50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[BTS][VKook] Butterfly[Chap50] Đoàn tụ."Rau cải xoong, rau cải củ, rau cải chuối, rau cải hoa, rau cải...."- Tiếng lầm bầm của bé Mẫn đang nhẩm học lại một số loại rau trong rổ:-"Mùa này vẫn nên trồng ít rau dền để bổ máu."

Suy nghĩ một lát, bé lấy túi hạt giống trong ngăn kéo đem đặt lên bàn:-"Nên để ba trồng nếu không loài rau này sẽ bị tuyệt chủng dưới tay mình mất."

Bé Mẫn lại thở dài, ôm con mèo của ba leo lên giường ngồi xem mấy quyển sách toàn hình cây thảo dược của bác Namjoon tặng.

Taehyung từ từ mở mắt thấy đứa trẻ ôm mèo ngồi chồm chỗm trên giường, vừa xem vừa lẩm bẩm đọc.

"Ui, giật cả mình. Tự dưng chú lại mở mắt."- Bé Mẫn nhíu mày nhìn Taehyung.

"Hm, gọi bằng bố không phải là chú."- Taehyung cười khẩy, nhéo nhẹ mũi của Mẫn.

"Bố á? Bố là cái gì?"-Mẫn ngây ngô hỏi.

"Bố là người cùng ba sinh ra con."- Taehyung sờ lại cổ tay đang nhức vô cùng, khó khăn lắm mới ngồi được dậy.
"Vậy sao? Nhưng mà bố cũng mang thai giống ba rồi sinh ra Mẫn à? Nhưng mà Mẫn sao chui từ hai cái bụng ra được?"- Tiếp tục nhây.

"Không có."- Taehyung cảm thấy đầu hơi loạn:-"Giống như trồng cây vậy, thả hạt giống vào đất thì cây sẽ mọc, con cứ coi như bố là hạt giống còn ba là đất là được rồi."

Bé Mẫn reo lên hạnh phúc:-"Quá hay, đúng là chỉ có mỗi đất cũng không thể trồng ra Mẫn được. Bố thông minh quá a."- Bé Mẫn xoa đầu Taehyung.

Hắn nghe bé Mẫn gọi bố dễ dàng nên tâm trạng được đẩy lên cao, cười ha ha mãi thôi:-"Ai dạy con xoa đầu người lớn thế hả?"

"Ba hay khen con kiểu vậy mà, bây giờ xã hội hiện đại có phân biệt người lớn người bé nữa sao? Con cũng hay xoa đầu ba mà, ba có nói gì đâu."- Bé Mẫn tiếp tục xoa xoa:-"Tóc bố mềm giống tóc Mẫn vậy, thảo nào ba thích sờ tóc bố thế."
"Hả?"- Taehyung đơ mặt.

"Con nói thật, mắt ba hiền từ nhìn bố rồi xoa đầu như làm với Mẫn vậy."-Tiểu Mẫn cười hi hi vừa xoa đầu bố vừa diễn tả lại biểu cảm của Jungkook khi vuốt ve nhân lúc hắn bất tỉnh, bé còn nói:-"Bố là người đầu tiên ba cưng chiều giống con đó."

Nghe con nói vậy, tim Taehyung đập thình thịch, có chút cảm giác sung sướиɠ thoả mãn vô bờ biến. Đây có phải là hạnh phúc không?

"Mà bố à, sao bố lại chọn nhà con tự tử mà không phải chọn nơi khác?"- Mẫn ngây ngô hỏi Taehyung, câu hỏi này thật khó. Nhất thời anh không thể trả lời được.

"Bố cũng không biết."

Đôi lông mày của bé Mẫn hơi nheo lại:-"Trên cái huyện Tâm Giao này có 10 cô thì cả 10 cô đều thích ba của con. Nhưng người cắt cổ tay ép ba con nhìn mặt chắc chỉ có bố thôi. Hầy, vì yêu mà hi sinh cả mạng sống, tình yêu mù quáng y hệt phim truyền hình."- Bé Mẫn nói rồi trèo xuống giường, đi lấy thuốc cho Taehyung uống trước khi ăn cơm.
Nói đến đây, Taehyung hơi đần người, hắn là thực sự yêu JungKook rồi.

"Mẫnnnnnnn.... Xuống ăn cơm con ơi."-JungKook tung giọng hót thần thánh giật chết hết chim trên nóc nhà.

"Ba của con từ khi nào mạnh mẽ như vậy?"- Taehyung giật mình tái mét mặt.

"Càng già càng biến chất vậy đó bố, con đi đây nếu không ba cho con ăn cơm mèo luôn a."-Bé Mẫn cuống quýt xỏ dép chạy xuống nhà.

"Đáng yêu quá."- Taehyung nhìn theo bóng con mà muốn mang con ẵm vào trong lòng mà yêu thương, khổ nỗi tay đau mà đầu hơi choáng nên không thể chạy theo sức trẻ con được, nhất là Mẫn lúc nào cũng tung tăng chạy như tàu hỏa ấy.

_________

"Mẫn, ăn cá đi con."- JungKook đơm nửa bát cơm, gắp cá vào cho con rồi chìa ra trước mặt.

"Con không thích ăn cá."- Bé Mẫn mím môi lắc đầu. Đúng lúc đó, Taehyung cũng mò mẫm đi xuống nhà.
"Vậy ăn thịt nhé."- JungKook cố gắng mỉm cười nhặt cá ra, bỏ thịt vào.

"Con không thích ăn thịt kho tàu đâu."-Bé Mẫn tiếp tục lắc đầu.

"Tóm lại con định ăn cái gì? Ăn rau suốt con sống được hả?"- JungKook hít thở sâu, đặt bát cơm xuống nheo lông mày nhìn bé Mẫn. Trẻ con thường lười ăn, bé Mẫn là đỉnh cao của lười ăn, nó chỉ ăn có rau và rau thôi.

Thường thì bé Mẫn cực ngoan trừ giờ ăn là ngang đầu cứng cổ khiến JungKook phát cáu, bữa nào cũng phải doạ nạt, chạy đi chạy lại cầm cơm đút mới nhai được nửa bát. Hôm nay cậu lại hơi mệt vì thêm Taehyung đang dặt dẹo kia nên càng dễ cáu. Bé Mẫn nhìn mặt ba khó chịu lại nhìn con cá trắng cả mắt nằm trên đĩa rồi lại nghĩ đến con lợn béo nhà bà hàng xóm lại thấy thương thương.

"Chúng nó còn sống đáng yêu biết bao nhiêu..."-Bé Mẫn rưng rưng nước mắt.
JungKook thở dài, vẫn là con mình nó quá yêu động vật đi nhưng thế này thì hơi quá rồi. Cậu nắm lấy vai của bé Mẫn nhẹ nhàng nói:-"Con yêu, động vật chia làm hai loại, một là loại vật nuôi như chó, mèo, trâu... Là người bạn thân thiết của con người nên chúng ta không nên ăn. Loại thứ hai là con vật nuôi như lợn, cá, bò,... Để làm thịt đó con. Gϊếŧ nó đi cũng tốt, nuôi nhiều quá cũng không có dụng thà cho nó đi đầu thai kiếp mới lại hay hơn a."

"Nhưng con không thích ăn."- Bé Mẫn mếu máo khóc.

"Tuấn Tuệ Mẫn."-JungKook gầm gừ:-"Đừng thử thách sức chịu đựng của ba."

Bé Mẫn lặng im cầm đũa chọc chọc bát cơm, len lén đưa mắt nhìn ba đang tức giận, thấy mình không phải nên bé nhặt mấy hạt cơm bỏ vào miệng.

"Để bố đút con."- Taehyung thấy ngứa mắt nên chen vào, hắn đi đến chỗ bàn ăn tự nhiên vô cùng ngồi cạnh JungKook tiện thể giật luông muỗng cùng bát cơm của bé Mẫn:-"Bố cũng không thích ăn thịt nên mới không béo được nhưng vẫn đẹp trai, con muốn ăn cái gì cũng được. Miễn ngoan ngoãn nghe lời thì sao trên trời bố cũng đem xuống cho con."
Taehyung để tay bị thương trong túi áo, lấy tay còn lại xới cơm nhưng bát cứ bị nghiêng, còn cậu cứ đực mặt ra chồm hỗm ở đấy chẳng biết ý tứ đỡ bát cho người ta gì cả. Hắn liền lườm cậu:-"Giữ giúp chồng."

JungKook trợn mắt.-"Chồng á?"

"Chúng ta li dị rồi à?"- Taehyung nhướn mày.

"Hình như chưa."-JungKook hình dung lại.

"Giữ hộ chồng bát cơm để chồng đút con."- Taehyung nhoẻn miệng cười, tay đẩy đẩy bát cơm về phía JungKook, cậu cũng không bài xích dùng một tay giữ bát một tay chống cằm xem Taehyung đút đứa con lười ăn nhất hệ mặt trời thế nào.

"Con không thích ăn thịt."- Bé Mẫn nhìn thìa cơm có miếng thịt nhỏ nấp sau miếng rau là lắc đầu nguầy nguậy.

"Con bò ăn mỗi cỏ thôi bị ngu đó con à, con gái mà ngu giống bò là không lấy được chồng đâu, người ta lấy hết người khôn giống ba con đấy."- Taehyung gắp thêm một miếng thịt bỏ vào thìa rồi đút cho bé Mẫn.
"Cơ sở khoa học gì đâu kì lạ vậy ạ?"- Bé Mẫn bĩu mỏ.

"Con chưa nghe nói câu "Ngu như bò" sao?"- Taehyung há miệng làm mẫu tay đung đưa cái thìa.

"..."- Bé Mẫn tuy rằng không hiểu gì cả, nhưng cũng không muốn bản thân giống bò nên há mồm ăn trọn thìa cơm.

"Người hoả tinh mới nghĩ ra cái suy nghĩ chẳng giống ai."-JungKook bật cười bắt đầu ăn cơm.

"Không sao. Người hoả tinh mà lấy được vợ như em anh cũng chịu."- Taehyung đút thêm cho bé Mẫn một thìa cơm cười vui vẻ nhìn JungKook.

Tim cậu ngay khoảnh khắc ấy đập loạn nhịp, cậu gắp một miếng cơm bỏ vào miệng lén đưa mắt nhìn hai bố con đang ăn ý ăn uống cười nói mà lòng nâng nâng thứ cảm giác hạnh phúc khó tả. Nếu mãi mãi được như thế này thì thật tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#123