2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên fic: Cảnh sát chìm
Tác giả: gwynnemeeks@tumblr
Trans: Lee Bo Young Vietnam Fanpage

Đọc được suy nghĩ không phải lúc nào cũng là lợi thế trong chuyện chiếm giữ Hye Sung. Soo Ha cố gắng nói với cô điều này bất cứ lúc nào cô nhắm chặt mắt khi cả hai gần gũi. Cô nói là anh lúc nào cũng làm tốt chuyện đó mà không cần tới nó. Anh luôn tận hưởnv vì anh thực sự thích bất cứ hành động gợi cảm nào mà cô thể hiện. Nếu nhắm chặt mắt với anh mà khiến chuyện đó diễn ra thường xuyên hơn thì có gì thắc mắc?

"Gợi cảm. Thật là 1 từ vô lý. Cô ấy là gì? 16 tuổi chắc?

Đọc được suy nghĩ của cô cũng chẳng chuẩn bị được gì cho anh khi trở về nhà nhìn thấy nhà cửa sạch sẽ.

Soo Ha từ từ tháo giày ra. Cơm chó đang ở trên bàn chờ anh về. Các món đều đã được chuẩn bị xong. Mọi thứ gọn gàng, có tổ chức, có mùi hệt như mùi nước khử trùng hương chanh. Hye Sung thậm chí đã lau dọn. Kiểm tra xem nào. Cô ấy lau sạch các chân tường, các góc trần nhà và tất cả cửa sổ.

Lúc họ bước ra sáng nay, cái nhà như thảm họa vậy. Hye Sung thích trút bỏ hết quần áo khi bô bước vào nhà. Anh đã 1 lần được ngồi trên chiếc ghế dài và hoàn hảo nhìn cô cho tới khi cô bước vào phòng và tìm kiếm áo thun, quần thể thao để mặc. Cô không bao giờ tự dọn dẹp.Cô lúc nào cũng quăng quần áo lung tung trên sàn nhà. Anh lại là người nhặt chúng lên, cho vào máy giặt hoặc tự giặt.

Anh đâu có về muộn quá. Cô ấy lấy đâu ra thời gian để lau dọn?

Và cô ấy đâu rồi? Cửa phòng ngủ đang mở và đôi giày cao gót yêu thích của cô ấy thì nằm ngoài cửa. Anh kiểm tra hết tất cả những chỗ quen thuộc trước khi anh nghe thấy âm thanh phát ra từ phòng tắm. Hye Sung thích tăm vào buổi sáng.

Soo Ha bỏ túi xách vào phòng ngủ của mình và sau đó đi ra gõ cửa nhà tắm: "Hye Sung? Anh về rồi".

"Mở cửa cho anh vào". Nếu anh có thể phá hết những cái cửa ở nhà này thì thật hạnh phúc. Anh biết cô cần không gian của riêng mình, cả tinh thần và thể chất, nhưng anh ghét chuyện anh và cô không thể nằm chung giường.

"Soo Ha?" Anh đặt tay lên tay nắm cửa. Hye Sung vẫn còn sót lại vài giọt nước mắt trên má.

"Mở cửa cho anh".

Cô hắng giọng và tiếng nói cô lại vang lên: "Em gần xong rồi! Em đã làm bữa tối cho anh rồi đó".

Soo Ha tựa lưng vào cửa và trêu chọc cô: "Cơm chó không phải là bữa tối. Em phải chờ anh về để anh nấu cho ăn chứ".

"Em quên đi chợ. Đó là tất cả những gì chúng ta có". Bình thường cô đã càu nhàu khi anh quở trách về món cơm chó rồi. Nhưng lần này cô chỉ tỏ ra buồn. Anh cần phải nhìn vào mắt cô để tìm ra ẩn số. Hye Sung không bao giờ khó chịu nếu không có lý do chính đáng.

"Thật là! Hye Sung! Mở cửa cho anh!"

"Ngày mai anh sẽ đi mua". Anh gần vào được rồi, trời ạ, nhưng vòi sen tắt rồi và anh lại mất cơ hội. Cô nhẹ nhàng cảm ơn và anh để cô mặc đồ. Anh làm nóng cơm chó và ăn thật nhanh để khỏi phải thưởng thức vị của nó.

Thật là, cái cô này, phải để anh nấu cho em chứ. Anh biết em thích điều đó hơn mà.

Sau khi anh ăn xong cô vẫn không bước ra khỏi nhà tắm vì vậy anh nằm dài trên ghế dài để học bài. Đó là 1 vụ gây rối loạn nơi công cộng ở 1 cửa hàng nhỏ, 2 người lạ ẩu đả nhưng thầy huấn luyện muốn anh đi sâu vào chủ đề này hơn để làm bài báo cáo vào buổi sáng.

Anh đã cố giấu sự vui mừng khi Hye Sung bước đến nằm trên ghế với anh. Anh nhìn cô và chớp mắt khi cô xuất hiện bên anh trong 1 chiếc áo sơ mi và không còn thứ gì khác.

Không còn gì khác. Cô ấy đang đeo chiếc vòng cổ của tôi. Chuyện này là sao và còn chuyện gì khác nữa?

Soo Ha cố gắng không nhìn vào đôi chân dài xinh đẹp của cô. Ngay cả chiếc váy bút bi cũng không ngắn như vậy. Anh đã cố gắng để kiểm soát bản thân và giữ chúng không vượt qua giới hạn. Mái tóc ẩm ướt của cô đã được bó chặt lên đầu và được giữ bằng khăn và gương mặt cô đã được tẩy trang hoàn toàn.

Mắt cô đỏ và cố tình không nhìn anh. Anh cố tình làm dịu cô bằng cách nói chuyện về công việc trong ngày của cô khi cô nằm xuống và dụi đầu vào lòng anh. Soo Ha định đặt tay lên vai cô.

"Em thật ngớ ngẩn", cô nói, "nhưng em muốn anh hứa với em là sẽ không đi làm cảnh sát chìm".

"Công việc hôm nay có chuyện gì à?" Anh nhẹ nhàng xoa đầu và đưa từng ngón tay qua mái tóc cô. "Hay là em lại bị ám ảnh với bộ phim nào?"

Heartless City khiến cô bị ác mộng khi cô xem nó hàng tuần trong 2 tháng rưỡi. Cô nói đùa là nam chính thật là tuyệt khi đóng vai 1 gangster và ánh mắt của anh ta thật mãnh liệt đến nỗi Soo Ha nghe đến sắp chán rồi. Cô còn chọc anh về chuyện bờ vai anh giờ đã rộng hơn và cơ thể anh phát triển gần hoàn thiện rồi. Hye Sung bắt đầu gọi anh là "tên khổng lồ" mỗi khi anh gõ cửa quá mạnh vì anh không thường như vậy.

Anh không quan tâm. Cô bắt đầu xem anh là một người đàn ông thực sự. Đó là giá trị của việc cánh tay anh đã giữ chặt được cửa hoặc những lần anh gõ cửa thật mạnh khi cô đang tắm.

"Vâng, cả hai". Cô nắm lấy tay anh và giữ nó thật chặt. "Luật sư Shin đang giải quyết 1 vụ liên quan đến cảnh sát chìm. Anh sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm, Soo Ha à, vì anh làm rất tốt chuyện đó".

Nguy hiểm hơn năm ngoái? Anh biết cô vẫn hay gặp ác mộng về vụ đối đầu với Min Joon Guk. Đó là lần duy nhất cô cho phép anh đến gần cái giường của cô.

"Các thanh tra cũng gặp nguy hiểm mà".

"Cái đó khác. Thanh tra có thể trở về nhà. Thanh tra không phải nói dối. Anh sẽ thích hợp nhất vì anh nhìn vào mắt người khác là sẽ biết sự thật. Tất cả những người bị anh bắt đều sẽ bị kết tội. Nhưng cảnh sát chìm luôn là người thua cuộc. Khả năng đọc được suy nghĩ cũng không thể cứu anh khỏi con dao đâm vào bụng hay 1 viên đạn bắn thẳng vào tim".

Hye Sung ngồi dậy và nhìn anh tha thiết. Cô để anh nhìn thấy tất sự sợ hãi của cô và hy vọng anh có thể hứa với cô điều này. Đó không hoàn toàn là 1 lời mời gọi nhưng cô đã mở cửa trái tim và để anh vào trong.

"Em đã sai vì em yêu anh.
Em ích kỷ. Em cần anh.
Em ngày càng dựa dẫm vào anh nhiều hơn.
Em yêu anh".

Anh bước đến và vén mái tóc đang ướt của cô ra sau tai. Sau đó anh nắm lấy tay cô và hôn lên lòng bàn tay. Anh không khẳng định rằng phim hoàn toàn khác đời. Hye Sung hiếm khi yêu cầu anh hy sinh bất cứ điều gì cho cô. Anh có thể làm điều đó mà không hề hối hận.

"Anh không làm cảnh sát chìm đâu. Anh sẽ làm 1 thanh tra".

Cô thấy nhẹ nhõm hẳn và cuối cùng cả hai cùng nằm trên chiếc ghế dài, anh làm báo cáo còn cô thì kiểm tra bằng chứng về vụ án mới. Cuối cùng, cô chìm vào giấc ngủ và nằm quay lưng lại phía anh. Soo Ha định bế cô vào giường ngủ nhưng anh muốn ở gần cô để phòng trường hợp cô lại mơ thấy ác mộng sau di chứng mà Heartless City để lại.

Anh cẩn thận lấy tài liệu ra khỏi tay cô và để lên bàn. Rồi anh tiếp tục cẩn thận lôi cái chăn ở dưới chiếc ghế mà không làm cô thức giấc.

Soo Ha vuốt mái tóc của cô để chúng thành nếp và hôn lên trán cô. Anh đặt lên đôi mắt sưng của cô, lên hai má và lên môi cô những nụ hôn ấm áp. Anh dựa lưng vào ghế và nhắm mắt lại.

"Anh cũng yêu em, Hye Sung à".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro