51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[BTS][VKook] Butterfly[Chap51] Đoàn tụ"Át cơ. Mẫn thắng rồi."- Bé Mẫn đập bài xuống bàn cười vang.-"Trung Quốc có mạt chược còn Việt Nam có ti tỉ thứ bài a, bố phải tu luyện thêm món tiến lên đi... Ahihi."

Taehyung bóp bóp mi tâm, hắn không nhường con còn nữa hắn thật sự không "cà rốt" mấy món này đâu, hắn đã học hỏi ở nhiều nơi, tay cũng lên cơ nhưng sao đối với nhóc này lại khó đấu quá vậy.

"Anh không phải đối thủ của Mẫn đâu."-JungKook ôm bộ quần áo ra nhét vào tay bé Mẫn:-"Đi tắm nào."

"Một ván cuối."- Bé Mẫn dơ một ngón khẩn cầu.

"Ba hầu con một ván."-JungKook bẻ đốt ngón tay:-"Taehyung, chia bài."

Tuy rằng tay đau cơ mà nhìn phụ tử nảy lửa này đương nhiên hắn tò mò lắm.

"Nhường lão đắc thọ."- Bé Mẫn nhận bài xong cúi đầu ra hiệu mời JungKook.

"Ba bích."- "Lão" lập tức ra bài.

Ván bài khá cân não, trong khi tâm trạnh của bé Mẫn khá thoải mái còn JungKook lại rất bình tĩnh, hai bên chỉ "dử" nhau mãi chưa ra nước quyết định. Đến khi bài của JungKook chỉ còn 5 cây, cậu mới xuống.
"QKA2 rô."- Cậu mỉm cười tính đặt tiếp một cây nữa xuống nhưng bị bé Mẫn nhấc tay lên.

"Làm gì mà phải cuống vậy ba?"- Nó cười ha ha vài cái.-"QKA2 cơ."

JungKook nhìn xuống cây cuối của mình xong đen mặt.

"Tiếp đi con, nhìn vậy là ba con thôi rồi đó."- Taehyung huých tay bé Mẫn.

"4 bích."- Nó hơi nheo mắt nhìn ba đang vui vẻ vất một cây xuống.

"5 cơ."- JungKook reo lên.

"Hahaa, ba thắng rồi. Con đi tắm đây."-Mẫn úp một cây cuối cùng xuống rồi nhanh chóng cầm quần áo đi mất. JungKook nhân lúc con đã đi, cậu mới lật con bài cuối của nó lên, khoé miệng của cậu nở ra một nụ cười vô cùng mãn nguyện.

"Là 2 tép."- Taehyung tròn mắt nhìn vào bộ bài hơi ngạc nhiên. Nếu Mẫn ra quân này thì JungKook không thể thắng được, 2 cơ và rô ra cả rồi, bây giờ nó cầm quân to nhất cơ mà, còn JungKook chỉ có quân nhỏ tí tẹo thôi.
Cậu nhìn lá bài cười đậm hơn nữa:-"Anh thấy vắng anh tôi nuôi con thế nào?"

Taehyung giờ mới hiểu được nụ cười sâu xa của JungKook. Hoá ra là bé Mẫn muốn ba vui nên mới ra quân như vậy. Bản chất của bé Mẫn rất hiếu thắng lại có tính chiếm hữu cao nhưng chỉ cần ba nở nụ cười nó có thể làm người thua cuộc và cũng chỉ cần ba hạnh phúc nó sẵn sàng san sẻ ba cho người mà nó cho rằng ba đã yêu.

Trong 5 năm vừa rồi, người đến hỏi ba nó mà khiến ba nó nhăn mặt dù chỉ một chút nó đều thả chó đuổi người ta ra ngoài không thương tiếc. Chỉ có Taehyung là người mà JungKook nhìn bằng ánh mắt đặc biệt yêu thương nên nó mới để hắn lại gần cậu. Taehyung quả là có phúc lắm mới có một đứa con như vậy.

"Anh hơi bất ngờ một chút, Mẫn quả thật rất có hiếu, còn nhỏ nhưng vô cùng hiểu chuyện ."-Taehyung ho hắng.
"Cuộc đời của tôi ngày đó chỉ còn bé Mẫn, con cũng chỉ có tôi, tôi yêu con hơn tất cả những gì tôi từng nhìn thấy trên thế gian. Trẻ con mà, yêu con nhiều như thế nào đương nhiên con cảm nhận được điều đó và đáp lại tôi. Chúng tôi sống cùng với nhau là quá đủ rồi, tôi thật sự không cần bất cứ thứ gì từ Kim gia cả. Tôi tính để anh bình phục hoàn toàn rồi đẩy anh đi nhưng mà..."-JungKook nói đến đây không kìm được nước mắt, cậu thở dài nói:-"Dù sao anh cũng là bố của con. Hai vẫn hơn một, Mẫn vừa gặp anh đã kéo anh về nhà đó cũng là cái duyên số rồi. Con thật sự rất nghe lời anh. Kim Taehyung, tôi chấp nhận con và anh nhận nhau nhưng anh phải chắc chắn rằng con sẽ hạnh phúc khi ở cạnh anh. Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh, tôi chấp nhận xoá bỏ quá khứ, chấp nhận cuộc sống mới. Tất cả là vì con. Tôi cũng là người, tha thứ cho anh vô số lần là tôi tích đức cho con cho cháu, không bao giờ có lần sau, nếu anh mà khiến Mẫn bị tổn thương thì thù cũ hận mới tôi tính anh một lượt, tôi lập tức gϊếŧ anh."
"JungKook à, anh biết mình sai lầm rất nhiều lần nhưng đó là ngày trẻ anh dại dột. Từ khi em bỏ đi anh liền tu tỉnh tâm trí hướng tới cái thiện, sau khi đi làm về đều tụng kinh niệm phật cầu phúc cho vợ yêu ở nơi xa. Ban đầu anh cũng cuống quýt quên ăn quên ngủ tìm em nhưng anh gặp Jimin, cậu ấy nói em vẫn bình an và đang sống ở nơi xa cần sự yên tĩnh nên anh mới yên tâm để em một mình. Anh làm đúng mà, phải chứ?"- Taehyung ôm lấy JungKook vào trong lòng lau nước mắt cho cậu:-"Còn chuyện của con, anh sẽ giữ nguyên tên Tuấn Tuệ Mẫn họ của em đồng thời chuyển mọi tài sản của anh cho con là người thừa kế duy nhất của Kim gia. Em không phải lo vấn đề con bị bắt nạt, trong ngoài anh lo hết rồi. Em với con chỉ cần bên anh sống vui vẻ hạnh phúc thôi còn cả thế giới ngoài kia anh sẽ lo. Nín đi, khóc xấu lắm."
Taehyung xoa xoa lưng an ủi JungKook thỉnh thoảng nhéo hông một cái cho cậu bằng cười mới thôi.

"JungKook này nói được là làm được, chỉ cần anh một lần nữa phản bội tôi cho anh ra gầm cầu sống luôn, không thương xót."-Cậu đẩy hắn ra, dùng tay nắn cằm hắn trợn mắt đe doạ.

"Nếu anh phản bội anh nguyện để mẹ Kim trên cao đánh chết rồi đầu thai làm con chó trung thành cho em."-Taehyung dơ tay lên thề.

"Chẳng biết có tụng kinh niệm Phật không nhưng mà lưỡi không xương mồm năm miệng mười, môi tung mép nhảy lươn lẹo dã man."-JungKook bĩu môi.

"Vợ yêu, em phải cảm tạ trời đất đi. Một doanh nhân nổi tiếng đanh thép trên thương trường như chồng em, chỉ có em chồng mới xuống nước van nài khẩn cầu nguyện đội vợ lên đầu sống đến tắt thở thôi nhé. Trên thế gian này em là người hạnh phúc nhất rồi đấy."-Taehyung tiếp tục kéo JungKook vào lòng còn hôn lên trán của cậu nữa.
"Giờ thì biết Mẫn nó ảo tưởng giống ai rồi."-JungKook cũng không phản kháng nữa mà dựa đầu vào vai Taehyung một cách rất thoải mái.

"Chẳng nhẽ giống anh?"-Taehyung mỉm cười xoay người JungKook để cậu nằm dựa vào vai mình duỗi chân cho thoải mái, đôi tay không thừa thãi ôm lấy vòng eo của cậu.

"Chứ còn gì?"-JungKook ngước lên nhìn Taehyung.

"Vậy là ai đứng trước gương tự khen mình đẹp trai? À, còn nói bản thân tài giỏi, thông minh nữa."-Taehyung cười ha ha rồi cảm thấy bản thân đúng là tự bê đá ghè xuống chân, lập tức im mồm.

"Nói nốt đi. Sao lại ngừng lại?"-Tuy miệng cậu cười nhưng mắt cậu đã có tầng lửa ầng ậc.

"Em, chồng sai rồi. Chồng nói Namjoon, cậu ấy mới là ảo tưởng. Còn bé Mẫn con anh đương nhiên giống anh."- Taehyung lấy cánh tay còn lành lặn bóp vai cho JungKook cười sủng nịnh.
JungKook cũng xuôi xuôi chuyển chủ đề:-"Tiểu Mẫn thực sự rất giống anh, cả khuôn mặt, mái tóc, lẫn tính cách luôn. Con thường hỏi những câu ngu người y hệt anh,... Những lúc nhìn con em lại thấy rất nhớ anh. Thật đấy. Con bé nó lại rất hiểu chuyện, chỉ cần cười với con và khen con mỗi khi con làm việc tốt là con nó vui lắm ấy. Mẫn đúng là món quà của ông trời dành tặng cho chúng ta."

"Không phải của ông trời đâu. Mẫn là do em vất vả sinh thành và dạy dỗ, không phải quà của ông trời mà là phần thưởng của cuộc đời cho em vì em đã nỗ lực phấn đấu và hi sinh. JungKook a, anh yêu em, cảm ơn em đã đến bên đời anh, hi sinh cho anh và sinh con cho anh. Anh yêu em nhất quả đất."- Taehyung hôn lên môi JungKook hạnh phúc vô cùng.

"Nói lại câu cuối."- JungKook cười ha hả.

"Anh yêu em nhất quả đất."- Taehyung tiếp tục lặp lại hành động hôn môi cậu.
"Nói to lên."- JungKook đẩy Taehyung ra ép anh nói tiếp.

"KIM TAEHYUNG YÊU JEON JUNGKOOK NHẤT QUẢ ĐẤT."- Taehyung hét toáng lên.

"Ba à, chim lợn kêu hả?"-Bé Mẫn đang tắm cho cả con mèo giật cả mình.

"Không phải, nhà nọ thiến chó con ạ. Hahaaaa."-JungKook cười chảy nước mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#123