quá cũng không có ích lợi đâu ba à, nhớ nhiều thứ sẽ mau già lắm đấy."-Bé Mẫn bị chơi ngược lại mặt có chút thốn.

"Hahaaa, cảm ơn bảo bối đã nhắc nhở. Ba sẽ quên vụ đem con bỏ vào bao."- JungKook cưng chiều xoa đầu con mà già miệng trêu chọc.

"Con đi chơi đây."- Mẫn đen mặt, quay lưng đi luôn. Hừm, không nói lại được ba đâu, ba nhớ dai mà lươn lẹo lắm.
"Đi vui vẻ nha."- Jungkook hí hửng ngó đầu nhìn con rồi vẫy vẫy chiếc khăn tay, cố tình trêu dai. Mẫn bĩu môi không thèm nhìn mà quay mông chạy bắn ra ngoài cửa trả lại không gian tĩnh lặng cho ba và Taehyung.

JungKook cười hiền từ, cậu khẽ sờ tóc hắn, cảm giác này so với sờ tóc của bé Mẫn không khác là bao, xúc cảm rất tốt. Cậu lấy chai nước biển truyền cho hắn rồi đắp chăn để hắn ngủ yên cậu mới đi làm việc của mình.

Bé Mẫn gần 6 tuổi rồi, càng lớn càng nghịch ngợm như con trai, cả ngày đi ra đường cùng các bạn cưỡi trâu, sang nhà bác hàng xóm giúp bác trồng rau hay chạy ra đầu làng nghe hát. Cả làng ai cũng yêu quý Mẫn xinh đẹp hết, vừa ngoan ngoãn lại dễ bảo ban. Chà, ai cũng khen JungKook có phúc lắm mới sinh được đứa trẻ hiếu thảo làm cậu cũng mát lòng mát dạ. Bé Mẫn còn tự mình đi học trồng rau rồi làm một luống ngoài vườn tuy rằng không ra làm sao nhưng nhờ sự trợ giúp của ba thì ít nhiều nó cũng có thể ăn.
Cậu hái một ít rau rồi mua thịt cá về làm bữa trưa cho hai ba con, còn hắn vừa mất máu xong chỉ nên ăn đồ ăn thanh đạm nên nấu một bát cháo tim là ổn rồi.

"Mẫn, không đi chơi à?"- JungKook vừa ra ngoài thì bé Mẫn trở về.

"Các bạn đi học hết rồi ạ, bố mẹ các bạn nói là sang năm các bạn đi học lớp 1 nên phải học bài từ sớm cho quen."- Bé Mẫn buồn thiu bĩu mỏ đi về nhà.

"Vậy thì trông nhà đi. Rảnh rỗi kêu bác Namjoon dọn dẹp nhà cửa đi đừng ghẹo gái quê nữa."- JungKook xoa đầu con nói.

"Vâng. Mà ba này, các bạn đều đi học rồi tại sao Mẫn không được đi, nhà ta nghèo quá sao?"-Bé Mẫn tròn mắt hỏi.

"Trong cái huyện Tâm Giao bé nhỏ này con xem nhà ai đẹp bằng nhà mình không? Tuy không khá giả nhưng cũng không đến nỗi đấy đâu con."- JungKook thở dài.

"Có phải ba xây nhà nợ tiền người ta nên không có tiền cho Mẫn đi học không ba?"
"Hay là ba không thích Mẫn học giỏi hơn ba?"

"Hay là ba sợ con yêu sớm?"

"Hay là ba sợ con yêu học hơn yêu ba?"

... Một tỉ câu hỏi mà không thánh nào có thể trả lời nổi.

JungKook nhắm mắt, hít thở sâu. Tại sao cái tật hỏi lắm này cũng được di truyền cơ chứ? Mai sau bố một bên con một bên hỏi cậu thế này thì cậu sống thế nào?

"Mẫn, con hỏi nhiều quá làm ba bị đau đầu rồi đó."- JungKook vuốt trán lấm tấm mồ hôi thở dài.

"Con lấy thuốc cho ba."- Vừa nghe thấy thế bé Mẫn luền chạy vào tủ lấy thuốc cho ba.

JungKook thấy Mẫn đi rồi sắn quần chạy vội nếu nó ra chắc chắn nó sẽ hỏi thêm ti tỉ câu nữa, lúc đó cả nhà sẽ chết đói mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#123