52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[BTS][VKook] Butterfly[Chap52] Đoàn tụTối đó hai người lớn ngồi bàn bạc chuyện trở về Kim gia, người bé ngồi dựa vào tường ngáp ngủ méo cả mỏ.

"Bao giờ mới được ngủ ạ?"- Bé Mẫn ôm con mèo vuốt vuốt.

"Mà Mẫn nè, con thích về nhà chơi với bố không? Nhà bố có đủ thứ, thích lắm."- Taehyung vuốt vuốt tóc bé Mẫn.

"Ba hứa là lấy chồng là đem con vào bao đeo bên người rồi, đi đâu cũng được."-Bé Mẫn tiếp tục ngoạc mồm ngáp, không quan tâm cho lắm.

"Mẫn thân thiện lắm, đi đâu cũng ở được hết. Anh không phải lo đâu, lo là lo cho mấy đứa cháu ở Kim gia kìa. Em nói rồi nhé, nếu Mẫn nhà mình mà bị bắt nạt là em róc xương anh luôn đấy."-JungKook lườm Taehyung.

"Yên tâm đi, mấy đứa đó nó dám sao? Chỉ cần thấy hơi anh là chúng nó chạy hết rồi sao dám bắt nạt bảo bối của chúng ta."-Taehyung cười hì hì huých vai JungKook.
"Anh nhớ cái mặt anh đấy."- JungKook lườm Taehyung rồi bới đồ ra thu dọn gói ghém.

"Con buồn ngủ."- Bé Mẫn nhẹ nhàng đem con mèo đã ngủ ngon đặt xuống tấm đệm ở ghế rồi chui gọn vào lòng Taehyung nằm lót ổ chuẩn bị nhắm mắt.

"Mẫn à, con..."-JungKook đang định bảo bé Mẫn vào giường hẵng ngủ thì Taehyung chặn cậu lại.

Hắn vòng tay ôm lấy bé Mẫn, nó thấy ấm quá nên đôi mắt của nó cũng lim dim dần rồi dựa đầu vào cánh tay của hắn mà ngủ.

JungKook cũng im lặng nhìn khuôn mặt vô cùng tập trung của Taehyung đang nghiêm túc ngồi im để bé Mẫn ngon giấc mà buồn cười quá, hắn cứ cười tủm tỉm mãi thôi, gương mặt của hắn sáng bừng bừng hạnh phúc vô cùng.

"Mẫn giống anh thật đấy."- JungKook gật gù.

"Oa..."-Taehyung nhe răng ra cười, vuốt ve mái tóc của con mà gương mặt của hắn thỏa mãn.-"Có con thích thật đấy, nhìn đứa trẻ này xem. Thật đáng yêu, lại mềm mại nữa chứ. Cảm ơn em đã sinh bé Mẫn cho anh."
"Ngốc, em sinh cho hai chúng ta."-JungKook chủ động nhướn người hôn lên môi của Taehyung. Năm nay mùa xuân sum vầy gia đình đã đủ. Vậy là điều ước của cậu thành sự thật rồi.

__________________

Bé Mẫn vừa mới được đưa đến Kim gia, bé xin phép ba của mình đi dạo quanh Kim gia một vòng, JungKook vì quá ngán ngẩm cái nơi khỉ ho cò gáy, âm khí muôn nơi này cũng là vì quá mệt mỏi lúc phải chuyển nhà vất vả nên có chút lười biếng, nằm trên giường nói:

"Mẫn, con đi tìm bố của con, bố sẽ dắt con đi. Vừa dọn nhà xong, ba mệt rồi."- JungKook cười dịu dàng, xoa đầu con gái nhỏ.

"Mà bố ở đâu ạ?"- Mẫn mở đôi mắt to tròn, bẹo bẹo má của ba. Nhưng rất tiếc, khi bé sờ tay vào mũi ba thấy hơi thở đều đều phả ra, bé biết ngay ba đã ngủ từ đời nào rồi. Cái miệng nhỏ của bé chu chu ra thở dài một hơi nhỏ xíu, vuốt vuốt lại tóc mái cho cha đỡ vướng víu khó chịu, đắp cho ba thêm miếng chăn ấm áp, thơm vào môi ba một cái rồi thì thầm-:"Ba ngủ ngon."
Xong xuôi mọi việc, bé nhảy xuống giường rồi chạy ra ngoài tìm bố.

"Nhà to thật nha, đẹp quá."- Lon ton ngoài hành lang, bé lắc liên tục cái đầu, đảo mắt mọi nơi ngắm ngía.

Bé đang nhìn ngắm một chiếc bình cổ được đặt ngay ngắn trên bệ mạ vàng, phía trên cái bình có khắc những con vật tinh tế khiến đôi mắt nhỏ bé của Mẫn như sáng lên, bé thích động vật lắm đó.

"Con nghiệt chủng kìa."- Bé Anna con gái của em họ Kim Taehyung, vẫy hai người anh lớn hơn một chút nói.

"Hừm, tại sao nó và tên ngốc kia lại được vào nhà mình cơ chứ? Không hiểu chú hai nghĩ gì?"-Tên lớn hơn nói.

Bé Mẫn có nghe thấy nhưng không có nói gì, vì bé không nghĩ rằng họ nói đến bé nên đành yên lặng. Mà thật sự bé cũng chẳng hiểu hai chữ "nghiệt chủng" mà bọn trẻ kia nói là gì cả.

"Nghiệt chủng kia."- Bé trai còn lại gọi to lên.
"..."- Bé Mẫn vẫn chăm chú xem bình.

"Này, điếc sao?"- Bé Anna đến đẩy vai bé Mẫn một cái làm bé choạng vạng một hồi rồi đánh rơi chiếc bình quý xuống đất.

"Cậu xinh đẹp vậy mà không có xương sao? Tự nhiên dựa vào người tôi."- Bé Mẫn nhìn mấy mảnh bình vỡ thầm tiếc rẻ, nó rất thích chiếc bình này mà.

"Con nghiệt chủng, mày nói ai không xương?"- Bé Anna trợn mắt lên mắng.

Bé Mẫn mở to đôi mắt tròn nhớ lại ngày xưa khi còn ở Việt Nam, lúc đó có hai bà hàng xóm cãi nhau có nhắc đến từ "nghiệt chủng" bé mang về hỏi ba, ba nói: "Cái từ đó xấu lắm, con không được học theo. Các bác kia là do tức giận mà nói ra, một phần cũng là không được dậy dỗ tử tế."

Mẫn di di mũi chân còn chưa biết nên nói gì, Taehyung đã nghe thấy tiếng đổ bình liền chạy ra xem. Nó vừa thấy bố, hai tay đã vẫy vội rồi dang rộng đòi ôm, khi được bố bế bổng lên bé mới chỉ xuống ba đứa trẻ dưới đất đang co rúm sợ hãi như nhìn thấy cọp kia. Bố nói có bố rồi không phải sợ gì cả, nó mới bảo:
"Họ nói con là "nghiệt chủng", mà từ đó có nghĩa là gì nhỉ? Ba chỉ nói rằng từ đó rất xấu, chỉ có người không được dạy dỗ tử tế mới chửi bậy thôi. Bố à, bọn họ là "mất dạy" sao?"

"..."- Taehyung ban đầu hơi bất ngờ khi nghe bé Mẫn nói, nhưng rồi lại thấy con mình tủi thân nên hắn có chút chạnh lòng chẳng nói được câu gì. Mãi một lúc sau hắn hôn lên trán bé Mẫn rồi phân công cho quản gia:

"Gọi bố mẹ ba đứa kia đến đây. Dù thế nào cũng phải đền lại bình hoa cho tôi. Còn nữa, bảo gia đình nó nếu không dạy dỗ được chúng nó thì đem sách sang đây Mẫn dạy lại cho. Ông đi nói đi."

"Nhưng mà, Mẫn mới 5 tuổi."-Quản gia đần mặt.

"Chính xác, đó chính là trọng điểm. Bảo họ nếu không làm được thì từ mai cấm bước vào Kim gia nửa bước."- Hắn nói rồi xoay lưng quay đi, may mà Jungkook chưa biết đấy chứ cậu mà biết thì...
"Ba con đâu rồi Mẫn?"-Nhớ đến cậu, hắn hỏi.

"Ba ngủ rồi ạ."- Bé Mẫn ôm cổ bố:-"Mà bố vẫn chưa trả lời con, "nghiệt chủng" là gì và tại sao họ lại gọi con như thế?"

"A."-Taehyung đơ mặt không biết trả lời thế nào.

"Là vì người của Kim gia khi đã quyết định ra đi thì không được quay trở lại hay là vì bố mẹ chúng nó nghĩ Mẫn là con ngoài giá thú của em?"- JungKook từ khi nào đã xuất hiện, bế bé Mẫn khỏi vòng tay của Taehyung hậm hực quay đi.

"JungKook à, anh xin lỗi. Là anh chưa nói cho mọi người nên mới xảy ra việc này."-Taehyung víu lấy tay JungKook mếu máo.

"Em không cần biết, anh cứ hứa thích mồm đi. Nói mà không giữ lời em quay về Việt Nam ở."-JungKook hất tay Taehyung ra ngoài, đi lên tầng ba đóng cửa rầm rầm trước mặt Taehyung.

"Chết tôi rồi."-Taehyung khóc hết nước mắt, hắn vò đầu bứt tai gọi người: -"Kêu quản gia chuẩn bị triệu tập mọi người họp gấp."
____________

Nhờ phước con gái yêu mở cửa nên Taehyung vào được phòng xin lỗi JungKook hết lời, hắn biết cậu yêu con mình hơn mạng sống, người ta nói cậu thì không sao nhưng động đến bé Mẫn thì chính là động đến thánh vật thiêng liêng của JungKook, cậu sẽ không tha cho người nào dám động đến con của cậu kể cả Taehyung.

"Thôi được rồi, tha cho anh lần này. Anh nhanh chóng giải quyết việc này đi, nếu không em để anh chơi một mình."- JungKook nhéo má Taehyung thật đau cho nhớ.

"Vợ yêu à, anh thề là anh nhớ rồi."-Taehyung thở phào nhẹ nhõm, tóm lấy tay JungKook hôn một cái.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#123