Little Love

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Niêm Chỉ Yên Hồng@baidu
Thể loại: Long fic, SA, non AU.
Tình trạng bản gốc: chưa hoàn thành
Tình trạng bản dịch: chưa hoàn thành
Translator: QT caca
Editor: Trâm Le.

Fic đã có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang ra khỏi blog này

-CHAPTER 1-

Nhắc tới Park Chanyeol và Oh Sehun là phải tìm hiểu về sâu xa, vậy thì hãy ngược dòng đến thượng nguồn tuổi thơ mà xem thế nào.

Gia đinh họ Park cùng gia đình họ Oh, hai vị mẫu thân là bạn gái khuê phòng với nhau, biết nhau hơn nửa đời người, lại hay qua lại thường xuyên, cho nên hai nhà quan hệ thực sự là thân thiết. Nếu không phải bởi vì hai nhà sinh con trai, chỉ sợ sớm đã hứa hẹn thông gia với nhau rồi.

Từ khi sinh ra, Park Chanyeol cùng Oh Sehun chính là giường nối giường, mặt đối mặt, cũng không thể không nói ra là lúc ấy liền nhắm ngay tiểu mông trơn bóng của đối phương mà lả lướt, ô hay, ngươi sờ sờ ta, ta đâm lại ngươi, thôi thì theo Bát Kinh cũng tạm coi là thanh mai trúc mã đi.

Theo lý thuyết trước nay, hai người cho dù không uống máu dập đầu, thành anh em bái kết làm huynh đệ, cũng ít nhất cũng phải ở chung hòa thuận? Ác cái sự thật lại một trời một vực, hoàn toàn phụ lòng người lớn hai nhà mong mỏi hai người bọn họ sẽ là huynh đệ tốt

Park Chanyeol cùng Oh Sehun vừa thấy mặt liền phun châu nhả ngọc chửi bới lẫn nhau, thậm chí có hôm còn phi quyền cước đánh lộn.

Nếu hỏi bọn hắn đánh giá đối phương như thế nào, cả hai sẽ liền ăn ý mà trả lời hai chữ: Hỗn đản

Có lẽ đây là Hán ngữ văn học bác đại tinh thông đến từng nét chữ, hỗn đản, rõ ràng là nghĩa xấu, nhưng trong tình cảnh nào đó sẽ nhanh chóng biến hóa, rõ ràng trở thành lời ca ngợi, thậm chí có khi trở thành bùa phép cho tình nhân bé nhỏ liếc mắt đưa tình.
Cuộc sống này vốn là nhiều gia vị.
Đương nhiên, những điều đó sau này sẽ rõ, còn bây giờ Park Chanyeol và Oh Sehun, hai con người luôn đấu đá với nhau này vẫn đơn giản nhất trí cho rằng ý nghĩa xấu xa của Hỗn đản" rất thích hợp dùng để đánh giá đối phương.

—–

Từ khi theo học nhà trẻ, bất luận thế nào, hai đứa nhỏ này đã xảy ra chiến tranh rồi.
Nếu Park Chanyeol cầm một đóa hoa hồng, Oh Sehun nếu không có được hai đoá thì cũng phải lấy được nửa đóa
Nếu Oh Sehun trong bát có một miếng thịt, Park Chanyeol trong bát sẽ có hai miếng , bằng không sẽ đem bát cơm đổ đi không ăn.
Nếu hôm nay cô giáo khen Park Chanyeol có lễ phép, Oh Sehun cho dù là đem mặt cười gượng , cũng phải đi gặp cô giáo mỉm cười chào: "Con chào cô" chỉ đến khi nào cô cũng khen lễ phép mới thôi
Thậm chí Park Chanyeol có giựt bím tóc bạn nữ nào, thì Oh Sehun đều phải sáp đến giựt bím tóc của bạn kia hai cái mới bỏ qua.
Chỉ là Oh Sehun trong mắt mọi người là đứa trẻ đặc biệt ưu tú, đáng yêu, còn Park Chanyeol lại lấc cấc nghịch ngợm thấu trời đất....

Cứ như vậy, hỏa chiến giữa hai đứa nhỏ này chưa bao giờ tắt, ngày lại ngày, mọi việc cứ thế trôi qua, hành động trẻ con như vậy nhiều không kể xiết.
Bất quá, đây mới đúng là cuộc sống đáng sống, hàng ngày có cảnh hay để xem nha, hỗn đản có hỗn đản đi thu phục, lấy độc trị độc, cái này gọi là "Vỏ quýt dày có móng tay nhọn" đi .

Theo như Zhang Yixing, anh họ của Chanyeol mà nói chính: rốt cuộc đó là oan nghiệt, làm cho hai đứa oan gia này đầu thai gần nhau như vậy, đáng lẽ nên ném một đứa tới Nam cực nuôi chim cánh cụt, một đứa ném đi Bắc cực nuôi gấu mới phải

Hai người thủy hỏa bất dung, thế nhưng ba mẹ coi như không biết, vẫn an bài cho hai người học chung trường tiểu học, hai đứa nhỏ cao xấp xỉ nhau, vừa mới bước vào lớp, đã bị cô giáo cho ngồi cùng bàn, lại là bàn đầu nữa chứ.

Học trò khi đó lưu hành trào lưu ngồi cùng bàn lấy "Tam bát tuyến" phân chia ranh giới. Oh Sehun, vì muốn khẳng định quốc gia lãnh thổ chủ quyền riêng của mình, đặc biệt đem theo từ nhà bao nhiêu thứ : từ cây thước mét đến bức hoành cũng không tha, chính là ngăn không cho Park Chanyeol được một chút chiếm chỗ.

Hôm sau, vì bố mẹ Sehun phải qua Anh quốc công tác, liền gửi Oh Sehun vào nhà ông bà Park, nhờ trông coi giúp con trai mình.
Park chanyeol đang uống nước, bỗng nhiên thấy Sehun hành lý bao lớn bao nhỏ xuất hiện trước huyền quan (1) nhà mình, phản ứng chính là, chẳng lẽ bố mẹ nhận tên hỗn đản này về làm con thừa tự hay sao?
Sau, nhờ bố mẹ nói, Chanyeol mới biết là Sehun ở nhờ nhà mình một thời gian, liền phun qua một câu: "Đồ ký sinh trùng chết"
Tục ngữ thường nói họa là từ ở miệng mà ra, Oh Sehun không chút lưu tình, một cước đá Park Chanyeol trúng ngay hạ bộ, Chanyeol đau đến nước mắt nước mũi đều chảy ra, nghĩ muốn đi mách người lớn, nhưng rồi lại cảm thấy bị một thằng nhóc đá nơi đó thật sự là mất mặt, khó mà mở miệng được, ngực nuốt xuống một hơi tức nghẹn, về phòng nằm trên giường lăn lộn một chút, kiểu này quả là miệng mồm ác khẩu khó tiêu hóa nổi.

Vì thế, tối đó lúc ăn cơm, Park Chanyeol lén lấy bát cơm của Sehun, thoa một lớp ớt tương thật cay, rồi xới cơm đầy bát, cười khanh khách, nhe răng trắng thẳng đưa cho Sehun làm cậu có chút kinh ngạc . Park Chanyeol hoàn toàn không để ý Sehun vẻ mặt ghét bỏ, đưa cho Sehun một đĩa rau, rồi cái gì mà thịt kho tàu, đậu cô ve xào chay, biến Oh Sehun chén nhỏ thế kia muốn tránh cũng không được

"Đủ rồi, tớ ăn không vô nhiều như vậy." Sehun tránh Chanyeol tiếp tục đưa tới trước mặt đĩa ngô xào gạch cua.
"Cậu là khách mà, tớ thân là chủ nhà phải tiếp đãi cậu tận tình chứ", Park Chanyeol nói xong còn đặc biệt tỏ vẻ khờ dại ngu ngốc, lại còn cười cười, dáng bộ giống như tổng thống quốc gia đãi khách quý ngoại quốc.
Oh Sehun cảm thấy nghi ngờ thế nào mà tên hỗn đản này hôm nay lại đột nhiên tốt đến vậy? Hết đưa cơm rồi lại đưa đồ ăn? Bất quá nghi ngờ lắm chỉ tổ thêm phiền, Oh Sehun tiếp túc ăn cơm không chút mảy may có nghi ngờ, cho là Park chanyeol trước mặt ba mẹ giả bộ làm Vương Bát Đản mà thôi.
Ăn một hơi đến cuối cùng, Oh Sehun mới biết được quỷ kế của tiểu tử này, bất quá đã tối muộn, cả mồm đều tràn đầu tương ớt cay xé lưỡi, cả bát cơm cũng bị quăng ngã, lè lưỡi quạt gió, liền ngay chụp lấy bình nước sôi để nguội uống một hơi, kết quả là ban đêm mười hai lần trực WC.
Park Chanyeol ở bên cạnh xem cảnh náo nhiệt kia một cách vui vẻ, cười ngả nghiêng, cứ nhè mặt bàn mà đấm xuống. Oh Sehun hướng Chanyeol giơ ngón giữa, ném cho Chanyeol ánh mắt " Quân tử mười năm báo thù chưa muộn", sau đó đóng cửa một cái "rầm" .

Phải, bởi vậy, hai đứa này xem như là kết thâm sâu đi.

(1) huyền quan: là lối đi mà khách muốn tới phòng khách buộc phải đi qua, ngay cửa chính của nhà, thường để kệ giày dép. Đây, nơi này chính là huyền quan

Chapter 2

Nhập học đươc một thời gian, theo thường lệ, phải bầu ra cán bộ lớp, thế là Park Chayeol và Oh Sehun, hai đứa nhỏ này lại tranh nhau làm lớp trưởng.

Park Chanyeol cậy mình chân dài, một bước liền xông lên bục giảng: "Chào mọi người , mình là Happy Virus Park Chanyeol, sinh ra đã biết cười, đem lại vui vẻ cho mọi người, vậy nên muốn hạnh phúc, chọn tớ nhé." Nói xong Chanyeol lại bày ra chiêu bài tươi cười, nhe nhởn phô răng trắng sáng chói lọi đều tăm tắp như thể đang quảng cáo cho Close-up, liếc mắt nhìn Sehun.

Oh Sehun trở mình xem thường, nghe thật muốn ói, cái gì mà happy virus? Đã virus lại còn happy, happy cái rắm a, hơn nữa câu nói kia không phải là "muốn hạnh phúc, chọn âm nhạc" sao, chế tác ra như vậy, không sợ người ta bảo vi phạm quyền trí tuệ à.

Ở dưới lớp, mọi người vỗ tay hoan hô nhiệt liệt, Chanyeol vẻ mặt đắc ý đích từ trên bục đi xuống, một đường thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt của nữ sinh trong lớp. Sehun thiệt tình không biết hắn đến tột cùng đắc ý cái gì, "Hừ" một tiếng cũng bước lên bục.

"Chào mọi người tớ là Oh Sehun, không chỉ đẹp trai, mà còn rất đáng yêu nha, làn da cũng không tì vết, nếu mọi người chọn tớ, tớ sẽ nói cho mọi người biết bí quyết bảo dưỡng làn da ." Nói xong còn đem hai cái nắm tay đặt ở hai má mà làm buing buing.

Park Chanyeol một ngụm nước mới vào miệng đã bị người nào đó diễn trò trên bục mà phun hết ra, làm cho Yixing ngồi đằng trước chán ghét nghiêng đầu sang chỗ khác, tay vòng ra sau lưng lau nước dính vào áo, Park Chanyeol dùng ánh mắt hối hận: " thực xin lỗi a". Nhìn Sehun nhảy phóc xuống ba bậc thang bục giảng, Chanyeol bắt chước bộ dạng lưu manh, mắt nhìn khinh bỉ vô cùng chán ghét.

So với màn giới thiệu hết sức không bình thường của hai con người này, Zhang Yixing tự lên giới thiệu rõ ràng, anh khí tiêu sái bước lên bục giảng, lại phô ra nụ cười chúm chím lúm đồng tiền chết người, vừa nhìn thấy đã biết đây là mầm non của tổ quốc.

"Chào mọi người, tớ là Zhang Yixing, nếu tớ được chọn làm lớp trưởng, tớ sẽ chủ động hỗ trợ, giúp đỡ mọi người những khó khăn trong cuộc sống, trong học tập, cũng sẽ chủ động giúp thầy cô giáo khi cần. Nếu khi nào mọi người không vui, tớ sẽ cho Happy Virus Park Chanyeol làm mọi người vui vẻ , khi mọi người mệt mỏi, tớ sẽ kêu Oh Sehun làm buing buing để cổ vũ cho mọi người, hy vọng mọi người bình chọn cho tớ, cám ơn!". Yixing nói xong, phi thường khiêm tốn, cúi đầu 90 độ, dưới lớp truyền lên tiếng vỗ tay như sấm dậy.

Park Chanyeol cùng Oh Sehun, hai người nghẹn họng nhìn trân trối về phía trước, so với việc tình cảnh này, hai đứa mà vỗ tay là cái rắm a.

Vừa mới một giây trước còn nhìn nhau khinh bỉ, giờ thì bốn mắt nhìn nhau cùng chung một ý nghĩ: Zhang Yixing, mới là đúng hỗn đản thật sự.

Cái này gọi là trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, quả là gừng càng già càng cay, người sinh ra trước làm tiểu ca ca thật không thể đấu lại được ( Trâm Le: chap trước có nhắc đên Yinxing là anh họ của Chanyeol đó)

Không hề nghi ngờ gì nữa, Yixing đồng học được bầu làm lớp trưởng, còn hai người đành phải làm lớp phó, phụ tá cho lớp trưởng.

Hai tiểu tử không phục, mắt to trừng mắt nhỏ một hồi lâu, sau đó đều tự trở lại chỗ ngồi, vẽ bậy bạ nguyền rủa Zhang Yixing

Đồng tâm khinh bỉ Yixing không quá hai ngày, hai đứa lại trở về như cũ, hỏa lực toàn bộ mà khai chiến.

Đi học tranh nhau trả lời câu hỏi, kiểm tra tranh nhau nộp bài trước, mà ngay cả làm trực nhật, lau bảng cũng tranh nhau mà làm.

Nhìn hai kẻ ngày ngày gây chiến, Yixing dĩ nhiên nhìn quen rồi, một ngày mà không ầm ỹ đôi ba lần còn cảm thấy buồn bực nữa kìa, mà ngẫm lại, hai người kia cả ngày đánh nhau đến chảy máu phân cao thấp đến tột cùng là vì cái gì?

Bất quá, trên đời này còn có những người cứng đầu cứng cổ như vậy, chúng ta tạm thời cho rằng bọn họ là trời sinh không đúng chỗ đi.

Tựa như bây giờ, ngoài cửa lớp, Park Chanyeol đang khóa cổ Oh Sehun , Sehun đá Chanyeol , trông rất nghiêm trọng, làm người ta có cảm tưởng như "Cậu không chết thì tôi chết " , kỳ thật chính là vì cãi nhau ai quét rác ai lau sàn mà thôi.

Zhang Yixing đỡ trán, tỏ vẻ bất đắc dĩ không nói gì cộng thêm không thể lý giải, đến búng hai cái vào tai của hai tiểu tử kia: "Park Chanyeol cậu quét rác bên trái rồi lau sàn bên trái, Oh sehun cậu bên phải, như vậy được chưa?"

Ăn ý gật gật đầu, hai người lúc này mới bắt đầu làm việc.

Làm đến một nửa, Oh Sehun đột nhiên nghĩ đến câu "Nam tả nữ hữu" , sau đó quay sang chỗ khác tới hỏi Yixing, "Đáng ghét, tiểu ca ca tâm cơ độc địa của Park Chayeol quỷ quyệt kia, vì cái gì mà muốn tớ lau bên phải? Nam tả nữ hữu, tớ muốn lau bên trái!"

"Oh Sehun cậu có muốn tớ cũng đặt cho cậu một cái tên như vậy không hả??" Yixing một đường hắc tuyến.

Park Chanyeol nghe mùi nguy hiểm, lập tức tự bảo vệ mình, "Cậu không cần đến địa bàn của tớ để giương oai! Chạy trở về bên kia của cậu đi!"

"Không nhá! Cậu là virus gây bệnh nặng, mới đi lau bên phải, không cần tới đây làm bẩn nơi này của nam nhân chúng ta ."

"Cậu thúi lắm! Cái đồ còn bú sữa mẹ như cậu mới đi lau bên phải, cái đồ ẻo lả!"

"Cậu mới ẻo lả, cái gì cũng ẻo lả!"

"Cậu toàn bộ đều là ẻo lả!"

"@* ¥#@#@%@#%!"

"&¥#%#¥%@!"

Hai người cãi nhau không ít, lại bắt đầu vung tay, nháy mắt một cái lại biến thành không thể khống chế được nữa

Zhang Yixing tự biết trông nom không được này hai đứa tiểu tổ tông này, chỉ có thể yên lặng tự mình quét dọn, vệ sinh toàn bộ phòng học, trong lòng tự thề với chính mình không bao giờ cùng hai đứa nó làm trực nhật nữa.

Chap 3

Đột nhiên vào buổi sáng nọ, Oh Sehun khóc lóc kêu gào như sấm sét giữa trời nắng, đánh thức tất cả mọi người dậy. Đến khi mọi người nghe tiếng khóc đi tìm mới phát hiện thì ra là cu cậu đái dầm. Haha, Oh Sehun đã học lớp 2 tiểu học còn đái dầm nha. Vì vậy mà buổi sáng hôm đó, cu cậu im lặng bới cơm trong khi Park Chanyeol không ngừng cười sặc sụa.

Trên đường đi học, đột nhiên Park Chanyeol quay lại ôn nhu nói: "Tiểu Huân sữa, giữa trưa đi mua cho tớ kem cây nha"

Oh Sehun hừ một tiếng: "Thôi đi ba ơi, tại sao đây phải mua cho cậu, chưa bao giờ nghe ai nói Virus cũng muốn ăn kem đấy"

"Thế chẳng lẽ cậu muốn tớ đem chuyện cậu đái dầm đi quảng cáo khắp lớp sao Oh Sehun?" Chanyeol nở nụ cười đê tiện

Sehun trừng mắt liếc cậu một cái, nghiến răng nghiến lợi nói, "Hỗn đãn, được rồi, đi! mua! đi!"

Park Chanyeol đương nhiên rất hí hửng, làm bộ mặt "Thắng làm vua, thua làm giặc" nghênh ngang mà đi đến phía trước, sau đó xoay người lại đắc ý cười, cậu ta đắc ý cười, ừ cứ việc mà cười đi. "Hỗn đãn!" Oh Sehun mắng một tiếng, âm thầm nguyền rủa Park Chanyeol có ngày đi vấp cây mà té ngã, răng lợi bay đi bốn phương tám hướng hết đi.

Oh Sehun quả nhiên hết lòng tuân thủ hứa hẹn, sau khi tan học đến quầy bán quà vặt trước cổng trường mua cho Chanyeol cây kem, đứng dưới cây cổ thụ mà chờ cậu ấy, gặp Chanyeol tới sẽ đem kem cây đưa cho cậu ấy, hơn nữa vô cùng hào sảng đáp ứng, thỉnh cậu ta cứ ăn thoải mái.

Mắt nhìn thấy cơ hội báo thù đến rồi, Park Chanyeol như thế nào sẽ bỏ qua cơ hội làm viêm màng túi của Sehun cơ chứ ? Chanyeol hai mắt tỏa ánh sáng nói "Đây chính là cậu nói đấy nhé", liền bỏ qua hết thảy, quyết định ăn đủ vốn.

Mọi người đều biết đó, kem mà ăn quá nhiều thì..., kết quả chỉ có một —— chính là tiêu chảy.

Trên đường về nhà, Park Chanyeol đi được nửa đường đột nhiên đau bụng, xung quanh không có WC, rốt cuộc chịu không nổi liền ra ngay trong quần, lúc này đến phiên Oh Sehun cười ngửa tới ngửa lui.

Chuyển cảnh !!! thế là buổi tối cùng ngày hôm đó, cảnh tượng ban sáng liền đổi vai chính, Park Chanyeol yên lặng bới cơm còn Oh Sehun ở bên cạnh cười sặc sụa.

Ăn xong bữa tối, Oh Sehun vỗ vỗ mông đứng dậy chuẩn bị đi xem tivi, "Tớ ăn no rồi."

Chanyeol đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội đoạt TV với Sehun, cũng đứng dậy, "Tớ . . . A! Oh Sữa, cậu từ bao giờ lại cao thế hả, chưa có sự đồng ý của tớ mà đã dám cao như thế này ư! "

Oh Sehun vốn là không để ý tới chuyện này, nghe Chanyeol nói vậy mói phát hiện ra Chanyeol bây giờ chỉ đứng đến thái dương của mình, liền giảo hoạt cười cười, hấp tấp gianh ngay remote bật kênh thiếu nhi "Wisdom Tree" ưa thích của mình. Kệ cậu !

(Wisdom Tree: chương trình dành cho thiếu nhi nổi tiếng ở Trung Quốc, một dang chương trình nâng cao kiến thức cho các em nhỏ thông qua trò chơi)

Sau ngày hôm đó, Park Chanyeok bắt đầu dốc sức liều mạng uống sữa tươi, một ngày ba bữa, món không thể thiếu chính là sữa bò, Chanyeol biết rõ Sehun yêu nhất là sữa bò, nên nghiêm túc ngồi suy luận một chút, liền cho rằng cậu ấy cao lên như vậy cùng với việc uống sữa tươi khẳng định không thoát khỏi không liên quan.

Chớp mắt, uống sữa liên tục được nửa tháng rồi, thế nhưng thân không cao được chút nào, mà ngược lại làn da trắng lên không ít, cái sự tình này khiến Chanyeol rất buồn bực.

Trăm mối lo vẫn không có cách giải quyết, sau Park Chanyeol chạy đến phòng Yixing hyung hỏi: "Huyng, vì sao em uống nhiều sữa bò như vậy mà vẫn không cao lên được? Lại sắp biến thành Bạch Phú Mỹ rồi, em muốn làm Cao Phú Soái cơ, huhu"

Đang gõ gõ bàn phím, Yixing chợt run rẩy, ngừng động tác trong tay, trên màn hình máy tính cũng tùy theo xuất hiện hai chữ "K.O". Trầm mặc nửa ngày, Zhang Yixing đột nhiên xoay người gào thét, "Hỗn đãn! Nếu như anh mày biết rõ nguyên nhân thì.... đã không lùn thế này! Đi mà hỏi Oh Sehun đấy, tiểu tử thối!"

Park Chanyeol sửng sốt một chút, cầm trong tay bịch sữa bò uống dở một nửa đưa cho Yixing " Hyung, cho huyng này, chúng ta cùng nỗ lực a."

Chap 4

Đêm đó, Park Chanyeol vẫn là không ngại học hỏi kẻ dưới , gõ cửa phòng Oh Sehun.

Sehun cửa thấy là khách không mời mà đến liền lập tức vào thế chuẩn bị chiến đấu, sao nghĩ đến Park Chanyeol tên kia hôm nay không hề có ý chiến đấu, xám xịt mà ngồi bên giường Sehun , nhăn nhăn nhó nhó cả buổi cũng không nói nổi một lời.

Oh Sehun thấy vậy có chút buồn bực, dùng khuỷu tay đẩy hắn, "Ài, làm sao vậy? Lại kéo quần rồi hả?"

"Cậu biến luôn đi! Chết xa một chút!" Chanyeol liền đá Sehun một cước.

"Này , là cậu đến phòng tớ đấy, còn bảo tớ chết xa một chút?" Sehun buồn cười nhìn Chanyeol

Parl Chanyeol lập tức ỉu xìu rồi, lẩm bẩm nói, "Tớ tới là muốn hỏi cậu bí quyết tăng chiều cao"

Oh Sehun sau khi nghe xong liền vỗ đùi cười ha hả, "Ha ha ha ha ha ha ha ha, loại người như cậu xem Siêu Nhân Điện Quang để lớn lên, còn tiểu quỷ như tớ xem " Wisdom Tree" mà lớn lên, cơ bản là là không thể so sánh được, Chanyeol, cậu nhất định cả đời phải ngước nhìn tớ, cổ có đau, xương có cứng cũng vẫn phải ngước lên mà nhìn, Park Chanyeol , tiếp nhận sự thật này đi, haha"

"Tớ mặc kệ ." Chanyeol bất động thanh sắc mà ra khỏi phòng Sehun, nhìn có vẻ tổn thương nội tâm thế nhưng trong bụng nở hoa, như là ẩn núp nhiều năm, nằm vùng rốt cục tìm được quân địch để uy hiếp, bởi vì cậu cho rằng đã tìm được bí quyết tăng trưởng chiều cao.

Vậy nên, khi trở về Chanyeol liền gọi vú em đi mua đĩa "Wisdom Tree toàn tập" , thế nhưng mà xem trọn vẹn ba tháng cũng không có dấu hiệu cao lên, cậu ta mới ý thức lại là bị Oh Sehun lừa rồi.

Chanyeol từng đơn thuần cho rằng Oh Sehun như là một đứa em gái nhu nhược yếu đuối của mình, thế nhưng sự thật chứng minh, Oh Sehun không phải là em gái yếu đuối mà đích thực là hỗn đản.

————————-

Tuy hai người tính tình nóng nảy như nhau, thường kết thúc trong cãi cọ không vui, nhưng dù sao cũng là thanh mai trúc mã, dính nhau như hình với bóng không ít năm, nên đến khi xa cách, Park Chanyeol nội tâm thật buồn bực, cũng không biết vì sao lại buồn đến thế.

Phải xa cách nhau vì bố mẹ Oh Sehun từ nước ngoài trở về rồi, thuận lý thành chương đấy, Sehun phải được đón về nhà.

Trước ngày đi, hai người vẫn làm bộ "con vịt chết còn mạnh miệng". Sớm chiều ở chung được non nửa năm, nói như thế nào trong nội tâm hoặc nhiều hoặc ít đều có chút không nỡ, thế nhưng cuộc đối thoại của hai người lại thành ra một cảnh tượng khác.

"Oh Sehun, về sau không được đái dầm nữa, không có người nào hảo tâm như tớ cho cậu mượn quần lót đâu."

"Ai mướn cậu cho mượn! Trong nhà tớ có rất rất nhiều đồ lót mới a!" Oh Sehun chu miệng nhìn khinh bỉ

"Cái kia, đĩa "Wisdom Tree toàn tập" tặng cho cậu, giữ lại cũng vô dụng, dù sao đọc cũng không cao lên được."

"Park Chanyeol, cậu về sau đừng ăn kem nhiều, ăn vào tiêu chảy rồi không có ai tốt giống tớ chịu đựng thối cõng cậu về đâu."

"Đi chết đi! Cậu còn thiếu nợ của tớ hai khối tiền đây này!" Park Chanyeol bắt đầu lôi chuyện cũ.

"Park Chanyeol cậu lần trước còn cầm của tớ hai khối mới mua cục tẩy đây này!" Lôi chuyện cũ +1.
.......
........
............

"Phi! Lúc cậu phát sốt, tớ còn giúp cậu trực nhật 3 ngày đây này!" Lôi chuyện cũ +10086.

"Vãi luyện, hai đứa hết chuyện chưa?!" Vốn là chuẩn bị xách ghế cắn hạt dưa xem kịch vui, Zhang Yixing rốt cục nhịn không được bạo phát, "Em ấy không phải là đi rồi không trở lại đâu! Hai đứa có cần phải sanh ly tử biệt như vậy không hả! Đi bộ một phút đồng hồ là đến! Nếu như chạy tới mà nói hơn mười giây là đến! Tất cả im miệng cho hyung!!"

Hai người đều không nói thêm gì nữa, Chanyeol im lặng giúp Sehun đem hành lý đem đến nhà cậu ấy, sau đó ủ rũ trở về.

Yixing cho rằng đệ đệ là vì Oh Sehun không còn ở đây nữa mà thương cảm, liền vỗ vỗ bờ vai cậu ấy mà an ủi, "Không việc gì đâu, Sehu không phải là bên cạnh sao, muốn gặp mặt lúc nào cũng được a. bình thường xem hai đứa rất không hợp nhau, không nghĩ vừa chia tay một cái mà như thất lạc, cái này gọi là cái gì nhỉ? Phu thê tình thâm?"

Trở ngại trình độ ngữ văn có hạn, Park Chanyeol lúc ấy cũng không phát hiện bạn học aka anh họ Yixing của mình cố ý dùng từ ngữ nhầm lẫn chọc mình, chỉ là yên lặng lắc đầu, "Không phải, hyung, em buồn là vì Sehun đem cái quần lót có in hình bút sáp màu em mới mua hôm qua đi rồi."

Zhang Yixing thở dài, nhìn xa xăm, "Thế giới của hai đứa, hyung vĩnh viễn không hiểu."

—————-

Cái vụ quần lót bút sáp màu đó, Park Chanyeol ấm ức mãi, vì vậy ngày hôm sau trong tiết âm nhạc, không quên dùng khuỷu tay đỉnh đỉnh Sehun, nhỏ giọng nói, "Ài, cậu ngày hôm qua có đái dầm không?"

"Có ah, còn đem quần lót bút sáp màu của người nào đó nữa làm ướt nước tiểu rồi, " Oh Sehun nói xong, làm bộ muốn tháo khuy quần jean của mình "Cậu xem đi, tớ đang mặc quần lót màu trắng, không phải cái kia của cậu"

Park Chanyeol cúi đầu xem xét, quả nhiên không phải, Oh Sehun tên hỗn đản này!!!

Nhưng mà nghĩ nghĩ một hồi, Chanyeol phát hiện có điều gì đó không đúng, có người nào đang đứng giữa dàn hợp xướng mà cởi quần a!!

"Park Chanyeol, Oh Sehun, sao không lo hát đi, hai em làm gì đó?" Tiếng của cô giáo trên đỉnh đầu vang lên, sau đó mọi người đồng loạt nhìn về phía bên này với ánh mắt tò mò.

Chỉ thấy Oh Sehun, quần jean nửa mở ra, còn Park Chanyeol nhìn chằm chằm vào phía trong quần Sehun, mấy nữ hài tử bụm mặt hô to "Lưu manh" liền chạy ra, còn mấy nam sinh ở bên cạnh cười vang.

Hết đường chối cãi, kết quả là Park Chanyeol cùng Oh Sehun bị chủ nhiệm lớp phạt dò năm lượt "Nội quy học sinh" , lý do là nhiễu loạn trật tự lớp học, giờ phút này hai người bị phạt đứng trong phòng giáo viên.

"Đều tại cậu, tiểu tử hỗn đản này, hại tớ phạt đứng, aigoo ~ đói bụng quá, may mà có đem theo cơm cua nắm mẹ làm"

"Này này, rõ ràng là chính cậu mới là đồ hỗn đản, còn nữa, cậu ngày hôm qua đến tột cùng có đái dầm hay không?"

Oh Sehun liếc mắt, "Đương nhiên không có! Cái quần lót bút sáp màu kia còn không có mặc!"

Park Chanyeol nghe câu này mới yên lòng, "Oh Sehun, thường xuyên nói dối không hay đâu nha", bỗng ánh mắt lóe lên, nở nụ cười thần thần bí bí mà nói, "Tớ có một cách có thể ra khỏi đây."

"Oh!" Sehun hai mắt tỏa ánh sáng nhìn Park Chanyeol, "Thật không?"

"Đương nhiên là thật, bất quá cậu phải đưa cho tớ cái quần lót bút sáp màu, còn phải cho tớ ăn cơm cua nắm nổi tiếng của mẹ cậu nữa."

"OK! Một lời đã định!" Hai người móc nghéo với nhau

"Thưa cô! Oh Sehun bạn ấy đái dầm ra quần rồi, em muốn dẫn bạn ấy về nhà thay quần."

Giáo viên chủ nhiệm đầu cũng không ngẩng, tiếp tục lo chấm bài, "Học lớp 3 rồi mà còn đái dầm, mau dẫn bạn ấy trở về đi. Còn nữa, về sau đừng có làm mấy việc "không đoan trang" như vậy, nghe không."

Tuy Chanyeol và Sehun cũng không biết "Không đoan trang" cái từ này đến tột cùng là có ý gì, nhưng là rốt cục được tha tội phóng thích đây mới là trọng điểm, hai người vội cúi đầu khom lưng ra khỏi phòng.

Vừa mới bước ra ngoài, Oh Sehun liền cho Park Chanyeol một cước: "Cậu mới là đồ đái dầm, cả nhà cậu đều đái dầm!!!!"

Chapter 5

Năm hai người học lớp 4, thành phố M mở chuỗi siêu thị cao cấp. sau khi tan học bọn trẻ con liền hẹn nhau ra siêu thi xem đồ chơi mới. Vì vậy mười đứa học sinh tiểu học lưng mang cặp sách nặng trịch cũng chen chân đến xếp hàng ngay cửa ra vào ở siêu thị.

Nhìn cảnh người đông đúc chen lấn, Kim Jungmyun ngán ngẩm hỏi: " Không phải là phải mua vé chứ?"

"Có thể, cậu nhìn đi, ai cũng cầm một tờ giấy gì đó, không biết trẻ con bọn mình có được miễn vé hay không nữa" Kim Jong In kiễng chân nhìn bốn phía xem xét một chút cũng lên tiếng phụ họa.

"Thôi tớ về đây, để tiền tiêu vặt cho hot girl lớp bên mua kẹo đường ăn còn tốt hơn" Xiumin xoay người liền bước đi.

Cho nên nói học sinh tiểu học chỉ là học sinh tiểu học, tuổi còn nhỏ, ý chí bạc nhược yếu kém giống như cửa sổ giấy vậy, một người đòi đi cả đám liền dao động, chia năm chia ba, tốp muốn ở lại, tốp muốn về, mà ngay cả Lay cũng lấy lí do " về giúp đỡ bố mẹ trông coi việc nhà" mà chạy trốn luôn rồi. Cuối cùng cũng chỉ còn lại có Park Chanyeol cùng Oh Sehun hai người, lẻ loi trơ trọi mà đứng trước cửa lớn siêu thị

Oh Sehun xắn tay áo, "Này, cậu có sợ không?"

"Nực cười, tớ chưa bao giờ biết sợ là cái gì. Cậu nếu sợ thì về đi, không chút nữa bị dọa lại đái ra quần nữa đó". Chanyeol nói xong sải bước tiến vào siêu thị, Sehun tự nhiên không tình nguyện về, chạy chậm hai bước cũng đi theo.

"Ai sợ? Cho cậu biết, tớ tuy còn nhỏ nhưng đàn ông ngời ngời đây này, sự đời cái gì cũng trải qua hết rồi " Sehun đi theo sau Chanyeol, vừa đi vừa ngoác mồm ra nổ, "Tớ với bố tớ đi tới cái spa cao cấp rồi nhé, có chị tiếp viên kia đặc biệt xinh đẹp a" ."

"Ah?" Park Chanyeol quay đầu khiêu khích, "Vậy cậu, cậu cũng uống qua rượu rồi sao?"

Oh Sehun kinh hãi, "Học sinh tiểu học sao có thể uống rượu?"

"Đó thấy chưa, thôi nổ đi pa ơi..., chưa có biết say rượu mà tính toán cái gì đến phong độ đàn ông ngời ngời, cái gì mà sự đời xã hội cái gì cũng thấy qua? Tớ nghe người ta nói, trong siêu thị không giao tiền cũng có thể uống rượu, dù sao uống say bọn họ có muốn giam chúng ta cũng không được."

"Thật sự sao? Chẳng lẽ bọn họ sẽ không bắt chúng ta vào đồn cảnh sát sao? " Oh Sehun nhu nhu hỏi.

"Đương nhiên sẽ không, học sinh tiểu học không phải chịu trách nhiệm trước pháp luật a " Park Chanyeol xông vào, hướng Oh Sehun ngoắc ngoắc ngón tay, "Bên kia bán rượu đấy, đi, chúng ta đi qua đi, đứa nào không dám đi là đồ hèn nhát."

Oh Sehun ôm cặp xách "Đi thì đi, ai sợ ai!".

Quyết định xong, hai người đi tới quầy bán rượu.

Park Chanyeol cùng Oh Sehun ai cũng không say rượu, nhìn xem cái này cái nọ rực rỡ muôn màu bình bình lọ lọ đều có chút choáng váng, hai người, cậu nhìn tớ, tớ nhìn cậu, không ai có chủ ý gì.

Đột nhiên Park Chanyeol phát hiện quầy trưng rượu bên trên có một hình dáng quen thuộc, thân bình nhãn hiệu viết hai chữ "Rượu xái" , hình như rượu mà bố mình thường hay uống đúng là cái này, lớn như vậy có lẽ các lão gia đều là uống loại này a?

Park Chanyeol đẩy Oh Sehun, hướng về phía cái kia cái bình nhỏ kia chép miệng, "Nhất định là cái này nè, cậu có dám uống hay không?"

"Uống thì uống, có gì đặc biệt hơn người!" Nhìn xem Park Chanyeol ngón tay hướng chất lỏng không rõ là cái thứ gì Oh Sehun xác thực có chút phạm sợ hãi, thế nhưng mà lời nói thốt ra thì đã thốt ra cả rồi, không uống nhất định là bọn hèn nhát, cậu cũng không muốn biến thành trò cười cho Park Chanyeol , cậu muốn làm cho Ngô gia trở nên vẻ vang.

Nghĩ vậy, Oh Sehun theo khay chứa đồ bên trên quơ lấy một lọ, vặn nắp chai tưới một miệng lớn, chất lỏng nóng rát đốt cháy yết hầu, sặc đến khi Sehun có cảm giác muốn đem lục phủ ngũ tạng mà nhổ ra ngoài, thế nhưng mà nôn ọe hai cái đều không thể nôn ra được.

Park Chanyeol nhìn xem Oh Sehun bộ dạng thực buồn cười, không khỏi cười lên ha hả, "Ha ha ha ha, thật sự là đồ hèn nhát."

Oh Sehun đem bình rượu đến trước mặt Park Chanyeol, khiêu khích nói, "Không uống mới là đồ hèn nhát."

Park Chanyeol nghe Oh Sehun nói liền sặc tại chỗ, nhưng khốn nỗi đâm lao phải theo lao, liền cầm lấy cái chai uống một hớp lớn, mùi rượu cay nồng xông lên, cậu "Oa " một tiếng liền nhổ ra. Oh Sehun vừa định cười nhạo Chanyeol, đột nhiên cảm thấy trong dạ dày một hồi phiên giang đảo hải (*dời sông lấp biển) rồi cũng phun ra.

Cái sự nhốn nháo này hấp dẫn không ít người đến xem, hai đứa nhỏ núc ních nôn mửa chóng mặt nhanh chóng bị bắt lên văn phòng quản lý siêu thị, dù quản lý ngồi bên thuyết giáo cả ngày, hai đứa nhỏ cũng không nhận thức được, chỉ cảm thấy muốn ói như trước, có nói cái gì cũng không có nghe vào.

Cuối cùng vẫn là gọi điện gọi bà Park đến bồi thường tiền chuộc người, siêu thị mới thôi tính toán

Đương nhiên, trừng phạt là không thiếu được — không cho Park Chanyeol với Oh Sehun ăn cơm tối một lần coi như là xử phạt cảnh cáo.

Thời gian cứ như vậy không mặn không nhạt trải qua, đến cuối lớp 4 lại xảy ra một chuyện: "Bài tập làm văn bão táp".

Cuối kỳ thi, Park Chanyeol cùng Oh Sehun đều không có tên trong top 5 đứng đầu lớp, trái Lay ca thành tích rất ổn định, kỳ này lại đứng nhất lớp nữa rồi. Vì cái gì? Vấn đề nhất định là tại thi văn, bởi vì đề văn là "Kể về bạn ngồi cùng bàn của em" .

Bạn ngồi cùng bàn ? Khi vừa mới thấy cái đề này, Park Chanyeol cùng Oh Sehun ăn ý trừng liếc đối phương, sau đó nội tâm bắt đầu có ý nghĩ chơi bẩn. Không thể không thừa nhận rằng , ở phương diện khác hai người luôn có chung quan điểm ăn ý.

Bạn ngồi cũng bàn của em là một cái bịch đựng sữa, siêu cấp thích uống sữa.

Bạn ngồi cùng bàn của em là đồ em gái nhu nhược, thường xuyên cảm mạo, sau đó thừa cơ lại để em làm trực nhật thay nó

Bạn ngồi cùng bàn của em rất thích đái dầm, mỗi lần đều lấy quần lót của em để thay, còn cầm đi quần lót bút sáp màu của em mới mua

Bạn ngồi cùng bàn của em là đồ quỷ sứ đáng ghét. lúc nào cũng ưa so đo, có lúc còn cố ý vẽ ba tám tuyến để chia ranh giới trong nhà, sợ em chiếm của nó tí tẹo tiện nghi

Bạn cùng bàn của em rất bạo lực, thường xuyên đấm đá em, đây không phải là hành vi đúng đắn của một học trò lớp bốn

–By Park Chanyeol

Lời phê của giáo viên: bài văn có nhiều từ ngữ không phù hợp, vi phạm quy tắc lập dàn ý thông thường, chủ đề đã cho, chửi bới bạn học, không tuân theo nội quy trường học.

Bạn cùng bàn của em là một con virus gây bệnh, thế nên từ khi biết nó, em thường xuyên bị cảm mạo.

Bạn cùng bàn của em là một con quỷ siêu cấp ngây thơ nha, học sinh lớp bốn rồi mà còn mua quần lót có in hình bút sáp màu, mỗi ngày còn mở TV chờ xem Siêu nhân điện quang

Bạn cùng bàn của em là một người lùn ngu ngốc, cả ngày đem thân thể em ra mà so chiều cao, kết quả đã uống sữa hơn một năm rồi cũng không cao lên được, em nói xem chương trình "wisdom tree" sẽ cao lên nó cũng tin nha

Bạn cùng bàn của em là một con quỷ hẹp hòi, em thiếu nợ nó chỉ hai khối tiền thôi vậy mà đã hơn một năm vẫn còn nhớ .

Lời phê của giáo viên: bài văn có nhiều từ ngữ không phù hợp, vi phạm quy tắc lập dàn ý thông thường, chủ đề đã cho, chửi bới bạn học, không tuân theo nội quy trường học.

Cầm bài thi lẫn nhau nhìn thoáng qua , Park Chanyeol "Sách" một tiếng, "Lời phê của cô giáo chẳng có gì mới mẻ cả"

"Tớ còn dùng từ "thèm muốn" trong bài đây nè!" Oh Sehun đem bài thi nhét vào trong túi xách, tức giận bất bình nói lấy.

Tốt nghiệp tiểu học, cha mẹ Oh Sehun đột nhiên noi theo Mạnh mẫu ba đời, quyết định chuyển nhà, dời đến thành S, nói là bên kia học tập sinh hoạt cái gì cũng tốt, Sehun có thể thi vào một trường cấp hai danh tiếng hơn.

Oh Sehun cũng không nói gì thêm, thu dọn xong đồ đạc của mình liền ngày hôm sau theo cha mẹ ra nhà ga.

Park Chanyeol cho rằng đời này kiếp này mãi mãi không bao giờ nhìn thấy Oh Sehun nữa rồi, hậm hực ra nhà ga tiễn đưa hắn. Xe lửa chưa tói, bố mẹ hai nhà cứ ngồi ở một bên lời ong tiếng ve việc này việc nọ, cậu liền đem Oh Sehun kéo qua một bên cũng bắt chước căn dặn tạm biệt.

"Cậu phải học tập thật giỏi, hảo hảo mà học văn cho tốt đấy nhé"

"Ừ, cậu cùng thế, về sau đừng khi dễ bạn ngồi cùng bàn nữa nha"

"Đương nhiên là không rồi, không phải ai cũng đáng ghét như cậu đâu."

"Thôi đi, tớ không thèm cãi với cậu nữa, làm giảm hết tố chất của tớ mất"

Park Chanyeol trợn trắng mắt rồi liếc Oh Sehun, "Thiệt ra là do cậu cũng chẳng có gì tố chất gì cả"

Oh Sehun thấm thía nỗi đau chia xa, nói, "Về sau cậu nhất định phải hảo hảo làm người tốt, thừa lúc đang còn trẻ thế này mà kiếm một người bạn gái đi"

"Xin đấy, loại chuyện này không cần cậu quan tâm đâu, nói chuyện y như ông cụ non" Park Chanyeol dở khóc dở cười.

Oh Sehun gật đầu, "Không có gì tốt tặng cho cậu, nên tớ tặng lại cậu cái đĩa Wisdom tree toàn tập mà cậu đã tặng tớ, hi vọng lúc gặp lai cậu, cậu có thể trở thành một người có tư tưởng lớn." Nói rồi Oh Sehun nghĩ nghĩ, lại từ trong túi xách móc ra một tờ giấy nhét vào tay Park Chanyeol, "Còn bài thơ này cũng tặng cho cậu, hi vọng cậu có thể biết được chút đạo lý để lên trung học."

Park Chanyeol hai dòng nước mắt nóng hổi nhận lấy, đưa cho Oh Sehun một cái túi, bên trong là ba quyển 《 tập làm văn dành cho học sinh tiểu học 》.

"Cảm ơn, xe lửa tới rồi, tớ phải đi." Oh Sehun nhận lấy, nói liền lên xe lửa.

Lên tàu rồi, Oh Sehun không ngừng hướng Chanyeol giơ bàn tay nhỏ bé, Park Chanyeol cũng một mực vẫy tay.

Đợi đến lúc xe lửa đã đi xa, Park Chanyeol mở ra tờ giấy nhỏ mà Sehun để lại, dòng đầu tiên là một dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo 《 Thơ Sữa Bò 》. Đúng vậy, các người không nhìn lầm đâu, thơ sữa bò.

"Trường học cấp sữa bò
Sữa bò là số một
Hương vị thật béo ngậy
Mùa đông sữa rất thơm
Lượng can xi của sữa
Gấp hai lần sữa thường
Đựng 8g mỡ lận"

Đắm chìm vào "khí chất thi nhân "của Oh Sehun, Park Chanyeol đem tờ giấy nhét vào trong túi áo, đột nhiên cái mũi đau xót, ôm cái đĩa "wisdom tree toàn tập" mà Oh Sehun đã tặng, hai hàng nước mắt từ từ chảy xuống.

Zhang Yixing yên lặng đứng bên cạnh người nào đó đang nhỏ lệ, buồn cười mà nói , "Đừng có làm như hai người tình thâm vũ sâu nữa đi, chia tay chia chân thì cũng chia rồi, xe đi cũng đi rồi, bình thường gặp nhau hay quánh lộn cãi nhau ầm ĩ cơ mà, giờ tách ra nhau việc gì phải khóc nức nở ?"

"Hyung, nó đưa em cái này, cái đĩa wisdom tree toàn tập á, chính là cái mà lần trước em tặng nó giờ nó đem tặng lại em, còn em lại cho tiểu bao sữa kia một bao toàn sách mới thôi, thiệt thòi cho em quá, huhu. Hyung, em hận nó."

"Người ta không phải trả lại cho em một trong những tác phẩm xuất sắc có một không hai sao." Yixing bĩu môi.

Park Chanyeol nhanh chóng đem tờ giấy kín đáo đưa cho Yixing, "Cái này cho hyung, đưa em túi xách cùng sách văn học đi ."

An ủi trả lại an ủi, nghe xong lời này của Park Chanyeol, Yixing lấy lý ko thèm để ý xoay người rời đi, trong nội tâm suy nghĩ chẳng lẽ em cho rằng ca ca của em không có đầu óc giống em sao, ca cóc cần nhé, đồ đần này, ách.

Chapter 6

Ngạn ngữ có câu ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, núi không chuyển thì nước chuyển, nước không chuyển thì người chuyển, quả không sai.
Lúc Park Chanyeol cùng Yixing xuất hiện trước mặt Oh Sehun, Oh Sehun vẫn giống như lúc trước, xì mũi coi thường nói câu " Đồ ký sinh chùng chết ", sau đó ung dung bỏ đi.
Đúng vậy, hai anh em Park Chanyeol sống nhờ tại gia đình họ Oh.
Bởi vì ông nội bệnh tình nguy kịch, cha mẹ Chanyeol nhận được tin tức sau liền vội vàng chuẩn bị trở về quê gặp ông lần cuối, vì vậy đem hai anh em nhờ ông bà Oh chiếu cố. Ông bà Oh tất nhiên là không thể chối từ , đáp ứng sẽ trông coi hai đứa nhỏ này.
Nhà họ Oh tại thành S phòng ở rất lớn, nhưng không có nhiều phòng, là kiểu nhà mà phòng ngủ rất lớn, phòng khách rất lớn, phòng bếp rất lớn, buồng vệ sinh rất lớn, sân thượng rất lớn, vậy nên không có phòng riêng cho hai đứa nhỏ này ở. Cái này quả thực làm cho cha mẹ Sehun phải ảo não một hồi, hai người nói chuyện bàn tính rất lâu, đến tối quyết định lại để cho ba đứa bé ngủ ở phòng của ba mẹ Sehun, còn hai người thì dọn qua phòng Sehun ngủ.

Biết được tin tức này, Oh Sehun liền nhanh chóng ra chiêu quấn quýt chân mẹ lấy lòng.
"Mẹ, không được để Park Chanyeol ở cùng phòng với con, mẹ đi mua cho tụi nó một phòng riêng á!".
"Sehunie đừng nháo nữa, Chayeol với Yixing là khách nhà chúng ta, sao có thể để hai bạn ở chỗ khác được? Ba mẹ Chanyeol đã gửi gắm hai bạn ở nhà chúng ta rồi mà, lỡ xảy ra sự tình gì mẹ biết ăn nói sao với hai bác? Hơn nữa phòng trong nhà rất lớn, sao phải đi mua chỗ khác".
"Con không quan tâm, tóm lại con với Chanyeol không nên ở cùng một chỗ! Không muốn không muốn ! Nói cái gì cũng không được" Liền nằm xuống đất lăn qua lăn lại ăn vạ.
"Không muốn cũng phải muốn, lúc trước con ở nhà Chanyeol, hai bác cũng không hề bạc đãi con, rất tốt với con, con có còn nhớ lúc trước khi chúng ta chuyển nhà, Chanyeol còn tặng con ba quyển tập làm văn mới tinh kia mà, con không nhớ sao."
"Cái kia là mua ở chợ đồ cũ, mười đồng ba quyển thì có!" Tiếp tục lăn qua lăn lại.
"Sehun, không được ăn nói như vậy, con mà còn làm nháo loạn như vậy, mẹ đuổi con ra khỏi nhà đấy!".
Vì thế mà đồng chí Oh Sehun mới thôi lăn qua lăn lại, thỏa hiệp trong đau khổ, mình và Chanyeol bắt đầu phải ở chung .

Oh Sehun nhìn Park Chanyeol bên cạnh đang ngáy o o, trong nội tâm thẳng bạo nói tục.
Park Chanyeol nhà ngươi là đại hỗn đãn, ngáy thôi sao lại ngáy như bom nổ thế hả? Cậu muốn chứng minh cậu có nam tính sao? Hừ, có tin hay không ngày mai tớ sẽ đem cậu đến viện nghiên cứu virus, lại để cho mấy dì kỳ quái ở đó đại diện ánh trăng tiêu diệt cậu, cái đồ virus thối tha này.
Đẩy con heo đang ngủ ngáy bên người, không có kết quả, lại đẩy, như trước không có kết quả.
Oh Sehun bực bội trên giường trằn trọc hơn nửa ngày, sau đó làm việc nghĩa không được chùn bước, một cước đem đạp Park Chanyeol rớt xuống đất. Cú ngã này làm Park Chanyeol triệt để tỉnh, ọt ọt đứng dậy, xuống giường, đứng trên sàn nhà tay chống eo rống to.
"Oh Sehun! Cậu điên rồi! Làm cái éo gì mà lại đá tớ!".
"Cậu mới là kỳ, cậu có thể ngáy ngủ còn người khác không được phép mộng du à?".
"Tớ chỉ biết cậu mà ngủ thì sẽ đái dầm, chưa nghe ai nói cậu ngủ mộng du."
"Tớ đây cũng không có ngủ ngáy như heo rống!".
"Con lợn chết tiệt nhà cậu ngủ ngáy?".
"Lợn chết tiệt này sẽ ngủ ngáy!".
"Trời đất ơi, tớ làm gì nên tội mà phải cùng hỗn đãn cậu cùng giường chung gối?"
"Lời này tớ nói mới đúng, Park Chanyeol, cậu tốt nhất nên sớm trở về nhà cậu đi!"
"Tớ cũng muốn vậy nhưng vẫn chưa thể đi được, vậy phải ỷ lại nhà cậu rồi"
Park Chanyeol nói xong trở lại giường, đắp chăn, nhắm mắt ngủ, vừa lầm bầm thật lớn.Oh Sehun liếc mắt nhìn qua, liền sau đó là một chầu quyền cước .
"Hai đứa nháo như vậy đủ chưa? Đã hơn nửa đêm rồi đó" Zhang Yixing không thể nhịn được nữa rống giận ném một cái gối qua.
Đáp lại là hai cái gối cùng ném tới một lúc và hai cái miệng cùng phát ra,
"Không mượn hyung xen vào ", Zhang Yixing dùng gối gắt gao che lỗ tai, nhưng mà như vậy cũng không cách nào ngăn được tiếng ồn của hai đứa nhỏ kia.
Amen, Zhang Yixing chỉ muốn cứ như vậy ngủ đi cho xong hết mọi chuyện.

Lúc ăn điểm tâm, cha mẹ Oh Sehun hỏi bọn họ có muốn thừa dịp ngày nghỉ đi học mấy lớp năng khiếu, ca hát nhảy múa các loại không.
Oh Sehun không chút hứng thú lắc đầu, thầm nghĩ có thời gian đi ra ngoài học mấy thứ bỏ đi đó, thà ở nhà chơi game còn thú vị hơn, cậu còn một đống game chưa chơi qua cửa nữa kìa.
"Bác Oh, con muốn đi học Taekwondo." Không giống Sehun, Chanyeol ngược lại có vẻ rất hào hứng.
"Chanyeol con thích học cái này ah?" cha Oh cười hỏi.
"Dạ, học Taekwondo vừa có thể tăng cường sức khỏe vừa có thể phòng thân, sẽ không bị người xấu khi dễ." Chanyeol lúc nói hai chữ "người xấu" , vẫn không quên cố ý liếc Oh Sehun ngồi bên cạnh
"Ôi trời, đường đường nam tử hán cái gì mà phòng thân? Ách, sợ người xấu khi dễ không bằng gọi Phi Thiên tiểu nữ cảnh bảo vệ cậu đi? Nói cậu ẻo lả cậu còn không thừa nhận." Đáp lại Chanyeol chính là Sehun đang trợn trắng mắt.
"Oh Sehun , không được ăn nói như vậy" cha Oh Sehun oán trách trừng mắt nhìn Oh Sehun, " Nếu Chanyeol đã có hứng thú thì con đợi chút nữa ăn cơm xong, hai bác đi tìm xem có chỗ nào thích hợp đăng ký cho con học".
"Con cũng muốn đi!" Sợ bị bỏ rơi , Sehun uống một hơi hết sữa bò, trên miệng còn một vòng sữa.
"Cậu cũng không phải ẻo lả, tại sao phải đi học Taekwondo?" Park Chanyeol nói xong, liền quay lại.
"Thì để tăng cường sức khỏe, không được sao." Sehun chán ghét trừng mắt liếc Park Chanyeol , lau miệng.
"Tốt, vậy thì cùng đi, Yingxing cũng cùng đi không con ?" cha Oh xoay đầu lại hỏi Zhang Yixing.
"Dạ con không đi, con đối với Taekwondo không quá cảm thấy hứng thú, con muốn học nhảy hơn ạ".
"Uhm, vậy bác trước đưa hai đứa này đi đăng ký học, tới chiều sẽ cùng con đi xem ở đây có khóa học nhảy nào không, liền đăng ký cho con học."
Kết quả là cha Oh liền mang theo hai tiểu quỷ ra khỏi cửa, đến một võ đạo Taakwondo gần nhà, huấn luyện viên nói có thể học thử miễn phí một buổi, hai người liền hưng phấn, bắt đầu chương trình học, kết quả không đến nửa giờ Oh Sehun đã hối hận.
"Ah ah ah ah ah. . . đau quá, . . . Đau chết mất. . ." Oh Sehun bị huấn luyện viên vặn lấy bả vai, đau đến chết đi sống lại đấy, trên trán đổ đầy mồ hôi, miệng thì gào thét.
"Nam tử hán đại trượng phu, đau đớn chút ít đó mà cũng nhẫn nhịn không được!" Huấn luyện viên vỗ cậu một cái, giận nói.
"Ô ô. . . Xương đều gãy cả rồi. . . Không tập nữa . . Nói cái gì cũng kệ, con không tập nữa . .".
Huấn luyện viên thấy bộ dáng của Oh Sehun như này cũng có chút ít không đành lòng, trầm thấp mắng một câu liền buông hắn ra.
Oh Sehun thoáng giãy giụa thoát ra khỏi vòng tay huấn luận viên liền chạy ra khỏi võ quán, một bên suy nghĩ còn sống thật tốt, một bên trong lòng âm thầm thề tuyệt không bao giờ đổ tiền vào học cái thể loại cực kỳ tàn ác này nữa

Nói đến việc có thể chịu được đau đớn cực khổ này, Oh Sehun ngược lại thật sự là không thể không bội phục Park Chanyeol, liên tục luyện tập Taekwondo trong một tháng, mỗi ngày ba bốn giờ, Park Chanyeol không hề than lấy một tiếng.
Hơn nữa, càng kỳ quái chính là, từ khi luyện Taekwondo cả người cậu ta khí tràng đều thay đổi. Trước kia Park Chanyeol chỉ cần một cọng lông gà hay vỏ tỏi nhỏ nhặt cũng sẽ cùng Oh Sehun cãi nhau làm cho nghiêng trời lệch đất, nhưng bây giờ tần suất hai người cãi nhau giảm xuống đáng kể, cả người Chanyeol trở nên rất ẩn nhẫn, ngược lại Oh Sehun khắp nơi khiêu khích như là một con mẹ nhiều chuyện.
Nhưng Park Chanyeol ẩn nhẫn như thế này lại để cho Oh Sehun cảm thấy rất không an tâm, cậu sợ ngày nào đó Park Chanyeol đột nhiên bạo phát, sẽ đổ ập xuống đánh cậu một trận, đến lúc đó cậu một chỗ để trốn cũng không có.
Nghĩ vậy, Oh Sehun không khỏi rùng mình một cái, cánh tay liền nổi lên một tầng da gà, tranh thủ thời gian làm cho Park Chanyeol ly khai thành S mới là thượng sách. Vì vậy lúc ăn điểm tâm, Oh Sehun cười tủm tỉm cùng Park Chanyeol đã bắt đầu thân thiết nói chuyện.
"Park Chanyeol, cậu gần đây luyện tập ra sao rồi?"
"Rất tốt."
"Cậu bây giờ luyện tới trình độ nào rồi hả?"
"Giống như cậu vậy đấy" Park Chanyeol hàm ý không rõ cười cười, "Đánh ngã rất dễ dàng."
"Vậy cậu lúc nào thì trở về thành M? Về nhanh để còn đi học ah" Oh Sehun liền chuyển sang vấn đề mà mình đang quan tâm nhất.
Park Chanyeol húp một ngụm cháo, khí định thần nhàn, phun ra ba chữ "Tớ không đi."
"Cái gì mà không đi?" Oh Sehun mặt mũi tràn đầy hắc tuyến, khóe miệng hơi run rẩy.
"Mẹ của tớ cho tớ và Yixing hyung báo danh vào trường học thành S, sẽ ở ký túc xá của trường, cho nên đến khi tốt nghiệp tớ cũng không trở về." Oh Sehun sau khi nghe, đột nhiên cảm giác có một loại bị vận mệnh vô tình đùa bỡn đâu đây.
Mà Park Chanyeol câu nói sau cùng càng làm cho Sehun cảm thấy vận mệnh thật sự nếu không đùa chơi chết mình thì thề không bỏ qua, Park Chanyeol nói "Bác Oh cũng cho cậu học trường này, thật tình cờ, chúng ta lại ở chung ký túc xá."
Cái gì? Chung trường! Chung ký túc xá! Có khi nào chung giường luôn không? Oh Sehun ngực như sắp nổ tung, càng muốn tránh xa tên hỗn đản này, càng trốn không thoát. Ô ô, nếu như Park Chanyeol thừa dịp cha mẹ mình không tại bên người ngược đãi mình làm sao bây giờ?
Oh Sehun trong đầu tưởng tượng thời gian ba năm địa ngục sắp tới của, đột nhiên thấy trước mặt là một Phác Xán Liệt đầu dài ra, lỗ tai to như Ác Ma, không khỏi rùng mình một cái, nghĩ thầm con mẹ nó, mình đã làm gì mà bị đẩy vào địa ngục thế này.

Chap 7

Mang theo 1100 vạn cái không muốn, Oh Sehun vẫn phải yên lặng thu thập chăn nệm theo Park Chanyeol đến ký túc xá. Yixing hyung thì ở ký tức xá bên cạnh, còn Oh Sehun phải ngủ giường cạnh Park Chanyeol. Trước kia, dù ở bên Yixing nhiều năm nhưng Sehun chưa bao giờ cảm thấy hyung ấy khả kính tin cậy đáng yêu, hôm nay không thấy cao lớn uy vũ suất khí thiện lương Yixing hyung mới một ngày, cậu đột nhiên có cảm giác thiếu an toàn đến cực độ.

Thở dài, đành phải cam chịu số phận thôi, Oh Sehun buông đồ đạc đi theo Park Chanyeol dự lễ khai giảng năm học mới.

Lúc bọn họ đến hội trường mọi người đã sắp xếp hàng ngũ chỉnh tề, Sehun chen vào đứng ở cuối hàng, kiễng chân nhìn xung quanh, lướt qua một đám đầu người để nhìn hiệu trưởng đang đứng trên bục diễn thuyết, miệng lưỡi lưu loát mà khoác lác: "Tôi đã dạy ở đây không biết bao nhiêu năm, mỗi năm học sinh trường này đều đạt thành tích như thế nào, vĩ đại như thế nào, bla bla bla...". Bên cạnh vị hiệu trưởng mới năm mươi mấy tuổi mà đầu chỉ còn ít sợi tóc là một bà cô béo tốt vẻ mặt đầy sùng bái, chẳng lẽ đây là phó hiệu trưởng trong truyền thuyết, hay là cô chủ nhiệm?

"Ê, Park Chanyeol, cậu nhìn bà cô bên cạnh kìa, da trắng thật nha", Sehun kích động chỉ vào người phụ nữ đang đứng bên phải bục diễn thuyết. "Xem bộ chắc muốn lên nói chuyện với học sinh lắm rồi đó".

"Không có hứng thú". Park Chanyeol nhìn không chớp mắt trả lời, vẫn tiếp tục nghe hiệu trưởng trên bục phát biểu.

"Cậu gần đây sao ngó bộ suy tư trầm lắng vậy? Hay là do học Taekwondo nhiều quá hóa man mát rồi?"

Nghe xong câu này, Park Chanyeol đột nhiên nở nụ cười: " Oh Sehun, cậu có tin bây giờ tớ có thể đánh cho cậu khóc nhè luôn không?".

Oh Sehun đương nhiên không thể chịu thua, nhanh như chớp bay lên một cước muốn đá cậu ta, sao có thể dự liệu được lại bị Chanyeol bắt lấy mắt cá chân, Sehun căn bản không thể dùng chân còn lại giữ thăng bằng, thân thể nghiêng ngã muốn té, Chanyeol đã lanh lẹ đưa tay ra đỡ, Sehun vững vàng mà rơi vào trong vòng tay của cậu.

Oh Sehun mười phần thì năm phần phẫn nộ, ba phần xấu hổ cùng hai phần ngượng ngùng nhìn Chanyeol mới phát hiện thì ra Chanyeol từ lúc nào đã cao hơn mình rất nhiều, cánh tay ôm lấy cậu cực kỳ rắn chắc hữu lực.

"Buông....buông tớ ra". Tư thế này vốn là xấu hổ rồi, đã vậy lại còn trước mặt bao nhiêu người, Sehun mặt đỏ lên, ngay cả mở miệng cũng bắt đầu cà lăm, Chanyeol bình tĩnh "Ah" một tiếng rồi buông tay.

Sau đó, men theo tiếng nói chuyện của thấy hiệu trưởng đang bao phủ lấy hội trường, hét thảm một tiếng, bạn học Oh Sehun lăn xuống bậc cầu thang đến gãy xương.

Oh Sehun nằm trên giường đang một trăm vạn lần mắng: " Park Chanyeol, con rùa này, ta nguyền rủa mi tuyệt tử tuyệt tôn", bỗng dưng cửa phòng bật mở, Park Chanyeol mang đồ ăn nóng hổi trở về.

"Sehun, tới ăn cơm", Chanyeol đem thức ăn đặt trên bàn, sau đó thản nhiên lấy sách ra đọc.

"Con mẹ nó tớ làm sao xuống giường được!!" Oh Sehun chửi ầm lên, "Tớ không nhúc nhích được".

Chanyeol dường như bừng tỉnh, gật đầu như ngộ ra điều gì đó, để quyển sách xuống bàn, đến bên giường Sehun nâng cậu dậy, sau đó bưng đồ ăn qua, múc một muỗng thổi thổ đưa tới miệng cậu: "Há, bé ngoan há mồm ra nào, ah ~~~".

Oh Sehun liếc mắt, bất quá hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, không nghe câu "người là sắt, cơm là thép" sao, đạo lý này cậu rất rõ ràng vì vậy ngoan ngoãn há miệng ăn hết một muỗng lớn.

"Thực nghe lời nha, húp ngụm cháo này đi, tớ xếp hàng rất lâu mới mua được đó", Park Chanyeol lại múc một muỗng súp đưa tới bên miệng Sehun , Sehun lại ngoan ngoãn há miệng ăn hết. Uhm, cũng không đến nỗi tệ.

Cứ như vậy, Park Chanyeol một muỗng cơm, một muỗng canh đút ăn, Oh Sehun một muỗng cơm, một muỗng canh ăn, thực hài hòa.

Đắm chìm trong không khí anh anh tôi tôi, hai người căn bản không phát hiện ra Zhang Yixing từ lúc nào đã nhẹ nhàng mở cửa rồi lặng lẽ lui ra ngoài . Cậu vốn định qua gọi Park Chanyeol đi ăn cơm chung, bây giờ thì phát hiện chắc không cần thiết nữa rồi, hai đứa tiểu oan gia thủy hỏa bất dung này vậy mà công khai trình diễn tiết mục vợ đỡ chồng nâng giữa ban ngày ban mặt, Yixing cảm thấy chuyện cậu mở cửa ra nhất đính là không đúng.

Tuy là cảm giác có chút không liên quan với nhau, nhưng cậu lại đột nhiên có tin tưởng rằng tình yêu đang đi dạo đâu đây, để một ngày nào đó sẽ bất chợt ập đến với hai con người này.

Ăn uống no nê rồi, Sehun nằm trên giường hỏi Chanyeol: " Cậu đáng lẽ phải xin lỗi tớ vì hành động hôm qua chứ hả?"

Park Chanyeol tay thu dọn bát đũa, đầu cũng không ngẩng: "Vì cái gì?"

"Vì cái gì? Cậu vô tâm đem tớ ném xuống đất như vậy còn hỏi vì cái gì sao?"
"Là do cậu tự nói Buông...buông tớ ra, nên tớ mới buông ra đấy thôi, thế quái nào mà lỗi đổ hết lên đầu tớ vậy hả?" Chanyeol nói xong, còn cố ý bắt cước bộ dạng thẹn thùng cà lăm hôm qua của Sehun.

Sehun bị chẹn họng, yếu ớt nói: "Đó là do cậu đỡ tớ, nên tớ mới ngã sấp xuống chứ bộ"

"Là cậu đá tớ trước, rồi không đứng vững nên mới té đó" Chanyeol vẫn như trước cười cười đến vô tội.

"......"

Cãi nhau cả buổi cũng đuối lý, Sehun trong lòng bực mình, liền đá tung chăn mền hết cả lên.

"Hey hey hey, tiểu tổ tông, cậu đừng nhúc nhích. Đừng có đem mắt cá chân của cậu mà đá nát xương nữa đi. Được rồi được rồi, tớ xin lỗi là được đúng không? Oh Sehun bạn tốt, lễ khai giảng là do tớ không đúng mà" nói xong Chanyeol còn gập mình 90 độ nói: "Thực xin lỗi cậu"

"Coi như cậu có chút thành ý" , rốt cuộc thì Sehun cũng chiếm được tiện nghi, nằm trên giường ca lên vài khúc khoe mã.

Sau mấy ngày được Park Chanyeol hết lòng chăm sóc chiếu cố, Oh Sehun cơ bản đã hồi phúc vết thương, đương nhiên cậu có chết cũng không đồng ý cái ý kiến Chanyeol thật lòng với mình, chắc chắn cậu ta chẳng qua là chuộc tội với mình thôi. Được rồi, thôi chuyện cũ bỏ qua, Sehun nội tâm bắt đầu hoạt động, lại bắt đầu vui vẻ.

Lúc Sehun xuất hiện trong lớp, cả giáo viên lẫn bạn học đều có chút kinh ngạc, lúc nào rồi mà còn có học sinh mới chuyển đến? Kỳ thật, điều này cũng không thể trách bọn họ, dù sao cũng chẳng có ai ở lễ khai giảng mà gãy xương rồi sau đó biến mất hai tuần lễ. Sau khi giáo viên đã rõ hoàn cảnh của Sehun, liền sắp xếp cho cậu ngồi cạnh bạn học Lee Seu Mi, hi vọng lớp trưởng có thể giúp đỡ cậu kém cặp cậu học thêm để cậu mau chóng bắt kịp tiến độ học trên lớp. Sehun gật đầu, ngồi xuống hàng thứ ba vươn người ra bên cạnh.

Vô thức tìm Park Chanyeol mới phát hiện Chanyeol đang ngồi ở bàn cuối lớp đùa giỡn với nữ sinh bên cạnh, Chanyeol tựa hồ cũng cảm giác được ánh mắt của Sehun, ngẩng đâu lên nhìn lại, Sehun vội vàng quay đầu đi chỗ khác, giả bộ ngó lơ xuống sân bóng.

Sau giờ học, Chanyeol đằng sau đi tới bên Sehun: "Khi nào nghỉ trưa, tớ sẽ kèm cậu học"

"Ai cần cậu giúp tớ học? Có lớp trưởng kèm tớ là đủ rồi" Sehun tiếp tục xem bóng.

"Lớp trưởng giữa trưa phải đi họp" Chanyeol quay mặt Sehun lại

" Vậy thì tớ tự đọc sách là được rồi, cậu cách tớ xa ra một chút, đồ khốn này" Sehun nghiêng đầu sang chỗ khác tiếp tục xem bóng.

"Nếu như cậu muốn lại bị thương nghỉ ngơi hai tuần hoặc lâu hơn nữa, cậu đại khái có thể cự tuyệt tớ". Chanyeol không mặn không nhạt nói, cũng nhìn về phía sân bóng ngoài của sổ, trong đầu nghĩ trận bóng có cái quái gì mà thu hút đến vậy làm tên tiểu tử này không chịu quay đầu lại.

Mất nết! Thấy không? Nghe không? Park Chanyeol khốn nạn, đây là đang uy hiếp mình! Uy hiếp trắng trợn!

Sớm biết như vậy năm đó đã cùng cậu ta học Taekwondo rồi, không thì hiện tại không bị cậu ta khi dễ như vậy.

Sehun dù nội tâm 100 lần không phục, nhưng nhìn thấy Chanyeol đang làm bộ dạng " Có gan cậu thử làm xem", nếu như không đồng ý, Chanyeol tám phần sẽ dùng thủ đoạn để cậu đồng ý, nội tâm đã đem người trước mắt hành hung, nhưng biểu hiện ra vẫn là ôn nhu, dịu dàng ngoan ngoãn gật đầu.

Giữa trưa tan học, Sehun thu dọn đồ dạc muốn đi mua cơm, lại bị Chanyeol ngăn cản.

" Cậu đừng nhúc nhích, để tớ đi mua cơm, cậu trước tiên đem sách nhìn qua một cái đi" nói xong cầm cà mên của Sehun

"Cảm ơn, nhưng mà thân thể tớ đã tốt rồi, không cần cậu làm thay". Cướp về

"Ah, vậy cậu giúp tớ xếp hàng mua cơm luôn nha" Chanyeol đem cà mê n của cả hai kín đáo đưa cho Sehun

"Dựa vào cái gì?" Nhang chóng đem cà mên của Chanyeol đầy trở về

"Tớ một tuần lễ mua cơm giùm cậu chưa hề oán hận lấy một câu". Mặc kệ, đẩy trở về

"Tớ bị thương còn không phải vì cậu sao?" Lẽ thắng khí hùng lần nữa đẩy trở về,

Chanyeol trợn mắt " Cậu chẳng lẽ còn muốn dùng cái lý do cậu bị thương cãi nhau với tớ đến khi nào?"

Sehun đuối lý, không can tâm cầm cà mên của Chanyeol đi mua cơm, cậu vừa đi vừa cảm thấy có phải hay là lễ khai giảng ngày đó bị Chanyeol đẩy ngã đến choáng váng hay là thừa dịp mình bị thương, cậu ta cho mình ăn thứ thuốc hạ thấp trí não, thế nên bây giờ lúc nào cũng ở thế bị động cãi nhau đều bị thua, chứ đừng nói đến việc động thủ.

Đừng nói cả đời mình bị thằng rùa này ức hiếp nha? Sehun còn nhớ rõ ngày bé mỗi lần cãi nhau, cậu đều chiếm thế thượng phong, mỗi lần đều đem Chanyeol tức giận đến cả đỏ bừng mặt, tức giận khoa tay múa chân. Nghĩ đến Sehun không khỏi thở dài, đột nhiên thật nhớ đến đứa nhỏ thấp bé mặc quần lót in hình bút sáp mầu trong phòng khách dốc sức liều mạng uống sữa tươi ah (Là Chanyeol đó =))) )

Thế nhưng từ khi nào mà phong thủy chuyển dời vậy? Trăm mối không có cách giải thích, Sehun quyết định không muốn tự thêm phiền não, phục hồi tinh thần thì cũng đã đến căn tin. Thấy nhà ăn lúc này Sehun thực sự hối hận, sao lúc nãy không để cho Chanyeol mua cơm đi ah, người trong căn tin thực không phải là nhiều bình thường, mà là chắc còn đông hơn cả đội ngũ quần chúng của khai quốc đại điển ấy chứ

Rốt cuộc cũng xông pha chen lấn mua được cơm, lúc trở lại phòng học, phát hiện Park Chanyeol đang ngồi với nữ sinh cùng bàn Zhang Se Lin tớ một muỗng cậu một muỗng ăn cơm.

Khó coi! Không biết liêm sỉ! Gian phu dâm phụ! Nam trộm kỹ nữ! Không đoan trang!

Bạn học Oh Sehun thở phì phì đứng tại cửa ra vào, đem tất cả tâm địa độc ác mà mình có ra chửi một lần, cậu cho tới bây giờ vẫn không ngờ mình vậy mà lại nhớ rõ nhiều thành ngữ như vậy, cả ba chữ "không đoan trang" mà giáo viên tiếu học từng nói với bọn họ cũng nghĩ tới.

Tựa hồ là cảm thấy sát khí, Chanyeol và Se Lin đồi thời ngẩng đầu lên, cô gái kia nhanh chóng đỏ mặt bưng cơm ra chỗ khác, Chanyeol giương vẻ mặt tựa như chẳng có gì cả, nhún nhún vai, lên tiếng nở nụ cười

Sehun trở về chỗ ngồi "Ba" một tiếng đem hộp cơm quăng trên mặt bàn, thở phì phì nói" "Ăn, cậu không ăn hết, tớ sẽ dùng dao rạch bụng cậu ra, sau đó nhét hết đồ ăn vào !"

Chanyeol buồn cười chọc chọc quai hàm Sehun: "Cùng ngồi ăn đi"

Sehun không nói gì, né tránh sự đùa giỡn của Chanyeol, chính mình trong miệng nhét cơm không nổi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro