Lông vũ của thiên thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Sireanne.
Translator: A. (Anna Lii)
Beta: Trâm Le
Paring: ChanHun

– Tác phẩm đã có sự cho phép của tácgiả. Vui lòng không mang ra khỏi blog này –

Chap 1

Đồng hồ báo thức reo đúng bảy giờ sáng và ngay lập thức đánh thức Sehun khỏi cơn ngủ mơ màng. Dĩ nhiên là Sehun biết rõ hôm nay là ngày gì, cho nên cậu mới đành phải rời khỏi giường, lê chân vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân trước khi khoác lên người bộ đồng phục đi học. Cậu tự làm cho mình bữa sáng với bánh mì nướng và một ít sữa. Sau đó Sehun lấy chiếc cặp của mình và mang giày vào.

Sehun đứng ngay trước cửa chính, cậu hít một hơi thật sâu để trấn an bản thân, thầm cầu nguyện cho hôm nay sẽ là một ngày cậu có thể sống sót và bình an trước khi xoay nắm cửa và bước ra ngoài.

Sehun nhìn quanh khu phố nơi cậu ở, bắt gặp gã đưa báo đang đạp xe dọc theo đường, ném những cuộn báo từ rổ xe của hắn vào sân nhà của mọi người trừ cậu. Mà Sehun cũng chẳng đăng ký ba cái báo đó bao giờ.

Khi Sehun vừa định cất bước đi thì chợt thấy một thứ gì đó nằm phẳng phiu trên nền đất. Cậu nhặt nó lên và săm soi nhìn, rồi chợt nhận ra rằng đó là một chiếc lông vũ trắng toát.

Bỗng dưng Sehun cảm thấy có cái gì đó rất lạ đang diễn ra, chạy dọc theo sống lưng của cậu, một thứ gì đó vừa lạnh lẽo lại vừa ấm áp, nhưng cũng đủ để cậu rùng mình. Sehun không rõ làm thế nào mà cậu lại cảm thấy như thế, nhưng cậu chắc chắn rằng nó rất kì lạ. Cậu dừng chú tâm vào chiếc lông vũ và thả nó đi như không có gì là bất bình thường diễn ra ở đây cả, cứ đế mặc nó rơi thành vòng chầm chậm xuống nền đất, rồi cậu nhanh chóng đến trường.

RẦM!

Tiếng sập khóa cửa của căn phòng khiến Sehun thở gấp. Trước khi cậu kịp nhận ra điều gì thì cậu đã bị đẩy mạnh đến cạnh bên thùng rác, và cậu cảm nhận được lưng mình đang rên lên vì cú đập đó. Cái mùi hôi âm ỉ từ phía thùng rác làm Sehun trở nên khó chịu, cậu đẩy nó ra, mặc cho cái lưng tiếp tục hành hạ cậu bằng những lần đau nhức liên tục. Sehun rên rỉ khi những kẻ quấy phá ban nãy vừa đẩy cậu xong bây giờ lại cúi người xuống đe doạ cậu.

– Này nhóc, mày nghĩ mày có thể kiếm chuyện được với tụi này hả?

Sehun ngước mắt lên nhìn chúng qua những lọn tóc mái của cậu. Sehun không hề có ý định khiêu khích chúng, chuyện này đã xảy ra quá nhiều lần tới mức cậu đã quen dần với nó, nên Sehun cũng không có ý định sẽ nuôi hận trả thù, nhưng cậu chỉ không thể nào tập quen được với những lần đau đớn như vậy. Ánh mắt của cậu bị tên cầm đầu nhìn thấy ngay qua lớp tóc mái, hắn ngay lập tức túm lấy cổ áo cậu.

– Nếu mày không làm đổ bữa trưa của tao, thì mày đã không bị như vầy.

– Nhưng nó chỉ là một tai nạn. – Sehun cố giái thích để minh chứng cho bản thân. Cậu luôn phải làm vậy mỗi khi chuyện này xảy ra. Thậm chí ngay cả khi cậu chỉ đi ngang qua chúng mà không hề làm bất cứ thứ gì đến chúng. Lần này cũng vậy, cậu không hề cố tình va phải chúng khi chúng đang mang cả đống thức ăn trên tay chiễm chệ đi đến chỗ ngồi thường lệ của mình. Và Sehun thậm chí đã xin lỗi trước khi cậu bị chúng mang đến căn phòng này, nhưng chúng lúc nào cũng cảm thấy phiền phức với Sehun nên chúng chẳng có cách nào để bỏ qua chuyện này dễ dàng cho cậu.

Tên đầu bọn giơ tay lên, sẵn sàng đấm thẳng vào mặt Sehun, và Sehun biết lúc này đây cậu chỉ còn cách nhắm mắt lại.

Nhưng sau khi đứng trơ ra đó với đôi mắt nhắm tịt một vài giây, Sehun nhận ra không có cái đấm nào bay tới mặt cậu cả.

Sehun mở mắt nhìn xuống đất, cậu nhận ra ngay cái nắm đấm mà đáng lẽ ra nó đã ở trên mặt cậu, giờ đang ở phía kế bên tên chủ nhân của nó. Sehun thở phào nhẹ nhõm nhưng rồi cậu nhận ra ngay có một cái gì đó đang đứng ở cửa với khuôn mặt tuyệt đẹp và một cái nhìn ranh mãnh.

– Mày là thằng nào? – Tên đầu bọn buông Sehun ra, hắn tập trung nhìn vào kẻ lạ mặt dám cả gan can thiệp vào chuyện của hắn. Kẻ lạ mặt này trông không có vẻ gì là đang sợ sệt, còn lại thản nhiên tiến về phía hắn. Sehun chợt chú ý đến chiều cao lý tưởng của kẻ lạ mặt kia, thật quá cao.

– Mày là đứa nào mà dám hành hạ những người vô tội hả? – Kẻ lạ mặt cất giọng trầm và ấm của mình, khiến hầu hết những người trong căn phòng nhỏ phải giật mình.

– Cái gì? Vô tội? – Tên đầu bọn chỉ tay vào mặt Sehun, giọng đầy bức xúc.- Nó hoàn toàn có tội! Nó đụng phải tao và làm bữa trưa của tao thành một đống bầy nhầy. Điều đó không thể tha thứ được, mày biết đấy!

Kẻ lạ mặt ném cho tên cầm đầu cái nhìn kiểu Mày giỡn mặt với tao đấy à? và tiếp tục nói.

– Mày thật sự nghĩ những thứ không đáng nói ra đó thì không thể tha thứ? Vậy còn những thứ mày đang làm với cậu ấy thì đáng tha thứ hả?

– Nó phải trả tiền cho tao vì đã làm đổ bữa trưa của tao, mà một đứa nghèo như nó thì chỉ còn cách trả này thôi! Nên tao làm vậy là rất công bằng.

Sehun cảm thấy mình đang bị lăng mạ bằng những lời của tên đầu bọn, nhưng cậu chỉ còn biết im lặng, cậu chẳng buồn chống chế thêm nữa, thay vào đó, Sehun nghiến chặt răng để giữ cho bản thân mình bình tĩnh.

– Tao vẫn không hiểu mày đang muốn nói gì. Đó chỉ là một tai nạn và cậu ấy đã xin lỗi rồi! Thế nên mày mới cho cậu ấy một trận trong căn phòng khóa chặt cửa này cùng với cái lũ bạn chỉ biết hùa theo của mày?

Tên đầu sỏ gầm gừ, sau đó hắn ném thẳng cú đấm của mình vào đối phương, không may thay hắn lại bị tóm lại bởi chính mục tiêu của hắn. Ánh nhìn của kẻ lạ mặt trông thật mãnh liệt, hắn giữ chặt cú đấm trong lòng bàn tay mình. Tên đầu sỏ, chỉ ngay sau đó vài giây, cảm thấy xương bàn tay mình như bủn rủn hết cả ra. Đáng lẽ ra kẻ lạ mặt đã có thể bẻ nát cú đấm của tên đó, nhưng đột nhiên kẻ ấy lại thả hắn ra, tên đầu sỏ ôm lấy bàn tay mình, cố gắng xoa dịu nỗi đau đang tấy lên trong hắn. Đám bạn của hắn thấy thế liền chạy lại hỏi thăm, lòng cũng chợt thấy sờ sợ.

– Ugh... tao ổn. – Tên đầu sỏ hậm hực nói dù hắn biết hắn không ổn chút nào. Hắn đứng dậy, không nhìn lại, cứ thế mà tiến thẳng ra cửa cùng cái đám bạn chỉ biết hùa theo của hắn. Hắn chợt nhận ra cửa phòng vẫn đang khóa chặt, điều này khiến hắn có chút lo lắng nhưng rồi hắn tự đặt ra cho mình một giả thiết hợp lý và cuối cùng rời khỏi phòng khi khóa đã được mở. Sau đó thì chẳng tên nào buồn đóng cánh cửa lại.

Sehun cuối cùng cũng thở phào tựa lưng vào tường dù lưng cậu vẫn chẳng khá hơn, cậu khẽ nhắm mắt và thầm cảm thấy bớt đi gánh nặng đè trên vai. Sehun thậm chí quên mất sự hiện diện của kẻ lạ mặt đã giúp cậu, nhưng khi cậu kịp nhận ra thì anh ta đã không còn ở đó nữa.

Sehun lại thở dài, một cái thở dài đầy thất vọng. Cậu còn chả kịp nói lên câu cảm ơn với cái kẻ lạ mặt ấy, kẻ mà cậu nghĩ có lẽ anh cũng học trường này chung với chính cậu. Và điều đó cũng đồng nghĩa với việc rất có thể Sehun sẽ gặp lại anh ấy trong trường để có thể nói lời cảm ơn, biết đâu chừng tí nữa lại gặp ở căn tin? Bởi lẽ anh ấy biết khá rõ về vụ tai nạn và chuyện Sehun xin lỗi đám chọc phá kia. Nghĩ đến đó, Sehun quyết định tạm thòi gác chuyện đó sang một bên.

Khi đứng dậy khỏi sàn, Sehun lại trông thấy một chiếc lông vũ trắng khác, đang đưa mình rơi từ từ trong không trung rồi chạm xuống sàn, ngay tại cái nơi mà kẻ lạ mặt kia đã đứng. Sehun không biết nên suy nghĩ thế nào về sự việc này, nhưng một cái gì đó rất lạ đang trườn sau sống lưng cậu, như cái cảm giác mà ban sáng khi cậu nhìn thấy một chiếc lông vũ giống như vậy. Nhưng mặc cho nó có là cái gì quan trọng đi chăng nữa, Sehun cũng không muốn phải bận tâm.

Nhưng lần này, Sehun tự mình ghi nhớ trong đầu về sự việc kì lạ ấy.

Chapter 2

Đến khi giờ học kết thúc, Sehun vẫn tiếp tục tìm kiếm kẻ lạ mặt sở hữu chiều cao mà ai cũng mơ tới, với giọng nói khản đặc khác hẳn với nét mặt trẻ con, nhưng cuối cùng vẫn là không tìm thấy. Cậu đi vòng quanh căn tin (cố không để va phải lũ chọc phá ban sáng) và lòng vòng vài nơi khác nữa nhưng không thể tìm thấy anh ấy đâu. Giờ học đã kết thúc, Sehun còn phải đi làm thêm, đành phải dời công cuộc tìm kiếm này đến hôm sau vậy.

Công việc làm thêm của Sehun ở quán trà sữa khá là dễ chịu, và cũng vì một lý do nữa là cậu rất thích trà sữa. Luhan, người làm việc chính ở tiệm thường hay đãi cậu những chầu trà sữa sôcôla bí mật mà cậu thích nhất. Nhưng Luhan chỉ dám làm thế khi trời đã chập tối và khi công việc của họ đã sắp hoàn thành.

Vào một buổi chiều nọ, Sehun không ngờ rằng cậu lại có thể bắt gặp cái dáng người cao ráo quen thuộc kia đặt chân vào tiệm. Anh ấy thậm chí còn ngồi chiễm chệ ở ghế và chờ tên hầu bàn đến phục vụ. Và trong trường hợp này, tên hầu bàn đó là Sehun.

– Này, Sehuna...- Luhan gọi khi nhận ra cậu em nhỏ đang đứng thần ra như kẻ mất hồn, tay anh chỉ ra chỗ vị khách vừa vào. – Lại phục vụ đi chứ. Đừng có đứng đó mà nhìn chằm chằm như kiểu em nhìn thấy quái vật không bằng.

Sehun hít một hơi thật sâu và tiến lại bàn của vị khách ấy, trên mặt là nụ cười thân thiện nhất mà cậu có thể mang. Chợt cậu nhớ về những chuyện đã xảy ra trong trường, nụ cười gượng ép kia cũng theo đó mà trở nên chân thành hơn.

– Xin chào. – Sehun nói, nhưng rồi sau đó cậu lại im bặt. Vị khách mới hay còn gọi là người đã cứu cậu ngước lên nhìn với nụ cười thật tươi và đôi mắt mở to, hoàn toàn khác hẳn so với cái nhìn đầy khó chịu của lần chạm mặt trước, Sehun chợt nhớ lại vài điều. Nụ cười đó cũng trở nên thật ranh mãnh, nó cùng đồng thời mang đến cho cậu một cảm giác rất lạ, mà cũng rất quen với Sehun.

Cậu cố gọi mình ra khỏi vòng suy nghĩ lẩn quẩn, lắc đầu và chớp chớp mắt vài lần, liếm môi (chỉ là theo thói quen) và cố gắng trở nên điềm tĩnh hơn.

– Thật ra thì, uhm, tôi muốn cảm ơn anh vì đã giúp tôi ở trường...

– Oh, em chỉ đến để nói với anh bấy nhiêu thôi sao? – Người đối diện Sehun có một nét gì đó rất đáng yêu khi anh ấy nói, và nó hoàn toàn đối lập với chất giọng trầm ấm của anh. – Nhưng mà cũng không sao. Anh rất sẵn lòng giúp đỡ em nếu bọn ấy dám đến chọc phá em lần nữa.

Sehun không biết nói gì hơn nên cậu chỉ biết gật đầu cái rụp rồi đưa anh quyển thực đơn.

– Anh chọn đồ uống đi.

– Oh. – Kẻ lạ mặt nhìn vào quyển thực đơn hồi lâu, có vẻ như anh ấy không thể hiểu quyển thực đơn đó đang nói gì. Dù sao Sehun cũng không lấy làm phiền phức. Cậu đã quá quen với việc khách hàng cân nhắc khá lâu trước khi gọi món.

Vị khách chợt nhìn lên khỏi quyển thực đơn khiến Sehun thoáng có chút giật mình.

– Em thích uống cái gì? – Anh ấy hỏi.

– Nó có quan trọng không? – Sehun hỏi với sự thắc mắc ngây thơ, nhưng cuối cùng cũng chỉ nhận được câu trả lời là ánh mắt ngây thơ của người đối diện. – Tôi thì thích trà sữa sôcôla, nhưng mà...

– Vậy cho anh cái đó. – Vị khách nói khăng khăng khi đưa trả quyển thực đơn lại cho Sehun. Cậu chỉ còn biết gật đầu và cho anh một cái cười nhẹ trước khi quay trở về quầy.

– Một trà sữa sôcôla. – Luhan chỉ chờ có vậy là nhanh chóng pha chế món thức uống theo lời Sehun vừa nói. Vừa làm, Luhan vừa nhìn sang cậu em nhỏ, người hiện tại không thể nào rời mắt khỏi chiếc bàn có vị khách với nụ cười rộng đang ngồi, và một ý cười thấu hiểu hiện lên trên khuôn mặt Luhan.

Dù vậy Sehun vẫn nghĩ Luhan cư xử rất kì quặc, cứ luôn nhìn Sehun rồi cười, cơ mà cậu cũng không bận tâm lắm. Cậu đón lấy cốc trà sữa sôcôla, tiến lại bàn để giao cho vị khách món đồ uống mà anh chọn.

Anh ấy trông có vẻ rất hạnh phúc khi nhận được món đồ uống.

– Cảm ơn em, Sehuna. – Anh nói.

Điều này ngay lập tức làm Sehun giật mình, cậu vốn dĩ tính sẽ quay trở lại quầy cơ mà giờ thì cứ chôn chân ở đây.

– Sao anh biết tên tôi? – Sehun hỏi, có chút hoài nghi.

Anh cố trợn tròn đôi mắt đã quá đỗi tròn vo của mình, trông có chút đáng sợ, rồi anh chỉ tay vào chiếc bảng tên treo trên ngực áo cậu.

– Đây, anh nhìn thấy tên của em ở đây.

Sehun nhìn xuống bản tên của chính cậu và gật đầu. Điều đó đâu có nghĩa là một người chỉ vừa mới quen như anh ấy có thể gọi cậu theo cách gần gũi như vậy được đâu, nhỉ?

– Anh biết tên của tôi, nhưng tôi lại không biết tên anh.

Anh cười, có chút hối lỗi.

– Xin lỗi nhé. Tên anh là Chanyeol.

– Chanyeol.

Sehun lặp lại tên anh thêm một lần nữa trước khi lùi lại vài bước và biến mất phía sau quầy.

– Ai vậy? – Luhan hỏi, trông anh có vẻ rất thích thú về chuyện này. Sehun nhún vai rồi đáp.

– Chỉ là một người bạn cùng trường... – Sehun chợt nghĩ về câu nói của chính mình, có chính xác hay không khi nói Chanyeol là bạn cùng trường, Sehun chỉ mới gặp lại anh ấy chiều hôm nay thôi mà. Cậu cảm thấy có gì đó không ổn khi cậu chỉ gặp lại Chanyeol vào ngày hôm nay, bởi vì suốt quãng thời gian hai năm học tại trường Sehun không hề biết đến sự hiện diện của anh. Chanyeol là học sinh năm nhất? Hay là mới chuyển từ nơi khác đến?

– Em thích cậu ta hay sao?

Câu hỏi của Luhan khiến Sehun giật bắn. Cậu ngay lập tức thoát ra khỏi thế giới đang diễn ra trong tâm trí và liên tục lắc đầu.

– Không. Không phải. Anh ấy chỉ giúp em... thoát khỏi bọn chọc phá... có thế thôi hà.

– À... có những đứa chuyên đi chọc phá trong trường em à?

Sehun ngay tức thì thấy hối hận vì đã để cho Luhan biết những chuyện không nên biết ở trường. Cậu ngay từ đầu không muốn để bất cứ ai biết đến ba cái chuyện chọc ghẹo này, ít nhất là những người ngoài khuôn viên trường thì không nên biết, vì cậu không muốn bất cứ ai bị dây dưa vào mấy cái vấn đề phức tạp của cậu cả.

– Sao em chưa bao giờ nói với anh về chuyện này? – Giờ thì Luhan bắt đầu bị cuốn theo ba cái chuyện chọc phá này của cậu, chỉ cần nhìn ánh mắt giận dỗi của anh ta thì cũng đủ biết rồi. Sehun đành phải phá lên cười và lắc đầu.

– Không sao thật mà, chúng nó chỉ là chọc ghẹo cho vui thôi. – Sehun nói dối, và việc này không đơn giản chút nào bởi vì chúng nó không hề chọc ghẹo cho vui vẻ gì hết. Nó khiến Sehun cảm thấy bứt rứt, nhưng cậu không còn biết làm gì hơn ngoài việc này cả.

Luhan dường như vẫn còn nghi ngờ vào những lời mà Sehun nói, nhưng lại một vị khách nữa vừa ghé tiệm, anh nhanh chóng ra lệnh cho cậu đi làm tròn công việc của mình.

Sehun thở phào nhẹ nhõm và cất bước đến chỗ vị khách mới.

Đây đã là cốc trà sữa thứ sáu của Chanyeol, và Sehun cũng không hiểu sao anh chàng cao thật cao ấy lại sẵn sàng bỏ ra năm giờ đồng hồ ngồi ở chỗ này như vậy, thậm chí chỉ uống một loại thức uống duy nhất. Tất nhiên Sehun rất thích trà sữa sôcôla, nhưng quả thật sáu cốc là chuyện không tưởng. Thêm nữa là cậu luôn có cảm giác Chanyeol thi thoảng vẫn hay quay sang nhìn về phía mình, và chỉ cần như vậy cũng đủ khiến cậu luôn cảm giác thấp thỏm suốt cả giờ làm việc.

Thật lòng mà nói, Sehun nghĩ Chanyeol là một người rất kỳ quặc, thật sự rất kỳ quặc.

Giờ đóng cửa đã đến gần, Sehun mới dám tiến lại gần vị khách đang giả vờ nhìn ra ngoài cửa sổ và có vẻ rất ngạc nhiên khi nhận ra Sehun đang tiến về phía mình.

– Oh, chào. – Anh ấy lại cười, và bao giờ nụ cười đó cũng đem đến cho Sehun những cảm giác rất kỳ lạ.

– Anh sẽ vẫn tiếp tục ngồi đây à?

Chanyeol có vẻ trầm tư suy nghĩ hồi lâu rồi anh nhún vai đáp.

– Có sao không?

– Chúng tôi sắp phải đóng cửa rồi?

Sehun không định trả lời Chanyeol bằng một câu hỏi, nhưng không hiểu sao cậu lại lên giọng ở cuối câu, mà câu nói ấy lại là một điều hoàn toàn đúng sự thật chứ không mang hàm ý hỏi han gì cả.

– À, anh hiểu rồi. – Chanyeol cuối cùng cũng chịu nhấc mình đứng dậy, anh lấy bóp tiền của mình ra và hỏi. – Cả thảy bao nhiêu?

Sehun nói giá tiền và anh ấy vui vẻ trả..

– Này! – Cậu gọi giật khi người anh cao lớn kia vừa định rời đi. – Anh quên lấy tiền thối.

Chanyeol cười và lắc đầu.

– Cứ giữ lấy, xem như là tiền boa đi.

Rồi anh rời khỏi tiệm, bỏ lại Sehun với bộ dạng có chút ngớ ngẩn.

Dù vậy cậu quyết định để lại tiền boa cho anh Luhan chứ không cầm lấy.

Khi đã dọn dẹp xong và chuẩn bị về, Sehun lại nhìn thấy một chiếc lông vũ trắng ở ngay trước cửa

Cậu vẫn luôn có cái cảm giác rợn người mỗi khi nhìn thấy thứ như vầy, và trời thì lạnh cóng hết cả lên, chả giúp ích được tí gì cả.

Chapter 3

Ngày mới lại đến, Sehun tỉnh dậy với cái lưng đau ê ẩm. Hóa ra vết thương ngày hôm qua chỉ tạm thời lắng xuống thôi, hôm nay lại trở đau. Cậu vội đứng phắt dậy tìm một vài miếng băng giảm đau để giúp cho cái lưng đáng thương rồi hối hả chuẩn bị để đến trường. Trước khi đi, Sehun cầu nguyện cho hôm nay sẽ là một ngày bình yên và tốt đẹp với cậu.

Và Sehun đã bỏ lỡ một thứ, một chiếc lông vũ trắng rơi chầm chậm từ trên trời xuống ngay sau cậu, đáp mình lên nền nhà lạnh buốt.

Hôm nay Sehun có giờ học thể dục, cậu và đám bạn cùng lớp đều phải thay đồng phục riêng cho môn này sau đó phải nhanh chóng tập họp ở sân chơi thể thao của trường.

Hôm nay là giờ chơi bóng rổ, và Sehun khá tốt ở môn này, cậu đáp ứng đủ chiều cao mà. Mặc cho cái lưng đau, Sehun vẫn cố gắng chịu đựng để ném bóng vào rổ những pha đẹp mắt nhất.

Tiếng cỗ vũ của các bạn nữ dành cho Sehun vang lên, nhưng cũng có những bạn không hề thích cậu tí nào, một đứa vừa nghèo vừa mồ côi như cậu thì sao có thể trách được.

Trong lớp Sehun cũng có một số thành phần hay đi chọc phá bạn bè, và chúng nó luôn ném cho cậu những cái nhìn không vừa lòng khi cậu được giáo viên khen ngợi, thậm chí còn mời cậu vào đội bóng rổ của trường. Nhưng Sehun luôn từ chối lời mời đó, bởi vì một lý do quá đơn giản, đám chọc phá kia cũng ở trong đội bóng rổ, và chúng sẽ không vừa ý nếu cậu tham giá đội tí nào.

Khi tiết học trôi qua, học sinh phải trở về phòng thay đồ, nhưng khi Sehun tới ngay tủ của cậu thì nó đã bị mở tung, và trống rỗng. Đồng phục của cậu đã không cánh mà bay.

Sehun nghe có tiếng cười khúc khích phía sau lưng mình, và cậu chẳng cần động não đến một giây để có thể biết được ai là người đứng sau vụ việc này.

Cậu quay đầu lại, thật chậm, và tiến đến lũ đầu sỏ của ba cái vụ này. Sau một hồi liếm môi, lấy hết can đảm cậu mới dám lên tiếng hỏi.

-Làm ơn hãy nói cho tôi biết đồng phục của tôi ở đâu.

Chúng cười to hơn nữa, âm điệu giọng cười của chúng khiến Sehun có chút khiếp sợ. Một tên bỗng thôi cười và tiến lại gần phía trước mặt cậu.

-Đó là vì mày đã làm tay của anh chúng tao suýt nữa là đi đời.

-Nhưng mà...

-Tự tìm lấy đi, nếu mày có thể. – Chúng lại tiếp tục cười khi mặc xong đồng phục và cùng nhau bước ra khỏi phòng thay đồ.

Sehun rất muốn chống đối lại lời của bọn chúng, vì cậu đâu phải là kẻ làm cho tay của anh bọn chúng bị thương như thế đâu, tại sao cậu lại phải lãnh cái hậu quả như thế này. Sehun không có đủ tiền để mua bộ đồng phục mới ngay bây giờ, mà tiết toán lại sắp đến rồi, môn mà cậu khá là không giỏi. Cậu không muốn bị phạt vì mặc đồng phục thể dục vào lớp toán, hay là bị phạt vì đến lớp trễ. Sehun không muốn cái nào cả.

Sehun không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc phải bắt đầu cuộc tìm kiếm đồng phục của mình mà thậm chí cậu còn không biết nên bắt đầu ở đâu nữa. Cậu lục tung cả tòa nhà lên rồi mà vẫn không thấy, phòng thay đồ, dãy hành lang, phòng giặt rửa, bếp, căn tin, mọi ngóc ngách, nhưng thực sự Sehun không hề nhìn thấy một dấu hiệu dù là rất nhỏ của bộ đồng phục thân yêu của cậu. Thậm chí Sehun còn va phải một cậu học sinh năm nhất với cả chồng sách cao trên tay. Cú va chạm làm lưng cậu nhói đau từ vết thương hôm trước, nhưng cậu vẫn vui vẻ giúp cậu học sinh kia nhặt hết sách lên trước khi tiếp tục công việc tìm kiếm của mình.

Sau một hồi tìm kiếm vô ích, Sehun quyết định lên thử tầng thượng của trường xem sao, và tại đó cậu đã gặp một thứ đã quá đỗi quen thuộc với cậu suốt mấy ngày qua, một thứ cao kều đang quay lưng về phía cậu.

-Chanyeol? – Sehun gọi và cái người cao kều ấy quay lại nhìn cậu với nụ cười tươi nở rộng trên môi. Trên tay người ấy là bộ đồng phục mà cậu đang thiết tha tìm kiếm, được xếp ngay ngắn. Ngay lập tức mặt Sehun tối sầm lại.

-Anh ở trong vụ này hả? – Sehun hỏi như một lời kết tội. Nhưng Chanyeol chỉ lắc đầu, anh tiến lại gần bên cậu và trao cho cậu bộ đồng phục đã được xếp ngay ngắn.

-Không, nhưng anh thấy nó ở đây. – Anh chỉ tay về phía cột ăng-ten của trường. – Anh thấy tên em nên anh nghĩ bọn chúng lại chơi em một vố nữa rồi.

Sehun gật đầu một lần, rồi lại gật thêm lần nữa. Mắt cậu nhìn sang bộ đồng phục trên tay anh, rồi đột nhiên đẫm nước. Cậu đưa tay nhận lấy bộ đồng phục của mình.

-Chắc vậy... Cảm ơn. – Cậu lí nhí rồi quay đầu trở xuống, tay vội đưa lên quệt đi giọt nước mắt chực tuôn.

Khi đã xuống tới những tầng dưới của trường, Sehun lại một lần nữa va phải cậu học sinh năm nhất, tay cậu ấy cũng vẫn đang mang cả chồng sách cao. Cú va lần này mạnh hơn trước, khiến lưng của Sehun càng đau nhức thêm, nhưng cậu nghĩ cậu có thể chịu đựng được nó, miễn nó chưa gãy là được.

-Thật sự rất xin lỗi vì đã va phải bạn. Ý tôi là lại va phải bạn. – Sehun nói trong lúc xoa xoa cái lưng đau.

-Không sao... Thật ra đây cũng chỉ là lần đầu chúng ta va phải nhau mà. – Cậu học sinh năm nhất đáp với một nụ cười.

Lần đầu? Sehun chưng hửng nhìn cậu học sinh đang cặm cụi gom đống sách đổ của mình lại.

-Ý bạn là sao? Trước đây mấy phút chúng ta vừa mới va phải nhau mà.

-Thật sao tiền bối? Thật sự đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau đấy.

Cậu học sinh năm nhất đáp, vẫn loay hoay với chồng sách. Sehun đưa mắt nhìn qua các cuốn sách nằm trên sàn, rõ ràng chúng chính là những cuốn sách mà lần va phải đầu tiên cậu học sinh này đã làm rơi. Nếu lần va phải đầu tiên đó thực sự xảy ra.

Nhưng dù sao thì Sehun cũng giúp cậu học sinh một cách tận tình, sau đó nhanh chóng vào phòng thay đồ để mặc đồng phục của mình vào và chạy ngay tới lớp. Rất may rằng khi Sehun đặt chân vào phòng học thì chuông báo tiết học mới bắt đầu cũng vang lên. Cậu thở hắt ra trong sự mãn nguyện, nhìn qua phía bọn ban nãy, chúng nó đang tròn mắt ra nhìn không hiểu sao cậu có thể vào lớp đúng giờ như vậy, với bộ đồng phục được mặc chỉnh chu trên người.

Sehun tiến về chỗ ngồi, và sau đó không lâu thì thầy giáo bước vào.

Khi ba mươi phút của tiết học trôi qua, Sehun thả hồn cậu ra khỏi đống bài vở, quan sát xung quanh. Lại một lần nữa cậu trông thấy một chiếc lông vũ trắng rơi từ trên trần nhà xuống. Sehun cau mày, cậu cảm thấy bất an, liệu cậu có bị hoa mắt hay gì không?

Chiếc lông vũ ấy đáp xuống bàn Sehun, cậu nhặt nó lên và chăm chú nhìn, có chút gì đó rất thú vị.

Tất cả những gì Sehun làm vào những lúc tiệm trà sữa vắng khách là nghiền ngẫm chiếc lông vũ trắng cậu nhặt được ở lớp. Cậu luôn cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ khi cậu nhìn thấy chiếc lông vũ này, tất nhiên là cả những chiếc mà cậu đã bắt gặp trước đó nữa. Một cảm giác gì đó vừa ấm áp lại vừa lạnh lẽo, và điều đó khiến cậu hứng thú. Sehun thầm hỏi liệu những chiếc lông vũ này có mang ý nghĩa gì đó hay không?

-Sehuna.- Luhan lắc lắc vai cậu một cách lười biếng. – Vị khách yêu thích của em tới kìa.

Sehun quay đầu lại đến khi ánh mắt cậu tìm được hình bóng Chanyeol ngồi đó bên chiếc bàn quen thuộc, hai ánh mắt bắt gặp nhau và anh ấy đưa tay vẫy cậu cùng nụ cười rộng trông thật ngốc. Sehun đưa mắt nhìn Luhan, kẻ mà bây giờ đang cười khúc khích, còn cả gan bảo cậu là "Không có chi" rồi quay về quầy để cậu đi đến phục vụ người bạn cùng trường của mình.

-Chào. – Chanyeol nói thật lẹ trước khi Sehun kịp tiến tới và đưa cho anh quyển thực đơn. – Anh sẽ gọi như lần trước.

-Như lần trước? – Sehun nghiêng đầu qua để có thể nhìn anh với ánh mắt trợn tròn và rồi gật đầu vài cái. – Anh có muốn tôi mang lên hết sáu ly cùng lúc cho anh không?

-Không cần đâu, cảm ơn em. – Anh đáp với điệu cười vang thành tiếng rất đáng yêu. Sehun quay trở lại quầy và đưa phần order của Chanyeol cho Luhan.

-Em chắc rằng anh chàng đó không phải đang rất thích em đấy chứ? Anh ta có vẻ rất hạnh phúc khi nhìn thấy em. –Luhan hỏi khi tay vẫn đang pha chế cốc trà sữa sôcôla cho Chanyeol.

-Em không nghĩ là sẽ có ai đó thích em, tại em nghèo và em mồ côi mà.

-Nhưng em rất đẹp trai. – Câu nói đó khiến Sehun nhướn cao mày, và cậu nhìn Luhan tra hỏi. Chỉ cần vậy Luhan liền giơ hai tay lên đầu hàng vô điều kiện, thậm chí còn tự minh chứng cho bản thân. – Anh chỉ nói sự thật vậy thôi, điều đó không có nghĩa là anh thích em.

Sehun cảm thấy có chút nhẹ nhỏm, cậu liền nhìn qua Chanyeol người đang có vẻ rất thích thú cái gì đó trên bàn. Khi cậu quay mặt lại thì Luhan đã hoàn thành xong cốc trà sữa theo yêu cầu của Chanyeol rồi. Anh đưa cho cậu, và nắm chặt tay mình lại rồi bảo.

-Cố lên.

Sehun cố tình lơ đi ông anh của mình và tiến tới Chanyeol với cốc trà sữa trên tay. Chanyeol có vẻ rất hạnh phúc khi anh thấy cậu đang tiến đến chỗ mình.

-Đây là của anh. – Nói xong Sehun định quay đi nhưng có gì đó đang giữ lấy khuỷu tay cậu khiến cậu không sao nhúc nhích được.

-Em lại định ra đó ngồi để ngó chừng tiệm đấy à? – Chanyeol hỏi, Sehun nhìn anh, thở dài rồi gật đầu như câu trả lời cho Chanyeol.

-Thế thì sao không ngồi ở đây với anh? –Chanyeol mời gọi. Sehun ban đầu định từ chối nhưng cậu nhận ra cậu có quá nhiều câu hỏi để hỏi anh nên cậu quyết định sẽ ngồi một lát. Sehun ngồi xuống thật chậm để tránh va chạm với chiếc lưng đang đau.

-Vậy tôi hỏi anh một vài câu được không?

Chanyeol mỉm cười và gật đầu thay cho sự đồng ý.

-Anh làm quái gì ở đây?

-Thì đến thưởng thức trà sữa thôi.

-Không, ý tôi không phải vậy. Tôi muốn hỏi là anh làm gì ở đây ngoài việc uống trà sữa? Anh lại định ở lại đến tận khuya khi chúng tôi phải đuổi thì anh mới chịu về như hôm qua?

-Ờm... chắc là vậy đó.

-Nhưng tại sao phải làm vậy?

Chanyeol đưa mắt nhìn vào đôi mắt đen của Sehun thật lâu, cái nhìn ấy của anh cũng đủ làm cậu cảm thấy rối bời. Cái cảm giác này cũng khá giống cái cảm giác mà Sehun luôn nhận được khi nhìn vào những chiếc lông vũ, nhưng bây giờ nó thật hơn bao giờ hết.

-Anh chỉ là muốn trông chừng em thôi. – Giọng nói ngọt ngào đầy chất tình của Chanyeol thật sự là có sức mạnh ghê gớm.

-Tại sao? – Sehun hỏi sau một hồi bị đơ mất mấy giây.

-Bởi vì anh là thiên thần hộ mệnh của em.

Sehun như hoàn toàn đặt hết lòng tin của mình vào câu trả lời của Chanyeol, nhưng cùng lúc cậu lại muốn phá lên cười thật to. Ánh mắt Sehun bắt gặp một vài vị khách nữa vừa bước vào tiệm, ngay lập tức cậu đứng phắt dậy, và điều đó làm cái lưng đáng thương của cậu tiếp tục rên rỉ, ê buốt. Và bao nỗ lực che giấu cái sự đau đớn ấy tự dưng biến đâu mất.

Sehun nhăn mặt.

Chỉ cần vậy, Chanyeol cũng vội vàng đứng dậy, anh nhìn cậu đầy lo lắng.

-Nó vẫn còn đau à?

Sehun không nghĩ là mình đã bao giờ đề cập đến cái lưng đau của mình cho Chanyeol nghe, nhưng nỗi đau âm ỉ ở lưng làm cậu rối trí không thể nghĩ ngợi gì hay hỏi han Chanyeol thêm vài câu hỏi tại sao gì được nữa.

-Phải, nhưng mà, chắc vài ngày sau sẽ khỏi.

-Em nên nghỉ ngơi chứ không nên làm việc như vầy. –Chanyeol cố gắng thuyết phục Sehun nhưng thứ anh nhận lại chỉ là những cái lắc đầu.

-Tôi cần phải làm việc để kiếm sống. Vả lại cũng sắp tới ngày phát lương rồi.

Đáp xong cậu vội chạy đi đến phục vụ cho những vị khách mới tới.

Chap 4

Ngày hôm sau khi vừa thức dậy khỏi cơn ngủ say nồng, Sehun thậm chí chẳng còn cảm nhận được chiếc lưng đau của mình nữa. Cậu nhớ hôm qua mới bắt đầu dán những miếng dán giảm đau ở lưng thôi mà, công hiệu dữ vậy sao. Cậu thử vặn người trái phải, quả thực không còn đau gì nữa luôn. Mà thậm chí còn cảm thấy rất khỏe khoắn. Vả lại hôm nay lại là cuối tuần, thật không còn gì hạnh phúc hơn với Sehun vì cậu không thích đến trường gặp tụi bạn chọc phá tí nào.

Lại một chiếc lông vũ lơ lửng đang rơi chầm chậm xuống nền nhà khi Sehun vẫn mãi lo chuẩn bị bữa sáng cho mình.

Vào những ngày cuối tuần, Sehun thường làm việc ở hiệu sách từ sáng cho tới chiều rồi mới qua làm ở tiệm trà sữa. Bởi vì hoàn cảnh khó khăn nên cậu không có cơ hội để học những buổi học thêm như bạn bè, Sehun chọn cách làm việc ở hiệu sách để nhân cơ hội đó tự học lấy kiến thức mới qua mỗi trang giấy. Hiệu sách có vô số những cuốn sách hay và bổ ích, Sehun như bị chìm trong hạnh phúc mỗi khi được đọc chúng, hoặc nếu mệt cậu còn có rất nhiều thứ khác để đọc, như tiểu thuyết chẳng hạn.

Hôm ấy Sehun được giao nhiệm vụ đi kiểm tra từng cuốn sách trong hiệu sách, và cậu đã vô tình phát hiện ra một cuốn sách khá đặc biệt. Nó nói về thiên thần, đó là điều đầu tiên khiến Sehun bị cuốn hút. Mở trang đầu tiên, một đoạn thơ ngắn được in ngay giữa với nét chữ bay lượn.

Tôi là một chiếc lông vũ của thiên thần

Được nhà trời ban xuống thế gian

Tôi được mệnh là thứ mang lại nỗi nhớ

Nỗi nhớ từ tình yêu cao thượng của anh.

Tôi đến từ thiên thần hộ –

-Hey.

Một giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên làm Sehun suýt nữa đánh rơi quyển sách cậu đang cầm. Là Chanyeol, anh bắt đầu khiến cậu có chút nghi ngờ khi tỉ suất cậu gặp anh ngoài khuôn viên trường học đang tăng đáng kể.

-Anh đang theo dõi tôi à? – Câu hỏi bật ra mà không sao kiềm lại được, cũng may là Chanyeol có vẻ không khó chịu mấy khi nghe những lời đó từ cậu.

-Không, chỉ là anh thường ghé qua đây thôi. Không tin em có thể hỏi đồng nghiệp của mình.

-Thật ư? Vậy tại sao tôi chả hiếm khi bắt gặp anh ở đây?

-...Anh không biết, có lẽ vì anh chỉ đến đây vào các ngày trong tuần thôi.

Sehun không nói gì nhưng cậu nghĩ mình không nên tin vào những lời mà Chanyeol nói, cậu cũng chưa thật sự biết rõ về con người anh, nên có vẻ hỏi những câu hỏi vô phép như vầy là quá đủ rồi.

-Anh làm gì ở đây? Không đi đến lớp học thêm à?

-Anh cũng đang định hỏi em câu tương tự.

Những câu nói của anh chàng cao lớn này luôn làm Sehun bị khựng lại, và cậu luôn muốn đánh cho anh ta vài phát, giá như mà anh ta hiểu được cậu nghèo và đang rất thiếu tiền như thế nào, cậu thà làm việc thêm ở đây, ở tiệm trà sữa để lấy thêm thu nhập, mà làm ở hiệu sách này thì lương cũng rất khá nữa, nhưng nụ cười của Chanyeol thật đặc biệt, nó không có vẻ gì là khinh thường hay đáng sợ, mà nó thật nồng ấm, nó làm Sehun cảm thấy như nụ cười đó là của một vị thánh thần nào đó đang ban cho cậu, làm cậu quên hết tất cả những gì cậu định nói ban nãy.

-Này, em không sao chứ? Em trông... khá là mệt mỏi. – Chanyeol nói với chất giọng trầm ấm như bình thường, nhưng gương mặt anh lộ rõ sự quan tâm lo lắng ân cần.

Sehun cố gắng bừng tỉnh khỏi cơn mê muội do anh tạo ra. Cậu cảm thấy rất lạ khi cậu luôn cảm thấy rất gần gũi mỗi khi trò chuyện cùng anh.

-Tôi ổn. Đừng lo lắng quá.

-Lưng em sao rồi?

Sehun lại bị khựng lại, rồi ôn tồn đáp.

-Nó cũng ổn. Thật ra từ sáng nay nó đã hết đau rồi.

-Vậy thì tốt. – Nụ cười của Chanyeol chứa đầy sự hài lòng, anh đưa mắt tìm kiếm qua hàng đống sách chất đầy trên kệ. Sehun bỗng nhận ra rằng trên tay cậu vẫn đang cầm cuốn sách về thiên thần ban nãy, nhưng vẫn đang là giờ làm việc, cậu đặt nó trở lên kệ và quyết định sẽ mua nó về đọc sau giờ làm.

Sehun phải đi kiểm tra từng quyển sách cho đến những quyển nằm tít ở trên kệ cao, cậu phải dùng đến thang mới có thể với tay tới được. Sau khi làm xong Sehun leo trở xuống thật cẩn thận, nhưng khi bước đến bậc thang ở giữa cậu bị mất thăng bằng và trượt chân. Trước khi Sehun định thần được chuyện gì xảy ra thì tay cậu không còn nắm lấy chiếc thang nữa. Cả người cậu ngã về sau và não cậu dường như không thể cho ra một suy nghĩ nào đúng đắn được, và nó vẫn như mắc kẹt trong đống suy nghĩ của cậu cho đến khi cậu ngã vào vòng tay của một người khác.

-Em không nghĩ rằng mình nên cẩn thận hơn sao? Lúc nào cũng hậu đậu vậy à? – Giọng nói trầm ấm quen thuộc ấy vang lên ngay cạnh tai Sehun, cậu cảm nhận được một hơi ấm nhưng cũng rất lạnh lẽo chạy dọc quanh cơ thể mình, nó làm cậu tê dại tới mức cậu không đủ khả năng để có thể trả lời lại cậu hỏi của anh Chanyeol.

Sehun đẩy vòng tay anh ra khỏi người mình, cố gắng giấu đi gương mặt ngại ngùng cùng hai gò má đỏ hồng.

-Cảm ơn vì đã đỡ lấy tôi.

-Anh sẽ luôn đỡ lấy em, đừng lo. – Chanyeol cười. Điều đó chẳng hay ho gì chỉ làm cho gò má Sehun càng thêm đỏ. Cậu vội vã nhặt quyển sách dưới đất lên cùng với câu "Xin lỗi" rồi lẻn qua chỗ khác.

Khi đã chắc chắn mình đã thoát khỏi ánh nhìn của Chanyeol, Sehun mới thở phào nhẹ nhõm khi tim cậu vẫn đập thình thịch, nhanh đến khó tả.

Có phải là do quá sốc khi bị ngã khiến tim cậu đập nhanh đến vậy không?

Khi đang tự hỏi mình điều đó, cậu lại trông thấy một chiếc lông vũ khác đang rơi xuống ngay chỗ cậu. Chắc chắn có một chuyện gì đó bí ẩn đằng sau những chiếc lông vũ này.

Tại tiệm trà sữa, tranh thủ lúc vắng khách, Sehun lại lôi cuốn sách về thiên thần mới mua ra đọc ngấu nghiến. Sehun chấp nhận mua bằng tiền lương làm việc ngày hôm nay của cậu, nên ông chủ tiệm để cậu cầm cuốn sách về thay cho phần tiền công làm việc.

Và có vẻ như Sehun đã tìm ra được câu giải thích cho việc những chiếc lông vũ trắng cứ liên tục xuất hiện xung quanh cậu.

Luhan nhìn qua cậu em nhỏ vẫn đang tập trung vào trang sách, anh vỗ nhẹ lên vai cậu.

-Em có vẻ rất thích thú cuốn sách đó. – Luhan nói – Nó viết về cái gì vậy?

-Anh – Sehun gọi, không thèm bận tâm đến câu hỏi của Luhan – Anh có tin vào thiên thần không?

-Thiên thần. Thì cũng có tin, sao?

-Vậy anh có biết câu chuyện về lông vũ của thiên thần không?

-Thì có... Chiếc lông vũ được xem là vật tượng trưng cho sự có mặt của thiên thần. Nếu em trông thấy một chiếc lông vũ thì có nghĩ là thiên thần đang ở rất gần đấy.

-Thế anh có bao giờ thấy nó chưa?

-Chưa, nhưng thường anh nghe nói học thường thấy nó rơi từ trên trần nhà hay từ trên trời xuống.

Sehun có vẻ như trầm tư suy nghĩ khá lâu về câu trả lời của Luhan. Anh nhìn cậu với vẻ khó hiểu và hỏi.

-Vậy em đã nhìn thấy nó chưa Sehuna?

Cậu thanh niên nhìn anh với vẻ hơi sửng sốt. Và quả thực Luhan không nghĩ là Sehun lại có thể nhìn thấy một chiếc lông vũ của thiên thần rồi.

-Em đã nhìn thấy rồi? –Luhan hỏi đầy ngạc nhiên.

Sehun chớp chớp mắt và liếm mép, rồi cậu đáp.

-Đại loại vậy.

-Wow. Em nhìn thấy nó ở đâu?

-Ở một vài nơi. – Sehun nói một cách chắc chắn.

-Woa, vậy có nghĩa là em đã thấy chiếc lông vũ không chỉ một lần?

Sehun nhìn anh Luhan với ánh mắt lo lắng, cậu không muốn trả lời câu hỏi mà anh đưa ra. Và Sehun đã được cứu một bàn thua trông thấy khi có tiếng chân một vị khách nữa bước vào. Ngay lập tức cậu rời khỏi chỗ ngồi và nhanh chóng làm công việc của mình.

Tò mò, Luhan xem thử quyển sách mà Sehun đang đọc, và ở trang đầu tiên, bài thơ mà Sehun vừa đọc tức thì bị lọt vào tầm mắt của anh.

Tôi là một chiếc lông vũ của thiên thần

Được Thượng Đế ban xuống thế gian

Tôi được mệnh là thứ để nhắc nhở

Nhắc nhở bạn tình yêu cao thượng của thiên thần.

Tôi đến từ thiên thần hộ mệnh của bạn

Mà Thượng Đế đã định sẵn rồi

Tôi đáp xuống bằng sự đấu tranh

Của vị thiên thần luôn bảo vệ bạn.

Mỗi khi bạn gặp phải khó khăn

Mỗi khi bạn cảm thấy gục ngã

Cảm ơn Thượng Đế và các thiên thần

Đã luôn ở đó bên cạnh bạn.

Đó là một điều kì lạ, vì hôm nay Chanyeol không xuất hiện ở tiệm trà sữa. Luhan nghĩ rằng Chanyeol chắc đang bận bịu với mấy lớp học thêm, nhưng Sehun hiểu rõ cái anh chàng cao lớn ấy không tham gia mấy loại lớp học vậy. Sehun đã không gặp anh kể từ cái ngày cậu rơi từ trên thang xuống.

-Anh bắt đầu cảm thấy nhớ hắn. – Luhan nói khi cả hai đang chuẩn bị dọn dẹp để ra về.

-Anh có chắc anh không thích anh ta chứ? – Sehun nói khi đang hút rồn rột cốc trà sữa sôcôla, một món quà từ Luhan.

-Không đời nào. Anh chỉ là muốn nhìn thấy em nói chuyện với hắn như mọi khi.

Sehun ném cho ông anh một cái lườm khi Luhan cứ khoái trá hả miệng mà cười lớn.

-Anh nói không đúng sao? Làm sao em có thể không thích hắn? Hắn quá tốt với em.

-Không phải là em không thích anh ta... – Sehun lầm bầm trong yên lặng. Sehun thực sự là có thích Chanyeol đấy, nhưng cậu không biết rõ cậu thích anh tới mức nào. Chanyeol luôn tốt với cậu, nhưng có điều gì đó vẫn còn uẩn khúc về anh, cậu nghĩ vậy. Như mỗi lần hai người nói chuyện, cái cách Chanyeol làm cho Sehun nghĩ anh ấy có thể nhìn thấu tim gan cậu, tâm hồn cậu, cái cảm giác đó cũng gần giống như lúc cậu nhìn thấy những chiếc lông vũ vậy. Còn việc Chanyeol tự nhận mình là thiên thần hộ mệnh của Sehun nữa. Cậu cho rằng chưa có điều gì nghe ngu xuẩn đến vậy, nhưng trong thâm tâm, Sehun bị những lời đó tác động đến tận xương tủy.

Nhưng liệu có phải Chanyeol đang nói sự thật hay không? Điều đó có thể lý giải cho những chiếc lông vũ và cái cảm giác vừa nóng vừa lạnh mà cậu luôn cảm nhận được khi anh ở bên?

-Sehuna. – Luhan vỗ vai cậu. – Mai gặp em nhé.

-Vâng, hẹn gặp anh ngày mai. – Họ đi trên hai lối riêng bởi vì nhà của họ nằm ở hai hướng khác nhau.

Hôm nay Sehun làm việc lâu hơn bình thường vì ngày mai cậu không phải đến trường, nhưng đường thì vẫn còn khá đông đúc nên Sehun nghĩ không có việc gì đáng để lo lắng mấy. Nhưng khi vừa quẹo vào con hẻm dẫn về nhà như thường lệ thì cậu bị chặn lại bởi hai tên cao to hung hăng.

-Mày đã bước vào lãnh địa của tụi tao rồi đấy. – Một tên nói như kiểu điều hắn nói là chính đáng lắm không bằng.

-Lãnh địa? Nhưng lối đi này ngày nào tôi cũng đi mà. – Sehun ngang bướng cãi.

-Nhưng giờ thì khác rồi. – Tên còn lại đáp.

-Làm ơn đi, tôi chỉ muốn về nhà. – Cậu xuống nước năn nỉ chúng.

-Chừng nào mày chịu nộp tiền đây đi đã.

Nộp tiền? Nộp cái gì bây giờ? Tiền lương làm việc ở hiệu sách hôm nay thì đã dùng để mua sách cả rồi, chính vì thế bây giờ Sehun mới cảm thấy có chút gì đó tiếc tiếc.

-Xin lỗi, nhưng mà giờ tôi không có tiền trong người...

-Chết tiệt. – Một tên trong chúng gào lên. – Gọi bọn kia ra.

Sehun run lên bần bật khi nghe chất giọng dữ dằn của hắn, có vẻ cậu đang gặp phải một vấn đề khá nghiêm trọng rồi đây.

Ngay sau đó không lâu, cậu bị bao vây bởi hàng chục khuôn mặt đáng sợ. Sehun cứ bước lùi dần hy vọng có thể giải thoát cho bản thân nhưng không may chúng đã chặn hết các lối đi ra vào của cậu. Một tên chơi cú đấm vào mặt cậu, cú tiếp theo vào bụng, vào bắp tay, cậu bị chúng đấm mọi nơi. Sehun cố gắng chống trả nhưng những cú đấm liên tiếp không cho phép cậu có cơ hội làm điều đó.

Nhưng bỗng dưng những cái đấm liên hoàn đó dừng phắt lại, Sehun liếm môi và khép hờ mắt, cậu đã kiệt sức và cả người cảm thấy ê ẩm, nhưng cậu cố gắng để mở tròn mắt nhìn. Sehun nhìn thấy một cái bóng mờ đang tiến về phía cậu, dằng sau cái bóng ấy là cả bọn bắt nạt đang đứng trơ ra đó.

-Tao sẽ không tha thứ cho thằng nào dám bắt nạt Sehun. – Cái chất giọng trầm ấy như đánh thức thính giác của Sehun.

Cậu nhìn thấy cái bóng đó tiến gần đến bọn bắt nạt, nhưng mọi thứ cứ mờ dần vì Sehun đã quá đỗi mệt mỏi và kiệt sức hoàn toàn. Đầu cậu gục xuống đất, hai mắt khép dần, nhưng trước khi chúng đóng lại, Sehun đã kịp nhìn thấy một thứ, một chiếc lông vũ trắng rơi ngay trước mắt cậu.

Ngay sau đó thì Sehun nhắm mắt.

Chap 5 (End)

Mở mắt, Sehun gặp ngay trần nhà quen thuộc, chính xác là cái trần nhà của cậu, và cậu nhận ra cái thứ mềm mềm mình đang nằm chính là giường cậu. Mặt trời đã lên khá lâu rồi mà Sehun từ tối qua chưa có cái gì bỏ bụng, nên giờ dạ dày cậu đang réo rắt liên tục vòi ăn.

Sehun ngồi dậy khi nghe tiếng bụng mình kêu. Điều mà cậu cảm nhận được bây giờ là cậu còn sống, đang thở và rất đói bụng.

-Em ổn rồi chứ? – Sehun ra khỏi phòng và bắt gặp Chanyeol đang đứng đó, mắt anh mở to nhưng miệng anh không hề cười. Gương mặt anh chất chứ đầy ưu tư lo lắng.

-Anh. – Sehun thật sự muốn hỏi rằng làm sao Chanyeol biết nhà cậu, làm sao anh biết cách vào nhà khi cậu chưa từng đề cập đến chỗ cậu để chiếc khóa sơ cua, nhưng rồi cậu nhìn thấy sự bồn chồn trên gương mặt Chanyeol cộng với việc ký ức về tối qua khiến Sehun im bặt.

Sehun chạy đến bên gương, quan sát mình xem có bao nhiêu vết cắt, vết bầm, nhưng rồi cậu nhận ra không có gì cả. Cậu cứ nghĩ mặt và thân thể mình sẽ phải dán đầy những miếng băng giảm đau, băng cá nhân, nhưng nó hoàn toàn lành lặn.

Sehun nhìn sang Chanyeol, anh đang định tiến đến bên cậu, và sau lưng anh, một chiếc lông vũ trắng nữa lại trôi lơ lửng rồi chạm xuống sàn đất. Điều đó có lẽ đã lý giải được tất cả.

-Có phải anh thật sự là thiên thần hộ mệnh của em không? – Sehun hỏi, và Chanyeol đáp lại bằng cách mỉm cười. Ngay lúc ấy cậu thề rằng mình thấy anh tỏa sáng lấp lánh, và một hơi lạnh chạy dọc người cậu.

-Anh đã nói em rồi mà, phải không?

Chanyeol đã trực tiếp nói cho Sehun biết rằng chính anh là người đã chữa lành những vết thương cho cậu tối qua, và Sehun cảm thấy rất cảm kích khi được, err, thiên thần hộ mệnh của cậu vì đã quan tâm chăm sòc cậu suốt thời gian qua. Chanyeol còn nói rất nhiều thứ, như là anh ấy đã quay ngược thời gian để Sehun có thể tìm thấy bộ đồng phục bị tụi bạn xấu đem giấu mất (nên cậu hiểu ra tại sao cậu học sinh năm nhất lại nói những câu kỳ quặc đến vậy) và có những lúc anh luôn lặng lẽ dõi theo cậu nhưng cậu không hề phát hiện ra vì Chanyeol thực chất đang vô hình.

-Vô hình... nhưng anh luôn theo dõi em?

-Tất nhiên rồi, vì anh là thiên thần hộ mệnh của em mà.

Sehun cảm thấy có chút bứt rứt khi phải ăn sáng cùng với một chàng thiên thân với đôi mắt mở to đang nhìn chằm chằm cậu, nhưng Sehun nghĩ chắc cậu cũng sẽ sớm quen với việc này thôi, và quen luôn với việc cái hơi vừa ấm vừa lạnh mà Chanyeol luôn truyền sang cơ thể cậu. Mà nó cũng đúng thôi, bản thân cái tên Chanyeol đã mang nghĩa là "lạnh nóng" rồi mà, thật quá chuẩn với cái cảm giác mà anh luôn mang đến cho người khác.

-Vậy... mấy cái lông vũ... là của anh?

Chanyeol gật đầu kèm theo một nụ cười ngọt ngào.

-Để chúng rơi xuống như một lời nhắc nhở.

-Nhắc nhở cái gì?

"Nhắc nhở tình yêu cao thượng của thiên thần."

-Em không đơn độc Oh Sehun, bởi vì em còn có anh.

Câu nói ấy khiến Sehun mỉm cười ăn nốt miếng thịt bò cuối cùng trên dĩa. Quả thực cậu không còn cảm thấy đơn độc như trước nữa.

Tối ấy Sehun về nhà sớm hơn bình thường vì ngày mai cậu phải đến trường sớm. Bước vào nhà và điều đầu tiên cậu thấy không gì khác chính là Chanyeol đang ngồi ở ghế sofa co cả hai chân lên. Nhưng cậu lại suýt bị hụt hơi thở của mình khi trước mắt cậu là đôi cánh thiên thần trắng toát trên lưng chàng thiên thần. Hình như chúng đang tỏa sáng lấp lánh như là ánh trăng vậy, Sehun cứ đứng đó hả miệng ra mà nhìn trầm trồ trước cái đẹp của anh.

Chanyeol nhìn cậu với nụ cười nồng ấm.

-Về rồi à Sehuna.

Sehun không thể nén được nụ cười đang nở rộng trên môi cậu, nụ cười tuyệt đẹp của anh có sức lan tỏa khá mạnh.

-Anh... đẹp quá. – Sehun nói bằng sự ngưỡng mộ chưa từng có. Chanyeol chưng hửng, điều mà cậu không hề nghĩ rằng anh sẽ làm vậy, rồi chu chu cái môi hồng ra làm điệu bộ rất đáng yêu.

-Em không đùa anh chứ? Ở chỗ anh người ta bảo anh là đứa xấu nhất.

-Không thể nào, anh mà là đứa xấu nhất á? – Sehun cãi lại. – Anh đẹp không thể diễn tả được bằng lời...

Chanyeol đặt tay lên môi cậu, và Sehun, như một thói quen đưa lưỡi ra liếm lấy môi mình, chỉ vậy, anh tiến lại gần cậu hơn với đôi mắt hiền từ, vòng tay qua để ôm lấy vai cậu, lại lần nữa cái cảm giác nóng lạnh ấy bao trùm lấy cơ thể Sehun.

-Em là người duy nhất cho rằng anh đẹp đấy. – Chanyeol thì thầm – Cảm ơn em.

Sehun quay người sang để ôm đáp lại Chanyeol, không chút chần chừ, và cũng cố gắng không để mình bị xao lãng bởi những cảm giác mà anh mang lại.

-Không có gì.

Sehun gửi lời nguyện cầu của mình đến Thượng Đế vì đã ban cho cậu một thiên thần hộ mệnh hoàn hảo, và vì đã cho cậu quá đủ những thứ cậu cần. Sau khi cầu nguyện xong cậu nhanh chóng chui rúc vào chăn để ngủ, và cậu hoàn toàn không để ý thấy thiên thần hộ mệnh của mình đang chăm chú quan sát mình từ phía bên kia.

Chanyeol khuỵu người xuống giường, quan sát gương mặt hoàn mỹ của Sehun cùng hơi thở gấp gáp trước gương mặt tinh tú của cậu.

-Em biết không Sehun. – Chanyeol nói khi đưa tay vén tóc mái của cậu, để lộ ra gương mặt trắng sáng, hồn nhiên. – Với anh, em cũng là một người xinh đẹp tuyệt trần, thậm chí nhìn em còn bị cuốn hút hơn cả Michael với anh.

Một nụ cười nở trên bờ môi anh, từng ngón tay anh lướt nhẹ trên gò má cậu.

-Với danh là thiên thần hộ mệnh của em, anh muốn dùng trọn đời mình để bảo vệ em khỏi những khó khăn mệt mỏi trong cuộc sống. Em có biết là anh không thích nhìn em phải đau khổ tí nào. Anh muốn là người sẽ lau khô nước mắt cho em và mang đến cho em niềm hạnh phúc mà em luôn mong đợi.

Chanyeol nhoài người ra và đặt một nụ hôn lên trán Sehun, rồi lại trở về vị trí ban đầu của mình.

-Anh yêu em kể từ ngày em tồn tại trên thế giới này, anh yêu em và sẽ mãi yêu em. Anh hy vọng một ngày nào đó em sẽ hiểu và sẽ yêu anh như vậy.

Anh đứng dậy, và từng bước một lùi dần vào bóng tối tĩnh mịch của màn đêm.

Một chiếc lông vũ rơi từ từ rồi đáp xuống ở ngay giường Sehun. Một nụ cười chợt xuất hiện trên môi cậu, cùng giấc mơ về một tương lai tràn ngập chuỗi ngày hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro